Đích Thê Tại Thượng

Chương 121: Ra mắt Kỳ gia



Editor: Hannah

Khi Võ An Hầu Kỳ Chính Dương cùng thê tử Vân thị nghe báo con trai và con dâu đã đi tới ngoài viện, hai người họ liền đi từ phòng ngủ ra phòng khách. Lão phu nhân Dư thị phải Quế mama bên cạnh mình tới, con cháu của Kỳ gia cũng đã tới đông đủ, bao gồm hai anh em Kỳ Thần và Kỳ Vân Chi được Vân thị nuôi dưỡng từ nhỏ, An di nương và thứ tiểu thư Kỳ Tú Chi, Đỗ di nương cùng con trai Kỳ Bách.

Những người trong gia đình về cơ bản đều tề tựu ở đây.

Cố Thanh Trúc đi cùng với Kỳ Huyên, Hồng Cừ dẫn theo đội ngũ mang lễ vật của Cố Thanh Trúc tới, cung kính theo sau, cùng hai người đi tới viện chính. Khi Cố Thanh Trúc cùng Kỳ Huyên đi vào, Hồng Cừ liền đứng lại ở bên ngoài, chờ được gọi vào trong.

Khi hai người bước qua ngưỡng cửa, Cố Thanh Trúc mắt nhìn thẳng, sóng vai cùng Kỳ Huyên đi tới trước mặt vợ chồng Võ An Hầu. Kỳ Huyên nắm tay Cố Thanh Trúc hành lễ, nói:

“Phụ thân mẫu thân, con trai cùng Thanh Trúc tới thỉnh an hai vị.”

Vợ chồng Võ An Hầu đều chú mục vào Cố Thanh Trúc. Xiêm y cùng điểm trang đơn giản nhưng lại không làm mất đi sự đoan trang, đường nét khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lại có sự tinh anh, vai hẹp eo nhỏ, tóc dài đen nhánh xõa ra như thác đổ, mắt ngọc mày ngài, tuyệt sắc diễm lệ, đúng thật là một mỹ nhân hiếm có. Lại nhìn cử chỉ của nàng lễ độ, vừa thong dong vừa ưu nhã, từng động tác đều toát lên sự quý phái, thực sự không có vẻ ngông nghênh như lời đồn bên ngoài.

Hai tấm đệm mềm vừa được đặt xuống, Kỳ Huyên cùng Cố Thanh Trúc sóng vai quỳ xuống, dập đầu hành lễ với vợ chồng Võ An Hầu. Sau ba lạy, Kỳ Huyên nắm tay Cố Thanh Trúc đứng dậy. Tỳ nữ đứng hai bên dâng trà, Kỳ Huyên cầm lấy một tách trong đó dâng cho cha mình Kỳ Chính Dương: “Cha, dùng trà.”

Kỳ Chính Dương nhìn con trai rồi lại nhìn Cố Thanh Trúc, nhận lấy tách trà của Kỳ Huyên, làm bộ uống hai ngụm rồi để lại trên khay của nha hoàn. Cố Thanh Trúc cũng cầm lấy một tách đưa cho Kỳ Chính Dương: “Phụ thân đại nhân, mời dùng trà.”

Giọng nói của nàng trong trẻo, ngữ điệu không kiêu ngạo không nịnh nọt, không có kiểu ra vẻ của phường ong bướm, rất sạch sẽ êm tai. Kỳ Chính Dương mỉm cười với nàng, đón lấy tách trà, uống hai ngụm rồi sai người đem lễ vật đã chuẩn bị trước đưa tới trước mặt Cố Thanh Trúc. Đó là một đôi tượng Kim Đồng Ngọc Nữ to bằng hai bàn tay, toàn bộ được đúc bằng vàng ròng, sau khi vén khăn che bằng vải nhung màu đỏ liền để lộ ánh sáng lấp lánh. Tượng đúc Kim Đồng Ngọc Nữ sống động như thật, nụ cười rạng rỡ, được một vị mama vóc người cao lớn bê lên. Hai khối tượng bằng vàng lớn như vậy, nếu để tỳ nữ bình thường bê lên sợ rằng đứng không vững.

“Võ An Hầu phủ là Quân hầu thế gia, ta là người thô thiển, không biết nên tặng cái gì mới được. Là bậc cha mẹ, ta chỉ mong ngóng các con thành thân, hy vọng có thể sớm con đàn cháu đống. Hai bức tượng này tặng cho các con, mong rằng sẽ mang đến đại cát đại lợi.”

