Đích Thê Tại Thượng

Chương 120: Nắm tay đi, ra vẻ ân ái một chút



Editor: Hannah

Bị Kỳ Huyên ôm vào lòng cả một đêm, Cố Thanh Trúc ngủ không yên giấc lắm, thậm chí có thể nói nàng căn bản không dám ngủ. Có ai đang bị “mũi chọn” chĩa vào lưng mà có thể ngủ yên được cơ chứ. Ngắc ngoải mất hơn nửa đêm, đến tận lúc gần sáng nàng mới ngủ được một chút nhưng tay vẫn siết chặt góc chăn, ngay cả trong mơ cũng không dám thả lỏng.

Cố Thanh Trúc bị âm thanh quét rác của nô tỳ bên ngoài đánh thức. Nàng từ từ mở mắt, bên ngoài bình minh đã xua đi đêm đen, ánh mặt trời xuyên qua rèm che giường, thoạt nhìn đỏ rực và ấm áp.

Cố Thanh Trúc dụi mắt, ngáp một cái, vươn chân và tay, sau khi đụng phải người nằm bên cạnh, nàng mới vội vàng rụt tay lại. Nàng vừa nhìn sang đã thấy Kỳ Huyên không biết đã dậy từ khi nào, đang nằm nghiêng, đầu tựa lên tay, liếc mắt đưa tình nhìn nàng chăm chú.

Cố Thanh Trúc sững người, nhớ tới ngày hôm qua trôi đi trong sự mơ màng.

Nàng ngồi dậy, chăn trên người trượt xuống, muốn đi ra ngoài nhưng nàng lại nằm bên trong, muốn xuống giường nhất định phải bò qua người Kỳ Huyên đi ra. Nhìn ngọc thể của Kỳ Huyên đang ung dung nhàn nhã nằm nghiêng có vẻ như sẽ không dễ thương lượng, Cố Thanh Trúc nhìn chằm chằm đầu giường bên kia, suy tính mình có thể đi xuống từ hướng đó, đang bỏ chăn xuống chuẩn bị bò tới thì Kỳ Huyên đã tóm lấy mắt cá nhân kéo nàng nằm sấp xuống.

Cố Thanh Trúc giận sôi máu, xoay người giận dữ mắng: “Ngươi định làm gì?”

Kỳ Huyên tay chống đầu, nhoẻn miệng cười hỏi: “Cùng chung chăn gối suốt một đêm, đến sáng còn chưa chào hỏi một câu đã định chuồn đi sao?”

“Hả?” Cố Thanh Trúc nheo mắt, không muốn cãi cọ linh tinh. Kỳ Huyên khoa trương thở dài, nói: “Haiz, phu nhân đã không muốn chào hỏi với ta, vậy thì để ta chào hỏi phu nhân vậy. Phu nhân buổi sáng tốt lành, đêm qua nàng ngủ thế nào?”

Hai từ “phu nhân” làm vành tai Cố Thanh Trúc nóng lên. Để giữ một khoảng cách an toàn, nàng bò đến một vị trí khác bên mép giường, nhận ra khoảng cách mà mình có thể di chuyển thật sự rất rất nhỏ. Vóc người Kỳ Huyên cao lớn, một khi chàng đã nằm thẳng trên giường thì gần như có thể chiếm hết diện tích từ đầu tới cuối giường.

Cố Thanh Trúc đứng lên, định đi qua đôi chân dài của Kỳ Huyên, vạt áo của nàng quẹt vào mu bàn chân của chàng. Ánh mắt Kỳ Huyên khẽ đảo, chờ cho Cố Thanh Trúc vất vả lắm mới xuống được giường. Nàng vèn rèm che, thấy trên mặt đất bừa bãi lộn xộn, ngoài táo đỏ và đậu phộng còn có áo khoác ngoài của hai người đang vứt đầy bên dưới, thoạt nhìn sẽ nghĩ đêm qua đã xảy ra một trận “đại chiến”. Cố Thanh Trúc mặt đỏ tai hồng vội vàng nhặt xiêm y của hai người từ dưới đất lên, khi nhặt chiếc áo khoác màu đỏ của mình lên, nàng mới phát hiện một nửa chiếc áo bị rơi xuống đất, còn một nửa lại bị kẹp dưới người Kỳ Huyên.

