Đích Thê Tại Thượng

Chương 143: Tiên sinh mau theo ta đi xem đi, chủ nhân nhà ta bị thương quá nghiêm trọng



Editor: Hannah

Kỳ Chính Dương theo lệnh phải xuất phát đi Mạc Bắc, buổi tối trước ngày xuất chinh, người một nhà cùng dùng một bữa cơm để tiễn ông. Kỳ Chính Dương dặn dò mấy mọi người trong phủ mấy câu ngắn gọn, sau đó không nói thêm gì nữa, cùng mọi người dùng bữa rồi ai nấy trở về viện của mình.

Cố Thanh Trúc ngồi trước bàn trang điểm chải đầu. Nàng vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, Kỳ Huyên nằm nghiêng trên giường đọc sách, Cố Thanh Trúc liếc nhìn chàng mấy lần qua gương, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:

“Phụ thân sắp đi Mạc Bắc, ngươi không lo lắng sao?”

Kỳ Huyên ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng đang dùng khăn lông lau tóc, liền buông sách trong tay xuống, đi đến sau lưng nàng, cầm lấy khăn trong tay nàng. Chàng để Cố Thanh Trúc ngồi thẳng rồi nghiêm chỉnh giúp nàng lau tóc.

“Ta có lo lắng cũng vô dụng. Lúc này phụ thân đang độ tráng niên, ta không có lý do gì để chủ động xin ra trận, làm vậy sẽ khiến Hoàng thượng có lòng đề phòng với Kỳ gia. Tính thời gian, lúc này người đang cầm quyền trong quân Đại Lương hẳn là Đại Hoàng tử Tang Kết, Tang Khoa còn chưa xuất hiện. Con người Tang Kết đúng là tàn nhẫn, độc ác nhưng hắn lại không có được đầu óc mưu lược của Tang Khoa, phụ thân vẫn có thể đối phó với hắn.”

Khi nói chuyện với Cố Thanh Trúc, Kỳ Huyên không phải kiêng kỵ điều gì. Hai người cùng sinh sống ở Mạc Bắc năm năm, chàng rất hiểu về tình hình Mạc Bắc cũng như thế cục của Đại Lương, Cố Thanh Trúc sống cùng một quân doanh với chàng nên cũng biết được ít nhiều, vậy nên bất kể chàng nói thế nào, Cố Thanh Trúc cũng hiểu được ý chàng.

Năm đó, Cố Thanh Trúc làm việc trong quân y, tuy rằng không thường lên chiến trường nhưng lại từng nhiều lần chứng kiến tàn cục của nơi đó, hiểu được sự vô tình cùng tàn khốc của chiến tranh. Đai Lương tuy có hiệp ước đình chiến mười năm với Đại Tiêu nhưng người của Tang gia không mấy ai giữ chữ tín, trong thời gian đình chiến, thi thoảng cũng phải một ít quân lính hóa trang giả làm đạo tặc, tới vùng biên cảnh dành cảnh cướp mấy trận nhỏ, khiến bá tánh của Đại Tiêu sống ở vùng biên cảnh khổ không sao tả xiết.

“Ngươi vẫn nên nhắc nhở phụ thân một chút, nếu thật sự gặp phải Tang Kết thì không thể đánh bừa, phải dùng mưu trí mới thắng được.” Cố Thanh Trúc quay đầu nhìn Kỳ Huyên.

Kỳ Huyên dùng khăn lông che một nửa khuôn mặt nàng, hôn lên môi nàng. Cố Thanh Trúc giật khăn xuống, Kỳ Huyên cũng lui bước, kiểu mạo phạm ở mức này nàng cũng đã quen. Không phải nàng không muốn so đo, thế nhưng bất kể nói bao nhiêu, Kỳ Huyên cũng giống như nghe không lọt tai, mắng bao nhiêu lần mạo phạm bấy nhiêu lần, nếu lần nào cũng chỉ vì một cái nắm tay, một nụ hôn phớt mà làm ầm ĩ với chàng, thật là phí công Cố Thanh Trúc.

Trừng mắt với chàng một cái, Cố Thanh Trúc muốn đòi lại quyền chủ động lau tóc nhưng lại bị Kỳ Huyên giành lấy chiếc khăn lông, dùng hành động để từ chối nhượng quyền.

Hai người náo loạn một lúc, Cố Thanh Trúc mới nhớ ra phải nói với Kỳ Huyên một chuyện:

“Đúng rồi, có chuyện này ta định nói với ngươi từ mấy hôm nay, dù ta cảm thấy có lẽ không cẩn thiết nhưng cuối cùng trong lòng vẫn không yên.”

