Đích Thê Tại Thượng

Chương 113: Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?



Editor: Hannah

Hỉ phục của Cố Thanh Trúc được đưa thẳng từ trung cung tới, tất cả đồ dùng trong lễ thành hôn cũng đều do người trong cung chuẩn bị đưa tới Cố gia.

Từ sáng sớm, Cố Thanh Trúc đã bị Trần thị giữ trong phòng, đích thân nhìn nàng mặc thử các kiểu xiêm y. Y phục của thế tử phu nhân có kiểu dáng cố định, kiếp trước Cố Thanh Trúc đã mặc qua vậy nên cũng không tò mò, thế nhưng những nha hoàn, mama trong viện của nàng lại chưa từng thấy qua, vẻ mặt vừa háo hức vừa tấm tắc khen ngợi.

Hỉ phục trong ngày thành hôn của Cố Thanh Trúc cũng là hỉ phục màu đỏ thẫm. Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, nàng có cảm tưởng như mìn đã quay về kiếp trước, khi ấy nàng vui sướng ngất trời xoay vòng trước gương, ngắm bộ dáng của mình bao nhiêu cũng không đủ, hào hứng phối hợp các loại trang sức phụ kiện… Nghĩ tới đây, khoảng thời gian trước khi thành thân với Kỳ Huyên ở kiếp trước có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng.

Chỉ là kiếp này sống lại, nàng đã không còn cách nào vui vẻ được nữa.

Cố Thanh Trúc lặng lẽ thở dài, Trần thị thấy vậy liền hỏi: “Cô nương sắp gả chồng mặt mày hớn hở ta đã thấy nhiều rồi, thế mà con một nụ cười cũng chưa thấy, thật không biết Kỳ thế tử yêu thích con ở điểm nào. Ta tuy là tổ mẫu của con mà còn thấy buồn bực thay.” Bà quay sang trêu đùa với Ngô mama: “Không lẽ thiếu niên lang thời nay đều thích kiểu con gái này sao?”

Ngô mama mím môi cười trộm. Cố Thanh Trúc xoay người nhíu mày nhìn Trần thị, lúc này Trần thị mới xua tay, nói: “Được rồi được rồi, ta không nói nữa. Xiêm y có vừa không? Có cần sửa ở đâu không?”

Cố Thanh Trúc lắc đầu: “Rất vừa người, không cần sửa.”

Cung nữ của Thượng Y Cục trong cung đích thân tới lấy số đo, y phục may ra đương nhiên vừa vặn không sai một ly.

Cố Thanh Trúc thay xiêm y, sai Hồng Cừ cùng mấy nha hoàn khác treo lên. Thử y phục cả buổi, nàng đã hơi mệt mỏi, ngồi xuống bên cạnh Trần thị uống trà. Trần thị nhìn nàng, nói:

“Tần thị bị đuổi ra khỏi phủ, ta đã sai người đưa cô ta tới Bạch Vân Quan, giờ đã quy y xuất gia.” Trần thị báo với Cố Thanh Trúc nơi chốn của Tần thị, mắt Cố Thanh Trúc hơi giật giật rồi cụp mi, gật đầu, đáp: “Như thế cũng tốt. Tu hành có thể giúp bà ta bình tâm, ngẫm lại những việc mình đã làm.”

Trần thị thở dài, nói: “Haiz, cô ta gây ra sai lầm, giờ đã chịu trừng phạt rồi. Nhưng mà giờ ta lại có chút lo lắng cho Ngọc Dao. Cuộc sống của con bé ở Hạ gia chắc chắn không dễ dàng gì, ngày về thăm nhà mẹ đẻ cũng không được về. Đứa nhỏ này do Tần thị nuôi nấng, bị dạy hư tới tận bây giờ, cũng không thể hoàn toàn trách con bé. Giờ con bé về nhà chồng chịu đủ khổ sở, tất cả nha hoàn thị tỳ bên cạnh đều đã bị Hạ gia đuổi đi, cũng không biết bên cạnh nó bây giờ có ai hầu hạ hay không.”

Cố Thanh Trúc buông chén trà, nói với Trần thị: “Tổ mẫu có muốn con tới Hạ gia thăm Ngọc Dao không?”

