Đích Thê Tại Thượng

Chương 141: Gặp gỡ ở Ngự Hoa Viên



Editor: Hannah

Lần này, Hoàng hậu tổ chức một bữa tiệc xuân nhỏ ở Ngự Hoa Viên. Tiết trời tháng tư tháng năm, kỳ hoa dị thảo trong Ngự Hoa Viên đua nhau nở rộ, cực kỳ tươi đẹp.

Hoàng hậu hội kiến các nữ quyến ở Phượng Tảo Cung. Trần Quốc Công phu nhân cùng hai người con dâu là Liễu thị và Phương thị vào cung yết kiến. Sau khi bái kiến xong, Liễu thị cùng Phương thị theo lệnh tới Ngự Hoa Viên đi dạo. Vân thị sợ Cố Thanh Trúc buồn chán nên cũng để nàng dạo chơi cùng hai vị phu nhân.

Liễu thị xuất thân từ An Định Hầu phủ, Phương thị xuất thân từ Chấn Uy Tướng quân phủ. Liễu thị dường như nhận ra Cố Thanh Trúc, sau khi ba người họ rời khỏi Phượng Tảo Cung, Liễu thị liền cười hỏi nàng:

“Người là Võ An Hầu thế tử phu nhân sao?”

Cố Thanh Trúc khẽ mỉm cười, đáp: “Đúng vậy.”

“Nghe danh không bằng gặp mặt, quả nhiên là dung mạo khuynh thành.” Liễu thị là một thiếu phụ có khuôn mặt tròn, miệng cười tủm tỉm, nhìn ngoại hình có vẻ trên hai mươi tuổi.

Cố Thanh Trúc cũng không biết phải đáp lại lời khen bất ngờ này như thế nào, chỉ tiếp tục mỉm cười. Phương thị đứng bên cạnh không nói gì, vẫn luôn quan sát nàng, Cố Thanh Trúc cũng làm như không nhận thấy. Trong mắt người ngoài, việc nàng có thể gả cho Kỳ Huyên thật sự là một việc khó có thể tin, sau lưng đã bị đàm tiếu không biết bao nhiêu.

Liễu thị và Phương thị đối với nàng cũng coi như khách khí, không hỏi những vẫn đề khiến nàng khó trả lời. Ba người họ tới Ngự Hoa Viên, bên trong đã có không ít nữ quyến tới ngắm hoa, tì nữ đang đi qua đi lại dâng trà, bầu không khí cực kỳ thân thiện.

Liễu thị và Phương thị gặp người quen, sau khi cáo biệt Cố Thanh Trúc liền cùng người quen trò chuyện. Cố Thanh Trúc nhìn quanh một vòng, thấy có đình hóng gió còn trống, xung quanh cũng không có hoa cỏ gì, liền qua đó ngồi. Đối diện có hai người đang đi tới, người đi đầu chính là Sùng Kính Hầu phu nhân Đoàn thị, hai người theo sau là một vị cô nương Hja gia cùng Cố Ngọc Dao.

Cố Ngọc Dao đã nhìn thấy Cố Thanh Trúc từ xa. Lúc trước có hai vị phu nhân nói chuyện cùng nàng, thoạt nhìn thân phận có vẻ rất cao, đối đãi với Cố Thanh Trúc cũng rất lễ phép, ngay cả khi cáo từ cũng hành bình lễ. Cố Thanh Trúc mặc y phục hoa vải voan, có phần khác biệt với phong cách trang điểm thanh nhã của nàng khi còn ở Cố gia, nhìn bề ngoài cao quý bất phàm. Ngay cả Cố Ngọc Dao cũng không thể không thừa nhận rằng ngoại hình của Cố Thanh Trúc rất xuất chúng, cho dù đứng giữa đám phu nhân tiểu thư hào môn cũng toát ra phong thái đặc biệt.

Đoàn thị cũng nhìn thấy Cố Thanh Trúc, bước chân hơi khựng lại một chút nhưng vẫn đi tới. Cố Thanh Trúc hành lễ với Đoàn thị, nhẹ nhàng nói: “Tham kiến Hầu phu nhân.”

