Đích Thê Tại Thượng

Chương 116: Thành thân



Editor: Hannah

Về chuyện thành thân, Cố Thanh Trúc đã có kinh nghiệm. Nếu gả cho người khác, có lẽ nàng còn cảm thấy có chút mới mẻ, thế nhưng lần đầu tiên đã gả cho Kỳ Huyên, đến lần thứ hai vẫn gả cho chàng, trong đầu nàng chỉ còn ngập tràn hai chữ “nghiệt duyên”, sao còn có thể cảm thấy mới mẻ.

Từ lúc rạng sáng đã phải dậy trang điểm, bữa sáng cũng chỉ ăn qua loa táo đỏ bánh trôi, sau khi trang điểm xong thì không được phép ăn gì nữa. Chờ đến khi đội khăn voan, cả người sẽ giống như khúc gỗ, bị người ta dắt đi, bên tai toàn là mấy câu “chúc mừng chúc mừng” nhưng cũng chẳng nhìn thấy ai hay cảnh vật gì.

Sáng hôm đó Cố Thanh Trúc đã cố ý dặn dò Cố Thanh Học, dặn cậu để tâm tới chuyện trong phủ nhiều hơn một chút, ứng phó tứ phương tám hướng bởi Cố Tri Viễn bị Cố Thanh Trúc đả kích tới tận hôm nay vẫn chưa hồi phục. Ngày hôm qua nàng sai người tới thăm ông ta, ông ta vẫn nằm yên trong phòng không chịu ra ngoài, quần áo đưa tới cho ông ta mặc thử vẫn treo ở chỗ cũ không ai đụng đến.

Tuy rằng Cố Thanh Trúc không qua mong đợi hôn lễ với Kỳ Huyên nhưng giờ Cố gia đang trải qua sóng to gió lớn, trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra không ít chuyện, ngày Cố Ngọc Dao thành thân, Tần thị bị đuổi ra khỏi phủ, mới chỉ qua một tháng đã tới lượt nàng xuất giá, lúc này họ hàng thân thích tới phủ chắc chắn sẽ dò hỏi nhiều về chuyện của Tần thị, không khỏi tạo thành động tĩnh lớn, vẫn phải theo dõi sát sao thì tốt hơn.

Cố Thanh Trúc gọi Hồng Cừ tới, dặn dò nàng ta: “Đi theo Tứ thiếu gia, chú ý để mắt tới nhóm họ hàng thân thích, không cần phân biệt cao thấp, tất cả đều phải tiếp đãi thật tốt.”

Hồng Cừ vâng lệnh lui xuống. Cố Thanh Trúc quay đầu nhìn mình trong gương, trang điểm đã gần xong xuôi, so với hình ảnh trong ký ức của nàng không thua kém bao nhiêu, chẳng qua tâm trạng hoàn toàn khác biết. Kiếp trước, từ hai ngày trước khi xuất giá nàng đã gần như không thể chợp mắt, háo hức tới mức không thể ngủ yên. Khi đó Kỳ Huyên ở trong lòng nàng giữ một vị trí vô cùng quan trọng, giống như thần tiên trên bầu trời cao, thế mà nàng đưa tay lại có thể với tới giữ chặt trong lòng. Khi đó nàng từng thề với mình sau này nhất định phải đối xử với Kỳ Huyên thật tốt, bất kể làm gì cũng phải lo nghĩ cho chàng đầu tiên, muốn hầu hạ chàng cả đời, sinh con đẻ cái cho chàng.

Thế nhưng tới ngày hôm nay, ngoài phiền muộn vẫn chỉ còn phiền muộn.

Ngã vào cùng một cái hố những hai lần, cũng không biết lần này có thể cùng nhau đi tới “đầu bạc răng long” hay không. Tất cả đều tại nàng không đủ dũng cảm, đã nói thà chết cũng không gả, thế mà ở thời khắc then chốt, Kỳ Huyên còn chưa lấy cái chết ra bức ép, mới chỉ dùng những điều bất lợi đối với những người xung quanh nàng ra đe dọa, nàng đã ngoan ngoãn “buông vũ khí đầu hàng”, không dám mạnh mẽ đối chọi cùng chàng. Quan trọng nhất chính là nàng không đủ nhẫn tâm. Nếu nàng thật sự không muốn gả thì chỉ cần một nhát dao vào cổ là xong… Là nàng không có quyết tâm dùng cái chết để phản kháng.

