[Địa Sư Kiều Mặc Vũ] Lạc Trong Núi Ai Lao

Chương 4



7.

Chị Bạch buông bộ đàm xuống một cách tức giận.

"Cái này không phải chơi xấu à, 20cm còn lớn hơn cả bàn tay, loại nấm nhỏ này làm sao cao vậy được?"

Vương Cường an ủi: "Không sao đâu chị, chúng ta cứ men theo con đường này, nhất định có thể tìm được cây to nhất. Có Trần đại sư ở đây rồi, tới lúc đó cứ nhờ ngài ấy mở la bàn chỉ phương hướng là được. Trận này chúng ta thắng chắc rồi!"

Tất cả mọi người cười rộ lên, vẻ mặt thoải mái. Mà nhóm nhỏ của chúng tôi thì không được vui như vậy.

Chúng tôi còn chưa ra khỏi phạm vi doanh trại mà đối phương đã tìm được nấm Cửu Yêu, Lâm Tân cầm điện thoại và nhìn khung chat, sắc mặt cậu ấy thay đổi hoàn toàn.

"Bọn họ phát hiện ra con đường toàn là nấm Cửu Yêu, chúng ta mau dí theo họ, đừng có lề mề ở đây nữa!"

Nhóm chúng tôi gia tăng tốc độ, đi theo hướng nhóm Trần Trinh vừa rời khỏi. Mọi người vừa vào trong rừng, ánh mặt trời ấm áp trên cao đã bị che phủ hoàn toàn, ánh nắng xuyên qua từng hàng cây kẽ lá thành những tia sáng nhỏ vụn, con người ở trong hoàn cảnh này rất dễ đánh mất phương hướng.

"À thì... Kiều Mặc Vũ, cô thử dùng la bàn xem xem bọn họ đi về phía nào."

Tất cả mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ, tôi gật đầu, lấy la bàn trong bao ra, nhìn lướt qua rồi bỗng nhiên có cảm giác không ổn.

Chỉ thấy kim la bàn xoay vòng vòng không hề có tí quy luật nào, nơi này có từ trường quấy nhiễu kim đồng hồ.

Tôi vội ho một tiếng rồi cất la bàn vô.

"Không cần xem nữa, tôi có biện pháp tốt hơn."

Nói xong thì dồn khí vào đan điền, ngửa cổ hét to một tiếng: "Trần Trinh... các người ở đâu vậy..."

Mọi người:...

Kênh chát: "Ha ha ha ha ha, cô gái này hài hước quá trời ơi, cười xỉu."

"Còn nói mình là đại sư, ngay cả la bàn cũng không xem được, mắc cỡ quá hai ơi!"

"Rốt cuộc là Lưu Hùng ưng bà này ở điểm nào vậy trời?"

Chỉ chốc lát sau, phía Tây Nam xa xa truyền tới tiếng đáp lời của Trần Trinh: "Môn chủ... tôi ở đây nèèèèèèèèèèèè..."

Tôi gật đầu: "Ở bên kia kìa, đi thôi."

Mọi người đi theo tôi, dọc đường đi, bầu không khí vô cùng trầm mặc, Triệu Tư Tư cố gắng nói mấy câu hài hài gây cười nhưng không ai hưởng ứng với cô ấy cả.

Toàn bộ thời gian này, Lâm Tân thì xụ mặt một đống còn Chu Tuyết thì châm chọc tôi một cách kỳ quái.

"Kiều Mặc Vũ, thật ra thiếu hiểu biết cũng không sao đâu nhưng đáng sợ nhất là loại người không biết lại giả bộ là biết, rồi chỉ đạo bậy bạ. Lát nữa cô nói ít lại một chút, có thua thì tụi tôi cũng không trách cô."

Tôi không quan tâm cô ta, mọi người nhanh chóng đi đến con đường nhỏ mà nhóm Trần Trinh đang đi.

Nhìn nấm Cửu Yêu chi chít trước mắt, tất cả mọi người thét lên một tiếng kinh hãi.

Chu Tuyết: "Chính là nơi này, cứ đi vào trong, nhất định sẽ tìm được cây nấm lớn nhất."

Lâm Tân: "Vậy còn chờ gì nữa, nhanh cái chân lên, đừng để cho nhóm chị Bạch giành trước chứ."

