Đích Thê Tại Thượng

Chương 106: Đúng là quá sức làm càn, khinh người quá đáng! Ngươi rõ ràng là muốn dùng bức hôn thư này tống tiền người ta



Editor: Hannah

Cố Thanh Trúc nhẫn nhịn suốt dọc đường, sau khi lên ngựa, Kỳ Huyên ngoại trừ việc thi thoảng có ôm lấy nàng thì cũng không có hành vi “giậu đổ bìm leo”. Hai người cưỡi ngựa đi về thẳng đến cửa Cố gia. Người gác cổng của Cố gia là lão Lưu chạy ra dẫn ngựa cho Ky Huyên. Kỳ Huyên xoay người xuống ngựa, giơ tay về phía Cố Thanh Trúc, nàng cũng để chàng đỡ mình xuống.

Cố gia cũng có rất đông khách khứa tụ tập, có điều lúc này mọi người đều đang ngồi bên bàn tiệc, ở cửa không có ai. Cố Thanh Trúc nhìn quanh một vòng rồi hỏi lão Lưu:

“Phu nhân có ở nhà không?”

Lão Lưu nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, đáp: “Thưa Nhị tiểu thư, phu nhân không có ở nhà. Sau khi Tam tiểu thư rời phủ không được bao lâu, phu nhân cũng đi theo ra ngoài.”

Cố Thanh Trúc gật đầu: “Ta biết rồi.”

Nàng xoay người nói với Kỳ Huyên: “Đa tạ thế tử đã đưa ta về. Nếu không còn việc gì, ta về phòng trước, xin thế tử cứ tự nhiên.”

Nói xong, Cố Thanh Trúc chờ Kỳ Huyên phản ứng lại. Chàng lại ngây ra, đưa tay chỉ chỉ vào mình từ trên xuống dưới: “Ta còn chưa kịp thay quần áo đã tới Hạ gia tìm nàng, đến bây giờ còn chưa được ăn cơm đấy.”

Kỳ Huyên tủi thân ca thán. Lão Lưu nghe xong, vội vàng tiến lên mời: “À, nếu thế tử không chê, mời ngài cùng lão nô vào uống ly rượu, dùng bữa cơm trưa. Mọi người mới ngồi vào bàn tiệc nên còn chưa bắt đầu dùng bữa.”

Lão Lưu rất nhiệt tình tiếp đón nhưng Kỳ Huyên lại không chút nể mặt: “Buổi chiều ta còn phải đi tuần thành nên không thể uống rượu. Nếu đã ngồi vào bàn tiệc thì không thể không uống vài ly. Cứ tùy tiện tìm cho ta một chỗ ăn cơm là được rồi.”

Lời ám chỉ của Kỳ Huyên lão Lưu lại nghe không hiểu. Chàng đành nhìn Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc lạnh lùng chỉ về phía căn nhà đối diện: “Nhà ngươi ở ngay đối diện, nếu không muốn ăn ở nhà ta thì ngươi tự về nhà mình ăn là được.”

“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Cha ta tịch thu lại căn nhà đó rồi, bây giờ bên trong không có ai. Haiz, nàng chẳng phải cũng chưa ăn gì sao? Hay ta đến viện của nàng, tùy tiện ngồi trong đình ăn bữa cơm là xong.”

Kỳ Huyên cũng không vòng vo với Cố Thanh Trúc, nói thẳng ra ý định của mình. Lão Lưu lúc này mới hiểu ra ý đồ của thế tử, sờ sờ cái mũi mình, ôm quyền hành lễ với hai người họ rồi lặng lẽ lui xuống.

Cố Thanh Trúc nhìn Kỳ Huyên, rất muốn duổi chàng đi, thế nhưng con người này giống như kẹo mạch nha vậy, sống hai kiếp rồi mà não không to ra, chỉ có da mặt là dày hơn.

Cố Thanh Trúc dặn dò lão Lưu: “Ngươi báo với cha ta một tiếng, thế tử ăn cơm trong viện của ta, buổi chiều ngài ấy còn phải trực đi tuần nên không tiện đến tiền viện kính rượu, bảo cha ta đừng để lộ ra.”

Lão Lưu vâng lệnh. Cố Thanh Trúc liền nhấc chân bước lên cầu thang. Kỳ Huyên thỏa mãn theo sau lưng nàng. Lần đầu tiên được nàng mời, có thể quang minh chính đại nghênh ngang vào nhà, tâm trạng chàng cực kỳ sảng khoái.

