Đích Thê Tại Thượng

Chương 122: “Đóa sen trắng” này là vận mệnh kiếp trước của Kỳ Huyên



Editor: Hannah

Kỳ Huyên đứng bên cạnh Cố Thanh Trúc, nói với những vãn bối khác trong phòng khách:

“Đây là đại tẩu của các ngươi, sau này các ngươi phải kính trọng, yêu thương nàng ấy. Nếu có ai dám ức hiếp nàng, ta tuyệt đối không tha, nghe rõ chưa?”

Đối với đám vãn bối này Kỳ Huyên cực kỳ có uy quyền, đám Kỳ Thần, Kỳ Bách, Kỳ Vân Chi, Kỳ Tú Chi đồng loạt bước lên đứng vào hàng, cung kính hành lễ với Cố Thanh Trúc, nói: “Đại tẩu.”

Cố Thanh Trúc nhìn những gương mặt quen thuộc trước mắt, nở nụ cười hiền hòa. Kỳ Huyên chỉ vào bọn họ, giới thiệu sơ qua, Cố Thanh Trúc cũng giả vờ nghe, đợi Kỳ Huyên nới xong mới đưa lễ vật ra mắt cho bọn họ.

Kỳ Thần và Kỳ Bách mỗi người được tặng một bộ tứ bảo bằng ngọc, chất ngọc trong suốt, khi tay chạm vào có thể cảm nhận được hơi ấm, còn lễ vật tặng cho Kỳ Vân Chi và Kỳ Tú Chi là một trang sức bằng vàng của Trân Bảo Lâu. Lễ vật như vậy không thể coi là tầm thường.

“Được rồi, đi tới tiền viện đi. Các vị cô cô thẩm thẩm đều đang ở đó.”. Ra‎ chương‎ nhanh‎ nhất‎ tại‎ #‎ 𝘛RÙ𝑀𝘛RU‎ 𝙔Ệ𝖭﹒vn‎ #

Vân thị nói với Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc. Kỳ Huyên vâng lệnh, dẫn theo Cố Thanh Trúc đi tới tiền viện. Vợ chồng Võ An Hầu cũng cho các con lui xuống, hai vợ chồng dắt tay nhau đi về phía viện của lão phu nhân.

Trên đường đi, Vân thị hỏi Kỳ Chính Dương: “Hầu gia, người cảm thấy cô nương này như thế nào?”

Trong tay Kỳ Chính Dương còn đang cầm cuốn “Binh pháp Hàn Võ”, nghe Vân thị hỏi mình mới ngẩng đầu nhìn bà, đáp: “Còn thế nào nữa? Rất… ờ, khá tốt mà. Suy tính rất kỹ càng.”

Vân thị nghe xong liền thấy hợp ý: “Hầu gia cũng cảm thấy vậy sao? Thiếp cũng thấy cô nương này suy tính quá kỹ càng. Huyên Nhi nhà chúng ta ngây thơ chất phác, sao có thể sánh được với người có đầu óc suy tính như nàng ta, bảo sao không bị nàng ta bắt chẹt. Đúng là một người lợi hại.”

Kỳ Chính Dương vốn dĩ không quá để tâm, nghe thê tử nói vậy mới cảm thấy không đúng:

“Ta nói suy nghĩ rất tinh tế là có ý khen ngợi, sao đến miệng nàng lại thay đổi ngữ nghĩa thế nhỉ. Huyên Nhi cũng không phải thằng ngốc, chẳng lẽ nó không phân biệt được cái gì tốt cái gì xấu hay sao? Hai vợ chồng có gì mà phải tính toán so đo, nàng nghĩ quá lên thôi.”

Vân thị nhìn cuốn binh thư trong tay phu quân mình, càng thấy thêm ngứa mắt, trong lòng vẫn ẩn giấu sự cáu kỉnh, liếc mắt nhìn Kỳ Chính Dương rồi nói: “Đàn ông nhận xét về đàn bà và đàn bà nhận xét về đàn bà không giống nhau. Đàn ông các người chỉ nhìn bề ngoài, vừa thấy dung nhan xinh đẹp liền thấy người ta tốt, căn bản không suy xét về bản chất.”