Đoàn thị đánh giá Cố Thanh Trúc một lượt, trong lòng cũng cảm khái, trước đây thật sự không tài nào ngờ được nữ nhi của Cố gia lại có thể leo tới ngưỡng cửa Kỳ gia, uổng công lúc trước khi Tần thị tới phủ đề nghị đổi người, bà ta cùng Hầu gia còn thầm thở phào nhẹ nhõm. Khi đó bọn họ cho rằng Cố Ngọc Dao dù dao cũng còn một người mẹ là Tần thị dạy dỗ, mà Cố Tri Viễn đúng là cưng chiều Cố Ngọc Dao hơn, trong khi đó Cố Thanh Trúc có thể nói là cha không thương mẹ không yêu, mẹ đẻ còn qua đời sớm. Một cô nương đang ở tuổi quan trọng nhất lại không có mẹ đẻ ở bên cạnh dạy dỗ thì nhân phẩm làm sao có thể tốt được chứ, thế nên bọn họ mới đồng ý với yêu cầu của Tần thị, đem hôn sự của Hạ Bình Chu đổi từ Cố Thanh Trúc thành Cố Ngọc Dao.

Bọn họ cứ thế ngu ngốc chọc phải mối phiền toái là Tần thị, cuối cùng lại cưới Cố Ngọc Dao về nhà, so với tưởng tượng thực sự khác xa một trời một vực. Lần trước, khi Cố Thanh Trúc về thăm nhà mẹ đẻ, bà còn cố ý chấp nhận lời thỉnh cầu của Hạ Bình Chu, cho phép Cố Ngọc Dao về Cố gia một ngày, vốn là muốn để Hạ Bình Chu tiếp xúc với Võ An Hầu thế tử Kỳ Huyên nhiều một chút. Thế mà đến buổi chiều đứa nhỏ kia lại trở về một mình, khi hỏi nguyên nhân, hắn lại đem tất cả những lời Cố Ngọc Dao đã nói thuật lại một lần. Khi đó, Đoàn thị cùng Hạ Vinh Chương mới biết được hóa ra sự nhân nhượng và thỏa hiệp của bọn họ đối với Cố Ngọc Dao trong mắt nàng ta lại là sự ức hiếp, chỉ chờ cơ hội về nhà liền vạch tội Hạ gia. Tuy rằng Cố gia sẽ không vì Cố Ngọc Dao mà gây phiền toái cho Hạ gia, thế nhưng hành động này của Cố Ngọc Dao thật chẳng tốt lành gì.

Ngược lại, qua lời kể của Hạ Bình Chu, lời giải thích của Cố Thanh Trúc lại khiến Đoàn thị và Hạ Vinh Chương cảm thấy rất bất ngời. Điều mà Cố Thanh Trúc có thể nghĩ đến, Cố Ngọc Dao lại không chịu hiểu ra, cho thấy cái nhìn thiển cận, khiến cho Hạ Vinh Chương lại một lần nữa vì sự lựa chọn trước đây mà hối hận đến choáng váng.

“Thế tử phu nhân miễn lễ. Sao người lại ở đây một mình vậy?”

Đoàn thị quan sát Cố Thanh Trúc dung mạo xinh đẹp, thầm nghĩ loại con gái này không bước qua cửa Hạ gia cũng tốt, một khi bước vào xem chừng cũng là một mối phiền toái, Hạ Bình Chu chẳng phải sẽ bị nàng ta “dắt mũi” hay sao. Bản thân Đoàn thị là mẹ kế, thái độ đối với hai đứa trẻ mà Vạn thị để lại khá mâu thuẫn, vẫn hy vọng bọn họ có thể làm rạng danh Hạ gia nhưng lại hy vọng bọn họ đừng quá xuất sắc, nếu không chẳng phải sẽ trở thành áp lực cho con trai của bà ta hay sao. Con trai của bà ta còn quá nhỏ, người làm mẹ như bà ta vẫn phải suy tính cho con trai mới được.

Cố Thanh Trúc gả vào Kỳ gia, dù cho Võ An Hầu thế tử có sủng ái nàng nhưng lại chưa chắc có được sự yêu mến của Kỳ gia. Đoàn thị thấy Cố Thanh Trúc đi dạo một mình trong Ngự Hoa Viên, trong lòng càng đoan chắc điều này.

Cố Thanh Trúc nhoẻn miệng cười, đáp:

“Mẫu thân và Hoàng hậu nương nương đang ở Phượng Tảo Cung nói chuyện. Ta cùng hai vị thiếu phu nhân của phủ Quốc công tới đây, khi tới hoa viên, hai vị phu nhân được bạn bè dẫn đi.”

Đoàn thị muốn quan sát nét mặt Cố Thanh Trúc để thăm dò xem lời nàng nói là thật hay giả. Dù cho nàng ở Võ An Hầu phủ không được yêu quý thì cũng sẽ không tỏ thái độ trước mặt người ngoài. Đoàn thị cười, nói:

“Thì ra là thế. Nếu thế tử phu nhân đã đi một mình thì không bằng đi cùng chúng ta, vừa hay tỷ muội hai người cũng ít khi gặp mặt.”

