[Địa Sư Kiều Mặc Vũ] Lạc Trong Núi Ai Lao

Chương 12



22.

"Ông tinh mắt thật đó."

Tôi nắm lấy Thất Tinh kiếm rồi lao ra, lại tiếp tục đấu với sơn tiêu.

Kênh chat:

"Anh trai này không tệ nha, đẹp trai vậy mà vẫn là đồng tử."

"Không ngờ thân thể đồng tử có thể giữ mạng trong thời khắc mấu chốt, tôi có nên đi chia tay bạn gái không nhỉ?"

"Bro trên đó ơi, số điện thoại bạn gái ông bao nhiêu? Tôi muốn hỏi cô ấy có bạn trai chưa."

Đánh với sơn tiêu một trận, Thất Tinh kiếm lại lỏng lẻo, tôi xông về trận, cắn nát đầu ngón giữa bên kia của Giang Hạo Ngôn rồi. Cứ đấu mấy hiệp như thế, ngón giữa của Giang Hạo Ngôn đã nặn không ra m.á.u, cậu muốn cắn ngón tay khác, tôi lắc đầu từ chối.

"Chỉ có m.á.u ngón giữa mới đủ dương khí, mấy cái khác vô dụng."

"A, vậy làm sao đây?"

Tất cả mọi người đều luống cuống, trong thời khắc mấu chốt, đột nhiên Lâm Tân nhúc nhích, cậu ta đưa ngón giữa ra.

"Dùng của tôi."

Mọi người kinh ngạc nhìn cật ta, mặt Lâm Tân đỏ lên.

"Mẹ tôi đạo Công Giáo, tôi đã từng đồng ý với mẹ là không được quan hệ trước hôn nhân."

Hai mắt Triệu Tư Tư sáng lên, kìm không được mà cười ra tiếng.

Tôi gật đầu, cắn ngón tay Lâm Tâm một cách nhanh gọn lẹ.

Kênh chat:

"Đù... Không ngờ là vậy luôn, Lâm Tân ngây thơ quá, tôi làm fan đây."

"Trước kia có người nói cậu ta giữ mình vô cùng trong sạch, tôi còn tưởng là do ekip xây dựng hình ảnh cá nhân, không ngờ là thật hả."

Tôi cầm Thất Tinh kiếm đấu với sơn tiêu càng lúc càng căng thẳng, Lâm Tân ho nhẹ một tiếng:

"Cái gì mà m.á.u ngón giữa của đồng tử, không hề có chút cơ sở khoa học nào. Kiều Mặc Vũ, không phải là tôi tin cô đâu nhé, tôi chỉ muốn chứng minh bản thân mình trong trăng mà thôi."

Sơn tiêu nơi này thật sự lợi hại, hai chúng tôi đánh nhau hồi lâu, tôi thở hồng hộc, ngón tay Lâm Tân cũng nặn không ra rồi, mọi người ở đây đều tuyệt vọng vô cùng. Tôi thở dài, cắn ngón tay của mình.

"Haizz, cuối cùng vẫn phải đi đến bước này."

Khi m.á.u của tôi rơi xuống, Thất Tinh kiếm đột nhiên phát ra một luồng sáng màu đỏ rồi rung lắc dữ dội.

Trần Trinh kinh hãi.

"Tôi còn tưởng rằng chỉ có nước tiểu đồng tử mới có thể dùng, môn chủ, tại sao lúc đầu ngài không dùng m.á.u của mình vậy?"

Tôi trừng mắt nhìn ông ta.

"Cắn ngón giữa đau lắm biết không? Sao tự nhiên tôi chịu nỗi đau đó làm gì?"

Nói xong, tôi lập tức nhảy lên, múa Thất Tinh kiếm trong tay rồi đ.â.m một kiếm vào ngực và bụng của sơn tiêu.

Một giây sau, sơn tiêu phát ra tiếng rít gào thê lương, sau đó hóa thân thành một luồng khói đen, biến mất hoàn toàn.

Kênh chat:

"Mẹ tôi hỏi vì sao tôi vừa xem livestream vừa quỳ."

"Tui phải hỏi thầy vật lý xem ổng giải thích chuyện hôm nay như thế nào."

"Lầu trên, tôi là thầy vật lý đây, tôi đang gọi điện trực tiếp cho giáo sư đại học của tôi."

23.

"Ha ha ha ha, không hổ là môn chủ Phong Môn, quả thực chỉ có cô mới đối phó được con sơn tiêu này."

Tiếng vỗ tay vang dội từ đằng xa, một giây sau, trong khắp ngõ ngách sơn động đã phát ra một luồng ánh sáng trắng cực lớn.

Mấy cục đèn pha chiếu lên khiến sơn động sáng như ban ngày, một đám vệ sĩ áo đen nối đuôi nhau đi từ sâu trong hang ra.

"Ông là Đồng Phúc Sinh à?"

Tôi nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên khoảng 30 trước mắt, ông ta mặc một cái áo khoác, hai tay đút vào túi áo.

"Cô vẫn chưa có tư cách gặp ông ấy."

Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ tay, những vệ sĩ áo đen đó đi qua chỗ chúng tôi, giựt lấy camera của anh quay phim rồi đập xuống đất cho nát.

Màn hình lập tức đen thui.

Kênh chat bùng nổ:

"Con bà nó, ai vậy? Ai phá livestream của tôi vậy, quyết không đội trời chung."

"Đạo diễn, đạo diễn đâu rồi, nhanh chóng phái người đi vào đi!"

"Không xem livestream là tôi sống không nổi đâu, mau lên..."

Tổ tiết mục cũng đang nhốn nháo ở hiện trường, mọi người kinh ngạc nhìn màn hình lớn thành một màu đen, đạo diễn ôm ngực.

"Trời ơi là trời, mấy đứa này là ai vậy, ở đâu chui ra vậy trời?"

"Đạo diễn, làm sao giờ?"

"Còn làm sao nữa, báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi!"

Tổ tiết mục rối thành một nùi, dường như Weibo cũng bị sập rồi.

Tôi nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên trước mắt.

"Các người muốn làm gì?"

Người đàn ông trung niên khoanh tay rồi cười nhẹ.

"Tôi tên là Đồng Uy, thầy của tôi có việc muốn mời cô giúp."

"Phía dưới đống nấm U Linh này có một cái huyệt mộ, thỉnh Kiều môn chủ hỗ trợ khai quan."

Tôi sửng sốt, ngược lại Giang Hạo Ngôn kịp thời phản ứng, giật mình nói: "Ông nói đến bảo tàng của Lý Hữu Phú à?"