Hồng Cừ ra ngoài một lúc liền quay lại, báo cho Cố Thanh Trúc một tin bất ngờ:

“Tiểu thư, Bá gia tới rồi, đang ở tiền viện đón tiếp khách khứa.”

Cố Thanh Trúc đang nghịch móng tay, khi nghe tin Cố Tri Viễn tới thực sự kinh ngạc. Nàng nhíu mày, hoài nghi không biết liệu có phải Cố Tri Viễn muốn làm gì hay không. Những lời nàng nói ngày hôm đó đúng là có phần nặng nề, lúc đó nàng chỉ nghĩ không muốn nhiều lời thêm với Cố Tri Viễn thế nên không chút để tâm tới thể diện của ông ta. Cố Tri Viễn bị đả kích vẫn luôn tự nhốt mình trong phòng, phản ứng này Cố Thanh Trúc đã lường trước được, thế nhưng lúc này ông ta đột nhiên lại xuất hiện, còn ra ngoài đón khách khứa, khiến Cố Thanh Trúc hơi khó hiểu.

Tiếng pháo từ bên ngoài truyền đến, báo hiệu Kỳ gia đã tới đón dâu rồi. Nhóm hỉ nương bên cạnh liên tục nói “đại hỉ đại hỉ”, bưng khay cầm đã chuẩn bị từ lâu tới, trên khay là một dải lụa đỏ thẫm bện đồng tâm kết. Cố Thu Nương và Ngô mama cùng đi tới sau lưng Cố Thanh Trúc, nhìn bóng nàng trong gương.

Cố Thu Nương nói: “Thanh Trúc à, tân lang tới đón dâu rồi, chúng ta đội khăn voan cho con.”

Cố Thanh Trúc gật đầu. Ngô mama hỏi hỉ nương trang điểm: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”

“Đều xong rồi, mama yên tâm.” Sau khi được hỉ nương xác nhận, Ngô mama mới tỉ mẩn nhìn ngắm Cố Thanh Trúc trong gương thêm một lúc, chắc chắn lớp trang điểm không có vấn đề gì mới rưng rưng nước mắt, sai bọn nha hoàn đỡ Cố Thanh Trúc ngồi lên hỉ giường. Cố Thu Nương đích thân đội khăn voan cho nàng, cùng với hỉ nương nói bên tai nàng mấy câu cát tường.

Hỉ khăn đỏ rực như lửa hạ xuống, che khuất tầm mắt của Cố Thanh Trúc. Tỷ muội đưa dâu của nàng là Tống Cẩm Như cùng một vị tỷ tỷ cùng họ Cố gia, tên là Cố Như Ý, trước khi Cố Thanh Trúc ra ngoài, hai người họ vẫn ngồi trong hỉ phòng cùng nàng.

Đội ngũ đón dâu của Kỳ gia cực kỳ hùng hậu, kèn trống vang trời kết hợp với tiếng pháo suốt dọc đường đi, hấp dẫn ánh mắt của bao người.

Kỳ Huyên thân mặc hỉ bào, mặt đẹp như ngọc tạc, khí sắc như xuân sơn, từ dáng ngồi vững vàng trên lưng ngựa có thể thấy được vóc người cao lớn. Chàng giống như thần tiên trên trời, phong thái xuất chúng khiến bao nhiêu đại cô nương, tiểu cô nương, thiếu phụ trên đường chen nhau ngó nhìn, trong lòng âm thầm ngưỡng mộ tân nương kia thật có phúc, cưới được một tân lang tuấn tú vô song, thần thái ngút trời như vậy.

Khi tới trước cửa Cố gia, Kỳ Huyên xoay người xuống ngựa, cử chỉ càng tôn lên vẻ tuấn dật bất phàm. Chàng đứng đó như tùng như bách, dung nhan đã hơn người nay lại có bầu không khí vui vẻ trong ngày thành thân càng khiến chàng thêm rạng rỡ. Khách khứa của Cố gia chạy ra cửa nhìn tân lang đều khen không dứt lời, cả cánh phụ nữ trước đó chưa từng thấy Kỳ Huyên lúc này cũng ngây ngất. Chẳng trách người đời đều nói thế tử Võ An Hầu phủ là nhân vật có một không hai trong kinh thành, ngoại hình xuất chúng như vậy, dù có phóng mắt khắp kinh thành cũng không ai có thể so bì.

Một nam tử xuất sắc như vậy thế mà lại để mắt tới Cố gia Nhị tiểu thư Cố Thanh Trúc, đứa con gái mồ côi mẹ của Cố gia còn mang tiếng hung hãn. Biết nói sao đây, là số phận rồi, tránh không được.