Trần thị tuy rằng không thích hai đứa cháu do Tần thị sinh ra nhưng hôm nay Tần thị đã bị đuổi khỏi phủ, Cố Ngọc Dao tuy đã gả cho Hạ gia nhưng bị Tần thị gây rối một trận như vậy, nàng ta ở Hạ gia chắc chắn khó có thể được đối xử tử tế. Dù thế nào cũng là cháu gái ruột, Trần thị ít nhiều vẫn lo lắng.

Thế nhưng bà lại không tiện nhờ Cố Thanh Trúc tới thăm Cố Ngọc Dao, dù sao chuyện Tần thị đã làm với Cố Thanh Trúc đúng thực quá quắt, giờ khi nghe Cố Thanh Trúc nhắc tới, Trần thị lập tức vui mừng, nói:

“Con thấy… thế nào? Đúng ra nên để ta lê cái bộ xương già này tới cửa nhà họ, thế nhưng Hạ gia bây giờ đã xem Cố gia chúng ta như kẻ thù, nếu ta tìm tới sợ rằng bọn họ lại hiểu lầm rằng ta lo chuyện bao đồng, không khỏi làm mối quan hệ hai nhà thêm căng thẳng, thế nên ta tự mình ra mặt sẽ không thích hợp.”

Ý của Trần thị Cố Thanh Trúc hiểu. Thân phận của bà là lão phu nhân Cố gia, nếu lúc này tới cửa nhà người ta thăm Cố Ngọc Dao, khó tránh khỏi khiến Hạ gia cho rằng bà đau lòng thay cháu gái mình nên tìm tới bới lông tìm vết. Nếu Hạ gia đã đuổi hết nha hoàn thị tỳ của Cố Ngọc Dao trở về, điều đó cho thấy rằng Hạ gia không hy vọng Cố gia lại nhúng tay vào chuyện của Hạ gia nữa, bọn họ có thể chấp nhận Cố Ngọc Dao đã là vô cùng nể mặt Cố gia rồi.

Trong phủ hiện sợ không có người phụ nữ đứng đầu, Cố Thanh Trúc là trưởng nữ, nếu nàng tới đó với danh nghĩa thăm muội muội của mình, có lẽ Hạ gia sẽ không đặt nặng vấn đề này nữa.

“Nếu tổ mẫu thực sự lo lắng cho Ngọc Dao, chiều nay con sẽ mang theo lễ vật tới phủ nhà họ.”

Cố Thanh Trúc hiểu tâm tư của Trần thị nên bằng lòng vì bà đi một chuyến.

Trần thị vỗ vỗ lên mu bàn tay Cố Thanh Trúc, nói: “Đi xem con bé thế nào, lặng lẽ cho nó thêm ít bạc. Bên người không có người quen hầu hạ, có thêm tiền bạc phòng thân vẫn tốt hơn. Đợi lát nữa ta sẽ để Ngô mama đưa sang cho con, cứ lấy ra hai nghìn lượng ngân phiếu trước đi, đủ để con bé ứng phó một khoảng thời gian.”

*****

Qua bữa cơm trưa, sau khi nghỉ ngơi một lúc, Ngô mama liền đem ngân phiếu tới đưa cho Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc thu dọn xong xuôi, chuẩn bị ít đồ bổ dưỡng đem cho Cố Ngọc Dao, chất đầy một xe ngựa, dẫn theo Hồng Cừ đi tới Hạ gia.

Nàng đưa bái thiếp đúng theo quy củ, yên lặng chờ ngoài, cho tới khi có nô tỳ ra ngoài đón nàng mới bước vào cửa Hạ gia.

Cố Ngọc Dao cùng Hạ Bình Chu ở viện phía Tây của Sùng Kính Hầu phủ, cách cửa lớn không quá xa, tên viện là Trừng Hồ Viện, nghe nói do mệnh của Hạ Bình Chu thiếu thủy nên trong tên của hắn và tên viện đều có liên hệ tới nước.

Nô tỳ Hạ gia dẫn Cố Thanh Trúc tới Trừng Hồ Viện, để nàng chờ ở đó còn nàng ta đi báo tin. Cố Thanh Trúc đứng chờ ngay ngắn, Hồng Cừ bị mấy thủ tục rườm ra chủ Hầu phủ chọc giận, lặng lẽ tới gần Cố Thanh Trúc, khẽ thì thầm:

“Tiểu thư, Hạ gia là đang cố ý phải không. Chúng ta cũng không phải tới gặp Hầu gia Hầu phu nhân, lấy đâu ra nhiều quy củ như vậy.”

