Đích Thê Tại Thượng

Chương 101: Ta đi tuần thành qua đây, ghé vào thăm hôn thê của mình, cũng đâu có sai đâu?



Editor: Hannah

Cố Thanh Trúc ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi quay lại Nhân Ân Đường. Bọn người Vân Sinh không nghe nói về chuyện đã xảy ra với Cố gia trong hai ngày qua nên không biết vị hôn phu của Cố Thanh Trúc đã đổi từ họ Tống sang họ Kỳ. Cố Thanh Trúc cũng không có hứng thú phổ cập kiến thức mới này cho họ.

Thế nhưng Lương Phủ lại báo với Cố Thanh Trúc một chuyện: “Tiên sinh, hôm trước Tống công tử tới đây tìm người, người không có ở đây nên ta đã bảo ngài ấy người đang ở Cố gia, bảo ngài ấy tới Cố gia tìm người.”

Cố Thanh Trúc ngồi xuống, thu dọn kim châm và hòm thuốc, trong đầu tự hỏi, nếu nói là “hôm trước” có nghĩa là sau khi chàng tới từ hôn. Hôn ước cũng đã hủy, chàng còn tới đây làm gì.

Vân Sinh ngăn Lương Phủ: “Được rồi, không thấy tiên sinh đang không vui sao, đừng nói nữa.”

Lương Phủ nhớ ra chuyện gì, chạy ra sau quầy lấy ra một thứ rồi đưa tới trước mặt Cố Thanh Trúc: “Tiên sinh, cái này là đồ Tống công tử nhờ ta đưa lại cho người.”

Cố Thanh Trúc nhận lấy. Là một cái khăn tay. Chính là cái khăn tay nàng đã đưa cho Tống Tân Thành dùng để lau mồ hôi vào cái ngày nàng tới cửa tiệm gạo của Tống gia tìm chàng.

“Ta biết rồi.” Giọng nói của Cố Thanh Trúc hơi trầm xuống. Lương Phủ thấy Cố Thanh Trúc thực sự có vẻ đang không vui nên cũng không dám nói nhiều, nhân lúc Hồng Cừ đi tới mà rút ra sau quầy tiếp tục nhặt thảo dược.

Hồng Cừ bưng cho Cố Thanh Trúc một tách trà nóng, nịnh nọt ra mặt: “Công tử, đừng nghĩ những chuyện đó nữa, uống tách trà đi.”

Cố Thanh Trúc để khăn tay xuống, bảo Hồng Cừ đặt tách trà sang một bên rồi ngồi xuống, thuận miệng nói: “Gần đây y quán cũng không quá bận, Vân Sinh cùng Lương Phủ có thể thay phiên nhau, hai người các ngươi giờ đã có thể tự khám bệnh, cũng không có vấn đề gì.”

Vân Sinh và Lương Phủ nhìn nhau. Vân Sinh hỏi: “Tiên sinh, người có phải có chuyện gì muốn làm không? Người có lo việc riêng của người, trong tiệm đã có chúng ta, nếu gặp chuyện khó giải quyết, bọn ta sẽ tới tìm người.”

Cố Thanh Trúc lắc đầu. Chu gia từ hậu viện đi ra, trên tay còn xách theo một tay nải. Cố Thanh Trúc thấy vậy liền hỏi: “Lục gia đi đâu vậy?”

Chu gia chắp tay vái chào: “Cứ ở đây mãi cũng không phải cách hay. Ta đã suy nghĩ thông suốt rồi, chuyện cần đối mặt vẫn phải đối mặt.”

Cố Thanh Trúc từ phía sau bàn khám bệnh đi ra, nhìn Chu gia với vẻ nghi hoặc: “Lục gia muốn quay lại Tây Bắc sao?”

“Không phải.” Chu gia sảng khoái đáp lời: “Tây Bắc đã không còn chỗ cho ta dung thân, trở về đó không khác gì đi vào chỗ chết. Lần trước khi Võ An Hầu thế tử tới đây đã nói với ta một số điều, ngài ấy khuyên ta nên thức thời. Ta đã suy nghĩ suốt mấy ngày qua, cảm thấy thế tử nói không sai.”

“Ngài… đi làm việc cho Kỳ Huyên?”

Giờ chỉ cần nhắc đến tên người đó là Cố Thanh Trúc lại cảm thấy ghét bỏ.