Kỳ Chính Dương không muốn tiếp tục cãi cọ với Vân thị về vấn đề này. Khi còn trẻ ông vẫn thi thoảng đôi co với bà vài câu nhưng cãi tới cãi lui bà ấy chưa từng tin ông, nói thế nào cũng không tin, cả ngày chỉ biết lải nhải, không lúc nào yên tĩnh. Hai người thiếp trong phủ đều là nha hoàn thông phòng hầu hạ Kỳ Chính Dương trước khi ông thành thân, sau khi thành thân nâng họ lên làm di nương. Cả đời này Kỳ Chính Dương cũng chỉ từng bị sắc đẹp mê hoặc đúng một lần, người đó chính là mẹ đẻ của Kỳ Thần và Kỳ Vân Chi. Bà ấy là một vũ cơ có dung mạo vô cùng kiều diễm, Kỳ Chính Dương khi ấy thực sự đã rung động, nếu không phải vì bà ấy bạc mệnh thì bây giờ có lẽ đã là di nương trong phủ.

Vân thị luôn lấy những chuyện như thế này ra so đo chấp nhặt với ông, có chuyện gì cũng đem ra nói, không có chừng mực. Ban đầu Kỳ Chính Dương còn dỗ dành bà nhưng sau này vì bà nói quá nhiều, cứ có cơ hội là lại lải nhải, lâu dần ông cũng không còn hứng thú dỗ dành.

Có đôi khi im lặng so với nói chuyện còn tốt hơn, Kỳ Chính Dương hiểu rất rõ đạo lý này.

Vân thị thấy ông không nói lời nào thì thầm ghi hận trong lòng, trong đầu ngập tràn hình ảnh con trai mình bị người ta “dắt mũi”, càng nghĩ càng thấy lo lắng.

*****

Sau khi vợ chồng Võ An Hầu rời khỏi, Kỳ Vân Chi cùng Kỳ Tú Chi cùng so sáng lễ vật được tặng, kiểu dáng giống nhau như đúng. Còn phía Kỳ Thần cùng Kỳ Bách, tứ bảo trong tay hai người cũng hoàn toàn giống y hệt nhau.

Kỳ Vân Chi cảm thấy từ lâu mình đã không nhận được quà tặng giống hệt với Kỳ Tú Chi, tuy rằng bốn người bọn họ đều là con vợ lẽ thế nhưng từ nhỏ nàng ta và ca ca Kỳ Thần đã được phu nhân Vân thị nuôi dưỡng, cực kỳ thân cận với Vân thị, quan hệ không khác gì mẹ con ruột thịt, nhiều người của phủ đệ khác còn tưởng nàng ta là con ruột của chính thê Vân thị, đối xử với nàng khách khí hơn so với Kỳ Tú Chi nhiều.

Cố Thanh Trúc mới gả vào phủ nên không biết những chuyện này cũng là bình thường, thế nhưng nàng không dò hỏi chút nào hay sao. Vậy nên tuy được nhận lễ vật quý giá nhưng trong lòng Kỳ Vân Chỉ vẫn có phần không vui.

“Vân Chi tỷ tỷ, đại tẩu ra tay thật hào phóng. Chiếc vòng cổ đông châu tặng cho mẫu thân khi nãy toàn những hạt châu lớn, muội còn chưa từng thấy bao giờ đâu.” Kỳ Tú Chi âm thầm tấm tắc.

Nàng ta cùng Cố Thanh Trúc coi như có duyên gặp mặt vài lần, lần nào gặp cũng chỉ cảm thấy Cố Thanh Trúc là một cô nương khá bình thường thế nhưng lời đồn truyền đến tai đều miêu tả nàng hung dữ đến nhường nào, Cố gia thiếu quy củ thế này thế kia, không ngờ một cô nương xuất thân từ gia đình như vậy mà tác phong cùng cách hành xử lại rất hào phóng, khiến người ta được mở mang tầm mắt.

“Đúng vậy, đừng nói là muội, ta cũng chưa từng được thấy qua. Vị đại tẩu này của chúng ta thật rộng rãi.”

Kỳ Vân Chi vừa nói chuyện vừa đi ra cửa, còn Kỳ Tú Chi lại đem lễ vật đưa tới trước mặt An di nương. Lúc trước, sau khi Cố Thanh Trúc chào hỏi nhóm huynh đệ tỷ muội và tặng lễ vật cũng đã tặng một ít lễ vật cho An di nương và Đỗ di nương, giá trị tuy rằng không thể so sánh với đồ tặng cho Hầu gia và phu nhân nhưng so với các tiểu thư và công tử thì cũng không thua kém chút nào. Di nương là thiếp vốn không có mấy thể diện, được thế tử phu nhân đối đãi khách khí như vậy, đủ thấy đây là một người đối nhân xử thế không tệ. Sau này thế tử kế thừa tước vị, những người lớn tuổi như họ còn phải nương vào thế tử phu nhân mà kiếm ăn, nếu phu nhân hào phóng một chút, cuộc sống sau này của họ cũng tốt đẹp hơn một chút.