Nàng thử kéo kéo 1-2 lần mà không được, đành nhìn Kỳ Huyên, chỉ thấy chàng đã xoay người lại, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng, nụ cười trên khóe miệng khiến nàng cảm thấy cực kỳ ngứa mắt.

“Đứng dậy, xiêm y của ta.” Cố Thanh Trúc mở miệng.

Kỳ Huyên vẫn ung dung lắc đầu, đáp: “Không vui.”

Hành vi vô lại thế này, Cố Thanh Trúc liền mặc kệ, cố nén giận rồi kéo thật mạnh, ai ngờ áo không kéo được mà còn khiến mình mất đà ngã vào lồng ngực Kỳ Huyên.

Mũi của nàng bị đập mạnh đến ê ẩm, trong chốc lát đã sưng đỏ. Cố Thanh Trúc nén nước mặt đứng dậy nhưng lại bị người nào đó ôm lấy từ sau lưng, giãy ra không được. Cố Thanh Trúc chống hai tay, cúi đầu tức giận trừng mắt với kẻ vừa chơi xấu kia nhưng còn chưa kịp mở miệng mắng cho chàng một trận thì sau gáy đã cảm nhận được áp lực. Người vô sỉ nào đó đã ấn đầu nàng xuống, khiến nàng không kịp tránh, bị chàng hôn lên môi.

Môi chỉ vừa chạm Kỳ Huyên đã lập tức buông tay ra. Cố Thanh Trúc ngay lập tức bật ra như lò xo, tay che miệng rồi đánh thật mạnh hai cái vào ngực Kỳ Huyên. Kỳ Huyên để cho nàng đánh, trên mặt vẫn tỏ vẻ đắc chi khi được lợi.

Cố Thanh Trúc cảm thấy mỗi lần mình đứng trước mặt Kỳ Huyên liền không cách nào ứng phó nổi với chàng. Con người này nhu cương đều không chịu, suy nghĩ khó đoán, đáng ghét nhất là chàng nắm rất rõ “chiêu thức” của Cố Thanh Trúc, hiểu nàng cặn kẽ, luôn có thể đề phòng hành động của nàng trước một bước. Cố Thanh Trúc không biết võ công chỉ có thủ thuật điểm huyệt nhưng thủ thuật này muốn sử dụng có hiệu quả lại phải căn đúng thời điểm, ra tay bất ngờ. Nàng có thể đánh trúng Kỳ Huyên một lần hai lần nhưng đến lần thứ ba, thứ tư thì sẽ khó hơn rất nhiều.

Thế nên ở trước mặt Kỳ Huyên, Cố Thanh Trúc gần như không có chút khả năng công kích nào, còn nếu nói lý lẽ với chàng, khi chàng thích nghe thì cũng vâng lời, đã không thích nghe thì căn bản còn chẳng lọt vào lỗ tai. Tóm lại, khi ở bên Cố Thanh Trúc, Kỳ Huyên hoàn toàn chỉ làm theo ý thích của mình.

Nghĩ tới tình cảnh của mình lúc này đã nằm trong tầm kiểm soát của Kỳ Huyên, sau này những tình huống tương tự sẽ lặp lại không ít, nếu lần nào Cố Thanh Trúc cũng tức giận thì thực sự quá mệt mỏi. Thế nhưng nàng lại không thể kìm nén lại cơn giận, mà nàng vừa giận, Kỳ Huyên sẽ lại càng trêu chọc nàng hơn. Tất cả như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, một vòng tiếp nối một vọng, chẳng có lối thoát.

Bên ngoài vang lên tiếng gọi thăm dò của nhóm nô tỳ, Cố Thanh Trúc nhìn về phía Kỳ Huyên sau đó lại nhìn đám hỗn độn dưới đất, không có mặt mũi nào bảo họ tiến vào hầu hạ. Thế nhưng họ không vào có nghĩa là Cố Thanh Trúc sẽ phải giúp Kỳ Huyên mặc quần áo rửa mặt. Cân nhắc một lúc, Cố Thanh Trúc vẫn quyết định hy sinh thể diện, dù cho không có đám hỗn độn dưới đất kia thì nàng cùng Kỳ Huyên cũng đã trải qua đêm động phòng hoa chúc, sẽ chẳng có ai tin rằng quan hệ giữa bọn họ còn trong sạch. Nếu đã chẳng ai tin thì việc gì phải câu nệ những thứ thể hiện bên ngoài để rồi tự làm bản thân khó xử chứ.

