Đích Thê Tại Thượng

Chương 142: Tiếng đùa giỡn truyền ra từ trong phòng, vẫn còn ríu rít tới tận đêm khuya



Editor: Hannah

Cố Thanh Trúc ngắm hoa trên hành lang Phượng Tảo Cung, từ phía đối diện có mấy người nữ quyến quý tộc đi tới, bước đi như gió, dây lưng tung bay, trong tay đều cầm một chiếc quạt tròn che mặt, phong thái cực kỳ tao nhã.

Khi đi lướt qua người Cố Thanh Trúc, họ còn quay sang nhìn nàng, gật đầu thay cho hành lễ, thế nhưng lời nói thốt ra lại không mấy dễ nghe.

“Nghe nói Võ An Hầu thế tử cưới tiểu thư Trung Bình Bá phủ, vị tiểu thư kia thanh danh bên ngoài không tốt, nghe nói rất hung hãn.”

Một vị cô nương trong số đó nói.

Một người khác liền lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, ta cũng nghe nói thế, đúng thật là hung hãn, dám gọi cậu mình tới để trợ giúp đòi lại của hồi môn từ tay phụ thân.”

“Đâu chỉ có vậy, nghe nói nàng ta còn tự mình mở y quán ở bên ngoài, những người tới chữa trị đều là loại người hạ đẳng lòng chân tay loét mủ, rất dơ bẩn.”. Cập‎ 𝓃hậ𝐭‎ 𝐭ru𝐲ệ𝓃‎ 𝓃ha𝓃h‎ 𝐭ại‎ ﹏‎ TRu𝘔TR‎ 𝑈Ye𝑁﹒𝙑𝑁‎ ﹏

Các cô nương chụm đầu vào nhau vừa cười duyên vừa trò chuyện. Đến khi bọn họ đi xa, Cố Thanh Trúc còn nghe bọn họ nói:

“Võ An Hầu thế tử đúng là ‘có mắt như mù’, sao có thể yêu thích loại con gái phong trần như thế được. Năm đó, ta từng có may mắn được gặp Kỳ thế tử vài lần, nhân phẩm lại như vậy, thật là đáng tiếc.”

Cố Thanh Trúc: ……

Nếu là kiếp trước, khi nghe thấy những lời này, Cố Thanh Trúc đương nhiên sẽ muốn xông lên tranh cãi với nhóm người nhiều chuyện đó một phen. Kiếp trước, từ sâu thẳm trong lòng nàng rất tự ti, rất yếu đuối, sợ nhất việc người khác nói nàng và Kỳ Huyên không xứng đôi, thế nên mỗi khi nghe được mấy lời đàm tiếu như thế này đều không nhịn được mà cãi cọ. Thế nhưng bây giờ thì sao, những lời này nàng nghe nhiều cũng đã quen tai từ lâu, hơn nữa nếu nhìn vào thân phận của nàng và Kỳ Huyên, khoảng cách giữa hai người quả thực không phải là nhỏ, người khác nói như vậy cũng là điều đương nhiên.

Cố Thanh Trúc cũng không để trong lòng, Hoàng hậu phái người tới tìm nàng, nàng liền theo cung nữ quay lại Phượng Tảo Cung, cùng Vân thị và các vị Quốc công phu nhân đi từ Phượng Tảo Cung tới Ngự Hoa Viên.

Cố Thanh Trúc đi bên cạnh Vân thị, Vân thị hỏi Cố Thanh Trúc dạo chơi ở Ngự Hoa Viên có vui không, nàng chỉ gật đầu, đáp: “Hoa nở rất đẹp.”

“Nếu con thích, đợi lát nữa khi về cùng mẫu thân mang theo mấy chậu hoa cũng được.” Vân thị liền đề nghị.

Mẹ chồng nàng dâu vừa nói vừa cười đi theo bên cạnh Kỳ Hoàng hậu tới Ngự Hoa Viên. Các nữ quyến đang ở Ngự Hoa Viên đồng loạt đứng dậy hành lễ. Kỳ Hoàng hậu đi thẳng tới ghế phượng trên đài rồi ngồi xuống, Vân thị đương nhiên ngồi bên cạnh Kỳ Hoàng hậu, Cố Thanh Trúc thấy chỗ của Vân thị chỉ có một cái đệm, liền tự giác đi tìm chỗ khác ngồi, không ngờ Kỳ Hoàng hậu lại gọi mama tới, ra lệnh:

“Kê thêm một chỗ ngồi cho thế tử phu nhân, ngồi bên cạnh bổn cung.”

