Đích Thê Tại Thượng

Chương 104: Hận Cố Thanh Trúc trời sinh quá xinh đẹp, quyến rũ người khác mà không hay



Editor: Hannah

Đội ngũ đón dâu của Hạ gia đúng giờ lành tới trước cửa Cố gia. Tiếng pháo hoa vang lên, Hạ Bình Chu nhảy xuống từ trên lưng ngựa, nét mặt tươi cười, đáp lại lời chúc mừng của những người xung quanh, sau khi bước vào liền hành lễ với Cố Tri Viễn cùng Tần thị.

Cố Thanh Trúc cùng Tống Cẩm Như đỡ Cố Ngọc Dao ra khỏi hỉ phòng, theo sự dẫn đường của hỉ bà mà đi tới đại sảnh. Hạ Bình Chu nhìn tân nương tử của mình, cả người mặc đồ đỏ rực rỡ, trên đầu còn đội khăn voan, không nhìn được khuôn mặt nàng ta. Thế nhưng hai tỷ muội đưa dâu cho Cố Ngọc Dao ngay lập tức lại thu hút ánh nhìn của Hạ Bình Chu. Tống Cẩm Như trang điểm diễm lệ, thế nên Hạ Bình Chu nhìn nàng ta trước tiên, đánh giá một hồi rồi mới quay sang nhìn Cố Thanh Trúc, vừa nhìn liền không thể dời mắt được.

Thường ngày nàng chỉ để mặt mộc cũng đã là một mỹ nhân, càng không nói đến hôm nay đã trang điểm nhẹ nhàng, quả thực có thể dùng từ “khuynh quốc khuynh thành” để miêu tả. Lúc này đây lòng Hạ Bình Chu đã nhộn nhạo.

Tần thị đưa hồng bao tới cho Hạ Bình Chu nhưng hắn chỉ thất thần nhận lấy, hai mắt vẫn dán lên người Cố Thanh Trúc. Tần thị bắt gặp cảnh này, hắng giọng một tiếng thật to mới có thể khiến Hạ Bình Chu hốt hoảng quay đi, cầm lấy hồng bao của Tần thị, nói lời cảm tạ.

Tần thị thầm ghi hận trong lòng, hận Hạ Bình Chu kiến thức hạn hẹp, hận Cố Thanh Trúc trời sinh quá xinh đẹp, quyến rũ người khác mà không hay.

Hạ Bình Chu cùng Cố Ngọc Dao sau khi hành lễ bái lạy cha mẹ liền để hỉ bà cõng Cố Ngọc Dao ra tới cửa, thay một đôi giày mới rồi đưa nàng ta lên kiệu hoa của Hạ gia. Cố Thanh Trúc cùng Tống Cẩm Như ngồi trong cỗ kiệu đỏ nhỏ đi theo sau kiệu hoa. Cỗ kiệu vừa rời đi, Cố Thanh Trúc liền vén màn che nhìn ra bên ngoài, đúng lúc thấy Tần thị đang nói chuyện với lão Trương quản lý phòng xe ngựa. Lão Trương vâng lệnh chạy tới chuồng ngựa, chờ tới khi đoàn người của Hạ gia rời khỏi liền đưa xe ngựa tới để Tần thị theo sau.

Buông màn xuống, Cố Thanh Trúc không có cảm xúc gì. Tống Cẩm Như vẫn luôn ở bên cạnh lén nhìn nàng, thấy nàng buông mành, bên trong kiệu chỉ còn hai người họ, Tống Cẩm Như không kìm được mà lên tiếng hỏi: “Thanh Trúc tỷ tỷ, tỷ cùng Kỳ thế tử có phải sẽ thành hôn vào mùng thám tháng sau không?”

Cố Thanh Trúc cụp mắt gật đầu, xem như trả lời. Tống Cẩm Như nhoẻn miệng cười xinh đẹp, giọng điệu cực kỳ chân thành: “Thực sự chúc mừng tỷ tỷ, tỷ tỷ có phúc phận này thật khiến người ta hâm mộ.”

Cố Thanh Trúc cúi đầu xoa xoa ống tay áo vẫn đang rất chỉnh tề của mình, không đáp lời câu nói làm thân của Tống Cẩm Như.