Cố Thanh Trúc quay về Quỳnh Hoa Viện, Hồng Cừ bưng khay hoa quả khô ra, thấy Cố Thanh Trúc liền bất ngờ: “Tiểu thư, người đã về rồi?”

Để khay xuống, Hồng Cừ bước tới, vừa nhìn thấy người đi sau lưng Cố Thanh Trúc lập tức giật mình, vội vàng khom người hành lễ: “Bái kiến thế tử.”

Cố Thanh Trúc lệnh cho Hồng Cừ: “Tới phòng bếp mang mấy món ăn lên đây. Thế tử còn chưa dùng cơm.”

Hồng Cừ vâng lệnh định lui xuống, Kỳ Huyên không yên tâm nói thêm một câu: “Mang hai phần đây. Tiểu thư nhà người cũng chưa dùng cơm đâu.”

“Vâng, nô tỳ đã biết.” Hồng Cừ vâng lệnh, hành lễ rồi lui xuống.

Những nô tỳ khác tỏng viện đều đã bị sắp xếp tới tiền viện hỗ trợ, trong viện giờ không một bóng người khiến Cố Thanh Trúc không được tự nhiên. Kỳ Huyên ngược lại còn thoải mái hơn cả ở nhà mình, không chút khách khí đi dạo trong viện.

Cố Thanh Trúc ngẩng đầu áng chừng thời gian. Tần thị đi lâu như thế, chỉ e lúc này đã gây chuyện rồi?

*****

Nói chuyện phía bên kia, bên trong sương phòng hậu viện của Hạ gia, bầu không khí trong phòng như đông đặc. Sùng Kính Hầu Hạ Vinh Chương cùng phu nhân Đoàn thị ngồi ở vị trí chủ vị, vì mấy câu nói của Tần thị mà mày nhíu lại.

Trong phòng chỉ có ba người. Đối với chuyện Tần thị ngay trong ngày đại hôn của con gái mà đi theo tới nhà chồng, vợ chồng Sùng Kính Hầu vốn đã có khúc mắc trong lòng, thế nhưng vẫn cho rằng Tần thị là do không yên tâm chuyện con gái xuất giá nên “suy bụng ta ra bụng người” tiếp đón Tần thị rất ân cần.

Thế nhưng bọn họ nào có thể ngờ được, Tần thị tới đây là có mục đích. Hơn nữa, mục đích này lại hết sức quá quắt.

So với vợ chồng Sùng Kính Hầu đang bất mãn, Tần thị vẫn giữ phong thái điềm nhiên, sau khi uống mấy ngụm trà liền để tách xuống, hỏi hai người họ:

“Điều viết trên hôn thư này, hai vị thấy thế nào? Tuy nói ra có chút ngại ngùng, thế nhưng tóm lại đây vẫn là thứ mà tiền phu nhân để lại cho nữ nhi Cố gia, cho ai cũng như nhau. Dù thế nào Cố gia chúng ta cũng đã gả nữ nhi cho Hạ gia các người làm con dâu, vậy thì phần sản nghiệp này đương nhiên con gái ta nên có một phần, không phải sao?”

Vợ chồng Sùng Kính Hầu hôm nay coi như được mở mang tầm mắt xem một người rốt cuộc có thể vô liêm sỉ đến mức độ nào. Cầm một bức hôn thư rõ ràng đã bị sửa đổi tới, nói là muốn đòi một nửa số của hồi môn còn lại của tiền phu nhân. Bà ta lấy đâu ra thể diện, lấy đâu ra tự tin như vậy?

Hạ Vinh Chương thậm chí không muốn phí lời với người đàn bà ghê tởm lòng tham không đáy này.

Trong lòng ông ta ngàn lần hối hận sao lúc trước lại như bị ma ám quỷ nhập mà nhận lời Cố Tri Viễn cưới đứa con gái của mụ đàn bà tham lam này về làm con dâu. Lúc trước miệng Cố Tri Viễn cùng Tần thị ra sức ngợi ca Cố Ngọc Dao đoan trang thục nữ như thế nào, có tri thức hiểu lễ nghĩa ra sao, thế nhưng khoảng thời gian vừa qua đã chứng minh một điều, cô nương Cố Ngọc Dao này cùng Tần thị mẹ mình tham lam y hệt nhau, tầm nhìn cực kỳ thiển cận. Dù cho là do con trai mình dụ dỗ trước, nhưng một cô nương đứng đắn đoan trang sao lại có thể không biết giữ mình như vậy được? Hạ gia cũng không so đo với Cố gia về chuyện đó, chỉ nói rằng nếu đã đính thân thì Hạ gia nhất định sẽ gánh trách nhiệm, thông cảm cho Cố gia vì con gái yêu mà sốt ruột, đồng ý đẩy sớm hôn kỳ. Thế nhưng ngay ngày thành hô đầu tiên, người đàn bà Tần thị này đã lộ rõ nguyên hình.

