Đích Thê Tại Thượng

Chương 105: Ôm mỹ nhân trong long, Kỳ Huyên cảm thấy mình thành Liễu Hạ Huệ rồi



Editor: Hannah

Hạ Thiệu Cảnh đi tới trước mặt Cố Thanh Trúc liền dừng bước, ánh mắt lướt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác. Thật không ngờ nàng thế mà lại có thể thu phục được Kỳ Huyên. Nói xem, nàng dựa vào bản lĩnh gì vậy?”

Cố Thanh Trúc không muốn cùng hắn nói mấy lời vô nghĩa, định vòng qua người hắn mà đi. Hạ Thiệu Cảnh là loại tiểu nhân, nếu không cần thiết thì vẫn nên tránh dây vào hắn sẽ tốt hơn bởi vĩnh viễn không thể biết được khi nào hắn sẽ đâm sau lưng mình.

Hạ Thiệu Cảnh thấy Cố Thanh Trúc định rời đi, liền bước sang bên một bước, chặn đường nàng. Cố Thanh Trúc siết chặt ngân châm trong tay, Hạ Thiệu Cảnh khom lưng đối diện với nàng, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được mà tiếp tục nói: “Nàng có biết, với thân phận của nàng hiện giờ nếu bước vào Võ An Hầu phủ sẽ như thế nào không? Đừng chỉ nhìn Kỳ Huyện hiện giờ đối với nàng mê muội nhường nào, vì nàng mà chống đối cha mẹ, còn vì nàng mà xin thánh chỉ ban hôn. Sự mê luyến hắn dành cho nàng sẽ luôn có điểm dừng, khi đó nàng nghĩ cuộc sống của nàng sẽ ra sao đây?”

Cố Thanh Trúc lui ra sau một bước, lạnh lùng đáp: “Cuộc sống của ta như thế nào có liên quan gì tới ngươi chứ? Nếu ngươi đã biết quan hệ giữa ta cùng Kỳ Huyên, vậy mong ngươi hãy tự trọng một chút. Ngươi có thể sỉ nhục bất kỳ ai, đó là quyền của ngươi, thế nhưng làm vậy thực sự rất chướng mắt. Lời nói ghen tị của ngươi khiến cho ta muốn nôn cả bữa ăn từ hôm qua.”

Hạ Thiệu Cảnh nhíu mày, trong lòng căng thẳng, cảm thấy Cố Thanh Trúc đã nói trúng “tim đen” của hắn, chọc đúng vào nỗi đau của hắn. Hắn đúng là có ghen tị, ghen tị vì sao mình không ra tay sớm hơn, như vậy có thể thắng được Kỳ Huyên, không để bản thân rơi vào thế bị động, rơi vào cảnh thống khổ.

Nếu khi đó hắn dùng thân phận của mình để ép buộc thì với thân phận của Cố gia, ngay cả nạp nàng về làm thiếp, Cố Tri Viễn cũng sẽ đồng ý. Chỉ vì sự chần chừ của hắn mà để lỡ mất cơ hội, khiến cho Kỳ Huyên nhanh chân tới đích trước.

Rất nhanh Hạ Thiệu Cảnh đã lấy lại bình tĩnh: “Nàng đừng đắc ý quá. Con người Kỳ Huyên quá ngu xuẩn, làm gì cũng dốc một lòng nhiệt thành. Thế nhưng hắn căn bản không biết rằng thế gian này nếu chỉ dựa vào một lòng nhiệt huyết đơn thuần thì sẽ chỉ mãi vô dụng mà thôi, phải dùng đầu óc mới được. Nàng cứ đi theo hắn một thời gian, chờ đến khi hắn chán nàng rồi, nhớ quay lại tìm ta.”

Cố Thanh Trúc thực sự chưa từng gặp ai khiến nàng cảm thấy ghê tởm hơn Hạ Thiệu Cảnh. Trong mắt nàng, hắn dường như trời sinh đã hèn hạ, điều này cho thấy từ tận sâu thẳm trong lòng hắn đối với thân phận cùng lợi ích quá mức sùng bái. Dã tâm hừng hực, mưu mô thâm trầm, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Tuy rằng ngoài miệng hắn luôn chê Kỳ Huyên ngu xuẩn, uổng cho một lòng nhiệt huyết, nhưng trên thực tế, từ tận trong tâm khảm, không biết hắn hâm mộ Kỳ Huyên đến nhường nào.

“Nếu ngươi đã cảm thấy như vậy, ta liền chúc ngươi may mắn thôi.”

