Đích Thê Tại Thượng

Chương 118: Uống rượu giao bôi



Editor: Hannah

Vân thị đang tiếp đón khách khứa, khi nghe người của Thương Lan Cư tới bẩm báo tình hình, sắc mặt hơi thay đổi, nói vài câu với khách khứa rồi vội vàng đi tới Thương Lan Cư.

Tới ngoài hành lang gấp khúc, Vân thị lập tức hỏi mama tới báo tin: “Sao đã vén khăn voan rồi? Định làm loạn hay sao. Con trai ta sao thế này?”

Vân thị vốn không xem trọng mối hôn sự này, cũng do hành động của con trai quá nhanh, vừa mới báo với người nhà muốn cưới con gái nhà người ta, chưa đầy hai ngày sau đã tự mình tới cửa cầu hôn, cầu hôn xong cũng không về nhà mà đi thẳng vào cung, Hầu gia đuổi theo sau cũng không ngăn cản nổi, chỉ có thể nhìn chàng thuyết phục Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, còn ban cho chàng một đạo thánh chỉ. Cứ như thế, toàn bộ Kỳ gia từ trên xuống dưới không ai có thể ngăn cản. Nếu đã không thể ngăn cản thì chỉ có thể sắp xếp hôn sự mà thôi.

Thế nhưng trong lòng Vân thị vẫn không thoải mái, không ngờ tới ngày thành thân còn phát sinh chuyện này. Đây đâu phải là cưới con dâu về nhà, căn bản chính là rước tai họa, rước phiền toái về mà.

Bà còn nghe nói, tháng trước khi muội muội của tân nương thành thân, vào đúng ngày thành thân của nàng ta, mẫu thân bị phủ thân bỏ rồi đuổi đi. Nhà nào có thể gây ra chuyện như thế được chứ. Mà muội muội của tân nương lại gả tới Sùng Kính Hầu phủ, ba ngày sau khi thành thân cũng không về nhà mẹ đẻ, theo tin tức từ Hạ gia truyền gia, tân nương nhà đó cực kỳ tệ hại, Sùng Kính Hầu không còn cách nào khác, chỉ có thể mời một mama quản giáo từ trong cung gia dạy lại quy củ cho tân nương của Hạ gia.

Đứa con dâu mà con trai Vân thị cưới về cũng xuất thân từ Cố gia, nói vậy cả nhà đó đều cùng một loại. Muội muội của nàng đã ép Hạ gia tới nước này, bây giờ tỷ tỷ lại tới Kỳ gia, tình hình còn có vẻ nghiêm trọng hơn, vừa vào cửa đã để con trai bà phải cõng xuống kiệu, vách kiệu không đá, tới chậu than cũng để con trai bà bế lên rồi bước qua. Sao có thể cao ngạo tới mức này? Vân thị không phải người nóng tính, thế nhưng cơn giận trong lòng lúc này lại không cách nào áp xuống được. Dù thế nào bà ta cũng phải mắng cho đứa con gái không hiểu quy củ kia một trận mới được.

Vân thị đi tới bên ngoài Thương Lan Cư, đúng lúc thấy các nữ quyến đang rời khỏi đó. Nhìn thấy Vân thị, mấy tiểu thư họ hàng thân thích đều bĩu môi, Vân thị cười hỏi: “Sao không vào trong?”

Kỳ Vân Chi từ sau đám người bước ra, đi tới bên cạnh Vân thị, cáu kỉnh mách tội:

“Sao mà vào được. Ca ca đóng cửa khóa lại rồi. Mẫu thân, người biết không? Ca ca đã vén khăn voan của đại tẩu rồi, vén khăn voan xong lại không cho bọn con ở trong, nói là phải để đại tẩu nghỉ ngơi, còn cho người canh giữ bên ngoài phòng tân hôn. Người nói xem thế này là thế nào. Làm gì có ai làm vậy chứ? Ca ca cũng thật là quá đáng.”

Kỳ Vân Chi dẫn theo bọn tỷ muội cùng nhau tới xem chị dâu mới trông như thế nào, ai ngờ vừa tới đây, ngay cả mặt mũi còn chưa kịp nhìn mà đã bị ca ca đuổi tất cả ra ngoài, ngay cả Kỳ Vân Chi cũng không thể chen vào.

