Đích Thê Tại Thượng

Chương 117: Kỳ Huyên vén khăn voan lên, ánh mắt lập tức bị khuôn mặt mỹ lệ đằng sau lớp khăn voan hấp dẫn



Editor: Hannah

Sau khi được đệ đệ đưa lên kiệu hoa, Cố Thanh Trúc lặng lẽ vén khăn voan cùng rèm kiệu lên, từ khe hở liếc nhìn ra bên ngoài. Kỳ Huyên đang đứng quay lưng lại với nàng, cung kính chắp tay hành lễ với Cố Tri Viễn cùng Cố Thanh Học đang đứng ở cửa, sau đó xoay người lên ngựa.

Tiếng pháo cùng tiếng kèn cùng lúc vang lên, kiệu tám người khiêng từ từ được nâng lên, dọc hai bên của con phố chật kín người đứng vây xem, mọi người đều đang xì xào bàn luận về lễ đón dâu phô trương của Kỳ gia.

Cố Thanh Trúc hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Nàng sắp quay trở lại nơi nàng đã từng sinh sống mười mấy năm, nơi mà đối với nàng còn quen thuộc hơn cả Cố gia – Võ An Hầu phủ. Đến ngày mai nàng lại có thể nhìn thấy những gương mặt quen thuộc kia, Võ An Hầu Kỳ Chính Dương, Hầu phu nhân Vân thị, đệ đệ của Kỳ Huyên – Kỳ Thần, muội muội Kỳ Vân Chi, còn có những thứ đệ thứ muội khác. Sau khi Kỳ Chính Dương kế thừa tước vị vẫn chưa phân nhánh cho Kỳ gia, thế nên nhị phòng cùng tam phòng của Kỳ gia đến nay vẫn sinh sống tại Hầu phủ, chẳng qua họ đều ở phía Tây, cách phía Đông một bức tường.

Tất cả những người này đều từng có tiếp xúc với Cố Thanh Trúc, dù sao thì ở Kỳ gia, công việc chủ yếu của nàng chính là giao tiếp với bọn họ. Với thân phận của nàng khi gả vào Kỳ gia có rất nhiều người không phục, có rất nhiều người ghen tị đỏ con mắt, thế nên trong suốt hai năm đầu tiên, chỉ riêng việc ứng phó với những người này cũng đủ khiến Cố Thanh Trúc bận rộn tối mắt.

Thế nhưng đến kiếp này, nàng không muốn lại trải qua những ngày tháng bận tới bận lui, sứt đầu mẻ trán kia nữa. Kiếp trước nàng nóng lòng muốn lấy lòng Kỳ Huyên bởi vậy không dám đắc tội với người của Kỳ gia, cũng vì vậy mà bị bó tay bó chân. Kiếp này nàng chỉ muốn sống thư thái một chút, đối với những người không liên quan, nàng sẽ không tự ép bản thân ứng phó với họ nữa, muốn làm thế nào thì làm thế đó, nếu Kỳ Huyên chịu không nổi thì cứ bỏ nàng đi, nàng còn được tự do hơn.

Tóm lại, cần sảng khoái thì cứ sảng khoái, sống lại một kiếp này tuyệt đối không thể lại để bản thân chịu thiệt thòi nữa.

Đội ngũ đón dâu diễn tấu sáo và trống suốt dọc đường trở về Võ An Hầu phủ. Khi cỗ kiệu được hạ xuống đất, Kỳ Huyên xoay người xuống ngựa, đi tới trước cỗ kiệu. Cố Thanh Trúc ngồi trong kiệu nghe thấy hỉ nương kêu to: “Thế tử, không được đâu, còn phải đá vách kiệu nữa mà, còn phải tỏ uy thế của trượng phu*.”

* Chú thích: Nguyên gốc là “chấn phu cương”, mang ý nghĩa củng cố vai trò và vị trí làm chủ của người chồng.

Kỳ Huyên không nghe lời, lập tức xốc rèm kiệu lên, còn nói: “Ta không cần uy thế trượng phu gì cả. Thanh Trúc, xuống đi, ta cõng nàng.”

Nói xong, Kỳ Huyên liền xoay người, khom lưng ngồi trước mặt Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc vỗ vỗ vào người chàng, nói: “Ngươi đừng náo loạn nữa, làm theo quy củ đi.”

Kỳ Huyên không thèm để ý, kéo tay Cố Thanh Trúc để nàng nằm trên lưng mình. Hỉ nương ở phía sau sốt ruột chạy theo, kêu lên: “Thế tử, buông ra đi mà, nên để các mama cõng. Không thể cứ thế đi vào được đâu, còn phải bước qua chậu than nữa. Mau lên mau lên, mau châm lửa cho chậu than đi. Tân nương phải bước qua chậu than đã.”