Cố Thanh Trúc thật lòng không muốn nhiều lời với hắn. Ở cạnh hắn so với việc ở cạnh Kỳ Huyên còn khiến nàng khó chịu hơn.

Hạ Thiệu Cảnh nhếch môi cười: “Ta đương nhiên sẽ may mắn. Đừng quên điều ta đã nói với nàng…”

Hắn vươn tay, định vuốt ve khuôn mặt Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc lập tức nhíu mày, ngân châm trong tay chỉ chờ đâm tới. Nhưng đúng lúc này bên cạnh nàng chợt lóe một bóng người. Hạ Thiệu Cảnh vốn còn đang yên lành đứng trước mặt Cố Thanh Trúc, đột nhiên bị người kia ôm lấy từ phía sau, quăng lên vai, ngã vật ra phía sau. Kỳ Huyên bẻ ngoặt cánh tay Hạ Thiệu Cảnh, sắc mặt cực kỳ không vui: “Hạ Thiệu Cảnh, ai cho ngươi đứng gần thê tử của ta như vậy chứ?”

Kỳ Huyên mặt trên mình khôi giáp, phong thái lạnh như băng, tựa như người trời rơi xuống đạp Hạ Thiệu Cảnh dưới chân. Hạ Thiệu Cảnh không ngờ mình lại gặp phải tai bay vạ gió ngay trong nhà mình thế này, khuôn mặt tuấn tú nho nhã bị đì sát xuống mặt đất, không thể động đậy, vừa định lên tiếng đã hít phải một đống bụi đất.

“Kỳ Huyên, ngươi điên rồi sao? Buông ta ra.”

Người gây chuyện là Kỳ Huyên lại nhướng mày với Cố Thanh Trúc, dịu dàng hỏi nàng: “Có phải thẳng nhãi này ức hiếp nàng không? Nàng chỉ cần nói với ta, nếu đúng, ta lập tức đánh hắn tàn phế.”

Cố Thanh Trúc nhìn ra sau, người của Hạ gia nghe động tĩnh trên hành lang đang vội vàng chạy tới xem tình hình. Có mấy nha hoàn đã nhìn thấy Kỳ Huyên đè Hạ Thiệu Cảnh xuống đất, sợ tới mức hét chói tai. Cố Thanh Trúc cảm thấy nếu tiếp tục thế này, sợ rằng toàn bộ Sùng Kính Hầu phủ sẽ bị kinh động. Giờ nàng đã chịu đủ sự chú ý rồi, không muốn lại trở thành đề tài “trà dư tửu hậu” của người ta, liền hạ giọng nói với Kỳ Huyên: “Hắn không làm gì ta hết, ngươi buông hắn ra đi.”

Kỳ Huyên rất nghe lời, lập tức thu chân đang đạp Hạ Thiệu Cảnh ra. Hạ Thiệu Cảnh chật vật bò dậy từ trên mặt đất. Cố Thanh Trúc không đợi hắn làm khó dễ, nhanh chóng kéo tay Kỳ Huyên chạy về hướng ngược lại. Hạ Thiệu Cảnh thở phì phò, nhìn hai người kia đang rời đi, vốn muốn đuổi theo bắt Kỳ Huyên lại, đòi lại công bằng cho bản thân. Ngặt nỗi hiện giờ chướng ngại còn quá nhiều, Sùng Kính Hầu phủ không có cách nào đối chọi được với Võ An Hầu phủ, nếu thực sự làm loạn, hắn cũng không được lợi gì.

Kỳ Huyên bị Cố Thanh Trúc kéo đi lại thấy lòng mình phơi phới, chỉ hận không thể kéo dài thời gian, dù cho cùng Thanh Trúc chạy như điên đến thiên hoang địa lão, chàng cũng bằng lòng.

Nhưng Cố Thanh Trúc hiển nhiên không muốn. Nàng kéo Kỳ Huyên chạy tới một tiền viện yên tĩnh trong vườn, tránh sau núi giả thở hổn hển. Trốn sau núi giả thăm dò tứ phía, xem người của Hạ gia có đuổi theo đến đây không, đợi một hồi lâu dường như thực sự không có ai, Cố Thanh Trúc mới thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu, nàng định nói mấy câu với Kỳ Huyên nhưng vừa quay lại, cánh môi đã chạm vào môi người nào đó. Không biết từ lúc nào, người kia đã ghé sát lại gần, căn chỉnh góc độ, chỉ chờ Cố Thanh Trúc quay đầu lại.

