Đích Thê Tại Thượng

Chương 111: Người phụ nữ thanh cao, thuần khiết, tài hoa kia đã hại người thành ra cái dạng gì?



Editor: Hannah

Nếu không phải do Hạ Bình Chu nói năng vẫn còn được coi là mạch lạc, Hạ Vinh Chương quả thực hoài nghi liệu có phải thằng nhãi này uống rượu say nên nói năng lung tung hay không. Ngày hôm nay, ông ta một lần nữa cảm thấy trí thông minh của mình bị người ta đem ra làm trò cười rồi.

Đoàn thị cuống quít mặc xiêm y, sau khi thăm dò ý của Hạ Vinh Chương liền vội vàng diễn theo mama đi về phía phòng tân hôn. Hạ Bình Chu đã tiếp khách cả ngày hôm nay, từ sớm đã mệt không trụ nổi, đến khi về phòng tân hôn, tâm trạng vốn đã không tốt lắm, giở khăn voan và uống rượu xong, chuẩn bị trải qua đêm động phòng hoa chúc, ai ngờ Cố Ngọc Dao lại không cho hắn chạm vào người. Hạ Bình Chu lập tức nổi cáu, động tác có phần thô lỗ, sau đó lập tức bị điều Cố Ngọc Dao nói dọa kinh hãi.

Hạ Vinh Chương không cách nào ngủ được, vẫn đi đi lại lại trong phòng, chờ Đoàn thị quay lại. Khi nhìn thấy Đoàn thị vẻ mặt đầy u sầu trở về, Hạ Vinh Chương lập tức hiểu ra điều này có nghĩa gì. Ông ta đứng đó trầm mặc một hồi lâu rồi khó khăn mở miệng với Hạ Bình Chu:

“Ngươi… chắc chắn đứa bé là của ngươi không?”

Hạ Bình Chu lúc này cũng đã phần nào tỉnh rượu, ý thức được chuyện gì đã xảy ra, mơ mơ màng màng nhìn phụ thân đang hỏi mình, lắp bắp mãi mới thốt ra được một câu: “Con không… không biết.”

“Ngươi… Ngươi sao có thể không biết được. Nàng ta… Ai da! Năm nay thật là đen đủi! Một mối hôn sự ban đầu rõ ràng rất tốt, sao đột nhiên lại biến thành thế này.”

Hạ Vinh Chương thật sự không hiểu mình đã làm sai ở đâu, vì sao ông trời lại đặt ra cho ông ta vấn đề nan giải như thế này.

Hạ Bình Chu đứng dậy, cúi đầu. Đoàn thị nhìn bộ dạng của hắn, không khỏi thở dài rồi nói: “Con bé đúng là đang rất sợ hãi. Con đột nhiên chạy tới đây tố cáo con bé như vậy, giờ nó còn đang nằm bò ra khóc nức nở. Chuyện này phải làm sao bây giờ? Bây giờ dù có làm gì cũng không ổn.”

Đoàn thị đã nói trúng vào suy nghĩ của Hạ Vinh Chương, đúng thật là bây giờ có làm gì cũng không ổn. Hôm nay vừa mới đón dâu, dù cho con dâu có gì không tốt thì đó cũng là con dâu mà Hạ gia cưới hỏi đàng hoàng về, không thể nói bỏ là bỏ. Vả lại hai đứa nhỏ lại có hôn ước từ trước, tuy cô nương nhà người ta có phần không rụt rè nhưng con trai nhà mình cũng chẳng phải loại tử tế gì, nếu thật sự làm cho ra nhẽ, người nhà mình cũng không thể không có liên can. Thế nhưng bây giờ tân nương đã mang thai, nếu cứ thế chấp nhận, trong lòng chắc chắn sẽ có khúc mắc. Thật là khó xử.

“Cố gia sao có thể làm ra chuyện quá quắt tới mức độ này cơ chứ. Tất cả là do ả Tần thị kia, tất cả đều do ả ta bày trò. Bây giờ ngẫm lại, Cố Bá gia bỏ a ta cũng đã là nương nhẹ rồi.” Đoàn thị hận đến ngứa răng. Tuy Hạ Bình Chu không phải là con trai ruột của bà ta, cưới thê tử như thế nào cũng chẳng liên quan tới bà ta, thế nhưng những việc làm của Tần thị chẳng khác gì coi người khác như kẻ ngu, khiến Đoàn thị cũng hoàn toàn bị dắt mũi.

