Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 755: Nhường các ngươi làm trước



Một trăm khối huyền linh thạch hạ phẩm đối với võ giả cấp tướng mà nói là một tài sản không hề nhỏ, nhưng đối với luyện dược sư mà nói thì số đó cũng không tính là cái gì, nhất là đối với linh dược sư.

Trình Tân Nhiên, Dược Dịch Khai và Nghê Tử đều là linh dược sư, thường xuyên luyện đan cho sư huynh đệ bên trong võ viện, cho nên cũng kiếm được rất nhiều tiền của.

Tất cả đều bị Dương Ân kích động, cho nên đã chạy về lấy ra huyền linh thạch hạ phẩm, muốn cùng Dương Ân tỷ thí luyện đan.

Dương Ân thật sự cảm thấy rất nhàm chán, hắn thậm chí còn đánh bại các chủ Dược Vương các, cho nên không có nhiều hứng thú đối phó với mấy linh dược sư hạ đẳng này, nhưng vì để tham gia đại hội tỷ võ, hắn vẫn phải nhẫn nhịn.

Trần Diệm thêm dầu vào lửa, đem chuyện Dương Ân ở đây tỷ thí luyện đan truyền ra ngoài, rất nhiều đệ tử trong phòng luyện đan cũng đi ra ngoài, còn có một ít đệ tử ngoại viện nghe được phong thanh, đều chạy đến xem.

Trong chốc lát, hội trường luyện đan bên trong đan viện liền trở nên náo nhiệt không ít.

"Trần lão, tại sao ông lại làm lớn chuyện như vậy?", Dương Ân khó hiểu nhìn Trần Diệm hỏi.

"Mới vừa nãy không phải đã nói rồi sao, cho hắn ta biết núi cao còn có núi cao hơn", Trần Diệm đáp.

"Sao ta lại thấy có chút cảm giác lấy việc công báo thù riêng vậy?"

"Ngươi đoán đúng rồi, hai tên nhóc đó là do Dược Vương các cài vào đây, thiên phú luyện đan của bọn chúng không tầm thường, đáng tiếc đều bị Dược Vương các làm hỏng hết cả, hơn nữa bọn chúng còn không biết tôn trọng trưởng bối, ngươi không thấy vậy sao?"

"Vậy là ông muốn ta ra tay giáo huấn bọn chúng, ông không cảm thấy như vậy là đang dùng dao mổ trâu để giết gà hay sao? Ông phải bồi thường cho ta mới được".

"Ta cho ngươi trở thành đệ tử của học viện".

"Ta có thể dùng thân phận quân nhân để tham gia đại hội tỷ võ, không cần tới ông".

"Đừng, vậy ngươi muốn gì thì cứ việc nói ra đi".

...

Dương Ân cùng Trần Diệm to nhỏ với nhau một hồi, cuối cùng Trần Diệm cũng phải bất đắc dĩ đồng ý với những điều kiện của Dương Ân.

Trần Diệm thầm nói trong lòng: "Đúng là một tên nhóc không bao giờ chịu thiệt".

Trình Tân Nhiên, Dược Dịch Khai và Nghê Tử mỗi người đều đã mang huyền linh thạch đến.

"Dương hầu tước, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào mới là thuật luyện đan", Trình Tân Nhiên quát lớn, ngữ điệu đầy hằn học.

"Tên gì không xưng, lại dám tự xưng là hầu tước, lần này ta sẽ cho ngươi biến thành một con khỉ, người người cười chê", Dược Dịch Khai cười lạnh nói.

Nghê Tử thì rất điềm tĩnh, cô ta là đệ tử xuất sắc mà học viện đã đào tạo ra, cô ta chỉ muốn biết thiếu niên mà phó viện trưởng đề cử rốt cuộc có năng lực luyện đan giỏi đến mức nào mà thôi.

Dương Ân rất bình tĩnh đi về phía một cái đỉnh luyện đan, ở chỗ này tổng cộng có tám cái đỉnh, đều là vương đỉnh, chính là tám cái đỉnh linh vật trấn giữ đan viện.

