Đích Thê Tại Thượng

Chương 112: Nhìn ngươi khoe khoang kìa!



Editor: Hannah

Những lời Cố Thanh Trúc nói lọt vào tai Cố Tri Viễn, từng câu từng chữ đều như đâm thẳng vào màng nhĩ, khiến ông ta có cảm giác bị người ta vạch tội ngay trước mặt, không còn chỗ trốn.

“Những điều này con chỉ nói với phụ thân một lần này thôi, bởi nếu không có ai nói với người, người sao có thể nhớ tới những điểm tốt của mẫu thân con, sao có thể hiểu ra bạn thân mình đã quá quắt đến nhường nào? Mẫu thân con đối với vị phu quân là người quả thực đã tận tình tận nghĩa rồi, không có ai tốt hơn bà ấy được đâu. Vị trí của phụ thân ở đâu, chẳng lẽ tự phụ thân không biết hay sao? Con đường khảo thí công danh không thành, con đường làm quan không sủi tăm, ngay cả chức quan nhàn tản tại Hàn Lâm Viện của người lúc này cũng đều do mẫu thân con ngầm dùng tiền để đổi lấy, những chuyện này phụ thân không thể không nhớ, chỉ là người lựa chọn lãng quên mà thôi. Phụ thân mặc nhiên đem những thứ mà mẫu thân con dùng tình yêu thương cùng tiền tài vun vén làm vốn trời sinh của mình. Người cả ngày ngồi trong phủ bi xuân thương thu, cũng chưa từng thấy người thực sự làm nên việc gì có ích. Người cảm thấy bản thân có tài nhưng không gặp thời mà lại chưa từng nghĩ rốt cuộc mình thực sự có tài hay không. Không phải cứ viết được vài câu thơ, đọc được mấy cuốn sách là sẽ trở thành văn nhân đâu. Thứ văn nhân chú trọng nhất là tu dưỡng, là học thức, là khí độ. Phụ thân cảm thấy ba điểm này mình có được cái gì đây? Tần thị xuất thân thư hương, nếu bà ta thực sự có liêm sỉ thì sao lại có thể không qua mai mối mà trong tối ngoài sáng tằng tịu với người đây? Sau khi mang thai đứa con của phụ thân, bà ta lại làm ra vẻ muốn rời đi, đó là vì muốn dụ người ‘cắn câu’. Người đương lúc mẫu thân con mang thai mà làm ra chuyện như vậy, cho thấy người cùng Tần thị cùng một loại người. Kẻ đọc sách mà vô sỉ thì còn không bằng người mù chữ.”

Cố Tri Viễn càng nghe Cố Thanh Trúc nói mặt càng đỏ, cuối cùng nộ khí xung thiên quát lên: “Đừng nói nữa.”

Cố Thanh Trúc lại làm như không nghe thấy. Đối với Cố Thanh Trúc, việc nói chuyện với Cố Tri Viễn, cả kiếp này có lẽ cũng chỉ có một lần này thôi. Cố Tri Viễn là kẻ ti tiện, nếu nàng không thẳng thừng đánh thức ông ta, có lẽ cả đời này ông ta cũng không nghĩ rằng bản thân mình cũng có lỗi, ông ta sẽ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác, số phận của ông ta không tốt đẹp hoàn toàn không chút liên quan đến bản thân ông ta.

Nhưng ai có thể nói bi kịch của Tần thị không liên quan đến Cố Tri Viễn đây? Hai người họ căn bản chính là “cá mè một lứa”, Tần thị không phải người tốt nhưng Cố Tri Viễn cũng chẳng phải.

“Những lời này con nói ra phụ thân thấy trong lòng khó chịu phải không? Lời thật khó nghe, một khi đã nói thật thì khó có thể lọt tai. Phụ thân cảm thấy mẫu thân con ghê gớm dữ dằn nhưng đó là vì bà ấy vẫn quá lương thiện, không dùng ‘thuốc đắng giã tật’ vạch trần hết mọi sự khốn nạn của phụ thân. Nếu bà ấy có thể buông bỏ một chút, có lẽ cũng không đến sớm qua đời vì u uất. Khi mẫu thân con qua đời, trong lòng phụ thân có cảm giác gì? Giải thoát sao? Tựa như lúc này, người đứng trước mặt Hạ gia hoàn toàn không dành chút sự bảo vệ chở che cho Tần thị, vì sợ bà ta liên lụy tới người cùng Cố gia mà không hề niệm tình cũ, vứt bỏ thê tử, đuổi bà ta ra khỏi phủ. Điều này chẳng thể cho thấy năng lực hay sự quyết đoán của người, ngược lại càng khiến con thêm xem thường người.”

