Đích Thê Tại Thượng

Chương 102: Thánh chỉ đến



Editor: Hannah

Ở hậu viện Sùng Kính Hầu phủ, khi Hạ Thiệu Cảnh nghe được tin tức do thuộc hạ bẩm báo, động tác viết chữ lập tức dừng lại, hắn nhíu mày lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói gì? Kỳ Huyên tới Cố gia cầu hôn?”

Trong giọng nói của hắn lộ ra sự không tin tưởng, hoàn toàn mất đi sự thong dong thường ngày.

“Vâng, Võ An Hầu thế tử đúng là đã tự mình đi cầu hôn. Lúc trước Cố gia Nhị tiểu thư đã cùng công tử nhị phòng Tống gia đính hôn, nhưng chưa được mấy ngày Tống gia đã tới từ hôn. Ai ngờ buổi sáng vừa từ hôn, giữa trưa Võ An Hầu thế tử đã tới cầu hôn. Người sáng suốt đều nhận ra chuyện này có nghĩa là gì, Kỳ thế tử vì Cố gia Nhị tiểu thư mà không ngại cướp dâu.”

Tên thuộc hạ khi bẩm báo tin tức này cũng rất khiếp sợ. Hạ Thiệu Cảnh nhíu mày, vứt cây bút trong tay lên tờ giấy Tuyên Thành, hỏi: “Kỳ Huyên điên rồi sao? Võ An Hầu phủ để yên cho hắn tùy ý làm bừa như vậy?”

Hạ Thiệu Cảnh hiếm khi tức giận, lúc trước khi nghe tin Cố Thanh Trúc cùng nhị phòng Tống gia đính hôn, hắn cũng không mấy tức giận. Người tên Tống Tân Thành kia xuất thân thương nhân, tiền đồ không có gì đáng nói. Cố Thanh Trúc từ chối làm thiếp cho hắn lại muốn thành thê tử của Tống Tân Thành. Cứ cho rằng nàng thực sự gả cho Tống Tân Thành đi chăng nữa, Hạ Thiệu Cảnh hắn cũng có cách giành nàng về tay mình, cũng chỉ là một tì thiếp thôi, không cần quá để tâm.

Thế nhưng Kỳ Huyên kia là bị đứt dây thần kinh nào rồi, thế mà lại muốn cưới một cô nương có thân phận như Cố Thanh Trúc về làm chính thế? Có âm mưu gì đây?

“Võ An Hầu phủ hình như không đồng ý, nhưng mà Kỳ thế tử sau khi tới Cố gia cầu hôn đã đi thẳng vào cung, cũng không biết đã nói gì nhưng Hoàng thượng đã biết việc này, hơn nữa còn không truy cứu, chỉ phạt hắn tuần thành ba tháng. Chuyện này đều đã lan truyền trong giới thế gia kinh thành.”

Hạ Thiệu Cảnh nhìn những điểm đen chướng mắt trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, trong lòng cũng bình tĩnh lại. Kỳ Huyên làm như vậy chắc chắn phải có nguyên do chứ? Với thân phận của chàng, muốn cưới công chúa cũng được, sao phải hạ mình cưới con gái Cố gia? Cũng chỉ là một đứa con gái mồ côi mẹ bị mang tiếng dữ dằn hung hãn.

Kỳ Huyên coi trọng Cố Thanh Trúc ở điểm gì chứ?

Dung mạo sao? Nhan sắc Cố Thanh Trúc tuy rằng xuất chúng nhưng cũng không đến mức khuynh quốc khuynh thành, Kỳ Huyên cũng không phải kẻ mê nữ sắc.

Gia thế, bối cảnh càng không có gì đáng bàn. Cố Thanh Trúc tuy xuất thân Bá phủ nhưng với thân phận của nàng, có thể gả cho Tống Tân Thành đã không coi là thiệt thòi.

Vậy ý đồ là gì? Hạ Thiệu Cảnh bất kể suy nghĩ thế nào cũng không hiểu được thâm ý bên trong.

Một lúc lâu sau hắn mới thở ra một hơi thật dài. Hắn từ lâu đã biết Kỳ Huyên nặng tình với Cố Thanh Trúc, lúc ấy đáng lẽ hắn nên dùng mọi thủ đoạn để giành nàng về tay.

*****

Cố Ngọc Dao sắp xuất giá, hỉ phục đã mặc trên người để tú nương chỉnh sửa một lần cuối.