Người chịu trách nhiệm đốt lửa cho chậu than vốn còn cho rằng tân lang đá vách kiệu sẽ mất chút thời gian, không ngờ thế tử nhà mình lại cõng tân nương đi thẳng vào, hoàn toàn không màng tới những tập tục dân gian gọi là “chấn phu cương”. Hạ nhân canh giữ ngoài cửa sững sờ ngây người, ngay cả việc đốt lửa cho chậu than cũng quên luôn, thế nên hỉ nương mới kêu lên nhắc nhở.

Cố Thanh Trúc nằm trên lưng Kỳ Huyên, hơi lo lắng: “Kỳ Huyên, ngươi để ta xuống đi. Làm gì có ai vào nhà mà không bước qua chậu than.”

Nghe Cố Thanh Trúc nói vậy, Kỳ Huyên mới dừng bước, đứng im trước cửa, để Cố Thanh Trúc từ trên lưng xuống. Hi nương cứ đứng bên cạnh lải nhải, nói cái gì mà không thể để tân nương mang theo đen đủi vào nhà. Bà ta còn chưa nói xong, Kỳ Huyên đã bế ngang Cố Thanh Trúc lên, sốt ruột ngắt lời hỉ nương, nói: “Được rồi, đừng nói nữa. Phu thê vốn là một, sao lại chỉ có thể yêu cầu thê tử làm cái này cái kia. Chậu than này hai chúng ta cùng bước qua.”

Cái mà Kỳ Huyên gọi là “cùng nhau bước qua” kỳ thực chính là chàng bế Cố Thanh Trúc bước qua, khiến cho khách khứa đứng xung quanh nhìn thấy liền trợn tròn mắt. Đây là cái kiểu tập tục thành thân gì vậy? Sao chẳng giống nhà nào cả thế?

Cố Thanh Trúc nằm trên tay Kỳ Huyên không dám động đậy, chỉ biết bám chặt lấy cổ Kỳ Huyên, cảm giác dưới thân có luồng khí nóng bốc lên. Kỳ Huyên thực sự bế nàng bước qua chậu than, sau đó tiếp tục bế nàng bước đi như bay, đi thẳng về phía hỉ đường.

Hai cô nương đưa dâu là Tống Cẩm Như cùng Cố Như Ý đều bị màn đón dâu của Võ An Hầu thế tử dọa sợ rồi. Nào có ai làm thế bao giờ, kiệu môn không đá, không tỏ rõ uy thế của trượng phu, ngay cả tân nương cũng do chàng khom lưng cõng vào phủ. Nếu đổi lại làm vậy ở nhà khác, chẳng phải sẽ bị người nhà chồng chửi mắng chết sao. Kỳ thế tử không chút để tâm tới người nhà mình, ngược lại nâng niu cưng chiều Cố Thanh Trúc trong lòng bàn tay. Hai người họ thấy vậy trong lòng chua xót, đặc biệt là Tống Cẩm Như, trong lòng đặt ra mấy trăm câu hỏi, Cố Thanh Trúc rốt cuộc đã làm gì mà có được vận may đến thế. Kỳ Huyên dung nhan xuất chúng, gia thế cũng hơn người, đã thế còn yêu chiều thê tử mọi bề, người đàn ông bình thường chỉ cần có một trong số những ưu điểm đó thôi cũng đủ khiến nữ nhi cam tâm tình nguyện gả cho.

Thấy Kỳ Huyên đã bế Cố Thanh Trúc vào hỉ đường, các hỉ nương lại thúc giục hai người: “Hai vị tiểu thư, mau đi thôi, nếu chậm chân có khi thế tử đã bái đường xong xuôi luôn rồi. Các người mau cùng tân nương tới phòng tân hôn đi.”

Đúng vậy, với tốc độ này của Kỳ Huyên hoàn toàn có thể đặt Cố Thanh Trúc xuống rồi bái đường luôn, sau đó đưa thẳng vào động phòng.

Cũng từng thấy người vội vàng nhưng lại chưa từng thấy ai vội vàng như chàng.

Thế nhưng khi hai người họ vào tới hỉ đường mới nhận ra, Kỳ Huyên đã không còn dáng vẻ gấp gáp không chờ nổi lúc còn ở cửa. Chàng đang đứng nghiêm chỉnh giữa hỉ đường bên cạnh Cố Thanh Trúc. Võ An Hầu Kỳ Chính Dương cùng thê tử Vân thị ngồi ở vị trí chủ vị cao đường. Kỳ Huyên đặt một tách trà vào tay Cố Thanh Trúc, sau đó xoay người lấy một tách khác cho mình. Hai người quỳ xuống đất, kính trà hai vợ chồng Võ An Hầu.