Lúc trước Hạ Vinh Chương đã ra điều kiện, yêu cầu Tần thị trả lại hôn thư nhưng lúc đó Tần thị nói muốn đổi tên trên bức hôn thư thành “Cố Ngọc Dao”, Hạ Vinh Chương cũng không thấy có gì không ổn. Cho dù lúc đó hôn thư có thực sự được giao lại cho Hạ gia thì trừ khi có nguyên do đặc biệt, nếu không Hạ gia cũng không định lấy ra dùng. Vậy nên vì thông cảm cho Tần thị muốn diễn phải diễn cho trót, tránh để sau này bị người gièm pha, Hạ Vinh Chương đồng ý để bà ta sửa lại tên trên hôn thư. Thế nhưng ông ta không tài nào ngờ được, khi Tần thị sửa lại hôn thư thế mà lại không biết xấu hổ, dám viết thêm một hàng chữ, muốn đòi một nửa số của hồi môn của Vạn thị. Bà ta sao có thể nghĩ ra cách làm này, nói cách khác, sao bà ta dám!

Nụ cười trên mặt Đoàn thị cũng cứng đờ, quay sang nhìn Hạ Vinh Chương, quả nhiên thấy sắc mặt ông ta tối sầm lại. Đoàn thị quay sang nói với Tần thị:

“Bức hôn thư này đã bị sửa đổi. Tỷ tỷ tuy đã qua đời nhưng ngươi cũng không thể bày mưu sắp đặt như vậy, đẩy Hạ gia ta vào tình thế khó xử, hơn nữa hôm nay còn là ngày đại hỉ của hai đứa nhỏ.”

Đoàn thị nói vậy đã đủ khách khí. Tuy thứ mà Tần thị muốn là một nửa số của hồi môn của Vạn thị nhưng nếu số của hồi môn này bị đẩy ra ngoài thị chẳng phải Hạ gia sẽ bị người ta chê cười rớt hàm hay sao. Ngay cả người làm vợ kế như bà ta đây cũng cảm thấy Tần thị điên rồi, thế mà dám suy tính như vậy.

Tần thị thấy Đoàn thị không vui, Sùng Kính Hầu ngồi bên cạnh sắc mặt cũng cực kỳ tức giận, trong lòng thầm hừ lạnh. Trước khi tới đây bà ta cũng đã đoán trước thái độ của bọn họ đối với chuyện này. Bất kể là ai đi chăng nữa, nếu có người tới cửa đòi một nửa số của hồi môn thì trong lòng cũng sẽ không vui. Thế nhưng hôn thư còn ở đây, không vui thì không vui, bọn họ cũng không thể chối bỏ.

“Phu nhân thông gia nói gì vậy. Nếu hai nhà đã là thông gia thì đương nhiên cũng coi là người một nhà, nhưng dù có là người một nhà thì cũng phải nói cho rõ ràng, không phải sao? Bức hôn thư này ta chỉ sửa cái tên, những chữ khác ta không đụng đến một chút nào. Tiền phu nhân của quý phủ trước đây là bạn thân thiết của tỷ tỷ quá cố nhà ta, bà ấy muốn để lại cho đứa nhỏ một nửa số của hồi môn cũng là chuyện bình thường. Tuy rằng lúc này bà ấy đã qua đời nhưng chúng ta cũng không thể không màng tới nguyện vọng của bà ấy, thế nên thứ cần cho vẫn phải cho.”

Tần thị mặt dày nói ra suy nghĩ của mình, tóm lại vẫn là ý đó: “Tuy rằng ta đây ‘treo đầu dê bán thịt chó, tráo con gái mình vào làm con dâu mấy người nhưng các ngươi vẫn phải giao một nửa số của hồi môn ra đây.”