Tống Cẩm Như tới tìm nàng ta vui đùa, Cố Ngọc Dao thay bộ hỉ phục đỏ thẫm xong thì cùng Tống Cẩm Như đến phòng trà cùng uống trà trò chuyện. Cố Ngọc Dao ăn liên tục, Tống Cẩm Như thấy thế liền nhắc nhở: “Ngọc Dao, tỷ đừng ăn nữa, không nghe tú nương nói gần đây eo tỷ lại to ra sao, lúc sau sẽ không mặc nổi hỷ phục nữa mất.”

Cố Ngọc Dao giật mình, để điểm tâm trong tay xuống, thở dài một hơi, nói: “Haiz, tỷ đang buồn bực mà. Muội cũng không biết Cố Thanh Trúc kia ức hiếp người quá đáng đến mức nào đâu. Cô ta thế mà không coi lão phu nhân ra gì, cứ thế tát ta một cái.”

Tống Cẩm Như nghe xong không khỏi ngạc nhiên: “Hả! Không thể nào! Nàng… nàng ta cùng lắm cũng chỉ mới vừa đính hôn với Võ An Hầu thế tử thôi, thế mà đã dám đối xử với tỷ như thế rồi?”

Nhắc tới chuyện này, Cố Ngọc Dao liền khó chịu, hừ lạnh rồi nói: “Hừ, cũng không biết cô ta dùng thủ đoạn gì, có thể mê hoặc Võ An Hầu thế tử đến thế. Bây giờ còn chưa xuất giá mà cô ta đã đối xử với ta như vậy, chờ đến sau khi xuất gia, trở thành Võ An Hầu thế tử phu nhân rồi, chẳng phải chỉ cần gặp mặt sẽ chèn ép ta tới chết sao.”

Tống Cẩm Như tưởng tượng cảnh đó, cũng bày tỏ thông cảm: “Bảo sao tỷ lại buồn bực như vậy, nếu là ta, ta cũng sẽ buồn bực.”

Tâm tư Cố Ngọc Dao thế nào, Tống Cẩm Như vẫn luôn hiểu rõ. Nàng ta và Cố Thanh Trúc không hợp nhau, chỉ một hai ngóng trông Cố Thanh Trúc rơi vào tình trạng thê thảm, vốn còn cho rằng mình sắp gả vào nhà tốt, sau này Cố Thanh Trúc nhất định không thể so bì với nàng ta, ai ngờ được, Cố Thanh Trúc lại như “cá chép hóa rồng”, lặng lẽ “tóm” được Võ An Hầu thế tử. Sự chênh lệch giữa Kỳ gia và Hạ gia rõ như ban ngày, càng không nói đến chuyện một người là thế tử phu nhân, một người là Nhị tiếu phu nhân.

“Nhưng mà muội thấy tỷ cũng không cần quá lo lắng. Sau khi muội cùng mẫu thân về phủ đã giúp các người phân tích qua, người bình thường đi cầu hôn đều có tam môi lục sinh, người có chút lễ nghĩa đều sẽ không đích thân tới cửa, huống hồ lần trước khi cầu hôn, không một trưởng bối nào của Kỳ gia tới Cố gia cả. Có thể thấy được, hôn sự này là do Kỳ thế tử tự ý làm ra, nói không chừng Kỳ gia căn bản còn không đồng ý nữa. Dù cho Kỳ thế tử miễn cưỡng cưới Thanh Trúc tỷ tỷ về thì cũng không được phụ mẫu tán thành, cuộc sống sau này của tỷ ấy cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì. Tỷ nói đúng không?”

Lời nói của Tống Cẩm Như khiến cho tâm tình bị đè nén của Cố Ngọc Dao cũng thoải mái hơn một chút. Hai người ghé tai cùng nhau thảo luận: “Kỳ thực mẫu thân tỷ cũng nói vậy. Cho đến giờ bên phía Kỳ gia cũng không có động tĩnh gì, chỉ có một mình Kỳ thế tử nhiệt tình, nếu không sao không có lấy một trưởng bối của Kỳ gia tới phủ? Sau khi đính thân cũng không thấy Kỳ gia mời cô ta tới phủ làm khách? Sau khi tỷ cùng Nhị công tử đính hôn, Hạ gia còn mời chúng ta tới phủ chơi nữa đó. Sùng Kính Hầu và phu nhân đối vởi tỷ cũng rất hiền hòa.”