Mama vâng lệnh rời đi, rất nhanh sau đó, nhóm cung tỳ đã sắp xếp chỗ ngồi cho Cố Thanh Trúc theo lệnh của Kỳ Hoàng hậu. Vân thị ngồi bên trái Kỳ Hoàng hậu, Cố Thanh Trúc ngồi bên phải nàng ta, vị trí có thể nói là tương đối bắt mắt.

Bên dưới phượng đài, các nữ quyến nhìn thấy Cố Thanh Trúc thì âm thầm dò hỏi, một số người biết về nàng đều bị những người xung quanh hỏi han, lúc bấy giờ mọi người mới biết thiếu phụ trẻ đẹp bên cạnh Hoàng hậu nương nương hóa ra lại chính là nhân vật trong lời đồn, Võ An Hầu thế tử phu nhân.

Mấy vị cô nương đi lướt qua Cố Thanh Trúc ở hành lang lúc trước giờ đều biến sắc, liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt như muốn nói “Sao lại để nàng ta nghe được cơ chứ”.

Bản thân Cố Thanh Trúc cũng cảm thấy hơi khó tin, nàng không ngờ Kỳ Hoàng hậu lại cho mình đãi ngộ như vậy. Phải biết rằng kiếp trước Kỳ Hoàng hậu đối với nàng không thân thiện như vậy, tất cả đều làm theo quy củ, không có nửa phần thiên vị.

Thế nhưng đến kiếp này, không chỉ có Vân thị rất nhanh chóng đã tiêu tan hiềm khích với nàng mà ngay cả Kỳ Hoàng hậu cũng dành ân sủng cho nàng, khiến Cố Thanh Trúc không thể không nghĩ tới Kỳ Huyên. Sự khác biệt duy nhất giữa kiếp trước và kiếp này, đó chính là thái độ của Kỳ Huyên dành cho mình.

Hóa ra địa vị của một người phụ nữ trong nhà hoàn toàn do thái độ của người đàn ông đối với nàng quyết định. Nếu người đàn ông đối với nàng có đủ tôn trọng thì người nhà của chàng cũng sẽ tôn trọng nàng.

Nỗ lực nửa đời người của Cố Thanh Trúc tác dụng lại chẳng bằng mấy câu nói của Kỳ Huyên. Tuy rằng nàng thật lòng không muốn thừa nhận nhưng sự thật lại chính là như vậy.

Trong yến hội, ngoại trừ Kỳ Hoàng hậu, Cố Thanh Trúc nghiễm nhiên ở thành một tiêu điểm khác. Thế nhưng nàng cũng không nhiều lời, trong suốt quá trình chỉ nghiêm chỉnh ngay ngắn ngồi bên cạnh Hoàng hậu, thi thoảng trò chuyện với nàng ta một vài câu, cũng không bắt chuyện với những nữ quyến khác, nhân cơ hội này gây dựng mối quan hệ.

Kỳ Hoàng hậu đối với người em dâu này rất hài lòng. Lúc trước, khi em trai nói muốn lấy người con gái này, thái độ cực kỳ kiên định của chàng khiến Kỳ Hoàng hậu không dưới một lần hoài nghi lòng dạ của nàng, cho rằng đệ đệ của mình có thể nào đã bị nàng mê hoặc mới làm ra chuyện nông nổi như thế này. Thế nhưng hôm nay khi gặp mặt, Kỳ Hoàng hậu bất giác đã gạt bỏ suy nghĩ kia. Người con gái này bất kể là dáng vẻ, cử chỉ hay là học thức, ngôn từ đều vô cùng xuất chúng, trời sinh có lòng lương thiện, lại rất có chủ kiến, thế nên dù tuổi còn nhỏ đã quyết định tự mình mở y quán, chữa bệnh cứu người.

Những cô nương khác lại không có được sự quyết đoán như nàng. Con gái nhà nghèo thiếu dũng khí, con gái nhà giàu được nuông chiều, người thực sự có năng lực quyết đoán như Cố Thanh Trúc vô cùng hiếm có. Thậm chí, sâu thẳm trong lòng, nếu phải so sánh giữa Cố Thanh Trúc và đứa em trai bị chiều hư nhà mình, Kỳ Hoàng hậu còn không chỉ không cảm thấy thiệt thòi mà ngược lại còn “lãi” to rồi. Huống hồ, cô nương này còn có sự thật thà hiếm thấy, nói một là một, hai là hai, không có chút khôn lỏi, nhân phẩm rất khá.