Nụ hôn phớt nhẹ, Cố Thanh Trúc liền che miệng lui ra sau. Kỳ Huyên nhắm mắt tiếc nuối, đè nàng lên vách núi giả, dường như chưa thỏa mãn, đối với sự “chủ động” hiếm có của Thanh Trúc rất hài lòng. Cố Thanh Trúc đẩy chàng ra thật mạnh: “Ngươi đứng đắn một chút.” Lạnh lùng mắng một câu, Kỳ Huyên mới “chữa trị” được căn bệnh thoái hóa xương khiến chàng áp vào người nàng. Chàng đứng thẳng người ngay ngắn, quả nhiên đã đứng đắn lên nhiều.

Cố gia nhìn sang bên cạnh, nói với Kỳ Huyên: “Vừa rồi ngươi làm gì vậy? Nơi này là Hạ gia, ngươi ở Hạ gia đánh Hạ Thiệu Cảnh, ngại không gây chuyện đủ lớn à?”

Kỳ Huyên lại không để tâm: “Ta thấy hắn tới gần nàng, có vẻ định gây sự với nàng, ta sao có thể tha cho hắn được. Đừng nói là ở Hạ gia, dù có là ở trên Kim Loan Điện, ta cũng sẽ đánh hắn một trận.”

Cố Thanh Trúc muốn cạn lời: “Ngươi… ngươi đúng là ‘sẹo chưa lành đã quên đau’. Ngươi quên trước đây ngươi ở trong tay hắn chịu khổ thế nào rồi ư?”

Nếu có thể, Cố Thanh Trúc thực lòng không muốn nói chuyện với Kỳ Huyên, thế nhưng nàng nhịn không được. Hạ Thiệu Cảnh là kẻ vô cùng nham hiểu, Kỳ Huyên lại ngay thẳng như tùng, căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Kỳ Huyên lộ rõ sự cảm động trên nét mặt: “Thanh Trúc, nàng đang quan tâm ta sao?”

Cố Thanh Trúc thấy đỉnh đầu như bốc khói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta quan tâm ngươi? Tránh ra, cứ thấy ngươi là ta lại phiền lòng.”

Kỳ Huyên nhìn theo bóng nàng cười ngây ngô, si ngốc đi theo sau. Cố Thanh Trúc đột nhiên dừng bước, Kỳ Huyên không chú ý liền đụng phải lưng nàng, khiến Cố Thanh Trúc đi trước cả người lảo đảo. Nàng xoay người nhíu mày với Kỳ Huyên. Kỳ Huyên giơ hai tay làm động tác đầu hàng: “Là do nàng dừng lại đột ngột, không phải ta cố ý đâu.”

Cố Thanh Trúc mặc kệ chàng, lại hỏi:

“Ngươi đưa ta về đi, ta muốn trở về.”

Kỳ Huyên ngạc nhiên hỏi: “Nàng không phải tới đưa dâu sao? Bây giờ đã đi về?”

Cố Thanh Trúc trừng mắt với chàng, nói: “Đưa dâu cũng đưa xong rồi, còn ở lại làm gì? Chờ xem kịch sao?”

“Xem kịch? Kịch gì?” Kỳ Huyên không hiểu.

Cố Thanh Trúc cũng không muốn giải thích cùng chàng: “Ngươi quan tâm kịch gì làm gì, chỉ cần nói có muốn đưa ta về hay không.”

Kỳ thực nàng vốn không cần Kỳ Huyên đưa về, thế nhưng hiện giờ đám phu khiêng kiệu của Cố gia còn đang dùng cơm, Cố Thanh Trúc không muốn gây động tĩnh quá lớn, chỉ muốn lặng lẽ rời đi, bởi vì theo tính toán thời gian của nàng, Tần thị cũng sắp tới Hạ gia rồi.

“Đương nhiên là đưa rồi! Đừng nói đưa nàng về nhà, ngay cả mạng của ta cũng có thể đưa cho nàng được.” Khi Kỳ Huyên nói chuyện với Cố Thanh Trúc, trước giờ đều không biết hai chữ “liêm sỉ” viết như thế nào.

Chàng kéo tay Cố Thanh Trúc đường đường chính chính rời đi từ cửa chính. Quản gia đang tiếp khách bên ngoài cửa chính nhìn thấy chàng liền đon đả chào đón: “A, thế tử rời đi sao? Còn chưa dùng cơm nữa mà.”

Kỳ Huyên xua tay: “Không cần. Cơm nhà các ngươi nuốt không trôi.”

Quản gia sững người, dường như không hiểu Kỳ Huyên nói vậy là có ý gì.