Hiện giờ bên trong Thương Lan Cư đã có hộ vệ canh giữ, Vân thị muốn vào trong cũng không có cách nào.

Đối với hành động của con trai, Vân thị cũng bất lực, xung quanh còn có khách khứa đang dõi theo, và chỉ có thể gượng cười, vì con trai mình mà cho qua, chào hỏi những nữ quyến tới phòng tân hôn nhìn tân nương, sau đó dẫn bọn họ rời khỏi Thương Lan Cư.

Ngày đại hỉ, nếu để xảy ra chuyện gì thì ai cũng mất mặt, dù thế nào cũng không thể để người ngoài nhìn vào chê cười. Trong lòng Vân thị tuy tức giận nhưng lễ nghi bên ngoài vẫn phải giữ.

*****

Cả buổi chiều Cố Thanh Trúc đều ở trong phòng, thay hỉ phục dày nặng ra, mặc hỉ phục ở nhà màu đỏ rực, trang điểm trên mặt trên đầu cũng gỡ xuống. Quá trình tẩy trang này vừa dài vừa nhàm nhán, thực sự rất mệt mỏi.

Cố Thanh Trúc ngồi trước bàn trang điểm, tựa vào lưng ghế, nhìn quanh một vòng căn phòng tân hôn giăng đèn kết hoa, đại khái cũng không thay đổi nhiều, vẫn là hình ảnh trong ký ức, ngoại trừ chiếc giường kia đã khác hoàn toàn. Cố Thanh Trúc đi tới bên giường nhìn xung quanh hai vòng, phát hiện chiếc giường này chắc chắn không phải chiếc giường đã dùng vào kiếp trước khi nàng gả cho Kỳ Huyên. Kiếp trước, hỉ giường của bọn họ làm bằng gỗ lê khắc hình hoa cúc, còn chiếc giường này làm bằng gỗ tử đài, khắc hoa thủ công còn tinh xảo hơn, so với chiếc giường kia cũng lớn hơn. Cố Thanh Trúc nhìn một lúc cũng chưa hiểu ra vì sao Kỳ Huyên phải đổi giường.

Thế nhưng vậy cũng tốt. Chiếc giường gỗ lê hoa cúc kia chứa đựng nhiều nỗi đau xót khó nói thành lời của Cố Thanh Trúc. Đứa bé đầu tiên của nàng mất đi trên chiếc giường đó, khi ấy bụng nàng đau như bị dao xẻ, dưới thân nhuộm đầy máu, đến tận bây giờ dường như vẫn còn cảm nhận được nỗi đau như xé nát tim gan ấy.

Bất tri bất giác, nước mắt nàng rơi xuống. Cố Thanh Trúc kìm nén cảm xúc, lau nước mắt đi, cố không nghĩ đến đứa bé không có duyên với nàng kia nữa.

Màn đêm buông xuống, Cố Thanh Trúc nằm nghiêng trên trường kỷ đọc sách, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Hình như Kỳ Huyên đã cho tất cả hộ vệ lui xuống, còn nghe được loáng thoáng tiếng người say khướt đang nói chuyện, có vẻ muốn đi theo Kỳ Huyên tiến vào nháo động phòng gì gì đó nhưng đều bị Kỳ Huyên cản lại. Cố Thanh Trúc ngồi ngay ngắn trên giường đệm, thấy cửa phòng bị đẩy ra. Kỳ Huyên vì uống rượu nên hai mắt hơi đỏ lên, kéo kéo cổ áo bước vào, đóng cửa phòng lại. Một lát sau, từ bên ngoài vang lên tiếng đập cửa:

“Kỳ Huyên, ngươi thật không có đạo nghĩa, đã nói sẽ nháo động phòng rồi mà. Mau mở cửa ra.”

“Đúng vậy, mau mở cửa ra, nếu không chúng ta đạp cửa đấy.”

“Kỳ Huyên…”

Kỳ Huyên nhìn Cố Thanh Trúc, chỉ tay ra bên ngoài rồi nói: “Là mấy người bạn nói muốn nháo động phòng. Yên tâm đi, bọn họ không dám đạp cửa đâu. Làm loạn một tí rồi đi ngay.”

