Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 757: Chim sợ cành cong



Luyện đan là một việc rất thần thánh trong mắt nhiều người, đó không phải là việc mà ai cũng có thể học và làm được.

Ngoại trừ cần hỏa huyền khí hỗ trợ bên ngoài, thì còn cần phải thông hiểu về dược liệu, nghiên cứu thuật luyện đan rõ như lòng bàn tay, có kiên nhẫn cùng thiên phú, như thế thì mới có thể đến đích.

Một trăm võ giả tu luyện hỏa huyền khí thì nhiều nhất cũng chỉ có một hai người trở thành luyện dược sư, nếu như muốn trở thành luyện dược sư cao cấp thì phải trải qua tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm xem bản thân có thể kiên trì tiếp tục hay không.

Thiên phú luyện đan của Dương Ân khiến cho ngay cả Tiểu Hắc cũng phải cảm thán, Dương Ân không phụ sự dạy dỗ của Tiểu Hắc, tuổi còn trẻ mà đã có thể trở thành thiên dược sư, đúng là rồng phượng trong loài người.

Dương Ân phải tỷ thí luyện đan với ba linh dược sư khiến cho hắn tự cảm thấy bản thân hiếp người quá đáng, vì vậy cho nên hắn mới nhường ra thời gian, nhưng trước mắt ai cũng đang khiêu khích hắn, hắn không thể bỏ qua được nữa.

Thế là Dương Ân nhanh chóng bắt đầu luyện đan, nhất thời khiến cho ai cũng choáng váng.

Rất nhiều dược liệu đang tự động bay về phía miệng của đỉnh luyện đan, một ngọn lửa màu lam nhạt bùng lên, không ai kịp nhìn thấy nó từ đâu bùng lên, cũng không ai kịp nhìn thấy Dương Ân đã điều khiển ngọn lửa đó như thế nào, ngọn lửa nhanh chóng đốt nóng đỉnh luyện đan, ngọn lửa còn khiến cho ba người kia tự cảm nhận được một bầu không khí vô cùng uy hiếp, ngọn lửa của cả ba người đều trở nên hỗn loạn và nhỏ dần, giống như đang bị Lam Yêu Cơ cắn nuốt.

"Không ổn, hỏa lực của ta sao lại yếu đi được?", Trình Tân Nhiên thất thanh kinh hô.

Dược Dịch Khai cũng hoảng hốt nói: "Thanh lang hỏa của ta làm sao vậy, mau bùng lên cho ta".

Nghê Tử cũng không bình tĩnh, động tác trở nên hỗn loạn, điên cuồng dùng huyền khí ổn định tử lôi hỏa của mình.

Trong lúc bọn họ kinh hoàng thì cũng đã tinh luyện hỏng mấy loại dược liệu, tinh hoa dược liệu bắt đầu hao hụt không ít.

Bọn họ lúc này đều không có tâm tư để ý đến nguyên nhân, chỉ nhanh chóng muốn bảo vệ ngọn lửa của mình, bảo vệ tinh hoa dược liệu vừa luyện ra.

Người bên dưới đều đã nhìn thấy rõ ràng, ngọn lửa của ba người kia đã bị ngọn lửa màu lam của Dương Ân làm cho hỗn loạn.

"Đây là lửa gì vậy, cảm giác rất bá đạo, ba ngọn lửa không giống nhau kia đều bị ngọn lửa này làm cho nhỏ yếu đi, giống như là dân thường gặp mặt quân vương vậy".

"Rất có thể là một loại lửa cao cấp, khó trách đối phương không hề sợ hãi".

"Không phải cứ có mồi lửa cao cấp là có thể thắng tỷ thí luyện đan, thời gian đã trôi qua lâu như vậy hắn mới bắt đầu luyện, rất khó để vượt qua ba người kia".

"Nhìn xem thảo dược tự bay lên kìa, đây là phương pháp luyện đan gì vậy?"

...

Dương Ân không muốn mất quá nhiều thời gian với ba người này, việc tinh luyện dược liệu là một việc rất dễ dàng đối với hắn.