*****

Rời khỏi phòng khách của viện chính, Kỳ Huyên nhéo tay Cố Thanh Trúc, suốt dọc đường đi chàng luôn tươi cười rồi lại quay đầu nhìn nàng. Cố Thanh Trúc bị chàng nhìn đến phát hiện liền quay mặt đi, Kỳ Huyên lại khoác tay lên vai nàng, tư thế thân mật, nói thầm:

“Ta còn tưởng hôm nay nàng sẽ không để bọn họ được dễ chịu chứ.”

Đến tận sáng hôm nay, Kỳ Huyên vẫn nghĩ như vậy. Cố Thanh Trúc bị chàng ép phải thành thân, trong lòng nàng không thoải mái, chính nàng cũng thừa nhận muốn quậy cho Kỳ gia đến mức “gà bay chó sủa”, khiến chàng hối hận cho bằng được mới thôi, thế nên Kỳ Huyên đã chuẩn bị tâm lý để Cố Thanh Trúc “đại náo” cả phủ, không màng đến thể diện của chàng. Thế mà không ngờ khi đối diện với phụ thân cùng mẫu thân, nàng lại giữ dáng vẻ thong dong, còn âm thầm chuẩn bị nhiều lễ vật ra mắt như vậy. Nếu nói trong lòng Kỳ Huyên không đắc ý thì chính là nói dối. Chàng đang khoái chí không biết bao nhiêu mà tả xiết đây.

Cố Thanh Trúc hất tay Kỳ Huyên khỏi vai mình, nói: “Ta muốn chọc tức cũng phải là chọc tức ngươi. Hầu gia cùng phu nhân trước nay đối với ta rất tốt, ta đương nhiên phải kính trọng bọn họ, đó là đền đáp ân tình của họ đối với ta, không hề có chút liên quan đến ngươi, đừng tự ‘dát vàng’ lên mặt mình.”

Nét mặt Kỳ Huyên vẫn hớn hở tươi tắn như hoa nở, không để tâm tới lời nói tuyệt tình của Cố Thanh Trúc, chàng nói: “Phải rồi phải rồi, nàng có tình cảm với họ, kính trọng họ là phải rồi, nếu có tức giận điều gì thì cứ trút lên đầu ta, trút bao nhiêu cũng được.”

Cố Thanh Trúc liếc nhìn Kỳ Huyên, nếu không phải vì sắp tới phòng khách thì lúc này nàng thật sự muốn thử “trút giận” lên đầu Kỳ Huyên xem sao.

Từ kiếp trước Cố Thanh Trúc đã quen với việc ứng phó với họ hàng thân thích của Kỳ gia, thế nên việc nhận mặt người này người kia đối với nàng không chút trở ngại. Một người tiến lên, một lần gọi tên, nhớ kiếp trước Cố Thanh Trúc phải một mình trải qua chuyện này, nhóm họ hàng thân thích này mỗi người góp một câu khiến nàng đầu óc choáng váng, chưa kể có nhiều người còn hỏi mấy câu khiến người ta khó xử, phần lớn đều là những chuyện liên quan đến thanh danh Cố gia, ám chỉ này nọ rằng nàng không xứng với Kỳ Huyên.

Trước mặt đám họ hàng thân thích này Cố Thanh Trúc từng phải chịu nhiều uất ức, cụ thể thế nào nàng đã không còn có thể nhớ rõ. Xưa nay nàng không phải là người dễ chịu sự ảnh hưởng của người khác, lời người ta nói gần như không có mấy tác dụng với nàng, thế nên dù cho bọn họ nói nàng không xứng với Kỳ Huyên, nàng cũng chỉ nhẫn nhịn trong lòng. Khi ấy nàng có một niềm tin vững chắc ngu ngốc rằng bất kể người khác có nói nàng và Kỳ Huyên không hợp nhau đến mức nào, nàng cũng đều dựa vào nỗ lực của bản thân để gả cho Kỳ Huyên, những lời gièm pha bên ngoài cũng chỉ là sự ghen ăn tức ở.

Thế nhưng lần này có Kỳ Huyên cùng nàng tham dự, những nhóm họ hàng thân thích thường qua lại còn mở miệng nói vài câu, còn nhóm những người chẳng mấy khi liên hệ thì đến một câu cũng không dám thốt nên lời. Nhờ đó mà bầu không khí khá hòa hợp, mọi người cười nói rôm rả, trò chuyện vài câu là xong.