“Chuyện gì vậy? Nghĩ thông suốt rồi nên muốn cùng ta nắm bắt?” Kỳ Huyên không rõ nguyên do liền trêu ghẹo nàng.

Cố Thanh Trúc tức giận lườm chàng, nói: “Là về Hoàng hậu nương nương.”

Nếu không phải là chuyện về Hoàng hậu nương nương, Cố Thanh Trúc cũng không có hứng thú tâm sự với Kỳ Huyên.

Nghe nói là về Hoàng hậu nương nương, động tác của Kỳ Huyên cũng khựng lại. Chàng hỏi: “Là chuyện gì?”

Cố Thanh Trúc hơi chần chừ một lúc rồi nói với Kỳ Huyên: “Hôm đó khi ta tiến cùng, lúc nhìn nương nương, ta thấy sắc mặt nương nương có vẻ không ổn, dường như là do khí huyết ứ trệ. Sắc mặt người tuy hồng hào nhưng trong đáy mắt lại xanh trắng, đây là biểu hiện của khí huyết vượng giả.”

Kỳ Huyên nhíu mày, hỏi: “Có nghĩa là sao? Nếu khí huyết ứ trệ thì sẽ như thế nào?”

“Nếu khí huyết ứ trệ chỉ trong thời gian ngắn thì không thành vấn đề, cùng lắm chỉ bị đau đầu váng óc linh tinh, thế nhưng tình trạng càng kéo dài, nếu không điều trị, sau này thân thể sẽ suy nhược, bệnh tật liên miên, dù cho không ảnh hưởng tới tính mạng thì nguyên khí cũng bị hao tổn.”

Cố Thanh Trúc ngẫm nghĩ, sắc mặt Kỳ Huyên càng thêm nghiêm túc. Nàng nói:

“Ta nhớ sau khi nương nương sinh hạ thái tử, nhiều năm sau đó đều không có thai phải không. Cho tới hai năm trước khi Kỳ gia xảy ra chuyện mới nghe nói nương nương mang thai, chỉ tiếc rằng đứa nhỏ cũng không giữ được?”

Chuyện trong cung Cố Thanh Trúc không biết rõ lắm. Năm đó chuyện của Kỳ gia đã đủ khiến nàng bận đến độ “sứt đầu mẻ trán”, đâu còn tâm sức lo đến chuyện trong cung, vậy nên mới xem nhẹ vấn đề này của Hoàng hậu nương nương.

Kỳ Huyên nghiêm túc gật đầu, đáp: “Không sai. Đúng là như vậy.”

Có sự nhắc nhở của Cố Thanh Trúc, chuyện này không cần nhiều lời nữa, nếu Hoàng hậu đúng là bị ngưng trệ khí huyết, vậy thì những người và việc bị liên lụy sẽ có rất nhiều. Đầu tiên là Thái Y Viện chắc chắn có vấn đề, ba ngày bắt mạch bình an một lần mà chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không nhận ra? Không chỉ không nhận ra mà còn ngấm ngầm kê cho Hoàng hậu những phương thuốc nhìn bề ngoài như đại bổ nhưng thực ra lại không có hiệu quả, mục đích chính là giữ biểu hiện khí huyết vượng cho Hoàng hậu.

Chờ đến khi Hoàng hậu phát hiện nguyên khí bị hao tổn thì đã không còn kịp điều trị nữa, khó khăn lắm mới mang thai nhưng lại không có may mắn giữ được.

Trước đây nghe người ta nói cuộc sống nơi hậu cung hỗn loạn đến nhường nào, đầy rẫy những âm mưu quỷ kế, hậu phi đều tính toán lẫn nhau, Cố Thanh Trúc còn không tin nhưng nếu chuyện của Hoàng hậu là thật thì đúng là làm người ta thấy ớn.

Thử nghĩ một chút, nếu sau lưng mình có một người không rõ thân phận, theo dõi mình sát sao suốt mấy năm, thậm chí là mười năm, có thể mỗi ngày còn cùng mình gặp mặt trò chuyện nhưng chính là một kẻ bình thường như vậy lại hao tổn bao nhiêu tâm sức giăng bẫy mình, cảm giác này đáng sợ đến nhường nào.

Kỳ Huyên cũng nghĩ đến một loạt vấn đề, trên nét mặt không còn sự ung dung như khi nãy. Chàng im lặng một lúc, sau đó mới tay mới tiếp tục động tác lau tóc, miệng nói:

“Chuyện này ta biết rồi, ta sẽ kiểm tra kỹ lưỡng. Nàng chưa đề cập chuyện này với người khác chứ?”