Nụ cười trên mặt Đoàn thị cũng không giữ nổi nữa. Bà ta thật sự hối hận lúc trước đã nói tốt cho Tần thị với Sùng Kính Hầu, loại người như Tần thị chính là nhìn không nổi. “Càng quen càng lèn cho đau”, trước khi thành thân Tần thị đối với Đoàn thị vẫn gọi ngọt xớt “Hầu phu nhân, Hầu phu nhân”, giờ hai đứa nhỏ thành thân rồi, bà ta cũng sửa miệng gọi mình là “Phu nhân thông gia” rồi. Tần thị ở vị trí nào, phẩm cấp nào chứ, thế mà dám không biết xấu hổ mà xưng hô với bà ta như vậy, càng miễn bàn tới những lý lẽ Tần thị vừa nói, đúng là khiến Đoàn thị được “mở mang đầu óc”.

“Ta nói gì ngươi nghe không hiểu hay sao? Ta nói bức hôn thư này đã bị sửa đổi rồi. Tỷ tỷ nhà ta tuy rằng đã qua đời nhưng tuyệt đối không thể nào viết ra một bức hôn thư như thế này. Ngươi muốn bức ép người khác thì cũng phải dùng não chứ, tùy tiện cầm một bức hôn thư vô lý như thế này đến đây mà định lấy đi một nửa số của hồi môn của tỷ tỷ nhà ta? Ngươi đúng là không coi ai ra gì.”

Đoàn thị cũng không định hòa nhã với Tần thị thêm nữa. Đối với loại người này, càng hòa nhã với bà ta thì bà ta càng lên mặt. Trong lòng Đoàn thị còn lo lắng loại đàn bà này thì có thể sinh ra loại con gái như thế nào chứ? Nhị công tử cưới Cố Ngọc Dao về rồi, cũng không biết sau này trong nhà có thể có nổi một ngày yên tĩnh hay không đây.

Tần thị hoàn toàn không nhận thấy nỗi lo của Đoàn thị, vẫn rất tự tin giơ bức hôn thư lên:

“Phu nhân thông gia nói chuyện khó nghe quá. Ta mang gương mặt tươi cười tới cửa là muốn lặng lẽ mà giải quyết chuyện này, thế mà theo lời phu nhân thông gia lại cứ như thể ta là cố ý tới đây tống tiền các người, trong lòng ta cũng không thấy vui vẻ gì. Bất kể thế nào, số tiền này các người vẫn phải nhả ra, dù sao con gái ta giờ cũng đã gả cho Hạ gia các người, bái đường cũng đã xong rồi. Bức hôn thư này lúc trước cũng chính Hạ gia các người bảo ta sửa. Tên ta đã sửa nhưng còn những nội dung khác trong hôn thư các ngươi lại không muốn thừa nhận sao? Giấy trắng mực đen còn rành rành ở đây.”

Hạ Vinh Chương cuối cùng cũng không nghe nổi mấy lời nói bừa của Tần thị nữa, đập bàn tức giận quát:

“Đúng là quá sức làm càn, khinh người quá đáng! Ngươi rõ ràng là muốn dùng bức hôn thư này tống tiền người ta. Ta sao lại có thể không biết nhân phẩm Cố gia lại như thế này. Cố Tri Viễn đâu? Là Cố Tri Viễn sai ngươi tới?”

Tần thị thấy Hạ Vinh Chương tức giận, trong lòng cũng hơi sợ hãi, cổ rụt lại, da đầu căng ra, đáp: “Ta… Ta tống tiền cái gì cơ? Trên hôn thư rõ ràng viết là…”

Không để Tần thị nói xong, Hạ Vinh Chương đứng phắt dậy đá ngã một chiếc ghế, quát: “Hôn thư cái gì? Bức hôn thư này lúc trước ta cũng từng nhìn thấy, làm gì có dòng chữ này? Ngươi coi Hạ gia chúng ta là kẻ ngu mà lừa gạt sao?”

Trong lòng Tần thị lạnh run, cúi đầu nhìn bức hôn thư trong tay. Đúng là bà ta đã sai người sửa lại tên trên hôn thư, thế nhưng những nội dung khác bà ta thật sự hoàn toàn không động đến. Bà ta thầm hoài nghi không lẽ là Sùng Kính Hầu phủ không muốn thực hiện nội dung bên trong nên mới cố ý diễn trò trước mặt bà ta. Suy đi ngẫm lại, chẳng trách lúc trước khi bà ta nhờ Cố Tri Viễn nói với Hạ Vinh Chương muốn đổi tên Cố Thanh Trúc thành Cố Ngọc Dao, Hạ Vinh Chương đồng ý, khi bà ta đề nghị đổi tên trên hôn thư, Hạ Vinh Chương cũng không phản đối, xem ra ngay từ đầu họ đã không muốn để lại một nửa số của hồi môn của Vạn thị.