Cố Thanh Trúc liếc mắt nhìn nàng ta, khẽ quát: “Câm miệng.”

Hồng Cừ bĩu môi, cúi đầu.

Nô tỳ vào báo tin một hồi lâu, người canh cửa viện mới xốc mành lên. Người bước ra là một mama cao gầy, búi tóc chỉnh tề không chút cẩu thả, vẻ mặt nghiêm khắc. Nô tỳ dẫn Cố Thanh Trúc vào thì thầm bên tai bà ta mấy câu, bà ta liền gật đầu, nhìn Cố Thanh Trúc với vẻ đánh giá từ trên xuống dưới một lượt rồi mới lên tiếng:

“Vị này là tỷ tỷ nhà mẹ đẻ của Nhị thiếu phu nhân sao?”

Cố Thanh Trúc nhìn cử chỉ của bà ta, có vẻ như đây là mama chuyên quản giáo trong cung, nàng liền cung kính hành lễ rồi đáp: “Đúng vậy, ta là Nhị cô nương của Trung Bình Bá phủ, tên gọi là Thanh Trúc. Hôm nay ta vâng lệnh của tổ mẫu, mang theo lễ vật tới vấn an Nhị thiếu phu nhân của quý phủ, mong mama châm chước. Ta chỉ gặp nàng ấy một lúc liền đi ngay, tuyệt đối không làm mất nhiều thời gian của mama.”

Trước đây vì để lấy lòng Kỳ Huyên, Cố Thanh Trúc đã học qua đủ loại lễ nghi, rèn luyện cử chỉ, dù cho có dùng ánh mắt bắt bẻ soi mói nhất cũng không thể bắt lỗi được nàng. Quả nhiên, vị mama kia đối với biểu hiện của Cố Thanh Trúc có chút ngạc nhiên, không ngờ thế mà lại là một kẻ thông minh, so với kẻ đang ngồi trong phòng kia không biết thông minh hơn biết bao nhiêu lần, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra thân phận của bà ta, cũng đối đãi với bà ta như một mama bình thường của Hạ gia.

Chỉ khả năng quan sát này thôi đã là hiếm có rồi.

“Nếu như lễ nghi cử chỉ của Nhị thiếu phu nhân có thể bằng một nửa Cố Nhị tiểu thư thì Hầu phu nhân cũng không cần mời ta tới dạy.” Nếu không gặp vị trước mặt đây, mama thực sự còn cho rằng Cố gia của nàng toàn loại người chẳng ra sao, thế nhưng xem ra đây chỉ là vấn đề của riêng Nhị thiếu phu nhân mà thôi.

Cố Thanh Trúc khiêm nhường hành lễ, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, Hạ gia thế mà thực sự mời một vị mama quản giáo từ trong cung tới để dạy lễ nghi cho Cố Ngọc Dao. Dùng mỹ từ là “dạy dỗ”, kỳ thực chính là quản thúc. Nói trắng ra, Cố Ngọc Dao không phải là thế tử phu nhân, những dịp quan trọng cũng không cần nàng ta phải xuất đầu lộ diện, vậy thì mời mama quản giáo tới dạy lễ nghi cả ngày để làm gì?

“Mời Nhị tiểu thư, đừng kéo dài thời gian qua. Nhị thiếu phu nhân còn có bài học chưa hoàn thành đấy.”

Vị mama cao gầy dặn dò, sau đó gọi nha hoàn tới dẫn Cố Thanh Trúc vào phòng.

Cố Ngọc Dao đang ở trong phòng, từ phòng trong ra phòng ngoài phải đi qua ba lần cửa, mỗi cửa đều treo mành, che đi không ít ánh sáng trong phòng. Trong phòng mở một cửa sổ phiến lưới, khi bước vào chỉ thấy Cố Ngọc Dao người ướt đẫm mồ hôi đứng trước tấm bình phong, hai tay duỗi thẳng hai bên thân, lưng thẳng đơ, nhìn bộ dạng của nàng ta lúc này, xem ra rất sợ vị mama quản giáo lúc nãy.

Cố Ngọc Dao vừa nhìn thấy Cố Thanh Trúc cả người như sụp xuống, suýt chút nữa ngã lăn ra đất. Hồng Cừ vội vàng chạy tới đỡ nàng ta dậy. Cố Ngọc Dao được đỡ ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn thi thoảng liếc nhìn về phía tấm mành.