Tống Cẩm Như trong lòng ghi hận, cảm thấy Cố Thanh Trúc đối với mình quá mức lạnh nhạt, không lẽ Cố Thanh Trúc vẫn còn giận chuyện lần trước ở Vinh An Hầu phủ nàng ta đã khiến nàng khó xử. Suy đoán như vậy, Tống Cẩm Như đành chủ động tạ tội với Cố Thanh Trúc: “Thanh Trúc tỷ tỷ, chuyện lần trước ở trong phủ là do muội không hiểu chuyện, sau đó muội đã suy xét lại, muội không nên đối xử với khách tới phủ như vậy, tỷ cũng đừng giận muội. Chúng ta là biểu tỷ muội, nên tương thân tương ái mới đúng. Sau này muội còn phải nhờ tỷ quan tâm nhiều hơn đó.”

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Thanh Trúc chiếu thẳng lên khuôn mặt Tống Cẩm Như khiến Tống Cẩm Như cảm thấy nụ cười trên mặt mình cứng đơ rồi. Ngay khi nàng ta cho rằng Cố Thanh Trúc sẽ không nói chuyện với mình, Cố Thanh Trúc lại đột nhiên lên tiếng, nói một câu không hề liên quan.

“Lát nữa sau khi đưa dâu xong, đợi đưa muội ấy vào động phòng, đến trưa ta sẽ về phủ. Muội muốn về cùng ta không?”

Tổng Cẩm Như ngạc nhiên, có phần không hiểu Cố Thanh Trúc có ý gì nhưng vẫn dè chừng trả lời: “Hả? Đến trưa đã về? Chuyện này… không hợp lễ lắm.”

“Không có gì không hợp, đưa dâu vốn chỉ đưa vào động phòng là kết thúc, ăn một bữa cơm. Những chuyện sau đó đều là việc Hạ gia phải làm, tự bọn họ chắc chắn đã sắp xếp ổn thỏa, chúng ta ngoại trừ việc ở bên ngoài loanh quanh ra thì cũng không có tác dụng gì.”

Cố Thanh Trúc biết Hạ gia hôm nay sẽ nổi lên “giông bão”, nàng cũng không muốn ở lại trong cơn bão tố này, đưa dâu thì đưa dâu, đưa xong là xong, không có gì sai cả.

Tống Cẩm Như chần chừ do dự một hồi, trong lòng cảm thấy Cố Thanh Trúc không lẽ đang trêu chọc mình. Nào có ai đưa dâu xong liền ra về chứ? Dù cho Hạ gia đã chuẩn bị ổn thỏa hết, thế nhưng nàng ta cũng không thể đưa dâu xong liền về, như vậy chẳng phải sẽ mất đi cơ hội lấy được rất nhiều bao lì xì sao? Hơn nữa, mọi người cùng nhau vui đùa, nàng ta còn có thể kết giao với tỷ muội Hạ gia, nếu rời đi luôn thì chẳng có lợi tí nào.

“Vậy là muội không đi?” Cố Thanh Trúc vẫn ung dung hỏi lại.

Tống Cẩm Như ho khan hai tiếng, chần chừ thêm một lúc rồi mới gật đầu, kiên định đáp: “Ừm, không đi đâu. Thanh Trúc tỷ tỷ cũng đừng đi, buổi chiều chúng ta có thể chơi đùa ở hỉ phòng, còn có thể nhận tiền mừng nữa. Quan trọng không phải là được bao nhiêu tiền, mà đó là đồ may mắn.”

Cố Thanh Trúc hiểu ý nàng ta nên cũng không tỏ ý kiến, không nói gì thêm.

Tống Cẩm Như trong lòng thầm oán trách nàng muốn chết. Ra vẻ cái gì, chẳng phải chỉ là mượn thế người khác mà leo lên thôi à? Nếu chỉ dựa vào Cố Thanh Trúc, Tống Cẩm Như nàng ta việc gì phải ăn nói khép nép như vậy, giờ mới hòa nhã với Cố Thanh Trúc vài phần mà nàng đã lên mặt như vậy. Không nói thì thôi, ai thèm nói chuyện với nàng chứ.

Tống Cẩm Như là cô nương lớn lên trong sự yêu chiều, dù cho cũng biết cách giao tiếp nhưng không có lý nào lại “mặt nóng dán mông lạnh”. Ai chẳng có cái “tôi” của mình, thế nên suốt dọc đường đi, Cố Thanh Trúc im lặng, Tống Cẩm Như cũng im lặng.