Chu gia gật đầu: “Cũng xem như là thế đi. Cũng coi như là tiếp tục làm việc cho tiểu thư.”. ngôn tình hoàn

Cố Thanh Trúc nhướng mày, Chu gia liền không nói thêm gì nữa, chắp tay rời đi. Hồng Cừ nhìn theo bóng lưng hắn, không nhịn được mà đuổi theo, Cố Thanh Trúc cũng không ngăn nàng ta, cứ để nàng ta đi.

Một lúc lâu sau, bên ngoài Nhân Ân Đường đột nhiên có một đội binh lính kéo đến, dừng ở ngoài cửa khiến Vân Sinh và Lương Phủ sợ hãi, phải đi tới gần cửa ngó ra ngoài. Trong đội ngũ binh lính có một công tử thân mặc ngân giáp mang thiết kiếm, đầu đội mũ bạc, dáng vẻ lạnh lùng, vóc người cực kỳ cao lớn. Chàng một tay giữ kiếm bên hông bước chân vào Nhân Ân Đường, lập tức khiến ánh sáng trong Nhân Ân Đương ảm đảm đi.

Cố Thanh Trúc ngước mắt lên nhìn, nhíu mày.

Kỳ Huyên nét mặt tươi cười đi đến bên cạnh Cố Thanh Trúc. Vân Sinh vội vàng ngăn chàng lại: “Vị quân gia này, không biết có chuyện gì? Ngài tới khám bệnh hay là bốc thuốc? Mời đi sang bên này.”

Kỳ Huyên nhìn hắn với vẻ đánh giá rồi chỉ vào Cố Thanh Trúc, nói: “Ta tới tìm tiên sinh nhà các ngươi. Bệnh của ta, ngươi không chữa được.”

Vân Sinh vốn còn định nói gì đó nhưng đã bị Cố Thanh Trúc ngắt lời: “Vân Sinh, cứ để hắn qua đây. Ngươi cứ đi làm việc của mình đi.”

Thấy Cố Thanh Trúc nói vậy, Vân Sinh mới tuân lệnh lui xuống, nhìn ra đội binh lính uy nghiêm đông đảo đang đứng ngoài cửa, cũng không biết họ đang làm gì mà giễu võ dương oai trước cửa Nhân Ân Đường như vậy, ai không biết còn tưởng Nhân Ân Đường đã gây chuyện gì.

Kỳ Huyên đi tới trước mặt Cố Thanh Trúc, đặt kiếm trên bàn rồi lại cởi mũi giáp xuống, trên trán toàn là mồ hôi. Chàng thở hồng hộc, chỉ vào tách trà trên bàn, hỏi: “Trà của nàng?”

Cố Thanh Trúc không nói gì, Kỳ Huyên liền không khách khí bưng tách trà lên uống liền một hơi cạn sạch. Sau đó như thể chưa uống gì, chàng quay đầu lại nhìn rồi nói với Cố Thanh Trúc: “Vừa nãy ta nhìn thấy nha hoàn của nàng cùng Chu gia nói chuyện ở ngoài kia. Sở thích của nha đầu này cũng thật độc đáo.”

Cố Thanh Trúc lườm chàng, Kỳ Huyên lập tức sửa lời: “Mắt nhìn không tệ.”

Cố Thanh Trúc không thèm ba hoa với chàng, ánh mắt hướng về phía khôi giáp trên người chàng. Không đợi nàng mở miệng hỏi, Kỳ Huyên đã chủ động trả lời: “Chẳng phải ta cướp hôn sao, Hoàng thượng liền phạt ta đi tuần thành ba tháng. Ai da, trước đây không biết, hóa ra huynh đệ đi tuần thành lại vất vả như vậy. Ta mới đi được có nửa ngày mà đầu đã đổ đầy mồ hôi như mưa mùa hạ. Haiz, nàng có khăn không?”

Kỳ Huyên khi ở trước mặt Cố Thanh Trúc không hề giữ kẽ chút nào, cầm chiếc khăn trên bàn lau mồ hôi, Cố Thanh Trúc muốn cản không được. Thấy vẻ nhăn nhó của nàng, Kỳ Huyên lại trêu gheo: “Nhìn dáng vẻ keo kiệt của nàng kìa, cũng chỉ là một cái khăn thôi mà, ông đây cũng không phải không có.”

Cố Thanh Trúc lườm chàng, lạnh lùng nói: “Đó là cái khăn ta đưa cho Tống Tân Thành, giờ huynh ấy trả lại cho ta. Ngươi thích thì cầm đi.”

Động tác lau mồ hôi của Kỳ Huyên lập tức khựng lại, nhìn chằm chằm cái khăn trước mặt một lúc rồi quyết đoán bỏ xuống: “Đưa cho hắn rồi á! Ta từ bỏ. Của nàng đâu? Cho ta đi.”

