Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 756: Cứ tin vào đệ ấy



Đây là ngọn lửa của thanh lang yêu, tuy không quá tinh túy, nhưng cũng là một ngọn lửa quý hiếm đối với linh dược sư.

Trong lòng bàn tay của Trình Tân Nhiên cũng bùng lên một ngọn lửa, thứ mà hắn ta sở hữu cũng là một loại lửa đặc biệt, được hình thành từ đá lửa, ngọn lửa này không mạnh bằng ngọn lửa của yêu vương, nhưng nó có khả năng thăng cấp và cũng không dễ tìm kiếm.

Ngọn lửa của Nghê Tử thuộc về mồi lửa thiên lôi, là một ngọn lửa màu tím nhạt, nếu như là mồi lửa thiên lôi thuần túy thì uy lực tất nhiên sẽ hết sức cường đại, đáng tiếc bên trong ngọn lửa của cô ta chỉ có chút ít tinh hoa của thiên lôi mà thôi.

Ba người này có phương pháp luyện đan vô cùng điêu luyện, động tác cũng vừa nhanh vừa đẹp mắt, đang cho từng loại dược liệu vào trong đỉnh để tinh luyện ra dược dịch.

Chuyện này đối với những đệ tử khác mà nói chính là một cơ hội hiếm có để học tập, quan sát phương pháp luyện đan của bọn họ để tìm ra những khiếm khuyết trong phương pháp luyện đan của bản thân mình.

Trần Diệm cũng đang theo dõi, ông ấy phải thừa nhận rằng ba đệ tử này đã lĩnh hội được những tinh túy của thuật luyện đan, theo thời gian muốn trở thành Dược Vương cũng không khó, chỉ cần đột phá cảnh giới Địa Hải liền có thể trở thành một Dược Vương chân chính.

"Đáng tiếc, có hai mầm non triển vọng lại chọn đầu quân cho Dược Vương các, nếu như bọn chúng có thể tiến vào núi Nga Mi thì tương lai mới có thể phát triển rực rỡ được", Trần Diệm khẽ thở dài trong lòng.

Học viện càng phát triển thì càng có nhiều đệ tử gia nhập núi Nga Mi, như vậy là tốt nhất, có thể củng cố được thực lực của Đại Hạ. Nhưng Trình Tân Nhiên và Dược Dịch Khai đều đã là người của Dược Vương các, bọn chúng đã có tâm tư muốn vượt qua hoàng quyền, nếu để cho bọn chúng tiếp tục lớn mạnh thì tương lai càng không thể vãn hồi.

Chính vì sự lo lắng đó mà Trần Diệm mới muốn hủy đi hai mầm non này. Về phần Nghê Tử thì không sao, ban đầu nội tâm của cô gái này vô cùng kiên định, chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi mà có thể từ một cô gái không biết thuật luyện đan trở thành một linh dược sư, thành tựu đó cũng có thể khiến cho tâm tính của bản thân thay đổi một chút.

Có lẽ khi Dương Ân xuất hiện thì mới có thể khiến cho cô gái này hiểu được bản thân của mình vẫn còn thiếu sót.

Một phần tư canh giờ trôi qua nhanh chóng, ba người đã tinh luyện được rất nhiều tinh hoa thảo dược, hiệu suất rất ổn định, lượng hao hụt cũng hạn chế, điều này chứng minh thuật luyện đan của bọn họ đã càng lúc càng tiến bộ.

"Dương Ân ca ca, một phần tư canh giờ qua rồi, huynh có thể bắt đầu rồi", Đường Hiểu Hàm chăm chú theo dõi đồng hồ cát, thấy đã tới giờ liền nhanh chóng nhắc nhở Dương Ân.

Tiếng hô của nàng ta đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, tất cả mọi người đều nhận ra thân phận của nàng ta, liền bắt đầu đồn đoán về mối quan hệ giữa Dương Ân và công chúa.

Lúc này, có hai cô gái xinh đẹp khác cũng đi tới, chính là hai trong số ngũ đại mỹ nhân của học viện, Lâm Thê Thê và Tào Phần Ny, hai người một chín một mười, giống như hai đóa hoa đẹp đang tranh nhau khoe sắc.