Tống Cẩm Như cầm lấy một cây trâm trên bàn Cố Ngọc Dao quan sát, sau khi để xuống liền ghé vào tai Cố Ngọc Dao nói: “Ầy, tỷ nói xem… liệu có lại giống như Tống gia, Kỳ thế tử mới tới cầu hôn được mấy ngày đã lại bị Kỳ gia tới hủy hôn không?”

Hai cô nương vừa nói vừa cười. Cố Ngọc Dao hùa theo: “Ai mà biết được, nói không chừng chính là như vậy đấy.”

Hai người còn đang nói chuyện, nha hoàn ở bên ngoài đã truyền lời:

“Tam tiểu thư, trong cung phái người tới, lão gia sai tất cả mọi người trong phủ tới cửa chờ.”

Cố Ngọc Dao nhíu mày khó hiểu: “Trong cung phái người tới?”

Tống Cẩm Như biến sắc: “Không lẽ tới truyền chỉ ban hôn cho Kỳ thế tử và Thanh Trúc tỷ tỷ?”

“Hừ.” Cố Ngọc Dao trong lòng giật thon thót nhưng không muốn để lộ ra ngoài, cứng miêng nói: “Có khi là tới từ hôn đó.”

Tống Cẩm Như không nói gì, chỉ cùng Cố Ngọc Dao đi về phía cửa lớn.

Khi hai người họ đi tới, trên dưới Cố gia, bao gồm cả nô tỳ nhóm lửa cũng bị gọi ra ngoài. Thánh chỉ là thứ mà Cố gia đã hai đời không được nhận, đây là vinh sủng đến mức độ nào, Cố Tri Viễn trước giờ chưa từng được trải nghiệm. Ông ta vẫn nghĩ đây chỉ còn là hào quang do tổ tiên để lại, không ngờ lại có một ngày thánh chỉ được ban đến tay mình, đúng là làm rạng rỡ tổ tông mà.

Cố Tri Viễn đỡ Trần thị đứng đầu, đằng sau cánh cửa là người đông nghìn nghịt. Cố Thanh Trúc đứng bên cạnh Trần thị, trước sau mày vẫn nhíu lại. Cố Thanh Học đứng bên cạnh nàng khẽ hỏi: “Tỷ, là thánh chỉ gì thế? Có cần phải nghiêm trọng thế này không?”

Cố Thanh Trúc ra hiệu “đừng lên tiếng” với đệ đệ, trong lòng cảm thấy cực kỳ thất bại. Nhìn biểu hiện vô ưu vô lo của Kỳ Huyên ở Nhân Ân Đường ngày đó, nàng đáng lẽ phải sớm đoán được, con người Kỳ Huyên chưa bao giờ ra tay khi chưa nắm chắc phần thắng. Hoàng thượng đã phạt chàng đi tuần thành ba tháng, đổi lại chàng sẽ xin Hoàng thương ban một đạo thánh chỉ, như vậy sẽ không cần bận tâm trưởng bối Kỳ gia có đồng ý hay không.

Đội danh dự hoàng cung đã đi tới đầu hẻm Bình An. Cố Tri Viễn đỡ Trần thị bước xuống bậc thang, đứng dưới đường lãnh chỉ. Một nhà từ người già đến trẻ nhỏ đều quỳ gối xuống đường, khiến những gia đình xung quanh đều tò mò ngó ra nhìn, sôi nổi suy đoán xem Cố gia có chuyện gì vui.

Tổng quản đại nội Lưu Thuận được Hoàng hậu nương nương giao thực hiện nhiệm vụ này. Hắn bước xuống từ cỗ kiệu, cầm lấy đạo thánh chỉ từ trong hộp gấm do tiểu thái giám dâng lên, tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, biết Trung Bình Bá phủ Nhị tiểu thư Cố Thanh Trúc hiền lương thục đức, thông tuệ đoan trang, tài đức vẹn toàn, này đặc biệt tứ hôn cho Võ An Hầu thế tử Kỳ Huyên, mùng tám tháng năm thành hôn. Khâm thử.”

Đợi Lưu Thuận dùng chất giọng đặc trưng của thái giám tuyên đọc thánh chỉ xong, Cố Tri Viễn liền đưa mắt ra hiệu cho Cố Thanh Trúc vẫn đang quỳ bất động. Cố Thanh Trúc đứng dậy tiếp chỉ. Người tới là Tổng quản đại nội Lưu Thuận, người này kiếp trước Cố Thanh Trúc từng gặp qua do vậy cũng không khiếp sợ. Sau khi tiếp chỉ, nàng cung kính hành phúc lễ: “Đa tạ công công.”

