Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 766: Ngươi tự tìm hiểu đi!



Tàn hồn kia vẫn còn giá trị sử dụng, Dương Ân cũng không muốn để nó biến mất như vậy.

Ngay sau đó, hắn bước đến trước quầy ngọc đang trưng bày yêu hạch, lấy hai viên thiên yêu hạch: một viên màu xanh, một viên màu đỏ, thuộc hệ thủy và hỏa. Hệ thủy thì dùng vào Thiên Hồn đan cho Mộng Băng Tuyết, viên hệ hỏa thì giữ lại, sau này chắc chắn sẽ dùng đến.

Luyện chế đan dược chữa bệnh kín cho Lục Trí thì cần tìm một viên yêu hạch âm dương mới được, nhưng ở đây không có.

Dương Ân cảm thấy khá hài lòng với thu hoạch hôm nay, nếu để hắn đi ra ngoài tìm những thiên dược này thì không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa.

“Có thời gian thì phải luyện thêm vài viên thiên đan, đổi lấy nguyên liệu cao cấp hơn mới được”, Dương Ân thầm nghĩ.

Dương Ân lấy được những thứ mà mình muốn rồi chuẩn bị trở về Vương thành, dù sao, khi cuộc tỉ thí Võ điện bắt đầu, học viện cho hắn một vị trí là được, còn về chuyện đồng ý giảng dạy cho các đệ tử trong học viện với Trần Diệm thì không cần vội, còn có nhiều thời gian.

“Dương Ân, đừng đi vội!”, Tề Ân Tán gọi Dương Ân đứng lại, sau đó nói: “Ngươi đã có được gì từ tấm bia đá?”

“Viện trưởng đại nhân nghĩ ta có được gì nào?”, Dương Ân hỏi ngược lại.

“Dương Ân à, đừng giở thủ đoạn, nếu như ngươi thật sự có được gì, ta sẽ cho ngươi thêm vài cơ hội nữa, nếu ngươi không muốn thì thôi vậy”, Tề Ân Tán nghiêm túc nói.

Dương Ân vội vàng trả lời: “Cũng không thu hoạch được gì nhiều, hình như chỉ có một dấu ấn kiếm khí, cũng không biết có ích gì không!”

“Ngươi thật sự lấy được hạt giống kiếm khí sao?”, Tề Ân Tán truy hỏi.

“Thử đi rồi sẽ biết!”, Dương Ân trả lời.

“Được, tìm một chỗ để thử!”

Thế là, bọn họ rời kho thuốc đến nơi luyện công của võ viện.

Trong các đệ tử đang tu luyện, không ai biết Tề Ân Tán, họ cũng chỉ biết Trần Diệm và Đường Hiểu Hàm, ai cũng hành lễ với Trần Diệm, nhưng ánh mắt của bọn họ lại đổ dồn về phía Đường Hiểu Hàm và Vạn Lam Hinh nhiều hơn. Bọn họ đều đang trong tuổi mộng mơ tơ tưởng, thế nên mỹ nữ luôn là phong cảnh đẹp nhất.

Có vài thiếu nữ trộm nhìn Dương Ân. Hắn rất đẹp trai, khí chất bất phàm, dù đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm, đặc biệt là sau sự việc thi luyện đan ngày hôm qua, hắn đã trở có chút danh tiếng trong học viện.

Tề Ân Tán dẫn đám Dương Ân đến một bãi đất trống, đây là chỗ để luyện công, có vài đệ tử đang tập luyện với trụ đá và cầu sắt, xung quanh có vài vũ khí thông thường, các đệ tử có thể sử dụng tùy ý.

“Luyện tập ở đây một chút đi!”, Tề Ân Tán nói với Dương Ân.

Dương Ân gật đầu: “Được, ở đây vậy!”

Các đệ tử ở đây không hiểu họ định làm gì nên vừa luyện tập, vừa trộm nhìn, ánh mắt đều dừng ở trên người mỹ nữ.