Cố Thanh Trúc nhìn về phía Cố Ngọc Dao, thấy cử chỉ của nàng ta so với trước đây đã quy củ hơn nhiều nhưng động tác lại hơi cứng đờ, vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích. Đoàn thị dường như hơi khó chịu, khẽ hắng giọng, nói:

“Con dâu Bình Chu, có nghe ta nói không? Còn không mau tiến lên hành lễ với thế tử phu nhân? Tuy là tỷ muội một nhà nhưng lễ nghĩa vẫn không thể quên.”

Nét mặt Cố Ngọc Dao cứng đờ, cúi đầu tiến lên phía trước, hành lễ với Cố Thanh Trúc, lí nhí nói:

“Tham kiến thế tử phu nhân.”

Cố Thanh Trúc nhìn nàng ta, giơ tay nói: “Mấy ngày không gặp, muội muội hình như lại gầy đi rồi.”

Cố Ngọc Dao đúng là lại gầy hơn so với trước đây, sắc mặt cũng không tốt lắm, bụng lại to hơn một ít, xiêm y cũng đổi thành loại kiểu dáng rộng thùng thình.”

Cố Ngọc Dao còn chưa kịp đáp lại lời nói quan tâm của Cố Thanh Trúc thì Đoàn thị đứng bên cạnh đã khẽ hắng giọng. Lúc này, nàng ta mới vội vàng mở miệng: “Là do nôn nghén hơi nghiêm trọng một chút, không có gì đáng ngại.”

“Được rồi, đến bên đình ngồi một lát đi, ta cũng hiếu khi được gặp thế tử phu nhân.”

Đoàn thị chỉ vào đình hóng gió cách đó không xa, muốn mời Cố Thanh Trúc qua đó ngồi trước. Ánh mắt Cố Thanh Trúc liếc nhìn Cố Ngọc Dao vài lần, sau đó, nàng nói với Đoàn thị:

“Lát nữa khi Hoàng hậu nương nương tới, ta còn phải ngồi cùng mẹ chồng, để lần sau có cơ hội sẽ trò chuyện với Hầu phu nhân.”

Cố Thanh Trúc nói xong liền hành lễ với Đoàn thị. Khi đi lướt qua người Cố Ngọc Dao, nàng dừng bước, đưa tay chỉnh lại trâm cài tóc cho nàng ta, dịu dàng nói:

“Nếu nôn nghén nghiêm trọng thì có thể mời đại phu tới kê đơn thuốc điều dưỡng. Nếu thật sự khó chịu thì mấy lễ nghi gì đó miễn đi cũng được, cũng không ai đi so đo với một thai phu. Cứ nôn nghén liên tục như vậy cũng không ổn, cái thai trong bụng muội là con cháu cảu Hạ gia, không thể sơ xuất.”

Lời này của Cố Thanh Trúc tuy là nói với Cố Ngọc Dao nhưng tường minh và hàm ý đều đang nhắm vào Hạ gia. Đoàn thị nhận ra được Cố Thanh Trúc đang nói đỡ cho Cố Ngọc Dao, để Hạ gia đối xử với nàng ta tốt hơn một chút. Sắc mặt Đoàn thị hơi thay đổi, Cố Ngọc Dao cũng biến sắc, thế nhưng nàng ta lại không nghĩ được sâu xa như vậy, chỉ có thể dò đoán ý bên ngoài của Cố Thanh Trúc. Thậm chí ngay cả ý bên ngoài của Cố Thanh Trúc nàng ta nghe còn không hiểu, bởi đầu óc nàng ta còn đang bế tắc trong nỗi sỉ nhục khi bị buộc phải hành lễ với Cố Thanh Trúc lúc nãy.

“Người tính không bằng trời tính”, mới chỉ qua vài tháng, vận mệnh của nàng ta và Cố Thanh Trúc đã thay đổi đến độ “nghiêng trời lệch đất”. Khi đính hôn với Hạ Bình Chu, nàng ta còn ảo tưởng muốn thấy cảnh sau này Cố Thanh Trúc phải hành lễ với mình, thế nhưng hôm nay tình thế lại đảo ngược, Cố Thanh Trúc như một người thắng cuộc, khoe khoang trước mặt nàng ta, còn cố ý nhân lúc Đoàn thị cũng ở đây, chẳng phải là vì muốn dùng Đoàn thị để thị uy với nàng ta sao. Đúng là tiểu nhân đắc chí.