“Đừng nói nữa! Ngươi đừng nói nữa! Đứa nghịch nữ này, ngươi muốn bức tử ta phải không?”

Cố Tri Viễn mất khống chế gào thét lên, cầm gối và chăn trên giường bệnh quẳng hết xuống đất, còn có ý định bò dậy bóp cổ Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc thong dong đứng lên, nhìn Cố Tri Viễn thẹn quá hóa giận, nụ cười mỉa mai bên môi lại không hề nhạt đi, nàng nói: “Bức tử người? Có thể sao? Phụ thân thực sự sẽ vì mấy câu nói này của con mà tìm tới cái chết sao? Người yêu bản thân như vậy, có thể buông tay được sao?”

“Cút! Ngươi chút đi cho ta!”

Tiếng quát giận dữ của Cố Tri Viễn truyền ra ngoài phòng, người hầu đứng bên ngoài đều nháo nhác ngó nghiêng, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Nhị tiểu thư chẳng phải đang chữa bệnh cho Bá gia sao? Sao Bá gia lại tức giận như vậy chứ?

Cố Thanh Trúc đi tới gần cửa, cung kính hành lễ với Cố Tri Viễn. Dưới ánh đèn mờ, sắc mặt nàng dường như hơi tối sầm lại, giọng nói lại trong trẻo đến đáng sợ:

“Nữ nhi chúc phụ thân sức khỏe an khang, sớm ngày hồi phục. Từ ngày mai trở đi, con sẽ không tới đây nữa. Phụ thân không muốn nhìn thấy con cũng không sao, qua mấy ngày nữa con sẽ xuất giá, sẽ không còn người nói với phụ thân những điều người không muốn nghe nữa. Phụ thân bảo trọng.”

Cố Tri Viễn nhìn Cố Thanh Trúc đứng bên cửa, cảm xúc trong lòng ngổn ngang, vừa phẫn nộ lại hổ thẹn. Nhìn theo bóng lưng nàng quyết đoán rời đi, Cố Tri Viễn hất đổ chiếc bàn thấp bên cạnh giường, làm nha hoàn nô tài sợ tới mức tiến vào phòng xem ông ta thế nào, cuối cùng cũng bị ông ta tức giận đuổi đi.

*****

Cách ngày thành hôn của Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên chỉ còn hơn mười ngày, cùng ngày Cố gia gả con gái, chuyện Cố Tri Viễn bỏ thê tử cũng bị truyền tới Võ An Hầu phủ và trong cung. Khi Kỳ Chính Dương nghe được những tin đồn này, càng cảm thấy thanh danh Cố gia chẳng ra gì, liền phái mật thám tra rõ ngọn nguồn sự việc. Đến khi mật thám báo tin, Kỳ Chính Dương càng thêm khiếp sợ.

Ông ta chẳng thể ngờ được hôn sự giữa Cố gia cùng Hạ gia thế mà còn ẩn tình bên trong. Ông liền gọi Kỳ Huyên đến hỏi ý kiến:

“Chuyện của Cố gia con có biết hay không? Con gái của gia đình như thế mà con cũng dám cưới?”

Kỳ Huyên ngồi bên cạnh, điềm nhiên uống trà rồi đáp: “Có gì không dám? Người con cưới là Thanh Trúc chứ đâu phải mấy người nhà Cố gia.”

“Nói như vậy nghĩa là những chuyện này con đều đã biết? Cố Thanh Trúc và Hạ Bình Chu đã có hôn ước từ trước, nàng ta dùng hôn ước này làm mồi dụ để diệt trừ mẹ kế, một người tâm địa quỷ dị như vậy, con không thấy đáng sợ hay sao?”

Kỳ Chính Dương vẫn cảm thấy con trai mình có lẽ trúng tà rồi, nhất định là ăn phải bùa ngải của Cố Thanh Trúc, nếu không vì sao tính cách lại đột nhiên thay đổi, thích loại con gái mưu mô thâm hiểm như vậy chứ.

Kỳ Huyên không chút giấu giếm mà dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân đích thị là đã “trúng tà”, chàng đáp:

“Đáng sợ? Phụ thân không cảm thấy Thanh Trúc rất lợi hại sao? Tuổi còn nhỏ mà không ai có thể ức hiếp nàng ấy. Rất tốt.”

Kỳ Chính Dương hít sâu một hơi, cố gắng nén giận, nói: “Huyên Nhi, chuyện này không lẽ không còn đường xoay chuyển khác hay sao? Đứa con gái như vậy không thể cưới được đâu! Thành hôn là đại sự cả đởi.”

