Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 765: Dương Ân ca quá lợi hại!



Học viện Hoàng gia đã thành lập được mấy trăm năm, viện trưởng đầu tiên là cảnh giới Thiên Ngư, bọn họ đã ươm mầm không ít nhân tài hiếm có cho Đại Hạ, nguồn lực cũng khá thâm sâu, nếu như không có cây thiên dược nào được cất giữ ở đây thì đó mới chính là chuyện kỳ lạ.

Trần Diệm không lừa được Dương Ân, chỉ có thể tiếp tục dẫn Dương Ân lên tầng ba, đây là nơi cất giữ dược liệu thiên cấp.

Số lượng thiên dược không nhiều, tổng cộng chỉ có mấy chục cây, mỗi một cây đều có giá trị vô giá, hơn nữa còn có trận pháp bảo vệ, không ai có thể đụng vào.

Ông lão đã từng gặp Dương Ân ở cổng học viện cũng đang ngồi ở đây, Trần Diệm nhìn thấy lão thì vội vàng tiến lên thi lễ chào hỏi: “Viện trưởng đại nhân!”

Đường Hiểu Hàm đoán không sai, ông lão này chính là viện trưởng Tề Ân Tán hành tung bí ẩn, là viện trưởng thứ năm của học viện.

“Quả nhiên ông là viện trưởng đại nhân!”, Đường Hiểu Hàm đi tới, cười nói.

Dương Ân và Vạn Lam Hinh không tùy tiện như nàng ta, chắp tay hành lễ với viện trưởng.

“Công chúa, người thật thông minh, hay là người ở lại làm đệ tử của ta đi, người thấy sao? Chỗ này cũng đâu có kém với chỗ phàm giới mà người tu luyện đâu”, Tề Ân Tán cười, đáp lại Đường Hiểu Hàm với vẻ hiền lành.

Đó chính là may mắn to lớn với người khác, nhưng Đường Hiểu Hàm là công chúa, đồng thời cũng có thiên phú tu luyện còn không tầm thường, nếu như nàng ta không lấy Dương Ân, hoặc là tham gia vào cuộc tuyển chọn ở núi Nga Mi năm nay thì cuối cùng tham gia vào giới tu luyện ở phàm giới mới là mục tiêu của nàng ta.

Đường Hiểu Hàm trách cứ nói: “Ông làm sư phụ tạm thời có được không? Ta xinh đẹp như vậy nên ta muốn tìm một sư phụ thật mạnh, cực mạnh mới được nhé”.

Tề Ân Tán cảm thấy rất tổn thương, ông ấy than nhẹ: “Hóa ra là chê lão già ta đây không đủ sức mạnh”.

Trong lúc Đường Hiểu Hàm và Tề Ân Tán nói chuyện, Dương Ân đã nhìn lướt qua thiên dược ở đây, hắn nhìn trúng một cây Thiên Kết quả, đây là một trong những thành phần chính để hồi phục linh hồn của Mộng Băng Tuyết, còn có cây Quang Oanh hoa, nó là một trong những dược liệu còn thiếu để bồi bổ cơ thể Lục Trí.

Hai cây thiên dược này vô cùng quý giá, nếu hắn muốn lấy cả hai, không biết Trần Diệm có đồng ý hay không nữa.

Trừ hai cây đó ra, Dương Ân còn phát hiện một viên thiên yêu hạch nằm trên quầy ngọc, đó cũng là dược liệu mà hắn cần, nhìn những thứ đó mà mắt hắn đỏ lên rồi.

“Thiếu Ân Hầu tước, trong những thiên dược ở đây, ngươi có thể chọn một thứ, nếu muốn nhiều hơn thì ta không làm chủ được!”, Trần Diệm ở bên cạnh nói.

“Trần tiền bối, ông đừng nhỏ nhen như vậy, ta muốn hai cây được không?”, Dương Ân nói một câu, chỉ về phía Thiên Kết quả và Quang Oanh hoa, đó đều là thiên dược mà hắn cần.