Cố Thanh Trúc không thèm để ý đến chàng, Kỳ Huyên liền muốn chủ động tìm nhưng lại bị Cố Thanh Trúc né đi.

Vân Sinh cùng Lương Phủ vẫn luôn để mắt tới hai người họ, thấy Kỳ Huyên động tay động chân với Cố Thanh Trúc, Vân Sinh không nhịn được lại rời khỏi quầy, nói với Kỳ Huyên: “Vị quân gia này, mong ngài tôn trọng một chút. Nơi này là y quán, chúng ta đều là dân chủ tuân thủ vương pháp, mong ngài đừng động tay động chân với tiên sinh nhà chúng ta như vậy.”

Kỳ Huyên nheo mắt, nhìn Vân Sinh dám vì Cố Thanh Trúc mà đứng ra mắng một quân gia, đánh giá hắn một hồi rồi nói với vẻ hoài nghi: “Ta vì sao không thể động tay động chân với tiên sinh nhà ngươi? Ngươi biết ta là ai không?”

Vân Sinh hôm nay cũng không biết là đã uống nhầm thuốc gì, tuy rằng hắn nhận ra được Kỳ Huyên có lai lịch không bình thường, cảm thấy trông chàng rất quen nhưng trang phục này hắn lại chưa từng thấy qua, so với binh lính tuần thành bên ngoài cũng không khác biệt nhiều. Hắn không muốn tiên sinh nhà mình bị người ta ức hiếp nên mới dũng cảm bước ra.

“Ngài có là ai thì cũng không thể làm như vậy. Tiên sinh nhà chúng ta… là… là người đã có hôn ước.” Vân Sinh lắp bắp một lúc mới nói ra những lời này, muốn đối phương biết khó mà lui.

Ai ngờ vị quân gia kia vừa nghe được hai chữ “hôn ước” thốt ra từ miệng hắn liền chỉ thẳng vào chóp mũi mình, đợi cho hắn nói xong mới vội vàng không nhịn nổi mà quát lên: “Ta, chính là ta đây. Ta là hôn phu của nàng ấy, chính là ta. Ta đi tuần thành qua đây, ghé vào thăm hôn thê của mình, cũng đâu có sai đâu?”

Vân Sinh sững sờ tại chỗ. Kỳ Huyên thấy vậy liền hỏi Cố Thanh Trúc: “Nàng không nói với bọn họ?”

Cố Thanh Trúc nhíu mày, cúi đầu không nói cũng không muốn đáp lại chàng. Kỳ Huyên quay sang nhìn Vân Sinh, vẻ mặt tươi cười, tâm trạng có vẻ cực kỳ tốt. Chàng trịnh trọng thông báo với Vân Sinh cùng Lương Phủ: “E hèm, chuyện này… chuyện này tiên sinh nhà các ngươi không nói với các ngươi, ta cũng không trách các ngươi. Giờ ta nói cho các ngươi biết, tiên sinh nhà các ngươi đã hủy hôn ước với cái vị họ Tống kia rồi, nàng ấy bây giờ đã đính hôn với ta. Từ nay về sau các ngươi thấy ta cũng phải quy củ nề nếp gọi ta một tiếng ‘tiên sinh’, hiểu không?”

Lời nói cố ý khoe khoang của Kỳ Huyên khiến Cố Thanh Trúc rất không vui, nàng quay sang nói với Vân Sinh cùng Lương Phủ: “Các ngươi đừng quan tâm tới hắn, cứ làm việc của mình đi.”

Kỳ Huyên quay lại bên cạnh Cố Thanh Trúc, không nói một lời, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, khiến Cố Thanh Trúc không được tự nhiên. Nàng thở dài, nói: “Hoàng thượng sai ngươi đi tuần thành, ngươi lại ở chỗ ta làm cái gì?”

Kỳ Huyên cười hề hề. Mấy ngày nay tuần thành tuy vất vả nhưng trong lòng chàng còn ngọt hơn đường, đưa tay muốn nắm tay Cố Thanh Trúc nhưng vẫn bị nàng né tránh như trước. Chàng cũng không giận, chống khuỷu tay tiếp tục nhìn nàng, Cố Thanh Trúc thật sự chịu không nổi, ngước mắt nhìn chàng, hỏi: “Phụ thân cùng mẫu thân ngươi đồng ý để ngươi làm vậy sao? Sính lễ ngươi đưa bọn họ chấp nhận sao? Chỉ sợ giờ trong mắt họ ta đã trở thành một hồ ly tinh mê hoặc con trai họ rồi phải không? Để ta gả vào nhà ngươi, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi phải hối hận. Ta có thể khiến nhà ngươi loạn tới mức ‘gà bay chó sủa’, ngươi tin không?”