Chỉ là Cố Thanh Trúc im lặng cực kỳ tự nhiên, cứ như thể trong kiệu chỉ có một mình nàng, trong khi sự im lặng của Tống Cẩm Như dường như lại chất chứa sự giận dỗi. Im lặng càng lâu, trong lòng càng giận, càng giận càng không muốn mở miệng, không mở miệng lại càng thấy giận. Quanh đi quẩn lại, đến khi cỗ kiệu dừng lại, Tống Cẩm Như cảm giác mình nghẹn đến mức sắp nổ tung rồi.

Sau khi cỗ kiệu dừng lại, hai người họ liền đi về phía cỗ kiệu dẫn đầu, đứng bên cạnh kiệu hoa, chờ Hạ Bình Chu đá kiệu, sau đó giúp hỉ bà cõng Cố Ngọc Dao xuống kiệu, đứng trước bậc cửa phủ Hạ gia.

Hạ Bình Chu xuống ngựa, đi về phía cỗ kiệu, ánh mắt không kìm được mà hướng về phía Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc cụp mắt, coi như không nhìn thấy gì, không có cảm xúc gì. Gương mặt không biểu cảm của nàng khiến Hạ Bình Chu ít nhiều cảm thấy bị sỉ nhục. Hắn làm theo sự hướng dẫn của hỉ bà đá vào vách kiệu. Đây là phong tục đón dâu, đá vách kiệu chứng tỏ uy quyền của phu quân, để sau này tân nương trong kiệu phải ngoan ngoãn nghe lời.

Sau khi đá vách kiệu, Hạ Bình Chu tự mình đi tới cử phủ, chờ hỉ bà cõng Cố Ngọc Dao xuống kiệu. Cố Thanh Trúc cùng Tống Cẩm Như đỡ hai bên, cùng nhau đưa Cố Ngọc Dao tới trước cửa. Ở đó có một chậu than lửa lớn, tân nương phải bước qua chậu than mới có thể xua hết những điều không may mắn trên người, không mang theo xui xẻo về nhà chồng.

Cố Thanh Trúc là người từng trải, đối với những tập tục khi thành hôn đã biết từ lâu, cũng không cảm thấy mới lạ. Thế nhưng Tống Cẩm Như lại rất hứng thú quan sát, chờ đến khi Cố Ngọc Dao bước qua chậu than, liền đưa lụa đỏ trong tay cho hỉ nương của Hạ gia. Đầu lụa đỏ bên kia là do Hạ Bình Chu nắm, Hạ Bình Chu dẫn Cố Ngọc Dao tiến vào hỉ đường. Hỉ đường đã bài trí xong xuôi, Sùng Kính Hầu Hạ Vinh Chương cùng Hầu phu nhân Đoàn thị ngồi ngay ngắn trong hỉ đường, chờ đôi phu thê tiến vào dập đầu bái đường.

Cố Thanh Trúc và Tống Cẩm Như đứng ở bên phía nhà mẹ đẻ của tân nương, nhìn Hạ Bình Chu cùng Cố Ngọc Dao hành nhất bái, nhị bái, tam bái. Bất chợt Cố Thanh Trúc cảm nhận có một ánh mắt không mang ý tốt đang hướng về phía mình. Nàng ngẩng lên, chuẩn xác bắt gặp ánh mặt của Hạ Thiệu Cảnh đang mặc hỉ phục đứng cách Hạ Vinh Chương không xa. Đôi mắt đẹp, trong trẻo nhìn Cố Thanh Trúc chằm chằm, dường như còn mang theo cảm xúc mãnh liệt cùng sự tức giận.

Cố Thanh Trúc ngó lơ hắn, lườm một cái rồi quay đi.

Hạ Thiệu Cảnh ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp thoát tục kia một cách chăm chú. Đứa con gái đáng chết đó chỉ cần hơi trang điểm một chút liền nổi bật đến thế. Phong thái toát ra từ nàng khiến cho toàn bộ những tiểu thư xuất thân danh môn khác đều trở nên mờ nhạt. Hôm nay có bao nhiêu mỹ nhân giai lệ tới cửa, thế nhưng không có lấy nổi một người lọt vào mắt Hạ Thiệu Cảnh. Chỉ có người con gái từng từ chối hắn đây, sao lại có thể khiến lòng người nhộn nhạo đến thế.