“Ta thật sự không thể tự quyết định chuyện này!”, Trần Diệm vội vàng xua tay.

Ngay sau đó, ông ấy hướng mắt về vị trí của Tề Ân Tán, ám chỉ cho Dương Ân biết rằng ở đây ai mới làm chủ.

Ngay khi Dương Ân đang muốn nói chuyện với Tề Ân Tán, ông đã giành mở lời trước: “Cho ngươi hai cây thiên dược cũng không phải là không thể, đổi lại ngươi phải luyện viên thiên đan cho ta”.

Dương Ân trả lời: “Viện trưởng đại nhân, thiên đan cũng đâu phải dễ luyện, cần rất nhiều dược liệu, cũng rất dễ bị hư hỏng, rủi ro rất lớn”.

Dương Ân và Tề Ân Tán bắt đầu mặc cả, chỉ cần đối phương có nhu cầu thì sẽ dễ bàn hơn rất nhiều.

“Quy định của luyện dược sư thì ta cũng hiểu, ngươi có thể chọn hai cây thiên dược ở đây làm thù lao, ngoài ra lão phu sẽ chuẩn bị thêm thảo dược cho ngươi, về việc đó thì ngươi cứ yên tâm”, Tề Ân Tán dứt khoát nói.

Dương Ân chỉ về hai cây thiên dược mà mình muốn, rồi chỉ về thiên yêu hạch nói: “Ba cây thiên dược và hai viên thiên yêu hạch làm thù lao, ngoài ra ông hãy chuẩn bị cho ta một vạn huyền linh thạch trung phẩm, ta sẽ đổi Nghịch Chuyển Thiên Khí đan cho ông”.

Trước đó, Dương Ân đã so tài luyện đan với Dược Linh Vũ, một lần luyện ra được ba viên Nghịch Chuyển Thiên Khí đan, một viên đã đưa cho cha hắn dùng, một viên tặng Hoàng thượng, còn mình thì giữ lại một viên.

Trước mắt đối phương cần thiên đan, lấy thứ đó ra giao dịch dứt khoát như vậy, cũng giúp hắn đỡ phải luyện chế lại một lần.

Trần Diệm nghe thấy điều kiện Dương Ân đưa ra thì cả người ông ấy run lên, màn chào giá này đúng thật là không bình thường.

Thế nhưng khi nghĩ tới điều kiện là thiên đan, thì cảm thấy tất cả đều có lý.

“Viên thiên đan này có tác dụng gì?”, Tề Ân Tán hỏi.

“Bất kỳ cường giả siêu việt nào bị giáng cấp vì bệnh kín cũng đều có thể hồi phục lại như ban đầu, còn có thể nâng cao sức mạnh cấp bậc, có thể nghịch chuyển cải tạo cơ thể, cường hóa đan điền”, Dương Ân nói nhỏ.

“Được, chúng ta thỏa thuận xong!”, Tề Ân Tán không nghĩ nhiều, dứt khoát đồng ý.

“Viện trưởng đại nhân, ông đúng là có mắt nhìn!”, Dương Ân giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Thế là, Dương Ân lấy một viên Nghịch Chuyển Thiên Khí đan ra, đưa cho Tề Ân Tán, hắn lập tức có thể lấy được thiên dược mà mình cần rồi.

Ngoài việc lấy được Thiên Kết quả và Quang Oanh hoa, Dương Ân còn lấy được hai cây cỏ Anh Hồn, một thảo dược có vẻ ngoài giống mặt trẻ sơ sinh, rất có ích cho việc cường hóa linh hồn, cũng là thiên dược phù hợp với việc hồi phục của Mộng Băng Tuyết, thế nhưng hắn đã có một cây cỏ Tinh Hồn, một cây cỏ Anh Hồn này giữ lại cho tàn hồn trong cái bô kia cũng được.