Lễ vật lần này mà Kỳ Chính Dương tặng vẫn giống hệt lễ vật ở kiếp trước. Năm đó phần lễ vật này đã khiến Cố Thanh Trúc kinh ngạc suốt một thời gian này, hai bức tượng vàng ròng lớn như vậy nếu nói là giá trị bằng cả gia tài cũng không phải nói quá. Sau này nàng mới biết được, hai bức tượng này đều được khắc bởi một vị đại sư điêu khắc cực kỳ nổi danh đồng thời cũng là vô giá, có thể khiến ngài ấy ra tay, dốc bao tâm huyết để làm ra hai bức tượng này chắc chắn phải bỏ ra một khoản tiền không hề nhỏ.

Cố Thanh Trúc trước giờ vẫn luôn kính nể Kỳ Chính Dương, ông là người chính trực, thẳng thắn, liêm khiết, không coi trọng vấn đề xuất thân sang hèn, tuy rằng thanh danh của Cố Thanh Trúc không tốt nhưng ông chưa từng vì điều này mà coi khinh nàng, điều đó đủ để cho thấy nhân phẩm của ông ấy.

Nàng cung kính đáp lễ: “Đa tạ phụ thân đại nhân.”

Cố Thanh Trúc gọi Trương Vinh tiến vào dâng lễ. Trương Vinh mặc một bộ quần áo ngắn màu xanh lá, nhìn vừa nhanh nhẹn lại linh hoạt, sau khi bước vào cũng không run sợ, quỳ xuống hành lễ với vợ chồng Võ An Hầu rồi thưa:

“Tham kiến Hầu gia, tham kiến phu nhân. Gia đình tiểu nhân là hạ nhân thị tỳ của thế tử phu nhân, tiểu nhân tên Trương Vinh, bái kiến các vị công tử, tiểu thư.”

Biểu hiện của Trương Vinh khiến Kỳ Chính Dương có phần ngạc nhiên, khong ngờ một gã sai vặt lại có thể nhanh nhẹn đến vậy, có thể thấy đã được huấn luyện rất bài bản quy củ. Ông giơ tay ra lệnh có thể đứng dậy, Trương Vinh khom người, nhận lấy chiếc khay nặng trịch từ tay vị mama cao lớn, mặt không đổi sắc, bưng khay đứng lui sang một bên.

Tiếp theo là Hồng Cừ tiến vào. Hôm nay Hồng Cừ cũng thay đổi phục sức, tuy vẫn là y phục của nha hoàn nhưng lại toát lên sự đoan trang tinh tế. Những nô tỳ được Cố Thanh Trúc lựa chọn đã bắt đầu luyện tập lễ tiết cẩn thận từ một tháng trước, quyết tâm không thể để tiểu thư phải mất mặt xấu hổ ở Hầu phủ.

Hồng Cừ dẫn theo sau mấy tiểu nha hoàn, trong tay nha hoàn cầm khay, quỳ gối xuống trước mặt Võ An Hầu, giơ khay cao ngang đỉnh đầu. Cố Thanh Trúc đi tới một bên, nói với Võ An Hầu:

“Con được biết phụ thân văn thao võ lược, thành thạo đao kiếm nên hôm nay dâng lên hai món lễ vật. Đây là cuốn ‘Binh pháp Hàn Võ’ mà con được Thu Sơn tiên sinh tặng lại, đã được nhiều vị học giả có danh tiếng nghiệm chứng, đích thực là bút tích của Hàn Võ tiên sinh, tuy không coi là quý giá nhưng đối với người yêu thích binh pháp có thể coi là cuốn sách hay. Một lễ vật khác là bội kiếm từng được danh tướng Hồ Chí Phi của tiền triều dùng khi chống giặc Oa. Hồ Tướng quân văn võ song toàn, có dũng có mưu, được bá tánh vùng Giang Hoài ngợi ca là lương thần danh tướng, thế nên bội kiếm của ngài ấy đương nhiên cũng phải tặng cho một người hiểu kiếm mới có thể thấu hiểu được lý tưởng bên trong.”

Ngay khi Kỳ Chính Dương nhìn thấy món lễ vật đầu tiên đã ngồi rất ngay ngắn nghiêm chỉnh, đến món lễ vật thứ hai, hai mắt ông đã sáng ngời. “Binh pháp Hàn Võ” là cuốn sách hiếm, rất ít bản đơn lẻ còn lại trên thế gian, nếu còn là bút tích thật thì giá trị không thể đong đếm được. Còn nữa. Hồ Chí Phi Tướng quân là vị tướng mà Kỳ Chính Dương kính nể nhất trong đời này, ông vẫn thường cảm khái không thể sinh cùng thời với Hồ Tướng quân chính là một điều đáng tiếc. Không ngờ con dâu mới thế mà lại tặng cho ông bội kiếm của Hồ Chí Phi Tướng quân, tâm ý tinh tế như vậy, Kỳ Chính Dương không muốn bội phục cũng khó.