Sau khi nói xong, Cố Thanh Trúc hành lễ với Đoàn thị, đi về phía Phượng Tảo Cung.

Chờ đến khi nàng khuất sau chỗ rẽ, Đoàn thị mới hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Cố Ngọc Dao, trong cái liếc mắt kia có bao nhiêu ghét bỏ. Cố Ngọc Dao sợ nhất ánh mắt này của Đoàn thị, sợ tới mức càng cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn bà ta.

“Đúng là tỷ muội một nhà.”

Đoàn thị nghiên răng nghiến lợi buông một câu, Cố Ngọc Dao tủi thân muốn khóc, oán trách Cố Thanh Trúc vô lễ trước mặt Đoàn thị, hại nàng phải hứng cơn giận này của bà ta, cũng không biết sau khi về phủ, bà ta sẽ lại dùng cách gì để đối phó với mình.

Cố Ngọc Dao cảm thấy mình là thai phụ thê thảm nhất trên đời. Người ta khi mang thai sẽ được cả phủ từ trên xuống dưới nâng niu, hầu hạ như công chúa, ngay cả con dâu gia đình bình thường khi có con trong bụng cũng sẽ được yêu chiều hơn thường ngày, thế nhưng Hạ gia lại không như vậy. Đoàn thị lấy cớ lễ nghi của Cố Ngọc Dao không tốt, mời một vị mama quản giáo từ trong cung về phủ, mỗi ngày theo sát Cố Ngọc Dao học tập lễ nghi, mỗi lần đứng là đứng liên tục nửa canh giờ, căn bản không hề có sự cảm thông dành cho thai phủ. Khi ở trong phủ, mọi thứ Cố Ngọc Dao ăn và dùng đều phải làm theo quy tắc, nếu đột nhiên muốn dùng cái gì, ăn cái gì đều phải tự bỏ tiền ra đem về phòng bếp nhỏ làm, sau khi mua về còn phải ăn lén lút. Hạ nhân trong phủ càng khiến người ta thêm tức giận, có lẽ vì biết nàng ta không được phu nhân thích nên có những lúc nàng ta sai người đi mua đồ, giá cả lại đắt hơn nhiều so với bình thường mà hoàn toàn không có lý do chính đáng, nếu không phải bao biện là đồ này đắt thì cũng chống chế thứ này hiếm có, tóm lại là chỉ moi tiền.

May mà ngày hôm đó Trần thị cho nàng ta mấy nghìn lượng bạc để tiêu dùng, nếu không, Cố Ngọc Dao cũng không biết mình sẽ phải sống ở Hạ gia như thế nào nữa.

Ngày hôm đó, sau khi nàng ta về Hạ gia đã từng phái người gửi thư cho Trần thị hai lần, cầu xin bà cứu mình, hy vọng Trần thị có thể đến Hạ gia đón mình về Cố gia ở một thời gian. Nàng ta không yêu cầu gì nhiều, chỉ muốn về Cố gia sống một thời gian là tốt rồi, thế nhưng Trần thị lại không đồng ý, còn cho người nhắn lại rằng nàng ta phải thử hòa nhập với Hạ gia, đừng viết thư về cho Cố gia cầu cứu nữa.

Trong lòng Cố Ngọc Dao vô cùng tủi nhục. Nếu người của Hạ gia có thể đáng tin thì nàng ta có đến mức phải nhờ Trần thị ra mặt hay không. Người làm chủ ở Hạ gia là Đoàn thị, Đoàn thị hận mẫu thân của nàng ta là Tần thị, bản thân nàng ta có liên can nên cũng không tốt lành gì. Nhưng thứ khiến trái tim Cố Ngọc Dao đóng băng lại chính là Hạ Bình Chu. Nàng ta đã tới trước mặt Hạ Bình Chu không ngừng khóc lóc, kể lể chuyện Đoàn thị ức hiếp mình, thái độ của Hạ Bình Chu lại vô cùng lạnh nhạt. Dù cho Cố Ngọc Dao lôi đứa bé trong bụng ra, Hạ Bình Chu cũng chỉ thờ ơ, còn mắng mỏ nàng ta, bảo nàng ta đừng gây phiền phức cho hắn. Cố Ngọc Dao cảm thấy mình ở Hạ gia không nơi nương tựa, ngay cả một người đáng tin ở bên cạnh cũng không có, thật bực mình.