“Con biết đây là đại sự, con cũng rất nghiêm túc, phụ thân đừng coi con là đứa trẻ không biết điều.” Kỳ Huyên lại một lần nữa cảm nhận được cái gọi là “thiên đạo luân hồi”. Kiếp trước, hôn sự của chàng và Cố Thanh Trúc là do tổ mẫu quyết định, phụ thân tuy rằng cũng không đồng ý nhưng lại không cãi lời tổ mẫu. Sau khi Cố Thanh Trúc gả vào phủ, biểu hiện của nàng đúng là rất tốt, nhờ đó cách nhìn của phụ thân đối với nàng cũng dần dần thay đổi. Ngược lại, Kỳ Huyên lại đối với Cố Thanh Trúc càng ngày càng bất mãn, soi mói bắt bẻ đủ đường. Khi đó, phụ thân vẫn luôn khuyên nhủ chàng, nói Cố Thanh Trúc là một cô nương tốt, dặn chàng đừng phụ lòng Cố Thanh Trúc. Thế nhưng hiện tại, lại đến lượt phụ thân khuyên chàng rời bỏ nàng.

Dù vậy đối với chuyện này Kỳ Huyên lại không chút lo lắng, vì Cố Thanh Trúc là một cô nương thực sự tốt. Lúc này phụ thân vì Cố gia cùng hành động của Kỳ Huyên mà có những hiểu lầm về Cố Thanh Trúc, chỉ cần chờ sau khi thành thân, khi phụ thân được tiếp xúc với Cố Thanh Trúc, nhất định phụ thân sẽ thay đổi cách nhìn, khi đó ông sẽ hiểu ra lý do vì sao chàng khăng khăng muốn cưới Cố Thanh Trúc.

“Ngươi biết điều sao?” Kỳ Chính Dương hừ lạnh: “Ngươi thì biết cái gì? Đây là việc mà một người biết điều nên làm hay sao? Ngươi là thế tử Võ An Hầu phủ, việc cưới gả vô cùng trọng đại. Nếu cưới được một thê tử tốt, đó sẽ là người hiền thục, biết lo việc nội trợ, có thể cùng ngươi trải qua sóng gió. Thế nhưng ngươi lại nằng nặc đòi cưới một ‘bình hoa’ xinh đẹp vô dụng, còn xuất thân từ một gia đình hỗn loạn như vậy, từ một gia đình như thế có thể sinh ra được đứa con gái tốt thế nào được đây?”

Kỳ Huyên ngồi ngay ngắn, hai tay chống trên đầu gối, nghiêm túc thảo luận cùng Kỳ Chính Dương:

“Thanh Trúc có phải một cô nương tốt hay không, chờ sau khi con cưới nàng về, phụ thân sẽ tự biết. Trước khi còn chưa tìm hiểu rõ, con hy vọng phụ thân đừng phỏng đoán quá nhiều về nhân phẩm của nàng ấy. Trong lòng con, nàng ấy chính là người tốt nhất. Phụ thân có nói Cố gia loạn, thế nhưng cái loạn của Cố gia cũng không phải do một tay nàng ấy gây ra. Nàng ấy tuổi còn nhỏ đã không còn mẫu thân, phụ thân nâng một người thiếp lên vị trí chính thất để ức hiếp nàng ấy, nếu nàng ấy nhẫn nhục chịu đựng thì từ lâu đã bị mẹ kế hành hạ đến miếng xương mảnh cốt cũng không còn. Mọi việc đều phải nhìn từ hai phía, nàng ấy chẳng qua là trời sinh bất hạnh mới đầu thai vào Cố gia, mà đây cũng không phải lỗi của nàng ấy.”

Kỳ Chính Dương nhìn Kỳ Huyên, trong lòng cảm khái, con trai ông xưa nay mắt cao hơn đỉnh đầu, nhận định của chàng về người và sự việc rất khó có thể dễ dàng thay đổi. Nếu chàng đã chọn cô nương Cố gia, vì nàng mà làm nhiều chuyện như vậy, xem ra cô nương kia xác thật có điểm hơn người. Hoàng thượng không muốn ban cho Kỳ gia quá nhiều vinh hiển, nếu con trai ông cưới một cô nương thế gia danh môn, nói không chừng sẽ khiến Hoàng thượng kiêng kị, có thể cưới một cô nương xuất thân không cao làm thê tử, trong tình hình này nhìn chung cũng là hợp lý.

Chỉ là Kỳ Chính Dương vẫn không khỏi lo lắng, dù sao thanh danh của cô nương Cố gia kia cũng không tốt lắm, có quá nhiều mối liên hệ ràng buộc, khiến người ta cảm giác không phải là một cô gái đơn giản.