Cố Thanh Trúc buông sách xuống, đứng dậy từ trường kỷ. Hỉ phục ở nhà màu đỏ rực mặc trên người nàng càng tôn thêm vẻ kiểu diễm quyến rũ. Nhất thời Kỳ Huyên cũng không biết phải nhìn đi đâu.

Quả nhiên một lúc sau, tiếng đập cửa bên ngoài dần dần ngừng lại.

Kỳ Huyên rời khỏi cạnh cửa, đi tới bên bàn, nhìn rượu và thức ăn vẫn chưa ai động qua, liền hỏi Cố Thanh Trúc: “Nàng đã ăn tối chưa?”

Cố Thanh Trúc khẽ gật đầu, cũng không đáp lời. Trong căn phòng tân hôn rộng lớn, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng ngọn nến bị lửa thiêu tí tách, ít nhiều khiến người ta cảm thấy hơi ngượng ngùng. Kỳ Huyên cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót hai chén cho hai người rồi cầm chén rượu đi về phía Cố Thanh Trúc, đưa cho nàng một chén. Cố Thanh Trúc nhìn chén rượu kia nhưng không nhận lấy, chỉ nói:

“Ta không muốn uống rượu.”

Kỳ Huyên nhìn nét mặt lạnh lùng của nàng, nài nhỉ: “Đây rượu hợp cẩn, khi thành thân nên uống.”

Bất kể Cố Thanh Trúc có bằng lòng hay không, Kỳ Huyên để chén rượu vào tay nàng, sau đó ngay khi nàng còn đang cau mày nhìn chăm chú, chàng đã vòng cánh tay mình qua tay nàng, cánh tay của hai người đan xen, một tay khác của Kỳ Huyên đỡ chén rượu của Cố Thanh Trúc, muốn đưa lên miệng nàng.

Cố Thanh Trúc nhíu mày, tay vừa nhúc nhích, đầu liền ngoảnh sang một bên, không phối hợp. Hôm nay Kỳ Huyên uống hơi nhiều, nhìn Cố Thanh Trúc quay mặt đi, trong lòng như có lửa đốt, từ từ áp sát vào nàng. Cố Thanh Trúc lùi ra sau hai bước nhưng rồi cũng không còn đường lui, eo đã bị đè lên chiếc bàn dài phía sau, Kỳ Huyên một tay cầm chén, một tay ôm lấy người nàng, khẽ thì thầm bên tai nàng:

“Lần trước đã không thể uống, lần này phải uống chứ.” Kỳ Huyên đang nói đến lần đầu tiên bọn họ thành thân, chỉ vì sự khốn nạn của chàng mà Cố Thanh Trúc phải chịu cảnh phòng không gối chiếc trong đêm động phòng.

Người chàng đầy mùi rượu, vây lấy Cố Thanh Trúc, cơ thể áp sát khiến Cố Thanh Trúc có thể cảm nhận được hơi nóng toát ra từ người chàng.

Chén rượu một lần nữa được đưa đến bên miệng Cố Thanh Trúc, nàng cầm lấy cái chén, dứt khoát để sang một bên, đẩy Kỳ Huyên đang đè mình ra, lanh lùng nói:

“Ta tự mình uống.”

Khi Cố Thanh Trúc đi lướt qua người Kỳ Huyên, chàng hơi khom người, ôm lấy nàng từ phía sau. Cố Thanh Trúc muốn vùng ra nhưng lại không thể gỡ nổi cánh tay chàng, chỉ có thể lùi mạnh ra phía sau. Kỳ Huyên bị đập vào bàn tròn bày đầy rượu cùng thức ăn làm chén đũa trên bàn rơi xuống đất vỡ tan. Cố Thanh Trúc quay đầu liếc nhìn xuống đất, nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Kỳ Huyên rồi nói: “Nếu không muốn đánh động người khác tới đây thì lập tức buông tay.”