Tôi đi qua đó, ngồi xổm xuống, rồi hái một cây nấm Cửu Yêu một cách run rẩy, nấm nhỏ trắng tinh rơi vào trong lòng bàn tay tôi, tôi lập tức cảm thấy một trận rét lạnh thấu xương.

Sắc mặt tôi lập tức thay đổi.

"Nguy rồi, đây không phải là nấm Cửu Yêu..."

8.

Tôi cầm nấm Cửu Yêu đi đến trước camera, kéo mũ nấm ngược lên, chỉ vào những điểm đen nhỏ nhỏ trên đó rồi nói: "Đây là nấm U Linh, trên thân nấm Cửu Yêu không có chấm đen. Trong truyền thuyết, nấm U Linh thích ăn x.á.c thối, sẽ nở rộ ở những nơi ngọn núi nhiều x.á.c c.h.ế.t."

Lâm Tân bật cười.

"Nấm U Linh, ha ha ha, lại còn ngọn núi x.á.c c.h.ế.t, sao nào, chỗ này có x.á.c c.h.ế.t hả? Bịa chuyện gì mà như thật vậy."

Trước màn ảnh, đạo diễn cũng gật đầu một cách thỏa mãn.

"Hay, quá hay, Kiều Mặc Vũ biết cách xử lý mọi chuyện ghê. Nhìn xem, số người xem trực tiếp lại tăng rồi."

Quả nhiên, khung chat nổ bung bét luôn, tất cả đều là bình luận mắng chửi.

"Tôi đi tra google, đúng là trong game World of Warcraft có nấm U Linh, nhóm chị gái này đang chơi trò chơi hả?"

"Vì tỉ lệ người xem trực tiếp mà tổ tiết mục bày trò lố tới dị luôn."

Chu Tuyết lại trực tiếp trợn trừng mắt, chỉ có Triệu Tư Tư và Giang Hạo Ngôn đi tới gần, một trái một phải đứng bên cạnh tôi.

"Kiều Mặc Vũ, nấm U Linh này có nguy hiểm gì hả?"

Tôi gật đầu.

"Thứ này độc lắm, ăn xong sẽ sản sinh ảo giác. Hơn nữa, nơi nấm U Linh mọc đầy như vậy chắc chắn sẽ có sơn tiêu lui tới."

"Thứ kia rất nguy hiểm, còn ghê gớm hơn cả cương thi, tới lúc đó các cậu cứ theo sát tôi."

Sơn tiêu là một con quái vật một chân được ghi lại trong Sơn Hải Kinh, có khuôn mặt người và cánh tay dài, khắp người đầy lông đen, gặp người là cười. Nó do tà khí trong núi biến thành, uy lực vô biên, nếu thực sự đụng phải bọn nó thì đúng là phiền quá phiền.

Kênh chat cười nhạo bọn họ một trận.

"Tôi lại mới vừa tra google tiếp, sơn tiêu là một loài khỉ đầu chó, đây là giống khỉ chỉ có ở phía Tây Châu Phi, Trung Quốc vốn không có loài đó."

"Lầu trên khoan khẳng định lại đi, không chừng tổ tiết mục thật sự bắt khỉ đầu chó tới dọa nhóm khách mời, cũng không phải là không có khả năng."

"Cuốn quá trời, lòng hiếu kỳ của tôi thật sự bị Kiều Mặc Vũ gợi lên rồi, tôi muốn nhìn một chút xem cô gái này có thể nói thêm mấy lời vô lý nào nữa."

Khung chat nhảy bình luận mới lên một cách điên cuồng, Lâm Tân đen mặt, hừ lạnh một tiếng.

"Xàm!"

Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, núi càng ngày càng dốc, Triệu Tư Tư theo không kịp. Chúng tôi đi một đoạn rồi nghỉ một đoạn, đi được khoảng nửa tiếng thì phía trước xuất hiện một ngã rẽ.

Con đường bên trái vô cùng bằng phẳng, hai bên mọc đầy nấm U Linh. Con đường bên phải nằm ở giữa những khe núi đá khổng lồ, ở bên cạnh còn có một đống bụi gai.

Tôi đi đến trước bụi gai và thấy phía trên có một vài điểm màu đỏ, bay phấp phới trong gió. Tôi vươn tay bắt lấy, thì ra là tua rua của mặt xâu chuỗi được treo trên ba lô của Trần Trinh.

Tôi chần chừ mà ngồi xổm người xuống, cố gắng nhìn kỹ, quả thật có lộ ra dấu chân.