Vào thời điểm mấu chốt như thế này, Hạ Vinh Chương vẫn là người đưa ra quyết định: “Chuyện này ngày mai ta sẽ cho người tìm Cố Tri Viễn tới bàn bạc rồi nói tiếp. Ngươi đi về trước đi.”

“Phụ thân, giờ nếu con trở về, nàng ấy sẽ lại làm loạn lên với con. Con nghĩ hay là con cứ ngủ ở chỗ khác đi, chờ giải quyết xong chuyện này rồi lại nói.” Hạ Bình Chu nhớ lại khi nãy mình có phần nóng nảy, ngay sau khi Cố Ngọc Dao nói nàng ta đang mang thai, hắn gần như không chút đắn đo mà chạy thẳng tới chủ việc tố cáo, giờ nghĩ lại có chút hối hận. Hình như hắn đã khiến sự tình càng thêm phức tạp, giờ nếu quay lại phòng tân hôn còn phải đối mặt với màn khóc lóc tỉ tê của Cố Ngọc Dao, Hạ Bình Chu nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.

Ngày hôm sau, Hạ Vinh Chương cho người gọi Cố Tri Viễn tới nhà, đem mọi chuyện xảy ra tối qua thuật lại cho Cố Tri Viễn biết, hơn nữa còn tìm hai đại phu bắt mạch cho Cố Ngọc Dao ngay trước mặt ông ta, xác nhận nàng ta đã mang thai hơn ba tháng. Cố Tri Viễn một đêm không ngủ, đầu óc vốn đã không tỉnh táo, sau khi nghe xong liền bị sốc mạnh, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. Hạ gia không còn cách nào, đành phải cho người đưa ông ta về Cố gia tĩnh dưỡng trước. Hạ Vinh Chương vẫn có phần cảm thông đối với Cố Tri Viễn, dù sao cưới phải loại đàn bà như Tần thị về nhà đúng là vận xui tám đời. Ngày hôm qua quyết định đuổi Tần thị ra khỏi phủ, đối với Cố Tri Viễn mà nói, có thể coi là hành động kiên quyết nhất trong đời ông ta. Hạ Vinh Chương trái lo phải nghĩ một hồi, khẽ cắn môi rồi quyết định chịu thiệt thòi lần này, ít nhất so với việc để người đời đàm tiếu thì thanh danh của cả hai nhà vẫn còn giữ được.

Cố Ngọc Dao cũng khóc cả một đêm. Nàng ta không tài nào ngờ được khi mình nói ra tin mình mang thai với Hạ Bình Chu, hắn lại không biểu lộ chút vui vẻ nào mà thay vào đó là sự kinh hãi, sau khi kinh hãi qua đi liền chất vấn nàng ta sao lại thế nào, rồi không đợi Cố Ngọc Dao kịp nói thêm điều gì, hắn liền chạy ra ngoài, muốn mách lại với cha mẹ chồng.

Cố Ngọc Dao lôi kéo ngăn cản hắn thế nào cũng không được. Nhận ra mình đã gây rắc rối lớn, nàng ta chỉ có thể bò ra giường khóc thút thít. Nàng ta cho rằng Hạ Bình Chu chỉ đang nói đùa với mình mà thôi, không ngờ một lúc sau, Đoàn thị dẫn theo mama tới, thực hiện một cuộc kiểm tra không khác gì sỉ nhục nàng ta. Nhìn ánh mắt kia của Đoàn thị là có thể thấy, bà ta hoàn toàn xem nàng như loại con gái vô liêm sỉ. Cố Ngọc Dao cảm thấy đời mình chấm hết rồi, ngay đêm tân hôn lại gây loạn tới mức này, sau này nàng ta sao còn thể ngẩng cao đầu ở Hạ gia được đây? Ngờ đâu sóng gió còn chưa ngừng. Nha hoàn thị tỳ đã bị đuổi ra khỏi viện từ trước giờ quay lại, báo cho nàng ta biết một chuyện lớn. Ngay đúng vào ngày Cố Ngọc Dao thành thân, khi mẫu thân nàng ta trở về phụ đã bị phủ thân bỏ rồi!

Cố Ngọc Dao vẫn luôn ở trong hỉ phòng, không hề biết gì, lúc này sau khi nghe nha hoàn thị tỳ báo lại, nàng ta khóc lóc cả một đêm, cảm thấy giấc mộng đẹp nhất của mình đã tan vỡ rồi. Nàng ta ngày ngày ước mong được gả vào Hạ gia, muốn trở thành Nhị thiếu phu nhân được gả vào Hạ gia sớm nhất, thế nhưng giờ đây vừa mới thành thân đã chọc cha mẹ chồng tức giận, phu quân ghét bỏ, ngay cả mẹ ruột của mình cũng bị phụ thân bỏ rơi. Từ nay về sau, nàng ta cần chỗ dựa không có chỗ dựa, cần uy tín không có uy tín, cuộc sống chẳng phải sẽ giống như cõi địa ngục không có hồi kết hay sao.