Lưu Thuận phụng mệnh Hoàng hậu, cố ý quan sát Cố Thanh Trúc một vòng, nhìn tướng mạo, xem phong thái, thầm nghĩ cô nương này đích thực là có điểm hơn người. Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, khi nói chuyện giọng điệu nhỏ nhẹ, hoàn toàn không có chút thua kém những tiểu thư danh gia vọng tộc.

“Nhị tiểu thư không cần đa lễ. Đợi đến ngày tiểu thư cùng thế tử thành hôn, lão nô gặp tiểu thư còn phải thỉnh an nữa đó. Chúc mừng tiểu thư.”

Lưu Thuận trời sinh dẻo miệng, thế nên trong cung hắn là người có số năm hầu hạ nhiều nhất, không dễ chọc vào. Cố Thanh Trúc cũng không muốn gây họa cho người nhà nên đối với ông ta cực kỳ khách khí, khiến Lưu Thuận càng cảm thấy ánh mắt Kỳ thế tử không tồi.

Cố Tri Viễn bước tới mời Lưu Thuận vào phủ dùng trà, Lưu Thuận cảm tạ nhưng thoái thác rằng trong cùng còn có người chờ hắn về hầu hạ, không thể ở lại lâu, thánh chỉ đã tuyên xong liền phải đi rồi.

“Bá gia không cần khách sáo. Thánh chỉ là do Hoàng hậu nương nương sai lão nô đích thân đưa tới. Kỳ thế tử là người có cá tính, địa vị tôn quý, ngay cả Hoàng thượng cũng nhìn ngài ấy với con mắt khác. Nhị tiểu thư quý phủ có cơ duyên này quả thật rất may mắn, sau này còn phải nhờ Nhị tiểu thư đề bạt.”

Lưu Thuận nói xong, Cố Tri Viễn liền thấy được an ủi cực kỳ. Ông ta sai người đem hồng bao đã chuẩn bị từ trước kín đáo để vào ống tay áo Lưu Thuận. Lưu Thuận ước lượng một hồi, cảm tạ Cố Tri Viễn rồi cũng không chối từ, xoay người lên kiệu rời đi. Toàn Cố gia đừng kín cả con đường, đợi đến khi đội ngũ hoàng cung khất sau góc đường mới từ từ quay lại phủ.

Cố Tri Viễn giở thánh chỉ ra xem, kích động khua tay múa chân với Trần thị một hồi. Trần thị cũng rất vui mừng, lúc trước bà còn lo trưởng bối Kỳ gia không biết việc này, sợ rằng sẽ còn tai họa ngầm, giờ xem ra Kỳ thế tử hành sự rất thỏa đáng. Một thánh chỉ ban hôn, so với bất kỳ cách thức nào khác, đều có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục hơn hết thảy. Có thánh chỉ chứng tỏ ngay cả Hoàng thượng cũng đã biết về hôn sự của bọn họ, còn về việc cướp hay không cướp, ép hay không ép cũng không cần so đo thêm nữa.

Đúng thật có thể coi là chuyện vui lớn.

Cố Tri Viễn cầm thánh chỉ, mang thẳng tới từ đường nơi thờ cúng tổ tiên, từ nay về sau, ngày nào cũng tới đây thắp nhang thờ phụng. Nói không chừng, đến thế hệ này của ông ta cũng có một cơ hội này được ban thánh chỉ mà thôi.

Cố Ngọc Dao cùng Tống Cẩm Như liếc nhìn nhau. Tống Cẩm Như lặng lẽ thở dài, Cố Ngọc Dao cũng vô cùng khổ sở, hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng của họ cũng bị đập tan hoàn toàn. Vừa rồi còn đang nói Cố Thanh Trúc không được trưởng bối Kỳ gia ủng hộ, sau này cuộc sống sẽ rất khổ sở, thế nhưng hai người mới đắc ý chưa được bao lâu, thánh chỉ đã ban xuống, cảm giác như đang tát vào mặt mình vậy.

Cố Ngọc Dao sau khi về liền nằm vật xuống giường, cáu kỉnh đấm thùm thụp vào đệm chăn, âm thầm nghiến răng nghiến lợi: “Cố Thanh Trúc, cô ta rốt cuộc có thủ đoạn gì mà có thể khiến Kỳ thế tử đối với cô ta một mực chung tình như vậy, ngay cả thánh chỉ cũng không tiếc xin cho cô ta.”