Kỳ Huyên nhoẻn miệng cười vô cùng tuấn mỹ, nói: “Ta tin. Nhưng ta cam tâm tình nguyện, vì nàng ta nguyện sống trong chuồng gà ổ chó, chỉ cần có nàng ở bên ta là được.”

“Ông nói gà bà nói vịt”, nói nửa câu cũng là thừa.

Đây là cảm xúc mới nhất về Kỳ Huyên mà Cố Thanh Trúc cảm nhận được.

Kỳ Huyên lại ngồi bên cạnh nhìn nàng chằm chằm hồi lâu rồi mới lưu luyến đứng dậy: “Haiz, càng nghĩ nhiều càng muốn nhìn nàng nhiều hơn. Nhưng ta còn phải đi tuần thành nữa. Chiều nay có thể ghé qua đây một lúc, nàng muốn ăn gì, ta mang qua cho nàng.”

Cố Thanh Trúc chỉ ước chàng mau chóng rời đi, lạnh lùng từ chối: “Không cần.”

“Được rồi, vậy ta sẽ mang bánh hoa mai của thành Nam tới cho nàng. Trời này ăn bánh hoa mai thì hơi nóng nhưng bánh của tiệm Hằng Sinh đúng thật không tệ.”

Cố Thanh Trúc dứt khoát mặc kệ chàng, Kỳ Huyên cũng dứt khoát tự quyết định: “Thực ra bánh hoa mai ăn ngon nhất là phải uống thêm trà Bích Loa Xuân, chỉ tiếc rằng trà không có cách nào mang về được, có mang về thì hương vị cũng không ngon. Để sau ta sẽ dẫn nàng đi uống, bảo đảm nàng sẽ thích.”

Nói xong những lời này, Kỳ Huyên liền đội mũ giáp, cầm kiếm rời khỏi Nhân Ân Đường. Một đội quan binh tuần thành đều đi theo phía sau chàng, tiếp tục đi dọc theo con phố Chu Tước.

Hồng Cừ hai mắt đỏ ửng đi tới cửa, liếc nhìn đội ngũ binh lính đang rời đi, hít một hơi thật sâu rồi bước vào, đi tới bên cạnh Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc thấy hai mắt nàng ta rất đỏ liền hỏi: “Ngài ấy từ chối ngươi rồi?”

Cố Thanh Trúc cũng chỉ là thuận miệng hỏi, nghĩ Hồng Cừ vội vàng đuổi theo sau, hai người lại nói chuyện một hồi lâu như vậy, Hồng Cừ vừa đi vào hai mắt đã đỏ bừng, chắc chắn là có chuyện khiến nàng ta không vui. Chu gia cũng không phải là người hiểu phong tình, trong lòng hắn chỉ có người thê tử mà hắn yêu, lúc này dù Hồng Cừ có nói gì thì hắn cũng không để trong lòng, càng chưa nói đến việc, tuổi của Hồng Cừ muốn làm con của hắn sợ là còn hơi thiếu.

Nhưng ai ngờ, chỉ một câu nói này đã khiến Hồng Cừ hoàn toàn sụp đổ. Nàng ấy ngã ra bàn òa khóc nức nở, cực kỳ thương tâm, dọa cho Cố Thanh Trúc muốn nhảy dựng. Nàng chỉ nghe tiếng nói đứt quãng của Hồng Cừ: “Nô tỳ cũng chưa nói gì, chỉ hỏi sau này liệu có thể gặp lại ngài ấy hay không, ngài ấy đã rất nghiêm túc từ chối. Nô tỳ còn chưa kịp mở lời mà ngài ấy đã dùng câu trả lời của mình bóp chết ý định của nô tỳ. Nô tỳ thực sự quá vô dụng, quá mất mặt.”

Cố Thanh Trúc cũng không biết phải an ủi nàng ta thế nào, “moi hết ruột gan” cũng chỉ thốt ra được một câu: “Mắt nhìn người của ngươi thật chẳng ra sao. Thích ai không thích lại thích ngài ấy, bị ngài ấy nói vậy cũng đáng.”

Hồng Cừ thút tha thút thít ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng hai hàng nhìn Cố Thanh Trúc: “Tiểu thư, người rốt cuộc có biết an ủi người ta không vậy? Người ta đang đau lòng lắm đó.”

Cố Thanh Trúc: ……