Hoàng hậu mở tiệc xuân cũng chính là vì muốn mời những nữ quyến quý tộc vào cung để gặp mặt, trò chuyện, tạo mối quan hệ. Với người có địa vị như Võ An Hầu phủ thật ra lại không cần lo đến việc tạo mối quan hệ, tự khắc sẽ có nữ quyến của những phủ đệ khác chủ động tới bắt chuyện. Phần lớn trong số bọn họ tới tìm Vân thị, cũng có người tìm Cố Thanh Trúc kính rượu. Cố Thanh Trúc một mực lấy lý do không uống rượu để từ chối, Kỳ gia cũng không cần nàng phải tạo mối quan hệ với những vị phu nhân này. Khi Kỳ gia thực sự xảy ra chuyện, ngay cả những phủ đệ từng có quan hệ tốt nhất với Võ An Hầu phủ cũng không đứng ra nói giúp Kỳ gia một lời, loại quan hệ trên bàn rượu này nhìn qua thì tốt đẹp nhưng kỳ thực không hề có nghĩa lý gì.

Mà có thể thấy được, Kỳ Hoàng hậu và Vân thị cũng không thực sự hy vọng nàng có thể thân mật với nữ quyến của những phủ đệ khác.

Ứng phó cho qua một ngày, tới buổi chiều, bữa tiệc cũng tan.

Trong xe ngựa, Vân thị hỏi Cố Thanh Trúc: “Hôm nay có mệt không?”

Cố Thanh Trúc được yêu chiều mà sợ, đáp: “Không có, con cũng không phải làm gì, sao có thể mệt được.”

Vân thị mỉm cười, nói: “Hoàng hậu nương nương thấy con rất tốt. Con không biết đó thôi, trước khi nương nương xuất giá, khi còn ở trong phủ đã rất khó tính, sau khi vào cung, tật xấu hay bắt bẻ càng nặng thêm, có thể khiến người tự mình thốt ra một câu khen ‘tốt’ thật không dễ.”

“Đó là vì nương nương hiền lành, tự bản thân con biết, con cũng không có điểm gì tốt đến vậy.” Cố Thanh Trúc không biết Vân thị muốn nói gì với mình, chỉ xuôi theo ý bà.

Cuối cùng, Vân thị cũng nói thẳng vào ý quan trọng nhất: “Nương nương nói, tuy hiện giờ Kỳ gia cường thịnh nhưng đường con cháu lại không vượng. Trước đây chúng ta cứ trông ngóng thế tử thành thân cũng là vì việc này, giờ các con đã thành thân, vậy thì… Có một số việc vẫn cần nắm chắc mới được.”

Cố Thanh Trúc nhất thời sững người, nói: “Ý mẫu thân là…” Nàng thực sự không hiểu được vấn đề là gì, cố gắng lục lại chuyện kiếp trước cũng không nhớ ra sau khi nàng và Kỳ Huyên thành thân, Kỳ Hoàng hậu muốn nàng nắm chắc cái gì.

Vân thị tủm tỉm cười, hơi ngượng ngùng. Vẻ mặt này của bà khiến Cố Thanh Trúc lập tức hiểu ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng. Vân thị thấy nàng như vậy, không cần hỏi đã biết nàng đã hiểu được.

Bên trong xe ngựa yên tĩnh một hồi lâu, Cố Thanh Trúc mới khó khăn mở miệng:

“Chuyện này… không gấp được.”

Nàng không dám nói với Vân thị việc nàng cùng Kỳ Huyên đến nay còn chưa viên phòng. Hơn nữa, thật lòng mà nói, dù cho cả đời này bất hòa, không viên phòng với Kỳ Huyên đi chăng nữa, nàng cũng không có ý kiến gì.

Vân thị là người từng trải, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay Cố Thanh Trúc, nhìn nàng chăm chú với vẻ mặt “Ta hiểu mà”, làm nàng xấu hổ vô cùng.

“Thế tử có đôi khi tính tình lỗ mãng, con cũng đừng chấp nhặt với nó, nó đối với con rất chân thành. Vì chuyện của con mà nó đã cầu xin khắp tứ phương, chỉ để có thể quang minh chính đại cho con một danh phận. Vì tình nghĩa này, các con cũng nên biết trân trọng, ai da, ta cũng sắp hơn bốn mươi tuổi rồi, nếu lúc này có đứa cháu, thứ nhất là Kỳ gia sẽ thêm vui vẻ, thứ hai là ta cũng không đến nỗi hiu quạnh như vậy.”