Cố Tri Viễn cũng mặc hỉ phục, ngã bệnh suốt hơn một tháng, hôm nay là ngày đầu tiên ông ta bước ra ngoài, nhìn sắc mặt vẫn có vẻ yếu ớt nhưng tinh thần lại không tệ lắm. Ông cười hiền lành, đón Kỳ Huyên vào cửa.

Sau khi Kỳ Huyên bước vào, Cố Thanh Trúc liền được người ta đỡ ra khỏi hỉ phòng. Cố Thanh Trúc không nhìn được con đường phía trước, cũng không biết xung quanh có người nào đang ở đây, chỉ biết nghe theo lời hỉ nương bên cạnh mà tiến về phía trước. Cuối cùng khi đi tới trước hỉ đường, nhìn thấy một đôi ủng đen hoa văn chìm, nàng liền biết mình đã tới nay. Kỳ Huyên đưa tay cố ý lay lay khăn voan của Cố Thanh Trúc, nàng thấy chướng mắt liền đưa tay đánh chàng, đúng lúc bị Kỳ Huyên nắm lấy tay, hơi dùng sức một chút kéo nàng tới bên cạnh mình.

Tống Cẩm Như cùng Cố Như Ý đi theo Cố Thanh Trúc lần đầu tiên được nhìn thấy Kỳ Huyên từ khoảng cách gần như vậy. Từ lúc chàng đi tới, hơi thở của hai người họ như muốn nghẹn lại, cơ thể không dám nhúc nhích, cho đến khi Cố Thanh Trúc bị Kỳ Huyên dắt đi, họ mới tỉnh táo lại.

Tống Cẩm Như hơi thất thần, âm thầm líu lưỡi. Trước giờ nàng ta chỉ nhìn thấy Võ An Hầu thế tử từ đằng xa, biết ngoại hình của chàng không tệ, thế nhưng chưa từng được nhìn chàng từ khoảng cách gần như thế này, thật không ngờ, Kỳ Huyên còn tuấn mỹ hơn cả trong tưởng tượng của nàng ta. Mi dài mày rậm, ánh mắt sáng như sao trời, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười khiến lòng người rung động. Ngay cả người đã từng là đệ nhất công tử trong lòng nàng ta Hạ Thiệu Cảnh nếu so với Kỳ Huyên cũng còn thua kém vài bậc.

Ngoại hình xuất chúng như vậy, gia thế hơn người như vậy, thế mà lại suy nghĩ luẩn quẩn cưới về một Cố Thanh Trúc.

Tống Cẩm Như nhìn Kỳ Huyên, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, càng thêm hâm mộ vận may của Cố Thanh Trúc.

Kỳ Huyên nắm tay Cố Thanh Trúc, nghe theo tiếng hô chỉ dẫn trong hỉ đường, quỳ xuống dập đầu với Cố Tri Viễn ba cái. Cố Tri Viễn tự mình bước tới đỡ bọn họ lên, vỗ vai Kỳ Huyên rồi nói:

“Ta là một kẻ hồ đồ, sống đến từng này tuổi rồi mà không biết cái gì, cũng không làm nên tích sự gì, hại thê tử con cái đi theo ta chẳng được mấy ngày yên lành. Sau này con gái của ta giao lại cho ngài, hy vọng ngày có thể đối xử với nó thật tốt, tôn trọng nó, yêu thương nó.”

Cố Thanh Trúc qua một lớp khăn voan nghe những điều Cố Tri Viễn nói với Kỳ Huyên, trong lòng không khỏi lấy làm lạ. Không lẽ nàng nghe nhầm rồi sao, Cố Tri Viễn sao có thể thừa nhận ông không làm nên trò trống gì, làm khổ người khác đây? Ông ta luôn tự cho mình là đúng, sao có thể nói ra những lời như vậy được.

“Nhạc phụ yên tâm, cả đời này ta quyết không phụ nàng, chắc chắn sẽ luôn tôn trọng nàng, yêu nàng như lúc ban đầu, tuyết đối không để nàng ấy ở bên ta mà phải chịu thiệt thòi.”

Lời nói của Kỳ Huyên tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm động. Không biết Cố Thanh Trúc kiếp trước đã làm được chuyện tốt gì mà lại có thể tìm được một phu quân như Kỳ Huyên, từ trong ra ngoài không tìm ra được cứ điểm xấu nào.