Cố Thanh Trúc lắc đầu, đáp: “Chuyện mà chính ta còn chưa chắc chắn thì sao có thể nói với người khác, chỉ là trong lòng ta hơi phân vân, cảm thấy dù cho ta tính toán sai nhưng nếu để nương nương cảnh giác hơn một chút cũng tốt.”

“Nếu không phải từng trải qua một kiếp, ta cũng không dám tin trên đời này lại có những kẻ tâm địa đen tối, lòng dạ thâm độc quá mức tưởng tượng như vậy, chỉ cần lơ là một chút là có thể sập bẫy, rơi xuống vực thẳm. Thật đáng sợ.”

Kỳ Huyên hiếm khi bộc lộ sự yếu mềm trước mặt Cố Thanh Trúc, nàng cười lạnh rồi nói:

“Sự ghen ghét có thể khiến người ta loạn trí.”

Kỳ Huyên ôm lấy Cố Thanh Trúc từ phía sau, lần này chỉ là cái ôm thuần túy, không có chút thiếu đứng đắn nào. Giọng nói khàn khàn khác hẳn khi nãy còn vui vẻ, chàng thì thầm bên tai Cố Thanh Trúc:

“Đường đời hiểm ác, may là có nàng.”

Những lời này Kỳ Huyên cũng từng nói với Cố Thanh Trúc một lần khi ở Mạc Bắc. Khi đó chàng mới giao chiến với Đại Lương được ba năm, chiến trường tàn khốc, một lần ra đi là “thập tử nhất sinh”. Trước khi ra trận, Kỳ Huyên nghĩ rằng bản thân có lẽ không còn có thể quay về, khi đó chàng đã ôm Cố Thanh Trúc nói những lời này.

Khi ấy Cố Thanh Trúc đã rất cảm động, có cùng cảm giác “sinh ly tử biệt” với chàng. Thế nhưng Kỳ Huyên đúng là mạng lớn, trong tình cảnh hiểm ác, tính mạng “ngàn cân treo sợi tóc” như vậy, chàng thế mà lại có thể mở một con đường máu giữa chiến trường, mang theo nửa cái mạng quay về.

Kể từ lần đó, Cố Thanh Trúc cảm thấy bản thân mình không thể hận nổi Kỳ Huyên, mặc dù trước đây Kỳ Huyên đối với nàng thực sự không tốt, nàng cũng không thể hận nổi.

*****

Sau khi Kỳ Chính Dương xuất chinh, mặt trời vẫn mọc như thường, cuộc sống của dân chúng vẫn trải qua như thường.

Mấy ngày nay Kỳ Huyên vẫn bận rộn với chuyện của Hoàng hậu nương nương, chàng lặng lẽ nhờ người sao chép toàn bộ các phương thuốc mà Thái Y Viện đã kê cho Phượng Tảo Cung suốt mấy năm nay, sau đó tác các phương thuốc ra, viết lại một lần nữa, đem tới vài hiệu thuốc trong kinh thành dò hỏi.

Cố Thanh Trúc cũng có được một bản sao. Nàng ngồi ở Nhân Ân Đường nghiên cứu, đúng là phát hiện có dấu vết để lại. Thuốc bổ dâng cho Hoàng hậu nương đã có sự thay đổi từ khi nàng còn chưa là Hoàng hậu, mới chỉ là Kỳ Quý phi. Thế nhưng đây đều chỉ là những sự thay đổi vô cùng nhỏ, nếu không so sánh từng vị thuốc một thì căn bản không thể phát hiện ra vấn đề gì.

Hơn nữa, người kê ra những phương thuốc này cũng rất cẩn thận, mỗi lần đều dùng những loại thuốc nhiều công dụng, có thể thay thế cho nhau, không thể xác định được định tính một cách chính xác, có khẳng năng còn phải kết hợp với nguyên liệu nấu ăn thường ngày mới tạo ra dược tính nghịch chuyển. Cố Thanh Trúc cảm thấy vừa nghi hoặc vừa khó hiểu, rốt cuộc là ai mới có thể nghĩ ra phương thức ác động như vậy đối phó với Hoàng hậu nương nương chứ, hơn nữa còn có thể âm thầm bí mật suốt ngần ấy năm.