Vân thị nhân cơ hội này thuyết phục Cố Thanh Trúc, khiến nàng đã xấu hổ lại chỉ có thể mỉm cười lễ phép, dáng vẻ thẹn thùng này làm Vân thị càng nhìn càng thích. Con người bà chính là như vậy, hoặc là không thông suốt, cứ mãi cố chấp ghét bỏ một người, hoặc là sẽ thông suốt, cố chấp thích một người.

Cô nương Cố Thanh Trúc này giống như rượu mạnh, khi mới uống vào cổ họng sẽ nóng rát nhưng đến khi nuốt xuống lại có thể cảm nhận được vị ngọt dịu. Quan hệ giữa người với người đúng thật là “một bàn tay không thể vỗ ra tiếng”, may là cô nương này có thể dùng một lời giúp bà thức tỉnh, nếu nàng nhẫn nhục chịu đựng thêm, chỉ e Vân thị cũng không suy nghĩ thấu đáo sớm như vậy, khi đó chẳng phải sẽ bị hai con nhỏ Nhan Tú Hòa và Kỳ Vân Chi lừa không biết bao nhiêu lần sao.

Vân thị cứ lải nhải suốt dọc đường từ trong cung ra ngoài cung, nói từ lúc ở trên xe ngựa cho tới khi xuống khỏi xe ngựa, tóm lại chính là muốn một câu trả lời chắc chắn của Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc bị bà ép không còn cách nào, chỉ có thể mặt dày gật đầu hứa với Vân thị sẽ… nỗ lực hết sức. Những chuyện khác nàng không dám nói nhiều.

Tốm hôm đó, khi Kỳ Huyên trở về thấy Cố Thanh Trúc, trên mặt hiện một nụ cười gian xảo, nịnh nọt. Cố Thanh Trúc đang nằm nghiêng trên trường kỷ xem sổ sách, Kỳ Huyên cho Thúy Nga cùng những nha hoàn đang hầu hạ khác ra ngoài, bảo họ canh giữ bên ngoài cửa.

Cố Thanh Trúc không để ý đến chàng, tiếp tục cúi đầu xem sổ sách. Kỳ Huyên đi tới, đưa tay khép lại sổ sách trên tay nàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, tựa nửa người lên người nàng, mặt còn cọ cọ lên cánh tay nàng, khiến Cố Thanh Trúc thấy ghét. Nàng đẩy người kia ra, hỏi:

“Ngươi trúng tà sao?”

Kỳ Huyên liếc mắt nhìn nàng, đáp: “Cái gì mà trúng tà. Ta đang thể hiện tình yêu, giống như chim ưng oai hùng ở Mạc Bắc, khi yêu thích ưng cái cũng sẽ bay vòng vòng trong không trung, thể hiện sự thân mật.

Cố Thanh Trúc mặt không biểu cảm nhìn chàng chằm chằm, nghĩ: “Không biết rốt cuộc người này muốn nói cái gì.”

Kỳ Huyên ra vẻ thần bí trong chốc lát, thấy Cố Thanh Trúc không hiểu chuyện phong tình, cuối cùng không còn cách nào khác, đành nói ra suy nghĩ của mình: “Ai da, chính là chuyện mà nàng đã đồng ý với mẫu thân ta đó, chẳng phải bảo chúng ta phải biết trân trọng, nắm bắt sao. Chúng ta nên nghe lời thôi, thứ cần nắm chắc phải nắm cho chắc.”

Lúc này Cố Thanh Trúc mới hiểu được nguyên do khiến Kỳ Huyên đêm nay lại khác thường như vậy. Kỳ Huyên đã vội vàng không chờ nổi cởi thắt lưng bên hông mình, áp sát vào người Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc vội vàng đẩy chàng ra, đứng lên khỏi trường kỷ, vội vàng chạy ra bên ngoài.

Kỳ Huyên sao có thể để nàng được như ý nguyện, lập tức chạy tới, dùng một tay khiêng Cố Thanh Trúc lên, đi thẳng về phía phòng ngủ.

“Để ta xuống, ngươi đừng có mà mơ, để ta xuống!”

“Thanh Trúc, nàng đồng ý đi mà, người trong nhà đều đang sốt ruột rồi. Bọn họ đâu biết được ta còn sốt ruột hơn họ.”

“Có bỏ ta xuống không?”

“Không bỏ.”

Tiếng đùa giỡn truyền ra từ trong phòng, giữa chừng có im lặng một lát, thế nhưng chỉ một lúc sau lại ríu rít, một người chạy một người đuổi, cứ mãi như thế đến đêm khuya.