Trong số những người này, người khiến Cố Thanh Trúc chú ý là một tiểu cô nương thanh tú. Nàng ta ngồi bên cạnh cô của Kỳ Huyên, nét mặt thẹn thùng như một đóa sen trắng. “Đóa sen trắng” này là vận mệnh kiếp trước của Kỳ Huyên, Kỳ Huyên đã từng vì nàng ta mà làm ra không ít chuyện nông nổi, ngay cả sau khi “đóa sen trắng” này đã gả chồng, nàng ta ở một nơi cách kinh thành thật xa vẫn có thể khiến Kỳ Huyên bán mạng cho mình, cho đến khi kéo theo cả Võ An Hầu phủ cùng chịu liên lụy.

Nhan Tú Hòa mặc xiêm y giản dị trang nhã, búi tóc nghiêm chỉnh đoan trang, ngồi ở đó khiến người ta thấy mà thương. Vẻ mặt nàng ta có vẻ không được vui, trong ấn tượng của Cố Thanh Trúc, Nhan Tú Hòa hình như không có thời khắc nào vui vẻ, nàng ta luôn xuất hiện trước mắt mọi người với một vẻ mặt lạnh nhạt, thanh cao có phần kiêu ngạo. Thế nhưng Kỳ Huyên lại thích người như thế, Nhan Tú Hòa càng lãnh đạm bao nhiêu, Kỳ Huyên lại càng si mê nàng ta bấy nhiêu.

Kỳ Huyên rót trà cho Cố Thanh Trúc, nhìn theo hướng ánh mắt nàng, trong lòng căng thẳng, hắng giọng hai tiếng để lôi kéo sự chú ý của Cố Thanh Trúc, đưa tách trà tới tay nàng, cười nịnh nọt rồi nói:

“Đừng nhìn nữa, uống trà đi.”

Cố Thanh Trúc trong lòng cười lạnh, nhận lấy tách trà nhưng lại không uống mà chỉ để một bên, sau đó xoay người sang hướng khác nói chuyện với hai vị thẩm thẩm.

Nhan Tú Hòa tuy đang cúi đầu nhưng ánh nhìn nơi khóe mắt lại chưa từng dời khỏi Kỳ Huyên cùng tân nương của chàng. Biểu ca của nàng ta đã thật sự thay đổi rồi, trước khi xuất chinh mọi chuyện biểu ca làm luôn là vì nàng ta, chưa nói đến chuyện nàng ta thích gì biểu ca đều sẽ cho, ít nhất lần nào đi đâu cũng sẽ mua đồ cho nàng ta. Nhan Tú Hòa biết vị biểu ca này của mình ham thứ mới lạ thế nên thường ngày nàng ta đối xử với chàng rất lạnh nhạt, biểu ca càng đối xử với nàng ta tốt hơn, dần dà, Nhan Tú Hòa đã quen với việc này.

Vốn tưởng rằng sau khi biểu ca xuất chinh trở về, nàng ta còn có thể giở chiêu trò cũ ra, giành lấy sự yêu thương của biểu ca, không ngờ mới chỉ qua một thời gian ngắn mà biểu ca đã cưới người khác. Nếu chàng cưới một thiên kim tiểu thư thế gia danh môn thì thôi đi nhưng đứa con gái của Cố gia này xuất thân so với nàng ta lại chẳng cao hơn bao nhiêu. Gia đình của nàng ta sa sút nên mới phải đi ăn nhờ ở đậu thế này, còn đứa con gái Cố gia kia tuy xuất thân từ Bá phủ nhưng lại mồ côi mẹ, gia đình đằng ngoại là thương nhân, so với Nhan Tú Hòa còn không bằng. Thật là không thể hiểu nổi, biểu cao sao lại có thể để mắt tới một đứa con gái như thế này.

Nhìn vẻ hờ hững của Cố Thanh Trúc với biểu ca, trong lòng Nhan Tú Hòa càng thêm ủ rũ. Biểu ca đúng là yêu thích loại con gái đối với chàng lạnh như băng, nàng ta hối hận tuy rằng đã khám phá ra điều này nhưng lại không áp dụng ở thời điểm có lợi nhất, “trói chặt” trái tim của biểu ca. Trước kia nàng ta vẫn nghĩ phải “thả lưới để câu cá lớn”, để sau khi biểu ca đã chìm đắm trong nỗi si mê dành cho nàng ta mới “thu lưới”, khi đó biểu ca sẽ không thoát nổi lòng bàn tay của mình.

Giờ phút này tâm trạng của Nhan Tú Hòa vô cùng phức tạp, giống như có một con cá to mà nàng ta đã nhắm vào từ nhiều năm nay, chỉ còn chờ thu lưới, thế mà vào phút cuối lại bị người khác câu mất. Thật buồn bực.