“Vào đi.”

Cố Thanh Trúc vừa gọi, nhóm nô tỳ liền đẩy cửa bước vào. Những người bước vào đều là tì nữ của Hầu phủ, nô tỳ của Cố gia giờ còn chưa được chính thức sắp xếp thế nên không thể vào viện của chủ nhân hầu hạ.

Nha hoàn của Hầu phủ được huấn luyện rất kỹ càng, sau khi bước vào cũng không nhìn ngó gì nhiều, chỉ cắm cúi thu dọn, góp phần giảm bớt sự xấu hổ của Cố Thanh Trúc.

Nha hoàn hầu hạ Cố Thanh Trúc thay đồ rửa mặt, nàng ngồi trước bàn trang điểm, còn có nô tỳ chuyên trách hỏi nàng hôm nay muốn búi tóc kiểu dáng gì.

“Đơn giản một chút là được rồi, không cần quá phiền toái.” Cố Thanh Trúc đáp.

Hôm nay nàng vẫn mặc hỉ phục mới tinh, trong tháng này, toàn bộ hỉ phục của nàng đều có sắc đỏ hồng rực rỡ. Hôm nay phải ra mắt người của Kỳ gia, nàng cũng không thể ăn mặc quá đơn giản, y phục màu hồng đậm thêu chỉ vàng, hoa văn thêu trên xiêm y là hình long phượng trình tường, có thể coi là bộ y phục diễm lệ nhất sau hỉ phục trong ngày thành thân.

Nô tỳ chải đầu giúp Cố Thanh Trúc búi tóc chỉnh tề, nàng tự mình trang điểm nhẹ nhàng, dặm thêm chút phấn để mình trông có sức sống hơn một chút. Nàng vốn tưởng rằng Kỳ Huyên ắt hẳn phải thay đồ xong xuôi rồi, ai ngờ sau khi chuẩn bị cho mình tươm tất, đứng lên xoay người lại thấy Kỳ Huyên mới chỉ rửa mặt sạch sẽ, y phục trên người vẫn là bộ mặc khi đi ngủ tối qua, ung dung đứng bên cạnh giường, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Cố Thanh Trúc nở nụ cười nhàn nhạt.

Đang có rất nhiều nô tỳ đứng xung quanh nhìn chăm chú nên Cố Thanh Trúc không tiện đối với chàng lạnh lùng quá mức, chỉ có thể nhẫn nhịn rồi hỏi: “Sao thế tử chưa thay xiêm y?”

Kỳ Huyên đã được lợi lại còn ra vẻ, đáp: “Ta muốn phu nhân giúp ta thay.”

Trong lòng Cố Thanh Trúc kịch liệt phản đối, tay liền chỉ chỉ ít nhất 8-9 nô tỳ đứng xung quanh, ý muốn nói rất rõ ràng: “Nhiều người như vậy để sai bảo, vì cứ nhất định phải sai ta?”

Kỳ Huyên uốn éo người ra vẻ thẹn thùng, lại còn giậm chân, làm nũng: “Ứ ứ ứ ~~~ Muốn phu nhân thay cho cơ.”

Đối với hành động nhõng nhẽo bất ngờ này của Kỳ Huyên, phản ứng của đám tỳ nữ đứng trong phòng cùng với Cố Thanh Trúc hẳn là giống hệt nhau, bề ngoài tĩnh lặng bên trong sét đánh. Chẳng qua nhóm tỳ nữ được huấn luyện rất kỹ càng nên dù trong lòng có nở hoa thì ngoài mặt cũng không thể hiện có điều gì không ổn.

Thế nhưng Cố Thanh Trúc lại chịu không nổi, đi tới trước mặt Kỳ Huyên, bất lực thở dài, nói: “Thế tử đừng làm loạn nữa. Đã không còn sớm, chúng ta còn phải đi kính trà Hầu gia cùng phu nhân.”

Kỳ Huyên giang tay, dáng vẻ thản nhiên nói: “Đúng vậy, thế nên phu nhân phải nhanh tay lên. Các ngươi ra ngoài hết đi, phu nhân của ta hơi thẹn thùng.”