Cố Tri Viễn quay đầu, nhìn về phía Cố Thanh Trúc đang đội khăn voan, đi tới trước mặt nàng, nắm trọn tay nàng trong tay mình. Từ dưới lớp khăn voan, Cố Thanh Trúc có thể nhìn thấy tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, trong lòng rất khó chịu, cảm thấy Cố Tri Viễn cực kỳ khác lạ.

“Thanh Trúc. Xin con tha thứ cho phụ thân. Trước đây phụ thân vẫn luôn hồ đồ, không nhận ra sai lầm của bản thân. Thời gian qua, phụ thân đã suy nghĩ rất rất nhiều, ngẫm lại tất cả những chuyện khi mẫu thân con còn sống. Mẫu thân con là một người phụ nữ tốt, con cũng là một đứa con ngoan, là phụ thân trước đây đã trách oan các người, xin con hãy tha thứ cho phụ thân. Ta thực sự rất hối hận vì sao không tỉnh ngộ sớm một chút. Hôm nay con đã thành thân rồi, sẽ trở thành con dâu nhà người ta, ta chúc các con bên nhau đến bạc đầu. Hôm nay thôi đừng nói nhiều nữa, đi vái tổ mẫu con rồi rời phủ thôi, đừng làm lỡ giờ lành.”

Cố Tri Viễn hôm nay đâu chỉ khác thường, thậm chí có thể dùng hai từ “điên loạn” để miêu tả. Cố Thanh Trúc ở dưới lớp khăn voan không thể nhìn thấy nét mặt của Cố Tri Viễn khi nói những lời này, thế nên cũng không rõ ông ta thực sự đã tỉnh ngộ hay chỉ là đang diễn kịch.

Kỳ Huyên kéo nàng sang bên cạnh, đi tới chỗ Trần thị ngồi. Dưới chân bọn họ đã kê sẵn đệm hương bồ, hai người cung kính dập đầu trước Trần thị. Trần thị dường như đang khóc, vội vàng giơ tay ý bảo hai người đứng lên, không nói gì nhiều vì sợ không khống chế được cảm xúc. Cố Thanh Trúc nghe giọng nói nghẹn ngào của Trần thị, nước mắt cũng không kìm được mà rưng rưng. Trong nhà này, người mà nàng không nỡ rời xa nhất, ngoại trừ Học đệ, chính là tổ mẫu Trần thị.

Từ sau khi mẫu thân qua đời, Trần thị chính là người quan tâm tới nàng nhiều nhất. Trần thị là một tổ mẫu có tư tưởng tiến bộ, tuy bà không có tài hoa gì xuất chúng nhưng lại bằng lòng để các cháu mình được sống theo cách chúng thích, không cấm cản quá nhiều. Ví dụ như lúc Cố Thanh Trúc nói với bà nàng muốn mở y quán, nếu đổi lại là tổ mẫu của gia đình khác tuyệt đối sẽ không đồng ý, dù sao nàng cũng là nữ nhi, không nên xuất hiện quá nhiều ở bên ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt, thế nhưng Trần thị lại chưa từng ngăn cấm nàng, thậm chí ủng hộ nàng hết mức có thể.

Có một tổ mẫu như vậy, dù là đối với Cố gia hay đối với Cố Thanh Trúc mà nói, cũng là một phúc phận hiếm có.

Kỳ Huyên hứa với Trần thị sẽ chăm lo cho Cố Thanh Trúc như những lời đã nói với Cố Tri Viễn, Trần thị nghe xong cũng bớt buồn bã.

Sau khi hành lễ với trưởng bối trong nhà, Cố Thanh Trúc phải bước lên kiệu hoa. Cố Thanh Học đứng ở dưới bậc thang, nói với Cố Thanh Trúc: “Tỷ, tỷ yên tâm đi, đệ đủ khỏe mà.”

Hai hỉ nương đỡ Cố Thanh Trúc nằm trên lưng Cố Thanh Học. Khi Cố Thanh Trúc nằm yên trên lưng đệ đệ rồi mới nhận ra, không biết từ khi nào mà bờ vai của Học đệ đã dày rộng đến thế, vững vàng đến thế, dù phải cõng nàng bước đi cũng không cảm giác quá khó nhọc.

Nhớ tới chuyện kiếp trước, Cố Thanh Trúc bất giác rơi nước mắt.

Tuy rằng so với kiếp trước quá trình không quá khác biệt nhưng kiếp này, dù thế nào nàng cũng đã cứu bản thân mình và cả Cố gia không rơi vào kết cục bi thảm của kiếp trước. Đường đời càng gập ghềnh khó đi, nàng càng phải sống cho tốt bấy nhiêu, để không uổng một lần sống lại này.