“Kiếm đến đây!”, Dương Ân liếc mắt nhìn giá vũ khí, vươn tay nắm lấy, một tia huyền khí ngưng tụ thành móng vuốt nhọn hoắc giữ lấy thanh kiếm, chụp thanh kiếm về phía mình.

Những đệ tử đang nhìn Dương Ân ra tay đều lộ ra vẻ kinh ngạc, không biết đây là thiếu niên cao thủ từ đâu ra.

Dương Ân cầm lấy thanh kiếm, nhưng không vội vàng ra tay mà nhắm mắt lại, nhớ về kiếm khí được tinh luyện đêm qua, cánh hoa của đóa hoa Thần đình thỉnh thoảng toát lên tinh thần lực hồn. Một lúc sau, cảm giác tu luyện lại lần nữa hiện lên trong đầu, Dương Ân mở mắt, dường như có hai tia sấm sét đánh ra, bên trong như kiếm quang tung hoành, thanh kiếm trong tay hắn cũng tức bay ra ngoài.

Mười hai kiếm đổi gió!

Mười hai kiếm đổi gió chú trọng về tốc độ. Tốc độ đâm càng nhanh thì lực công kích được phát ra càng mạnh, một tia kiếm quang nương theo kiếm khí nhàn nhạt chém ra một quỹ đạo mười hai trượng, mặt đất bị khí kình chém đứt, thanh kiếm rơi thẳng vào một quả cầu sắt, rồi lập tức nổ tung.

Bùm!

Quả cầu sắt này là do Khí viện chế luyện ra, được tạo thành từ nhiều viên đá cứng rắn, đúc khuôn mà thành, nặng đến vạn cân, dù là võ giả cảnh giới nhân tướng thì cũng không thể dễ dàng phá vỡ được, nhưng sức mạnh từ một đường kiếm của Dương Ân lại khiến quả cầu sắt bị cắt đôi ra dễ dàng như đang chém bùn, mảnh vỡ văng tung tóe, uy lực kinh người.

Những thiếu niên trong sân tập đều bị dọa sợ, mọi thứ mà bọn họ đang cầm trong tay đều bị rơi xuống, có người còn bị rớt trúng chân, đau đến mức họ kêu thảm thiết nghẹn ngào.

Bọn họ mở to mắt nhìn cảnh tượng này, trong lòng đã dấy lên một cơn sóng dữ.

Thiếu niên tầm tuổi với bọn họ này tại sao lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy, tùy tiện chém một kiếm đã chém đứt quả cầu sắt rồi, đại sư huynh trong võ viện của bọn họ chưa chắc đã làm được.

Dương Ân lại giống như vừa làm ra một việc nhỏ nhặt không đáng kể, thanh kiếm trong tay được ném về giá vũ khí một cách nhẹ nhàng, Dương Ân nói với Tề Ân Tán: “Viện trưởng đại nhân, đây chính là thứ mà ta thu hoạch được”.

“Dương Ân ca thật là lợi hại!”, Đường Hiểu Hàm giống như một bé gái hâm mộ, khen ngợi Dương Ân.

Vạn Lam Hinh cảm thấy bất cứ chuyện gì mà Dương Ân làm cũng là chuyện đương nhiên, cũng không thể hiện ra quá ngạc nhiên.

Trong đôi mắt già nua của Tề Ân Tán lóe lên vẻ tán thưởng, ông ấy nói: “Không tệ, quả nhiên ngươi đã thu hoạch được loại kiếm khí, thế nên ta để lại mảnh giấy này cho ngươi, hãy lĩnh hội thật tốt!”. Dừng một chút, ông ấy lại bổ sung thêm: “May mà ngươi cũng được coi là đệ tử trong học viện, nên cũng không coi như truyền ra bên ngoài!”

Dương Ân nhận lấy mảnh giấy cũ nát, quan sát rồi nói: “Mảnh giấy này có tác dụng gì?”

“Tự ngươi tìm hiểu đi, hẳn sẽ có bất ngờ đấy, đây là thứ mà viện trưởng đời đầu để lại, cụ thể là gì ta cũng không rõ”, Tề Ân Tán nhún vai nói.