Cũng không hẳn Kỳ Chính Dương bị Cố Thanh Trúc dùng hai món lễ vật này “mua chuộc”, chẳng qua từ tâm ý cùng cách hành xử này của nàng, Kỳ Chính Dương liền hiểu được con người nàng không giống những lời đồn khó nghe bên ngoài mà có thể là một người khôn giả ngu, che giấu đi giá trị của bản thân.

Thỏa mãn về lễ vật của Cố Thanh Trúc, chờ đến khi Kỳ Huyên cùng Cố Thanh Trúc đi về phía Vân thị, Kỳ Chính Dương đã háo hức cầm lấy cuốn “Binh pháp Hàn Võ” kia lên xem.

Hai người đứng trước mặt Vân thị, Kỳ Huyên dâng trà trước, nói: “Mẫu thân, dùng trà.”

Lúc trước khi Vân thị thấy biểu hiện của Cố Thanh Trúc so với những tiểu thư danh môn thế gia mà bà nhắm đến không hề thua kém, trong lòng đã càng thêm lo lắng. Người con gái này tâm tư kín đáo, có thể mê hoặc con trai bà đến độ đầu óc choáng váng, có thể thấy được là người cực kỳ có thủ đoạn.

Đón lấy tách trà của con trai uống hai ngụm, Vân thị đưa lại trà cho tỳ nữ.

Cố Thanh Trúc tiến lên dâng trà cho bà: “Mẫu thân đại nhân, mời dùng trà.”

Cố Thanh Trúc dâng trà lên, cung kính khom lưng, thế nhưng chờ một hồi lâu Vân thị vẫn không nhận lấy tách trà trong tay nàng. Cố Thanh Trúc cúi mặt, giữ nguyên động tác không nhúc nhích cứ như thể không có cảm giác gì, cung kính chờ đợi Vân thị nhận trà.

Vân thị dùng ánh mắt soi xét nhìn Cố Thanh Trúc từ trên xuống dưới, hy vọng có thể dùng cặp mắt này của mình nhìn thấu tỏ người con gái đứng trước mặt từ trong ra ngoài. Bà muốn xem xem rốt cuộc đứa con gái này có tâm địa ra sao, quả tim là màu đỏ hay là màu đen. Thế nhưng dù bà có cố ý làm khó dễ nhưng vẫn không thể khiến Cố Thanh Trúc có phản ứng gì đặc biệt, cứ như thể thời gian đã dừng lại.

Kỳ Vân Chi liếc nhìn Kỳ Tú Chi, âm thầm mấp máy môi. Kỳ Thần ngồi phía sau Vân thị, hai mắt cũng nhìn Cố Thanh Trúc chăm chú, may là hắn vẫn còn giữ được lý trí, khi bắt gặp cái nhìn đảo qua của Kỳ Huyên, lập tức quay sang hướng khác.

Kỳ Huyên cầm lấy tách trà trên tay Cố Thanh Trúc, đưa tới trước mặt Vân thị, cười làm lành rồi nói: “Mẫu thân à, người cứ suốt ngày đòi uống trà của con dâu, giờ đưa tới trước mặt người rồi, người lại cứ ngẩn ngơ mãi thôi.”

Vân thị nhíu mày, trừng mắt với con trai. Không thấy bà đang thử thách con dâu sao, thằng bé này quá thật thà, bị đứa con gái kia làm mê muội đầu óc, không để nàng phải chịu dù chỉ một chút thiệt thòi, sau này nếu người làm mẹ chồng như bà đây muốn quản giáo con dâu nói không chừng cũng khó khăn.

Đón lấy tách trà từ tay Kỳ Huyên, Vân thị uống hai ngụm rồi sai người dâng lễ vật lên.

Lễ vật gặp mặt Vân thị tặng cho con dâu Cố Thanh Trúc là hai miếng ngọc như ý, sắc xanh thượng hạng, hai bên sườn miếng ngọc còn khắc một chữ “Ngự”, có thể thấy được đây không phải là vật ngự tứ vua ban mà là vật ngự chế được làm ra để dâng vua.

Vật vua ban không thể đem mua bán cũng không thể tặng cho người khác, thế nên đây ắt hẳn là đồ được chế tác trong cung để dâng vua, bên ngoài dù có tiền cũng không thể mua.