“Được rồi, ta không nói với ngươi nữa. Trong phủ những việc cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong. Chỉ còn hơn mười ngày nữa, bất kể nàng ta tốt xấu thế nào, sau khi thành thân xong, ngươi nhất định phải chỉnh đốn ngay ngắn cho ta. Ta đã cho ngươi quyền tự do cao nhất, để ngươi được cưới người ngươi muốn cưới, vậy thì ngươi cũng phải cho ta thấy thành ý của ngươi đi, tuần thành cho tử tế vào. Tháng sau ta phải tới Mạc Bắc, chuyện trong phủ cần ngươi gánh vác. Mẫu thân ngươi không phải là người có chủ kiến, trong khoảng thời gian ta không có ở trong phủ, nếu bất luận có sai lầm gì, ta sẽ chỉ hỏi tội ngươi thôi đó.”

Kỳ Huyên nhìn ông, thầm nghĩ chiến sự Mạc Bắc chàng nắm rõ nhất, dù sao cũng là nơi chàng đã chinh chiến suốt năm năm, liền hỏi Kỳ Chính Dương: “Là Lương Quốc xâm phạm biên giới sao? Quy mô chiến sự rất lớn sao?”

Kỳ Chính Dương lắc đầu, đáp: “Chỉ là mấy bọn giặc cỏ, thế nhưng Binh Bộ Trương Tướng quân vẫn cảm thấy bọn họ không có ý đồ gì tốt. Lương Quốc vẫn luôn nuôi ý định khai chiến, lúc này tuy chỉ là giặc cỏ nhãi nhép, nhưng nếu không trấn áp ngay, sau này khó lập lại thái bình cho vùng biên cảnh, vậy nên Hoàng thượng mới lệnh cho ta xuất chinh.”

“Lương Quốc đúng là mối họa lớn. Lão Lương Vương còn đỡ, nhìn chung còn biết điều, đến nay vẫn tuân thủ hiệp ước ngưng chiến mười năm với Tiêu Quốc, chỉ cần ông ta còn sống trên đời, biên quan sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Nhưng ba đứa con trai của ông ta đều là loại người tàn nhẫn hiếu chiến, đặc biệt là Đại Hoàng tử Tang Kết, hắn thủ đoạn tàn nhẫn, đi đến đâu nơi ấy không còn một ngọn cỏ. Anh họ của Tang Kết lại là đại tướng Lương Quốc La Chấn, kẻ này nham hiểm, dùng nạn dân để che giấu thân phận, khiến người ta khó lòng phòng bị.” Thế nhưng bất kể là Tang Kết hay La Chấn cuối cùng cũng không làm nên trò trống gì, còn bị người ta ám sát. Kẻ khó đối phó nhất ở Lương Quốc chính là Tam Hoàng tử Tang Khoa, nhưng tính đến thời điểm này mà nói, Tang Khoa còn chưa có gì đáng sợ.

Những điều Kỳ Huyên nói không khỏi khiến Kỳ Chính Dương tròn mắt mà nhìn: “Nội tình của Lương Quốc ngươi biết cũng nhiều đấy. Ngay cả tên của Đại Hoàng tử cùng anh họ của hắn mà ngươi cũng biết? Có vẻ còn rất hiểu bọn chúng.”

“Con thường xuyên tới Binh Bộ tìm Hình Tướng quân đánh cờ, thế nên con mới nói phụ thân đừng coi con là đứa trẻ không biết điều. Người vẫn cho rằng con cả ngày chỉ biết chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhi nữ tư tình sao?” Khi Kỳ Huyên nói những lời này, trong lòng vẫn thấy có chút xấu hổ. Nếu không có năm năm giao chiến với Lương Quốc thì sao chàng có thể nắm rõ những biến động nội chính của Lương Quốc đến vậy. Bởi vậy có thể thấy được, kiếp trước trước khi chàng tới Mạc Bắc, chàng đã vô dụng đến mức nào, người ta không hại chàng thì hại ai đây?

“Nhìn ngươi khoe khoang kìa!” Kỳ Chính Dương trừng mắt với chàng nhưng trong lòng cũng an tâm hơn không ít. Những điều con trai ông vừa nói ít nhất cũng cho thấy rằng trong lòng chàng vẫn còn để tâm tới chính sự. Hiện giờ Võ An Hầu phủ bị vạn con mắt dõi theo, bất kể làm gì cũng có người nhìn vào chằm chằm. Kỳ Huyên thân là thế tử, mọi hành động của chàng đều sẽ quyết định hướng đi sau này của Võ An Hầu phủ.