Đúng vào lúc nàng đang trầm tư, có một gã sai vặt từ bên ngoài chạy vào, đứng trước bàn khám bệnh của Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc cho rằng có người tới khám, liền để phương thuốc sang một bên, ngước lên nhìn, liền thấy trước mặt là một gã sai vặt mặt mũi bầm dập nhưng lại không chịu ngồi xuống.

Cố Thanh Trúc chỉ vào chiếc ghế, nói: “Ngồi đi.”

Gã sai vặt kia xoa mũi, đáp: “Tiên sinh mau theo ta đi xem đi, chủ nhân nhà ta bị thương quá nghiêm trọng.”

Cố Thanh Trúc bỗng nhận ra người kia là ai, là Tiểu Lưu của cửa tiệm gạo Tống gia, cũng coi như người bên cạnh Tống Tân Thành, không biết vì sao lại tới đây. Cố Thanh Trúc đứng lên hỏi:

“Chủ nhân nhà ngươi bị thương ở đâu?”

Tiểu Lưu đáp: “Cả người đều bị thương, bây giờ còn đang hôn mê. Chủ nhân và nô tài bị người ta đánh lén trên đường, trùm bao tải lên đầu. Nhưng người đó liên tục đấm đá chúng ta, còn có người dùng cả gậy gộc. Chủ nhân của nô tài sức khỏe vốn không tốt, bị người ta đánh một trận như vậy thật sự đáng lo. Tiên sinh, người mau đi xem đi.”

Cố Thanh Trúc bảo Vân Sinh chuẩn bị hòm thuốc, dọc theo đường đi hỏi chuyện gã sai vặt kia mới hiểu rõ.

Hòa ra mấy ngày nay Tống Tân Thành liên tục nhận được thư đe dọa, nói rằng muốn dạy cho chàng một “bài học”. Tống Tân Thành tưởng đây là trò đùa dai của người khác nên không để tâm tới, không ngờ hôm nay vừa ra ngoài thu địa tô thì lại bị người ta đánh ngã khỏi xe, trùm bao tải, ăn một trận đấm đá.

Cố Thanh Trúc đi theo Tiểu Lưu tới cửa tiệm gạo Tống gia. Tống Tân Thành bị đặt trên một đống bao lương thực, mặt mũi bầm dập, mấy chỗ trên người cũng bị xước da chảy máu, đôi mắt bị đánh tới mức sưng vù. Vân Sinh bảo những người trong cửa hàng tản ra, để Cố Thanh Trúc tiến vào.

Cố Thanh Trúc để Vân Sinh phối hợp kiểm tra một lượt tay chân của Tống Tân Thành, khi xác định không bị gãy tay gãy chân mới cởi bỏ xiêm y của chàng. Trên vùng ngực và bụng đều bị xanh tím, Cố Thanh Trúc ngồi xuống bắt mạch cho chàng, mạch tượng hơi loạn nhưng không đến mức quá yếu. Những vết thương này chỉ là vết thương ngoài da, nếu không phải vì Tống Tân Thành da dạy thịt béo, chỉ e sẽ bị tổn thương nghiêm trọng hơn. Những kẻ kia chỉ nhằm vào phần ngực, bụng và lưng để đánh, rõ ràng không có ý định nương tay, nếu bị người ta trùm bao tải đánh chết thì quan phủ cũng không thể nào tìm ra manh mối.

“Vết thương ngoài ra nghiêm trọng nhưng lục phủ ngũ tạng vẫn ổn. Trước tiên cứ kê mấy đơn trị ứ huyết, chờ tới khi nôn hết chỗ huyết ứ sẽ dừng uống thuốc.”

Cố Thanh Trúc vừa dặn dò, vừa đứng bên quầy kê đơn thuốc. Tiểu Lưu là gã sai vặt bên cạnh Tống Tân Thành, tuy rằng cũng bị thương nhưng dù sao cũng không nghiêm trọng bằng Tống Tân Thành nên vẫn kiên trì ở bên cạnh hầu hạ chàng. Vân Sinh sau khi cầm lấy đơn thuốc do Cố Thanh Trúc kê liền trở về Nhân Ân Đường bốc thuốc.

Cố Thanh Trúc nhìn Tống Tân Thành vẫn đang hôn mê, nói với tiểu nhị cửa hàng gạo: “Mấy ngày trước, chủ nhân của các ngươi nhận được thư uy hiếp gì? Có ở đây không?”

Tiểu nhị biết thân phận của Cố Thanh Trúc, cũng hiểu nàng suýt chút nữa đã trở thành chủ mẫu của Tống gia, nàng đã hỏi, hắn không dám không đáp.

“Có có có. Để tiểu nhân đi lấy.”