Lúc này Cố Thanh Trúc vẫn đang đội khăn voan nên không thể nhìn thấy dung mạo của nàng, hai vợ chồng Võ An Hầu chỉ có thể quan sát dáng người con dâu mà đánh giá. Tay chân thon dài, vai hẹp eo thon, khi bước đi rất uyển chuyển, có thể thấy được đúng là một mỹ nhân hiếm có.

Vân thị tuy rằng nhận lấy tách trà của con dâu trong trong lòng vẫn không yên, chỉ sợ con trai mình bị một kẻ hồ ly tinh mê hoặc dụ dỗ, giờ “hồ ly tinh” đã nghênh ngang bước vào nhà, chỉ sợ sau này trong nhà không có nổi một ngày bình yên.

Sau khi kính trà, hai người đứng dậy, chờ đến giờ lành, người làm lễ liền hô:

“Nhất bái thiên địa.”

Kỳ Huyên nắm tay Cố Thanh Trúc xoay người, đỡ nàng quỳ xuống dập đầu. Giây phút này, Cố Thanh Trúc cảm giác như thể mình đang sống lại kiếp trước, mà điểm khác biệt so với kiếp trước chính là thái độ của Kỳ Huyên. Trước đây thái độ của Kỳ Huyên đối với nàng rất xa cách, nếu có thể không động tới nàng thì không động tới nàng, thế nhưng bây giờ, mỗi lần Cố Thanh Trúc xoay người, bước đi đều có thể cảm nhận được sự dẫn dắt của Kỳ Huyên, không thể nói mình không để tâm.

“Nhị bái cao đường.”

Lạy cao đường xong, nàng đã trở thành người của Kỳ gia.

“Phu thê giao bái.”

Hai vợ chồng hành lễ dập đầu. Từ này về sau, Kỳ Huyên lại trở thành phu quân cảu nàng.

“Bái đường kết thúc… Đưa vào động phòng.”

Trong lòng Cố Thanh Trúc cảm xúc ngổn ngang, tuy rằng trong tay vẫn cầm lụa đỏ nhưng Kỳ Huyên lại bỏ lụa đỏ sang một bên, nắm tay nàng dắt đi, dẫn nàng tới Thương Lan Cư của chàng. Đường đi lối lại trong Kỳ gia dù Cố Thanh Trúc có nhắm mắt lại vẫn nhớ như in, thế nên tuy rằng đang đội khăn voan nhưng nàng vẫn có thể thuận lợi bước đi theo sau Kỳ Huyên. Đường đi khá lòng vòng, vậy nên tốc độ của đôi tân lang tân nương đang nắm tay nhau bước đi so với đám hỉ nương đi theo phía sau còn nhanh hơn nhiều.

Từng ký ức xưa cũ lần lượt hiện ra trong đầu Cố Thanh Trúc, bao gồm cả lúc nàng phân chia hết gia tài ở kiếp trước, sắp xếp xong xuôi cho mấy trăm người trên dưới Võ An Hầu phủ, chờ đến khi Kỳ Huyên được thả khỏi nhà lao, Võ An Hầu phủ lập tức bị niêm phong. Hai người họ ngồi trên chiếc xe ngựa cũ nát tồi tàn, xe ngựa nhỏ đến mức Kỳ Huyên ngồi bên trong muốn xoay người còn khó.

Càng đi gần tới Thương Lan Cư, bước chân Cố Thanh Trúc càng chậm lại. Những tháng ngày khổ đau mà nàng phải trải qua ở Thương Lan Cư kiếp trước như hiện ra rõ ràng trước mắt, thế nhưng lúc này nàng lại tự làm khổ mình mà quay lại nơi đây.

Kỳ Huyên dường như cảm nhận được sự chần chừ của Cố Thanh Trúc, lực trên tay cũng mạnh hơn một chút, chàng thì thầm bên tai Cố Thanh Trúc:

“Sắp tới rồi.”

Giọng nói của Kỳ Huyên kéo Cố Thanh Trúc trở về với thực tại. Nàng lấy lại tinh thần, bước đi theo chàng.

Chuyện cũ vui vẻ cũng được, không vui cũng thế, giờ đây nhớ lại bao nhiêu cũng vô dụng. Nàng đã một lần nữa bước qua cửa Kỳ gia, hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.