Bọn nha hoàn vâng lệnh, hành lễ đều tăm tắp rồi ra khỏi phòng, mặt cúi gằm không nhìn lung tung, sau khi người cuối cùng bước ra còn rất chu đáo đóng cửa cho hai người họ.

Kỳ Huyên nhếch miệng cười với Cố Thanh Trúc, nàng cười đáp lại, sau đó đạp thật mạnh lên chân Kỳ Huyên, dí xuống một hồi rồi mới hả giận. Cầm lấy y phục mà nha hoàn đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, nàng giúp Kỳ Huyên mặc vào.

Thực ra trước kia, giúp Kỳ Huyên mặc đồ là việc Cố Thanh Trúc thích làm nhất, vì thế mà nàng còn rèn luyện rất nhiều, đơn giản là lúc trước Kỳ Huyên không chịu tiếp xúc nhiều với nàng, chỉ có lúc giúp chàng mặc đồ chàng mới để nàng lại gần. Cố Thanh Trúc cũng vì muốn tiếp xúc với chàng nhiều hơn một chút mà giúp chàng thay quần áo, thậm chí kỹ năng mặc xiêm y này còn được nàng luyện đến thành thạo, muốn quên cũng quên không được.

Từ đầu tới cuối khóe miệng Kỳ Huyên vẫn nở nụ cười, hai tay giang rộng, nhìn Cố Thanh Trúc trước mặt mình bận tới bận lui, động tác ưu nhã, chỉn chu, ngay cả việc phối hợp đồ cũng thể hiện được thẩm mỹ của nàng. Kỳ Huyên nghĩ trước đây mình đúng là “phí phạm của trời”, không biết quý trọng một phu nhân tốt như vậy, vẫn luôn lạnh lùng với nàng, khi nói chuyện không có chút kiên nhẫn, lúc này mới hiểu ra thế nào gọi là “hối hận”.

Cố Thanh Trúc khom người ngồi xuống trước mặt Kỳ Huyên, giúp chàng thắt đai lưng, trước giờ nàng vẫn làm như vậy. Thế nhưng hôm nay, nàng mới chỉ vừa mới khom người, chàng đã mất tự nhiên bật tiếng ho khan. Cố Thanh Trúc tức giận ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt trong veo như liều thuốc kích thích khiến lòng Kỳ Huyên nhộn nhạo. Từ góc độ của chàng nhìn xuống đúng lúc có thể nhìn thấy vầng trán mịn màng, đôi lông mi dài, sống mũi cao cao, đôi môi trơn bóng đầy đặn, cần cổ dài duyên dáng, làn da nõn nà, bờ vai gầy còn có nơi nhỏ xinh đang phập phồng kia nữa.

Kỳ Huyên đột nhiên kẹp chặt hai chân rồi lui ra sau một bước, xoay người sang chỗ khác chỉnh lại đai lưng, giọng nói còn có chút hốt hoảng:

“Cái này… Thôi, để ta tự làm đi.”

Cố Thanh Trúc đứng lên, thấy Kỳ Huyên tay chân luống cuống mà trong lòng cực kỳ buồn bực. Rõ ràng nàng đã thắt gần xong, chẳng biết chàng còn chỉnh tới chỉnh lui làm gì nữa.

Cúi đầu vuốt phẳng nếp nhăn trên y phục, Kỳ Huyên quay lưng về phía Cố Thanh Trúc một hồi lâu rồi mới xoay người, sắc mặt có vẻ mất tự nhiên, liếc ra phía sau lưng Cố Thanh Trúc, mím môi rồi nói:

“E hèm, đi thôi.”

Nói xong chàng liền cắm đầu đi ra cửa. Cố Thanh Trúc cũng không biết chàng luống ca luống cuống cái gì, chỉ đành nhấc chân đi theo.

Kỳ Huyên bước ra khỏi phòng, đứng bên ngoài đợi một lúc, Cố Thanh Trúc đi theo sau chàng. Kỳ Huyên lúc này mới vươn tay về phía nàng, Cố Thanh Trúc không hiểu, chàng liền quay đầu nhìn nàng rồi nói:

“Nắm tay đi, ra vẻ ân ái một chút.”

Cố Thanh Trúc: ……

Không màng đến sự phản đối của Cố Thanh Trúc, Kỳ Huyên đưa tay dắt tay nàng, dẫn nàng ra khỏi Thương Lan Cư, đi tới viện chính thỉnh an.