“Đây là ngọc như ý phỉ thúy ngự chế. Các con mới thành hôn, Hầu gia chúc các con vì Kỳ gia mà sinh con đàn cháu đống, còn ta chúc các con vạn sự như ý, một đời bình an. Nếu đã là người một nhà thì sau này phải giữ một lòng, phu quân có trách nhiệm của phu quân, thê tử có nghĩa vụ của thê tử, vinh quang gia tộc cũng nằm ở các con.”

Lời chúc của Vân thị hoàn toàn thật lòng, tuy rằng đứa con dâu này không phải là người mà bà mong đợi, vừa bước vào cửa đã chọc cho bà không vui nhưng nếu đã vào nhà, Vân thị cũng sẽ không đuổi nàng đi, thể diện cần có thì không thể thiếu, còn con người tốt hay xấu thì để qua một thời gian sẽ từ từ xem xét.

“Đa tạ mẫu thân.”

Hồng Cừ nhận lấy lễ vật, đưa cho nha hoàn phía sau cầm lấy, đứng lui sang một bên cùng Trương Vinh. Người thứ hai đứng sau Hồng Cừ bước ra khỏi hàng, quỳ xuống trước mặt Vân thị, giơ khay lễ vật lên đỉnh đầu, trên khay đặt một chiếc vòng cổ đông châu. Trân châu bên ngoài thị trường có rất nhiều nhưng đông châu to bằng móng tay cái của đàn ông thế này có thể coi là bảo vật hiếm tháy. Cố Thanh Trúc tặng lễ vật là một chiếc vòng cổ có chừng hai mươi viên đông châu, mỗi viên trị giá khoảng trăm khoảnh ruộng tốt, vậy thì giá trị của hai mươi viên thật có thể khiến người ta líu lưỡi.

“Đây là đại châu chế tác ở Lưu Vực. Con không biết rõ sở thích mẫu thân, chỉ đành đem món đồ mà phụ nữ thích nhất dâng tặng mẫu thân, hy vọng người không ghét bỏ.”

Một chiếc vòng cổ hai mươi viên đông châu, ghét thế nào được bây giờ.

Dù cho là các vị tiểu thư công tử xuất thân từ Võ An Hầu phủ cũng không khỏi kinh ngạc bởi sự hào phóng của Cố Thanh Trúc. Mọi người đều nói mẫu thân nàng là con gái của gia đình giàu có nhất Giang Nam, bây giờ xem ra lời đồn này không sai, phải phú quý đến nhường nào mới có thể ra tay hào phóng như vậy đây.

Rời khỏi chỗ Vân thị, Kỳ Huyên lại dẫn Cố Thanh Trúc đến bên cạnh Quế mama, giới thiệu với nàng:

“Đây là Quế mama, tổ mẫu gần đây sức khỏe không tốt, liền sai Quế mama thay mặt tới đây gặp nàng.”

Quế mama đứng dậy hành lễ với Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc gật đầu đáp lễ. Quế mama lại đem lễ vật ra mắt của lão phu nhân Dư thị dâng lên, đó là một chuỗi Phật châu trầm hương. Phật châu cùng chiếc hộp đựng đều được làm từ trầm hương, vừa mở ra mùi hương đã tỏa ra khắp phòng. Một tấc trầm hương mười tấc vàng, lão phu nhân lễ Phật, món quà này cũng rất thích hợp.

Hồng Cừ phái người tiến lên nhận lấy, cùng dâng lên món lễ vật tặng lão phu nhân Dư thị. Đó là một miếng san hô tự nhiên, bệ đỡ làm bằng gỗ tử đàn, màu sắc của miếng san hô này cực kỳ rực rỡ, hình dáng sống động. Hai mắt Quế mama sáng ngời, nhìn thế tử phu nhân với vẻ bất ngờ. Lão phu nhân không thích vàng bạc, chỉ thích những tạo vật của thiên nhiên như đá hiếm, ngọc hiếm, cây hiếm, càng hiếm càng kỳ quái càng tốt bởi càng kỳ quái bao nhiêu càng sinh động bấy nhiêu. Vì thế miếng san hô tự nhiên này quá sức hợp ý.

Xem ra sau lưng thế tử phu nhân đã có cao nhân chỉ dẫn. Quế mama liếc nhìn Kỳ Huyên, trong lòng liền hiểu ra, thay mặt lão phu nhân nhận lễ vật, cũng nói lời cảm tạ với Cố Thanh Trúc.

Sau khi hành lễ với ba vị trưởng bối, tiếp theo sẽ tặng lễ vật cho hậu bối của Kỳ gia. Sau khi thấy được sự hào phóng của Cố Thanh Trúc, mọi người đều háo hức mong chờ lễ vật của mình.