Kỳ Huyên tự mình dẫn Cố Thanh Trúc vào hỉ phòng, đỡ nàng ngồi bên mép giường, khẽ nói:

“Giờ ta liền vén khăn voan, lát nữa nàng thay xiêm y ra, mặc trang phục nào nhẹ nhàng một chút. Tối nay ta sẽ về sớm.”

Cố Thanh Trúc nhíu mày, giữ chặt ống tay áo của Kỳ Huyên: “Bây giờ vén khăn voan? Ngươi đùa gì thế?”

Bây giờ còn chưa qua buổi trưa, nếu thực sự để cho chàng vén khăn voan thì ngày mai nàng sẽ lại trở thành đề tài “trà dư tửu hậu” cho mọi người bàn tán, chỉ trích tân nương làm ra vẻ, bất kể là cố ý hay vô tình, cuối cùng vẫn là lỗi của nàng.

“Ngươi phải làm gì thì cứ làm đi, đừng cứ phá quy tắc nữa có được không?” Cố Thanh Trúc muốn thuyết phục Kỳ Huyên.

Thế nhưng Kỳ Huyên lại không nghe, bảo hỉ nương mang đòn cân tới. Mấy hỉ nương đi theo hầu hạ giờ đã đổ mồ hôi đầy đầu, ầm ĩ nhào lên ngăn cản:

“Thế tử, chuyện này tuyệt đối không được, còn chưa tới giờ lành mà.”

Kỳ Huyên lại rất kiên quyết, nói: “Một ngày có rất nhiều giờ lành, ta bảo bây giờ là giờ lành. Các ngươi chỉ cần lo việc hỗ trợ là được rồi, những vấn đề khác, ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Lời Kỳ Huyên nói với các hỉ nương đương nhiên có trọng lượng. Họ tới đây là để chỉ dẫn tân lang tân nương từng bước trong lễ thành thân, thế nhưng cụ thể làm thế nào lại phải theo ý của chính tân lang tân nương. Tân lang cố ý muốn giữ thể diện cho tân nương, yêu chiều đến mức ngay cả tỏ ra uy thế trượng phu cũng không làm, bản thân chàng không để bụng thì người ngoài nói bao nhiêu cũng chẳng có tác dụng gì.

Đòn cân hất lên vén khăn voan của Cố Thanh Trúc, để lộ khuôn mặt xinh đẹp bên dưới. Khi các hỉ nương và mama trong phòng tân hôn của Kỳ gia nhìn thấy dung mạo của tân nương, trong lòng mới hiểu được vì sao thế tử nhà mình lại có thể cưng chiều nàng tận trời xanh như vậy. Còn có ai xinh đẹp hơn tân nương đây, da trắng ngọc ngà, mắt mày như họa, đôi mắt đen láy trong veo như hồ nước, dường như chỉ cần ngước lên nhìn là có thể khiến người ta nhũn cả xương cốt. Có mỹ nhân tuyệt sắc như vậy đứng trước mặt, thế tử không cầm lòng được cũng phải thôi.

Kỳ Huyên vén khăn voan lên, ánh mắt lập tức bị khuôn mặt mỹ lệ đằng sau lớp khăn voan hấp dẫn.

Thanh Trúc của chàng xinh đẹp như vậy, khoác trên mình bộ hỉ phục dường như biến thành ngọn lửa rực cháy. Chàng chỉ hận ngay lúc này không thể đuổi tất cả mọi người ra ngoài, không muốn để bất cứ ai khác nhìn thấy Thanh Trúc của chàng. Vẻ xinh đẹp, diễm lệ của Thanh Trúc chỉ có thể một mình chàng ngắm nhìn mà thôi.

Cố Thanh Trúc có phần bất lực, hành động to gan lớn mật của Kỳ Huyên đã khiến tất cả mọi người trong phòng choáng váng, bọn họ đều đang nhìn nàng với vẻ kinh ngạc, cứ như thể chưa từng thấy tân nương bao giờ vậy. Nhưng cũng không thể trách họ vì sao lại kinh ngạc như thế, có tân nương nhà ai còn chưa tới buổi trưa mà đã để phu quân vén khăn voan không?

Cố Thanh Trúc lặng lẽ thở dài, cảm thấy từ nay về sau nàng xem như bị gắn chặt với cái danh “hồ ly tinh” rồi. Người khác sẽ không nói gì về Kỳ Huyên mà sẽ chỉ nói thủ đoạn quyến rũ đàn ông của nàng thật lợi hại.

Cố Thanh Trúc cảm thấy mình quá oan uổng rồi.