Nàng ta sai người truyền tin về Cố gia, xin phụ thân mình cứu mạng. Thế nhưng mọi tin nàng ta truyền ra từ Hạ gia đều như đá chìm đáy biển. Cố gia dường như đã quên đi đứa con gái đã xuất giá này, một chút hồi âm cũng không có, điều này càng khiến cho Cố Ngọc Dao thêm kinh hồn táng đảm, không biết phải làm sao. Mà những nha hoàn thị tỳ mẫu thân đã sắp xếp cho nàng ta nghe nói đều vì chuyện của hồi môn không đủ mà bị đuổi về.

Một đêm này Cố Ngọc Dao khóc thương cho cảnh ngộ của bản thân, càng khóc cho tương lai vô định của mình.

*****

Cố Tri Viễn ở trong phủ dưỡng bệnh suốt mười mấy ngày, cuối cùng cũng khá hơn đôi chút.

Y thuật của Cố Thanh Trúc thực sự không tồi, mấy ngày nay đại phu chẩn trị cho Cố Tri Viễn vẫn luôn là nàng. Ban đầu Cố Tri Viễn còn không mấy tin tưởng, thân thể ông ta suy yếu không còn sức lực, thậm chí có lúc ông ta còn hoảng sợ, lo lắng không biết Cố Thanh Trúc có khi nào lén lút ra tay với mình hay không. May là qua hai ngày, ông ta cảm thấy sức lực đã được hồi phục phần nào, cũng từ đó gạt bỏ mối hoài nghi rằng Cố Thanh Trúc muốn hại mình.

Đối với Cố Tri Viễn, Cố Thanh Trúc không dành chút quan tâm chăm sóc dư thừa nào, chỉ hỏi thăm khám bệnh, kê đơn thuốc như bình thường, những chuyện khác từ đầu tới cuối đều giao cho nha hoàn hầu hạ. Ngay hôm nay, sau khi châm cứu cho Cố Tri Viễn, nàng hiếm khi hỏi ông ta một câu:

“Đã tốt hơn nhiều rồi. Ngày mai phụ thân có thể xuống giường đi lại.”

Nói xong, nàng liền xoay người thu dọn kim châm cứu. Cố Tri Viễn nhìn bóng lưng nàng, sai nha hoàn đỡ mình ngồi dậy, ngay khi Cố Thanh Trúc định rời đi, ông ta liền gọi nàng lại:

“Ngồi xuống trò chuyện cùng phụ thân đi.”

Cố Thanh Trúc xoay người nhìn Cố Tri Viễn đã gầy đi không ít, yên lặng để hòm thuốc xuống, ngồi xuống ghế, hỏi: “Phụ thân muốn nói chuyện gì?”

Cố Tri Viễn sai người hầu lui ra sau đó thở dài:

“Chúng ta trước sau đều là cha con, khi nói chuyện có nhất thiết phải lạnh nhạt như vậy không? Giờ ta cũng chỉ còn lại mấy đứa con là các con thôi.”

Đối với lời thở vắn than dài của Cố Tri Viễn, Cố Thanh Trúc chỉ cụp mắt đáp: “Phụ thân lại muốn cưới thêm một vị phu nhân sao? Con không có ý kiến gì. Phụ thân vui là được.”

Người mà Cố Tri Viễn coi trọng trong lòng chỉ có bản thân ông ta, Cố Thanh Trúc cũng không cảm thấy ông ta lúc này có chút nào đáng thương.

“Con biết ta không phải có ý này, cần gì phải chọc giận ta. Chuyện của Tần thị, sự thật là như thế nào, con tưởng ta không biết chút gì hay sao?”

Cố Thanh Trúc chỉnh lại ống tay áo, ung dung nói: “Phụ thân đương nhiên cái gì cũng biết. Chuyện con cùng Hạ Bình Chu có hôn ước, phụ thân cũng biết. Thế nhưng con vẫn muốn hỏi người một chút, hôn ước của con sao lại có thể đổi thành Ngọc Dao muội muội vậy?”