Trước nay hắn vẫn chỉ coi nàng như một bình hoa xinh đẹp, nếu “bày biện” trong nhà thì cũng coi như cảnh đẹp ý vui. Thế nhưng đối với một “bình hoa” thì đâu cần động lòng làm gì, mà hiện tại Hạ Thiệu Cảnh hối hận rồi. Người con gái này có thể khiến Kỳ Huyên buông bỏ được cả thân phận, vì nàng mà không tiếc chống đối người nhà, cũng vì nàng mà xin thánh chỉ ban hôn. Có thể thấy được, người con gái này đích thực có bao điều tốt còn ẩn giấu. Hạ Thiệu Cảnh càng nghĩ càng hối hận. Nếu không phải lúc trước hắn còn bận tâm về thân phận cùng gia thế của nàng thì từ lâu hắn đã có thể chiếm đoạt nàng về bên mình, sao còn có thể để Kỳ Huyên ra tay chứ.

Nhưng giờ thì sao. Cờ thua một nước, giai nhân từ đây đã trở thành đồ trong tay Kỳ Huyên mặc sức chơi đùa. Nếu hắn còn có ý dâm loạn thì sẽ phải mất bao công sức cùng trí lực mà chưa chắc đã thành công. Cảm giác này giống như một món đồ mà từ lâu hắn đã ưng ý nhưng khi đó cảm thấy cái giá quá đắt, ép giá không thành liền buông xuống không mua nữa, thế nhưng đợi mấy ngày sau lại phát hiện thứ này đã bị người ta mua đi với giá gốc, giá trị của món đồ đó trong nháy mắt liền tăng lên gấp bội, dù hắn có muốn mua lại với giá gốc cũng không được nữa. Cảm giác ảo não này chỉ có tự mình trải nghiệm mới có thể hiểu được.

Hạ Bình Chu cùng Cố Ngọc Dao sau khi bái đường liền được đưa vào động phòng.

Cố Thanh Trúc cùng Tống Cẩm Như đương nhiên phải đi theo Cố Ngọc Dao vào hỉ phòng. Hạ Bình Chu thi thoảng lại quay đầu nhìn, ai không biết còn tưởng hắn đang nhìn tân nương của mình. Chỉ có Tống Cẩm Như đứng bên cạnh Cố Thanh Trúc mới biết người Hạ Bình Chu thực sự quay sang lại nhìn là ai.

Trong lòng nàng ta liền rầu rĩ. Hôm nay nàng ta đã cố ý mang những trang sức vô cùng lộng lẫy quý giá, tự thấy về độ mỹ lệ không hề thua kém so với tân nương, còn Cố Thanh Trúc cùng lắm cũng chỉ mang một cây ngọc trâm, trên cổ trên tay đều không mang trang sức, trang điểm giản dị thanh thuần như vậy mà lại có thể lấn át nàng ta. Thật bực bội.

Tân nương tiến vào hỉ phòng, hỉ bà của Cố gia liền lui ra ngoài, có người phụ trách tiếp đốn tới ngồi ở thiên viện, chờ đến buổi tối sau khi tân lang nhập động phòng sẽ lại cùng nhau thực hiện lễ nghi. Trong hỉ phòng chỉ có các mama của Hạ gia cùng hỉ nương. Cố Ngọc Dao được đỡ ngồi bên mép giường. Đột nhiên nàng ta nói muốn uống nước, sai Tống Cẩm Như đi lấy cho mình. Cố Thanh Trúc liền ngăn cản, nhẹ giọng khuyên: “Hay là ăn một ít trái cây đi, uống nước rồi sẽ phiền toái lắm.”

Cố Ngọc Dao lại không nghe lời: “Ta muốn uống nước. Cẩm Như, lấy cho tỷ đi.”

Tống Cẩm Như liếc nhìn Cố Thanh Trúc, cố nhẫn nhịn đi rót chén nước cho Cố Ngọc Dao. Cố Ngọc Dao thực sự khát, uống cạn chén nước, thấy còn chưa đủ, lại sai Tống Cẩm Như rót thêm chén nữa.

Cố Thanh Trúc thấy mình khuyên không được cũng đành mặc kệ. Nàng rời khỏi hỉ phòng, định tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, chờ sau bữa cơm trưa sẽ theo đoàn xe Cố gia cùng trở về.

Nàng vừa ra hành lang bên ngoài sảnh, một người đã đi tới từ phía đối diện. Hạ Thiệu Cảnh mỉm cười, bước đi vững vàng, lại gần Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc nhíu mày, không biết người này muốn làm gì, cả người ra tư thế phòng bị, âm thầm lấy ra từ trong tay áo một cây ngân châm giấu giữa hai ngón tay. Nàng hạ quyết tâm, chỉ cần Hạ Thiệu Cảnh đối với mình có bất kỳ hành động thiếu quy củ nào, nàng tuyệt đối sẽ không khách khí với hắn.