[Địa Sư Kiều Mặc Vũ] Lạc Trong Núi Ai Lao

Chương 11



20.

Tôi dẫn mấy người bọn họ đi về phía phát ra âm thanh, khi đến bên cạnh bờ sông mọc một đống nấm U Linh đó, mọi người đều hít một hơi thật sâu.

Chỉ thấy nhóm người Trần Trinh nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, trên người bị quấn đầy râu nấm. Những người khác đều há miệng, một sợi râu dài thò vào thăm dò miệng bọn họ, ở phía trên chiếc râu còn mọc một cây nấm U Linh cực lớn.

Chỉ có hai người Trần Trinh và Giang Hạo Ngôn là mím môi lại, xem ra thần trí vẫn còn tỉnh táo, nhưng mà cơ thể của Giang Hạo Ngôn bị râu nấm quấn thành x.á.c ướp, hoàn toàn không thể động đậy.

Kênh chat:

"..."

"Có ai tới tát tui hai cái được không? Để tui biết mình không nằm mơ đi?"

"Lầu trên, là thiệt đó má, mẹ tôi đánh tôi một cái vêu mồm luôn."

"Nếu chỉ vì lừa gạt mà tiêu tiền để làm tới mức này thì tôi chấp nhận, tôi chấp nhận bị gạt! Kiều đại sư mau ra tay cứu người đi!"

Tôi nhìn kỹ mắt Trần Trinh, thấy ông ấy hơi hé miệng, trọng miệng vẫn còn ngậm một cái đồng tiền Ngũ Đế, không khỏi bật cười:"

"Coi như cũng có hiểu biết."

Tôi lấy một tấm lệnh bài lôi kích bằng gỗ từ trong ngực ra, sau đó nhỏ một giọt m.á.u trên đầu ngón tay lên lệnh bài rồi thấp giọng niệm một câu chú ngữ.

Một giây sau, trong lệnh bài lóe ra một vài tia sấm, tia sấm kia đánh vào trên đống nấm U Linh, tất cả râu nấm lập tức héo rũ rồi co rút lại.

Kênh chat:

"..."

"Thì ra thế gian này huyền ảo như thế."

"Tôi đã in poster của Kiều Đại Sư ở đầu giường, ác linh mau biến đi!"

"Tại sao tui lại bị mẹ tát thêm cái nữa vậy?"

Trần Trinh chống tay ngồi dậy, ôm lấy đùi của tôi.

"Hu hu môn chủ, rốt cuộc ngài cũng đến rồi, mau mang chúng tôi thoát khỏi cái nơi quỷ quái này đi."

Tôi lắc đầu thở dài:

"Làm gì mà đơn giản như vậy."

Nói xong lại lấy một đoạn dây đỏ từ trong bao ra, bố trí Dương hộ trận rồi gọi tất cả mọi người vào đó.

Lần này tất cả mọi người đều ngoan ngoãn nghe lời, một đám giống như là người gỗ vậy, tôi nói gì là làm đó, ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái.

Chỉ có Lâm Tân, vẫn nhìn ta bằng ánh mắt không phục như cũ.

"Lệnh bài gỗ gọi sấm của cô là dùi cui điện nhỏ đúng không? Làm cũng giống thiệt quá ha nhưng mà tôi không mắc mưu của cô đâu."

Miệng không phục, hừm, thân thể lại rất thành thực, ngoan ngoãn ngồi xổm ở chính giữa vòng tròn đỏ.

Kênh chat:

"Tôi phục anh Lâm đây sát đất luôn, cả người chỉ có miệng là cứng thôi."

"Miệng này mà không dùng để khui bia thì tiếc lắm."

21.

Tôi vừa sắp xếp cho mọi người xong thì một giây sau, một trận gió lạnh thổi qua, sơn tiêu thét chói tai, chạy tới như điên.

Chị Bạch phát ra một tiếng thét chói tai: "Á, yêu quái!"

Lâm Tân: "Ha ha, chỉ là khỉ đầu chó một chân thôi mà."

Sơn Tiêu nhìn tấm lệnh bài gỗ lôi kích trong tay tôi một cách cảnh giác, tụi nó đứng ở một chỗ không xa, nhe răng trợn mắt.

Tôi hơi ngôi chồm hổm như trung bình tấn, giơ lệnh bài lên một cái: "Xem chiêu!" Thực ra tôi chỉ giả vờ làm màu, tay trái của tôi nhanh chóng móc một lá bùa từ trong ngực ra, vứt vào người sơn tiêu.

Sơn tiêu né không kịp, mông bị lá bùa kia đánh trúng, bốc lên một đám khói, đám lông có vẻ mỏng hơn rất nhiều. Nó rít một tiếng rồi nhảy lên phía trên, bắt được một cây rễ nấm thật to.

Tôi dùng lệnh bài gỗ lôi kích đánh qua bên đó, phát ra một tia sấm. Cái rễ nấm kia rơi xuống trong tíc tắc, một mảng lớn rễ nấm như mạng nhện cũng rơi xuống bên cạnh tôi.

Mọi người phía sau hét ầm lên: "Aaaa, có người c.h.ế.t, có t.h.i t.h.ể nè!"

Một khối t.h.i t.h.ể thối rữa bị rễ nấm bọc lại, rất nhiều vùng thịt đã bị thối nát, lộ cả xương trắng. Mùi hôi thối quá nồng, tôi nhịn không được mà nôn khan hai tiếng.

Sơn tiêu thấy, lập tức giơ móng vuốt bổ nhào về phía tôi. Tôi giơ tay ngăn lại, bị móng vuốt của nó đập bay đi.

Sức lực lớn quá trời, tôi ngã trên mặt đất, suýt chút nữa là hộc m.á.u.

"Kiều Mặc Vũ cẩn thận..."

Giang Hạo Ngôn nóng nảy, muốn lao ra ngoài trận pháp để hỗ trợ.

Tôi trừng mắt nhìn cậu.

"Không được phép đi ra!"

Giang Hạo Ngôn là mắt trận, vừa đi ra ngoài thì Dương Hộ trận sẽ hư ngay, đến lúc đó tất cả mọi người đều gặp nguy hiểm.

Tôi lại đấu với sơn tiêu thêm một hồi, rồi tìm cơ hội nhảy vào bên trong trận pháp, tôi lấy một chuỗi dây đỏ kết hợp với đồng tiền, rồi hỏi Giang Hạo Ngôn: "Cậu là đồng tử hả?"

Giang Hạo Ngôn sửng sốt một giây, sau đó đỏ mặt gật đầu.

Tôi lập tức cắn vào ngón giữa của cậu ấy một cái, đổ m.á.u kia lên trên dây tơ hồng, chỉ trong tích tắc, dây tơ hồng đã căng cứng và thẳng tắp, những đồng tiền rải rác được nối lại thành một xâu chuỗi, biến thành hình dáng một thanh kiếm.

Trần Trinh trừng to mắt: "Chẳng lẽ đây là Thất Tinh kiếm sao?"