Hắn dùng thần niệm điều khiển dược liệu bay vào đỉnh luyện dược, sau đó tiến hành tinh luyện một cách hoàn mỹ, trong nháy mắt liền có hơn chục loại dược liệu đã được tinh luyện xong, bắt kịp tiến độ mà ba người kia cần tới nửa canh giờ để làm.

Những người bên dưới vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy phương pháp luyện đan huyền diệu thế này.

Chỉ có một số ít đệ tử của học viện có tìm hiểu trong sách cổ mới biết được rằng phương pháp của Dương Ân rất giống với phương pháp luyện đan mà các luyện dược sư cao cấp thường dùng tới.

Bọn họ đã hoàn toàn có thể chắc chắn rằng Dương Ân là một luyện dược sư cao cấp, nhưng nhìn gương mặt non choẹt của hắn thì không ai có thể liên tưởng nổi đến một vị luyện dược sư cao cấp.

"Dương thiếu gia thật sự quá lợi hại!", Cao Thịnh Tài khẽ nói bên cạnh ngũ hoàng tử.

"Ừm, không gặp bấy lâu, hắn càng ngày càng trở nên cường đại", ngũ hoàng tử không thể không bội phục nói.

Lâm Thê Thê và Tào Phần Ny đứng ở một chỗ khác cũng đều lộ ra vẻ si mê, hai người không hiểu thuật luyện đan, nhưng nhìn bộ dáng tiêu sái của Dương Ân quả thật quá mê người.

"Không ngờ hắn còn là một luyện dược sư", Lâm Thê Thê cảm thán nói.

“Ta nghe cha ta nói hắn còn là một Dược Vương!”, Tào Phần Ny đáp.

Tào Phần Ny lúc này mới cảm thấy hối hận, lúc trước khi cô ta cùng cha mẹ đến Dương gia thăm hỏi, cô ta còn tỏ vẻ tiểu thư đỏng đảnh, bây giờ cô ta mới phát hiện Dương Ân thật sự lợi hại, chỉ bằng bản lĩnh luyện đan này của hắn thì thế lực trấn quốc ở giới siêu phàm nhất định sẽ thu nhận hắn làm đệ tử nội môn.

Đường Hiểu Hàm lần thứ hai nhìn thấy Dương Ân luyện đan, nhất cử nhất động của hắn ở trong mắt nàng ta đều vô cùng tiêu sái, khiến cho trái tim của nàng ta như tan chảy ra, trong lòng nàng ta chỉ có một mình Dương Ân, yêu một người là khi người ấy luôn sáng lên lấp lánh trong mắt của mình.

Vạn Lam Hinh thì tương đối bình tĩnh, cô ta nghĩ thầm: "Lại tỏa sáng nữa rồi, còn sợ mình chưa đủ đào hoa sao?"

Dương Ân tiến vào trạng thái luyện đan, hoàn toàn không để ý đến mọi thứ xung quanh, nhanh chóng bắt đầu luyện chế đan dược mà không làm hao hụt một chút tinh hoa dược liệu nào, tỷ lệ thành công là tuyệt đối.

Ngay cả Trần Diệm cũng phải trợn tròn mắt.

Sau khi Dương Ân tinh luyện xong dược liệu thì ba người còn lại vẫn chưa tinh luyện xong, tất cả đều đang tiếp tục làm trong lo lắng, mồ hôi trên mặt đổ ra ròng ròng.

Dương Ân không có thời gian để ý tới bọn họ, bắt đầu ngưng tụ đan dược rất nhanh, thủ ấn phức tạp đến mức khiến cho người ta hoa cả mắt.

Ông!

Thanh âm trầm trầm vang lên, Dương Ân đã luyện thành đan dược.

Thanh âm này một lần nữa khiến cho ba người còn lại khiếp sợ, bọn họ lúc này đã giống như chim sợ cành cong, tinh thần còn chưa đủ vững chắc cho nên rất dễ bị ảnh hưởng bởi động tĩnh bên ngoài.