Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 609: Dương Ân tướng quân giỏi lắm



Xuân qua hạ tới, mưa phùn liên tục, chỉ còn lại chút hơi lạnh, vạn vật như sống lại, sinh trưởng phì nhiêu.

Dương Ân đại diện cho Đại Hạ ký một hiệp định hòa bình với Man tộc.

Lần này việc ký kết hiệp định không phải do Dương Ân đơn phương ký với Man tộc nữa, mà còn có sự chứng kiến của các tướng lĩnh hai bên trong lúc Dương Ân và trưởng tộc Man tộc ký kết.

Tướng lĩnh Đại Hạ đều cảm thấy Dương Ân sẽ cắt đất cầu hòa với Man tộc, nhưng không ngờ Dương Ân không chỉ không cắt một phân đất, mà còn yêu cầu Man tộc rút quân ra khỏi dãy núi Lang Yên, hơn nữa còn phải rút lui ra khỏi năm mươi dặm xa ngoài dãy núi, Man tộc còn phải trả cho Đại Hạ vàng bạc châu báu, trăm thất lụa quý, cùng với hai ngàn chiến mã thượng đẳng bồi thường.

Những thứ này đối với Đại Hạ mà nói cũng không phải là tài vật quá phong phú, nhưng ý nghĩa tượng trưng thì lại khác.

Các quốc gia tranh đấu với nhau, thể diện là thứ lớn hơn tất cả.

Đại Hạ không cần bỏ ra bất kỳ thứ gì, ngược lại còn được Man tộc bồi thường, vậy thì cũng tương đương với việc Đại Hạ chiếm được ưu thế, đủ để bọn họ dương dương tự đắc.

Những thứ này đối với Man tộc mà nói là rất khó để tiếp nhận, nhưng trong nội bộ của Man tộc đều xem số lễ vật này là tặng riêng cho Dương Ân, bởi vì Dương Ân là khách quý của Man tộc bọn họ, tặng cho hắn một ít lễ vật cũng không tính là gì.

Tam đại thiên yêu thủ hộ đã để lộ ra tin tức Dương Ân được thần linh Man tộc chấp nhận, đây là chuyện không thể nào phủ nhận.

Người như thế nào mới có thể khiến cho Man tộc tự nguyện đưa ra quyết định như vậy, đúng là làm cho lòng người không yên.

Trừ số chiến mã lưu lại quân doanh, Dương Ân mang hết tất cả những thứ được bồi thường tiến cống lên triều đình, một thứ cũng không để lại.

Chuyện này xem như đã cho triều đình đủ mặt mũi, có cảm kích hay không là một chuyện, ít nhất thì hắn cũng đã thuận lợi nhậm chức khâm sai đại thần.

Nhiều tướng lĩnh Đại Hạ tận mắt chứng kiến buổi ký kết hiệp định này, hai bên cũng nhỏ máu làm chứng, lại cùng đóng xuống quốc ấn, lập nên lời thề, hai bên không được tùy tiện xé bỏ hiệp định, nếu không sẽ bị trời khiển trách.

Đây là hiệp định tinh thần, cũng là hiệp định liên quan đến vận mệnh của hai quốc gia, vô cùng chính quy, không có bất kỳ sai sót nào.

Sau khi hiệp định được ký kết, liền có một luồng năng lượng từ trên trời giáng xuống giữa hai quốc gia, hình thành sự ràng buộc của hiệp định, ảnh hưởng lên vận mệnh của cả hai quốc gia.

"Được, rất tốt!", Hứa Đình Hoằng thân là vương giả cao cấp, ông ta có thể cảm nhận được luồng năng lượng từ trên trời giáng xuống kia, xác định được tính chân chính của hiệp định, cho nên mới không nhịn được mà hưng phấn kêu lên.

"Rốt cuộc cũng có được hòa bình, sau này ngoài biên ải sẽ có ít người phải bỏ mạng hơn", Phần Thiên Hùng cũng lộ ra vẻ yên tâm hài lòng nói.

Tào Kiến Đạt nói: "Dương Ân tướng quân không phải là kẻ phản bội, hắn đã thay Đại Hạ lập được công lớn".