Kỳ Huyên dẫn Cố Thanh Trúc tới bên một con ngựa, nói: “Đây là ngựa của ta, là cha của Tật Phong. Lúc này Tật Phong còn chưa ra đời đâu.”

Tật Phong là ngựa của Kỳ Huyên sau này, theo chàng từ kinh thành tới Mạc Bắc, sau lại ra chiến trường chém giết, là chiến mã của tướng quân. Thế nhưng hiện giờ Tật Phong còn chưa được sinh ra.

Cố Thanh Trúc hơi không hài lòng: “Cưỡi ngựa sao?”

Kỳ Huyên thấy vậy, vốn còn không nhận ra có gì không ổn, nhưng thấy Cố Thanh Trúc nhíu mày, nét mặt lại có vẻ ngượng ngùng, chàng đột nhiên hiểu ra, khẽ vuốt ve đầu ngựa: “Ta cưỡi ngựa tới. Không sao đâu, Tật Phong cha rất khỏe, chở được cả hai chúng ta không vấn đề gì.”

Kỳ Huyên nói xong liền bế Cố Thanh Trúc lên. Cố Thanh Trúc sợ tới mức ôm chặt lấy cổ chàng, rất nhẹ nhàng đã bị Kỳ Huyên bế ngồi lên lưng Tật Phong cha. Cố Thanh Trúc hơi căng thẳng, sợ tới mức nắm chặt yên ngựa. Kỳ Huyên giẫm lên bàn đạp, xoay người một cái đã ngồi ra sau lưng Cố Thanh Trúc, hai người tựa sát vào nhau.

Hai tay Kỳ Huyên ôm lấy người Cố Thanh Trúc đang cứng đờ. Chàng kẹp bụng ngựa, thì thầm bên tai Cố Thanh Trúc: “Thả lòng một chút, đừng căng thẳng. Ta sẽ không làm gì nàng đâu.”

Hai tai Cố Thanh Trúc đỏ bừng, lời nói cũng lắp bắp: “Ai… ai căng thẳng đâu. Ngươi… ngươi ngồi lùi ra sau một chút.”

Kỳ Huyên nghe lời nhích nhích người nhưng không hề lùi ra sau mà ngược lại càng thêm áp sát về phía trước. Cố Thanh Trúc nhìn tình trạng của mình lúc này, lập tức hối hận đã bảo Kỳ Huyên đưa nàng về nhà. Nàng vội nói: “Ta… ta không ngồi nữa.”

Nói thì nói vậy nhưng một khi đã lên ngựa của Kỳ Huyên thì sao có thể dễ dàng đi xuống chứ. Một cánh tay của chàng vòng qua ôm lấy eo Cố Thanh Trúc, giữ chặt nàng trong lồng ngực, một tay cầm cương, dẫn ngựa chở bọn họ rời khỏi con ngõ nhỏ của Sùng Kính Hầu phủ.

Trong ngõ nhỏ có không ít đại quan quý nhân đi qua đi lại, phần lớn bọn họ đều nhận ra Kỳ Huyên, thấy chàng giữa thanh thiên bạch nhật, trong lòng ôm một cô nương xinh đẹp, không chút kiêng dè, liền đoán ra đây chính là tiểu thư Cố gia đã khiến Võ An Hầu thế tử thần hồn điên đảo. Một số ít người cảm khái cô nương Cố gia kia dung mạo quả đúng là mê hồn người, một số ít lại nhìn không thuận mắt, thấy hành vi của hai người quá mức phóng đãng, dù cho đã đính thân nhưng không có lý nào lại có thể thân mật như vậy trước mặt mọi người.

Cố Thanh Trúc ngồi trên lưng ngựa, lập tức cảm nhận được mình đã trở thành cái đích ngắm cho mọi người chỉ trích. Trong lòng nàng vô cùng hối hận, chỉ muốn đâm đầu vào tường. Nàng sao lại có thể ngu ngốc tới mức nhờ Kỳ Huyên đưa nàng về nhà cơ chứ? Vốn dĩ muốn lặng lẽ ra về, thế nhưng hiện giờ thì hay rồi, còn có thể phô trương hơn được nữa không. Dám chắc không bao lâu nữa, hình tượng của nàng sẽ không thoát khỏi ba chữ “hồ ly tinh”.

Trái lại, Kỳ Huyên ngồi sau lưng Cố Thanh Trúc nét mặt lại rất thản nhiên, cộng thêm một chút… ừm, hưởng thụ? Ôm mỹ nhân trong long, Kỳ Huyên cảm thấy mình thành Liễu Hạ Huệ rồi, không vui vẻ tới chảy nước miếng đã là kìm nén hết sức.