“Bà ấy không vào đâu.” Cố Thanh Trúc nói. Nàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa, nhìn Cố Ngọc Dao từ xa. Cũng không phải nàng không muốn tới gần Cố Ngọc Dao mà là Cố Ngọc Dao vừa nghe thấy vị mama cao gầy kia không vào theo, ánh mắt phẫn nỗ lập tức nhìn Cố Thanh Trúc trừng trừng. Lúc này nếu Cố Thanh Trúc lại gần lôi kéo thân mật với nàng ta, không những không đem lại kết quả tốt, thậm chí có khi còn khiến Cố Ngọc Dao đem tất cả bất mãn trong lòng trút lên nàng. Cố Thanh Trúc không rảnh rang đi cả quãng đường dài tới đây thăm nàng ta để rồi lại bị nàng ta mắng chửi, đánh đập.

Thế nên nàng dứt khoát giữ khoảng cách, giữ bình tĩnh, để Cố Ngọc Dao kiêng dè một chút.

Hồng Cừ vốn muốn đợi tiểu thư nhà mình lên tiếng, thế nhưng từ sau khi ngồi xuống nàng liền giống như người dưng không liên quan, nha hoàn bưng trả tới, nàng cũng chỉ cầm lên nhấp mấy ngụm, có vẻ như không định trò chuyện gì với Cố Ngọc Dao. Hồng Cừ đành phải tự mình đặt tay nải trên lưng lên bàn trà, vừa mở ra vừa nói với Cố Ngọc Dao:

“Nhị thiếu phu nhân, đây là lão phu nhân dặn tiểu thư nhà ta đem tới cho người. Là một ít ngân phiếu, tuy rằng Hầu phủ không thiếu ăn thiếu mặc nhưng Nhị thiếu phu nhân cũng sẽ có lúc cần chi tiêu. Còn có một ít đồ bổ đã đưa cho phòng bếp của Hầu phủ rồi. Nhị thiếu phu nhân còn cần gì nữa không?”

Ánh mắt Cố Ngọc Dao hướng về phía tay nải kia, đưa tay cầm đống ngân phiếu bên trong đếm lại rồi lại giơ tay với Hồng Cừ:

“Những thứ này là lão phu nhân cho ta?”

Hồng Cừ gật đầu, đáp: “Vâng, đều là lão phu nhân cho người. Lão phu nhân vốn định đích thân tới nhưng sợ lúc này không tiện, người…”

“Các ngươi không ăn bớt chút nào đấy chứ?” Không đợi Hồng Cừ giải thích vì sao Trần thị không tới, Cố Ngọc Dao liền hỏi vấn đề này, khiến Hồng Cừ có chút xấu hổ, không biết nên nói tiếp thế nào. Nàng ta sững người một lúc rồi mới gật đầu: “Vâng. Tổng cộng lão phu nhân cho Nhị thiếu phu nhân hai nghìn lượng ngân phiếu, đều ở trong này. Nhị thiếu phu nhân nếu không tin có thể hỏi lão phu nhân là được.”

Hồng Cừ trong đầu thầm nghĩ, bảo sao tiểu thư nhà mình chỉ ngồi đó uống trà, sao bản thân mình lại có thể quên mất tính nết của Tam tiểu thư chứ. Dù cho trong lòng có hoài nghi thì nàng ta cũng không nên nói ra miệng, giờ đã là lúc nào rồi, trừ bỏ hai người họ, còn có ai có thể tới thăm nàng ta đây. Ngay cả một tiếng “cảm ơn” cũng không có thì thôi đi, đằng này còn hoài nghi bọn họ ăn bớt tiền của lão phu nhân.

Cố Ngọc Dao cất ngân phiếu vào tay nải, lục lọi tay nải một lần nữa, trong đó chỉ còn lại mấy cái khăn lụa linh tinh. Đóng tay nải lại, Cố Ngọc Dao nhìn về phía Cố Thanh Trúc đã uống trà xong, đứng dậy, trong lòng giận sôi gan, quát lên với nàng:

“Lão phu nhân bảo ngươi tới đây làm gì, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

Cố Thanh Trúc thong thả bước tới, quan sát Cố Ngọc Dao từ trên xuống dưới một lượt rồi lạnh lùng mở miệng: “Những gì Tổ mẫu nói Hồng Cừ đã nói lại cho ngươi nghe rồi. Còn giữa hai chúng ta, ngươi cảm thấy có gì để nói đây, nói thử ta nghe xem nào.”