Hai cánh tay Kỳ Huyên như hai gọng kìm bằng sắt, Cố Thanh Trúc căn bản không cách nào giãy ra được, đành dùng lời lẽ để bắt chàng buông ra. Ai ngờ Kỳ Huyên không hề để tâm, hơi thở ấm nóng phả lên một bên mặt cùng vành tai nàng:

“Ta đã dặn bọn họ đêm nay không được tới gần Thương Lan Cư. Nàng muốn làm gì cứ làm, sau đó ta sẽ thu dọn.”

Cố Thanh Trúc hít một hơi thật sâu: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Muốn cưỡng ép ta sao? Nếu ngươi thực sự muốn làm vậy, chẳng thà giết ta đi.”

Kỳ Huyên làm như không nghe thấy lời Cố Thanh Trúc nói, vuốt ve cần cổ của nàng, thủ thỉ: “Thanh Trúc, chỉ là một chén rượu thôi mà, uống cùng ta được không?”

Cố Thanh Trúc cảm thấy trên cổ rất ngứa, hơi thở như nghẹn lại, đáp: “Ta không uống, muốn uống thì ngươi uống một mình đi.”

Nói xong, sự bướng bỉnh trong Cố Thanh Trúc cũng bùng phát, nói thế nào cũng không vâng lời Kỳ Huyên. Theo nàng thấy, với tính cách của Kỳ Huyên, chỉ cần nàng cùng chàng uống một chén rượu thôi, chàng sẽ lại yêu cầu chén thứ hai, chén thư ba, sau khi uống rượu xong sẽ lại có yêu cầu khác. Tuy rằng hôm nay nàng đã một lần nữa gả cho Kỳ Huyên nhưng điều đó không có nghĩa là nàng đồng ý tiếp nhận chàng lần thứ hai. Thành thân thì có thể, đó là do chàng ép buộc, nhưng còn những chuyện khác thì đừng nghĩ tới.

Kỳ Huyên thực sự hơi say, cả người ngả vào lưng Cố Thanh Trúc, nói: “Thanh Trúc không chịu uống, là vì muốn ta đút cho nàng uống sao?”

Kỳ Huyên buông một cánh tay, hơi xoay người, cầm lấy bầu rượu trong tay, đưa lên miệng Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc nhìn chàng với vẻ chán ghét, Kỳ Huyên thấy thế liền đổi hướng đưa bầu rượu lên miệng mình, rót một ngụm nhỏ sau đó buông bầu rượu xuống, chậm rãi sáp lại gần Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc sợ tới mức vội vàng quay đầu nhưng lại bị Kỳ Huyên tóm lấy cằm. Cố Thanh Trúc nhíu chặt mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, vội kêu lên:

“Ngươi đừng làm vậy! Ta không muốn! Ngươi buông ta ra, ta uống, ta tự mình uống.” Kỳ Huyên này đích thị là một kẻ điên, chuyện gì cũng đều có thể làm được, Cố Thanh Trúc không muốn đánh cược cùng chàng.

Kỳ Huyên nghe được một câu này, rất thành thật buông nàng ra, nuốt ngụm rượu trong miệng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt, xoay người cầm lấy hai chén rượu rồi rót đây. Chàng cầm lấy một chén cho mình, đưa chén còn lại cho Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc trong lòng còn sợ hãi, tức giận cầm lấy chén rượu định uống luôn nhưng cánh tay lại bị Kỳ Huyên đè lại. Cố Thanh Trúc trừng mắt với chàng, hỏi: “Làm gì nữa? Không phải muốn uống à?”

Kỳ Huyên làm lại động tác lúc trước, dùng một tay quấn lấy cánh tay cầm rượu của Cố Thanh Trúc, áp lại gần rồi nói: “Rượu hợp cẩn phải uống giao bôi.”

Cố Thanh Trúc nhìn vẻ mặt “được đằng chân lân đằng đầu” của chàng, chỉ hận không thể hất thẳng chén rượu vào khuôn mặt đó, thế nhưng sau kinh nghiệm vừa rồi, nàng sợ nếu mình làm như vậy chẳng khác nào cho Kỳ Huyên một cái cớ để tiếp tục ức hiếp mình, đến lúc đó ai mà biết chàng sẽ có ý định gì. Cố Thanh Trúc chịu không nổi nữa, dưới cái nhìn chăm chú mãnh liệt của Kỳ Huyên, hai người kề vai uống rượu.