"Dương Ân tướng quân giỏi lắm!", cũng không biết là ai đã kinh hô lên, ngay sau đó có rất nhiều binh sĩ khác đều hoan hô.

"Dương Ân tướng quân giỏi lắm!"

"Dương Ân tướng quân giỏi lắm!"

...

Sóng người kinh hô, thanh âm vang rền, không gian vỡ òa, đinh tai nhức óc.

Giờ khắc này, tên tuổi của Dương Ân như đã trở thành một đỉnh núi cao, hắn đã trở thành trung tướng trẻ tuổi nhất và có thực lực nhất từ trước đến nay.

Dương Ân lắng nghe những tiếng kinh hô này, vô cùng hưởng thụ ngẩng cao đầu, hắn híp mắt, tùy ý để cho mưa phùn táp vào mặt, đầu óc vô cùng thanh tỉnh, nhẹ giọng nói: "Cha mẹ, hai người có nhìn thấy không? Con trai đã bắt đầu vang danh ở Đại Hạ, thậm chí còn vang danh ở Man tộc, con sắp được đoàn tụ với mọi người rồi".

Dương Ân cố gắng lâu như vậy, chính là vì muốn chờ tới thời khắc này, hắn rốt cuộc cũng có thể chuẩn bị trở lại vương thành.

Quân Man tộc đều đã rút lui, trở về thảo nguyên, sau này Đại Hạ cùng Man tộc lấy dãy núi làm ranh giới, hai nước không xâm lấn lẫn nhau, ít nhất là trong mười năm tới giữa hai nước sẽ không có bất kỳ tranh chấp nào nữa.

Các tướng lĩnh quân Trấn Man cũng đều trở về quân doanh, bắt đầu ăn mừng.

Mặc dù bọn họ đã phải trải qua một trận hoảng loạn không đâu, nhưng đã có thể ký kết hiệp định hòa bình, cũng xem như là công đức viên mãn.

Bọn họ đều là lão tướng, cho dù có phải từ bỏ binh khí trở về với ruộng nương thì cũng không có gì hối tiếc.

Hai người duy nhất không thể tiếp nhận được chuyện này chính là Phùng Đề Sâm và Nam Tề Tần.

Phùng Đề Sâm trước giờ vẫn luôn chĩa mũi dùi về phía Dương Ân, tuy nói hai người cũng chưa bao giờ thật sự khai chiến với nhau, nhưng ông ta vẫn thường xuyên gây bất lợi cho hắn, thể hiện ông ta không ưa gì hắn, vậy mà nay Dương Ân đã ở trên cao, ông ta hoàn toàn không thể ngăn trở, cho nên đương nhiên ông ta phải lo lắng cho an nguy cùng với địa vị của mình.

Nam Tề Tần thì vẫn còn tốt hơn, chẳng qua là chuyện của con gái khiến cho ông ta cảm thấy bực bội với Dương Ân, ông ta cũng không ngờ Dương Ân có thể một lòng lập công, ký được hiệp định hòa bình, cho nên trong lòng ông ta cũng cảm thấy hết sức áy náy.

Nam Tề Tần cắn răng đi về phía Dương Ân, quỳ một chân xuống nói: "Dương Ân tướng quân, Nam Tề Tần ta nguyện ý chịu phạt".

Mạng của ông ta là do Dương Ân cứu, vậy mà ông ta lại nghi ngờ đay nghiến hắn, chuyện này thật sự không đúng.

Ông ta là nam tử hán đại trượng phu, dám sai dám nhận, e rằng trong quân không còn có người thứ hai giống như ông ta dám quỳ xuống nhận sai như thế này.

Dương Ân vội vàng đỡ ông ta dậy, nói: "Nam tướng quân đừng nghiêm trọng quá, ông cũng chỉ một lòng vì việc công, chuyện đã qua cứ để cho nó qua đi".

Dương Ân không phải là kẻ được voi đòi tiên, Nam Tề Tần đã làm đến bước này, hắn cũng đã có thể tha thứ cho đối phương rồi.

"Đời này ngươi là bậc anh kiệt, con gái của ta không xứng với ngươi", Nam Tề Tần đứng lên thở dài một tiếng, sau đó xoay người rời đi.