Tám cái đỉnh này bình thường chỉ được sử dụng khi tổ chức tỷ thí luyện đan hoặc luyện chế vương đan mà thôi.

"Mấy người Trình sư huynh muốn cùng vị này tỷ thí luyện đan sao? Trông người này thật lạ mặt".

"Dương hầu tước, dám xưng ra cái tên này, không sợ bị truy nã xóa sổ sao?"

"Hắn trông giống công tử nhà giàu, không giống một luyện dược sư chút nào".

"Có thể khiến cho ba vị sư huynh muội Trình, Dược, Nghê cùng nhau khiêu chiến thì người này chắc chắn cũng có bản lĩnh".

...

Các đệ tử bên trong đan viện đều đang xì xào bàn tán, đối với Dương Ân thì tỏ vẻ rất nghi hoặc.

Ở trong góc có một thiếu niên nhận ra thân phận của Dương Ân, liền thất thanh kinh hô: "Tại sao hắn lại đến học viện?"

Sau khi hoàn hồn, kẻ đó liền chạy về một hướng khác kêu to: "Ngũ hoàng tử điện hạ, Dương Ân đã đến học viện rồi".

Trong lúc Dương Ân đang quan sát xung quanh, thì Trần Diệm liền ho nhẹ một tiếng nói: "Mọi người im lặng, Dương Ân là luyện dược sư, hắn muốn gia nhập đan viện, ta đã ra một điều kiện rằng hắn phải tỷ thí luyện đan thắng ba đệ tử của đan viện ta thì hắn mơi có thể gia nhập đan viện, cũng trở thành đại sư huynh của chúng đệ tự đan viện, cho nên trận tỷ thí ngày hôm nay tất cả chúng ra đều là người làm chứng", dừng một chút, ông ấy còn nói thêm: "Lần này tỷ thí rất đơn giản, mỗi người đều có nguồn dược liệu như nhau, ai có thể luyện chế ra Hồi Huyết linh đan tốt nhất sẽ là người chiến thắng".

"Được!", đệ tử bốn phía đều đồng thanh hô lên.

Trình Tân Nhiên, Dược Dịch Khai cùng Nghê Tử là tam đại linh dược sư kiệt xuất được toàn thể đan viện công nhận, tương lai được kỳ vọng sẽ trở thành Dược Vương, nếu như thuật luyện đan của Dương Ân có thể đánh bại bọn họ thì chúng đệ tử cũng không có lý do gì mà không đồng ý để cho hắn trở thành đại sư huynh.

"Muốn làm đại sư huynh sao, không có cửa đâu, mau mau bắt đầu đi", Trình Tân Nhiên thúc giục nói.

“Thôi, đừng nói nhảm nữa, nhìn vào thực tế đi!”, Dược Dịch Khai lại nói.

“Được rồi, bắt đầu thôi”, Trần Diệm thuận theo lời của bọn họ.

Trong lòng ông ấy thầm nghĩ: "Hầu tước thiên sư trước đó ức hiếp các chủ của các ngươi, sau lại ức hiếp các ngươi, cũng không biết hầu tước thiên sư có cảm thấy tội lỗi không".

Dương Ân nhìn xung quanh, sau đó liền nói với Trình Tân Nhiên, Dược Dịch Khai và Nghê Tử: "Nhường các ngươi làm trước một phần tư canh giờ, tránh cho các ngươi lại bảo ta bắt nạt các ngươi".

“Cuồng vọng!”, cả ba người kia đều đồng thanh quát lớn.

Mọi người đều lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc, không biết là do Dương Ân này quá kiêu ngạo, hay là do quá tin tưởng vào bản thân mình?

Dương Ân khoanh tay, nhắm mắt làm ngơ.

"Nếu như hắn đã muốn như thế thì cứ làm đi, để cho hắn mở to mắt ra mà nhìn thuật luyện đan của chúng ta", Dược Dịch Khai nói một tiếng rồi liền bắt đầu luyện đan, trong lòng bàn tay của hắn ta hiện lên một luồng yêu hỏa màu xanh.