Cố Tri Viễn bị câu hỏi của Cố Thanh Trúc làm nghẹn lời, chỉ có thể phân bua: “Đều là do phụ thân suy xét không chu toàn, lúc đó do nghe lời dụ dỗ mê hoặc của Tần thị mà cảm thấy con không thích hợp để gả đến Hạ gia. Chuyện này thôi đừng nói đến nữa, dù sao kết quả cũng đã định, mà con mới là người chiến thắng cuối cùng. Nếu không có Ngọc Dao gả cho Hạ Bình Chu thì con sao có thể đính thân với Kỳ thế tử đây. Thế nên con cũng đừng mãi chấp nhất chuyện này không buông nữa.”

“Nói mãi như vậy, cuối cùng vẫn là con chấp nhất không buông. Thế nhưng phụ thân người có bao giờ nghĩ tới, thứ thuộc về con, người dựa vào đâu mà cho rằng con tình nguyện nhường cho người khác chứ? Con đích thực không muốn gả cho Hạ Bình Chu nhưng còn việc người đồng ý Tần thị trộm hôn thư của con, để dành nó cho con gái bà ta thì sao? Con không muốn gả, các người liền có thể cấu kết trộm đồ của con hay sao?”

Sự tình đã đến nông nỗi này, Cố Thanh Trúc đương nhiên không muốn màng đến chuyện tình cảm này kia với Cố Tri Viễn làm gì, có gì nói đó, tránh để cho mấy kẻ ngây thơ cho rằng những người đã bị ông ta làm tổn thương chỉ cần một tiếng “xin lỗi” của ông ta là có thể tiêu tan hiềm khích.

“Thanh Trúc, con đừng dữ dằn như vậy có được không, con làm vậy sẽ khiến ta nhớ tới mẫu thân con, bà ấy cũng ghê gớm dữ dằn như vậy, việc gì cũng mạnh mẽ háo thắng, thế nên cả đời này ta đều không dám ngẩng đầu trước mặt bà ấy. Có một số việc, con biết trong lòng là được rồi, hà tất phải hết lần này đến lần khác vạch trần ra chứ.”

Mỗi lần Cố Tri Viễn chủ động nhắc tới Thẩm thị trước mặt Cố Thanh Trúc đều dùng cái vẻ hèn mọn này.

Cố Thanh Trúc cười lạnh:

“Mẫu thân con mạnh mẽ háo thắng, điều đó không sai, thế nhưng nếu nói bà ấy đối với phụ thân ghê gớm dữ dằn thì phụ thân thực sự không có lương tâm. Khi mẫu thân còn sống, bà ấy vì người mà dốc toàn tâm toàn lực xử lý hậu viện, không ngại bản thân ngày đêm làm lụng vất vả cũng phải đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất bày ra trước mặt người. Y phục phụ thân mặc, bữa cơm người ăn, trà người uống, giấy người dùng vẽ tranh, viết chữ, ngay cả hoa cỏ bốn mùa bày biện trong thư phòng của phụ thân, từng chi tiết nhỏ nhất đều do mẫu thân vì người mà suy tính. Khi mẫu thân còn trên đời, phụ thân đã sống thoải mái sung sướng đến mức nào, có ai gặp người mà không khen một câu Cố Bá gia thật có phúc, có ai tới phủ làm khách mà không ca ngợi một câu Cố Bá gia có phẩm vị thật tinh tế? Những lời khen giống như vậy, trong hai năm gần đây phụ thân có từng được nghe qua không? Tần thị xử lý hậu viện như thế nào? Ngoại trừ việc xin phụ thân tiền, bà ta có làm được gì khác sao? Tiền mà bà ta xin được từ phụ thân, có bao nhiêu là chi tiêu cho phụ thân đây? Phụ thân có thể nói con tục tĩu, thế nhưng không lẽ phụ thân không biết rằng sự thanh cao mà người có được đều là dùng tiền mua hay sao? Tần thị để người uống trà loại kém, đốt hương loại tồi, mặc y phục loại tệ, ngay cả giấy vẽ của người mà bà ta cũng cắt xén cho được, thế nhưng chỉ cần bà ta thủ thỉ mấy câu ôn tôn nhỏ nhẹ, người liền cho rằng bà ta thanh cao, thuần khiết, có học thức. Phụ thân nhìn lại bộ dạng của mình bây giờ mà xem, người phụ nữ thanh cao, thuần khiết, tài hoa kia đã hại người thành ra cái dạng gì? Phụ thân còn muốn lừa mình dối người tới khi nào? Còn cảm thấy là do con đã hại Tần thị sao?”