Lâm Thê Thê có vóc dáng cao ráo và thân hình đầy đặn, y phục tựa hồ như không thể trói buộc nổi thân hình quyến rũ của cô ta, lúc nào cũng có cảm giác y phục như muốn rách toang ra, khiến cho nam giới trong học viện đều không thể rời mắt.

Tào Phần Ny thì có vóc dáng tương đối thon gọn, ăn mặc chỉnh tề hơn, tóc buộc cao tung bay trong gió, trông rất linh lợi, giống như một đóa hoa đang đong đưa trong gió nhẹ, xinh đẹp động lòng người.

Hai cô gái đứng chung một chỗ liền giống như xuân lan thu cúc đang tỏa hương thơm khắp chốn.

Trong lúc hai cô gái từ bên ngoài đi vào trong đám đông, có không ít người chủ động lui ra để cho hai người đi vào.

Có rất nhiều sư huynh đệ nhìn hai cô gái mà thèm nhỏ dãi.

“Là hắn!”, Lâm Thê Thê và Tào Phần Ny nhìn Dương Ân đang đứng trước đỉnh luyện đan đồng thanh thốt lên.

Họ liếc mắt nhìn nhau một cái, lại hỏi lẫn nhau: "Cô biết hắn sao?"

Cả hai cô gái đều lộ ra vẻ ngượng ngùng, ngay sau đó ánh mắt liền dán lên người của Dương Ân, muốn xem hắn đang làm gì.

Dương Ân chậm rãi mở mắt, liếc nhìn về phía Đường Hiểu Hàm, nhẹ giọng nói: "Không cần vội, cứ cho bọn họ thêm chút thời gian nữa".

“Bọn họ đã tinh luyện rất nhiều dược liệu rồi”, Đường Hiểu Hàm nhắc nhở.

Vạn Lam Hinh đứng bên cạnh Đường Hiểu Hàm nói: "Cứ tin vào đệ ấy".

Lúc này, từ xa lại có người chạy tới, đó chính là ngũ hoàng tử Đường Thần Thành và Cao Thịnh Tài.

Ngũ hoàng tử ở biên quan bị Tào Thanh Cung chặt đứt một tay, nếu như không nhờ Dương Ân cầu Tiểu Hắc luyện cho hắn ta Tiếp Cốt đan thì cánh tay của hắn ta cũng không thể nối lại được.

Sau khi ngũ hoàng tử nối lại được cánh tay, trở về học viện hoàng gia thì tính cách hoàn toàn thay đổi.

Hắn ta đã không còn bộ dạng cao ngạo không có căn cứ như trước, thay vào đó là bộ dáng trầm ổn giỏi giang, hiển nhiên khoản thời gian ở biên quan đã dạy cho hắn ta rất nhiều bài học, gia tăng không ít hiểu biết.

Sau khi hắn ta quay lại học viện thì cũng rất ít khi trở về hoàng cung, ngày ngày chỉ biết dốc lòng tu luyện, rất sợ cánh tay sẽ còn có di chứng lưu lại, may mắn là trước mắt vẫn chưa có tình trạng gì xấu phát sinh.

Cảnh giới của hắn ta vẫn chưa tăng, nhưng căn cơ của cảnh giới cấp tướng cao cấp đã vô cùng vững chắc, tin rằng không bao lâu sau liền có thể đột phá lên cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp.

Sau khi nghe tin Dương Ân đã đến học viện hoàng gia, hắn ta liền vội vã chạy đến, hắn ta đã không còn thù hận với Dương Ân, chỉ có lòng biết ơn sâu sắc.

Nếu không có Dương Ân thì hắn ta đã trở thành một người tàn tật rồi, hoàng thất chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho một hoàng tử tàn tật tồn tại trên đời.

“Dương Ân, lần này ta muốn báo đáp ngươi thật tốt”, ngũ hoàng tử thầm nghĩ trong lòng.

"Đã qua thêm một phần tư canh giờ nữa rồi, sao hắn còn chưa động tay. Chẳng lẽ hắn chỉ là một cái thùng rỗng kêu to thôi sao?"

"Nhất định là hắn chỉ đang giả vờ bình tĩnh, hắn không biết luyện đan đâu".

"Hắn đang làm cái quái gì vậy, không biết luyện thì cứ nhận thua đi, báo hại chúng ta đứng chờ nãy giờ".

...

Trong lúc những tiếng bất mãn đang vang lên càng lúc càng nhiều, thì Dương Ân mới bắt đầu luyện đan.