Đích Thê Tại Thượng

Chương 146: Đón nhận hay không đón nhận dường như đã trở thành vấn đề lớn nhất quẩn quanh trong lòng nàng



Editor: Hannah

Sau khi về nhà, Kỳ Huyên nhíu mày bước vào phòng. Cố Thanh Trúc thấy chàng như vậy, liền hỏi:

“Hoàng thượng nói với ngươi cái gì?”

Kỳ Huyên ngồi xuống, nhìn chằm chằm ấm trà dường như có điều suy tư rồi đáp: “Lần này phụ thân ta đi Mạc Bắc, trên đường đã bị ám sát hai lần.”

“Hai lần ám sát? Phụ thân có bị thương không?”

Cố Thanh Trúc nhìn Kỳ Huyên, thấy chàng lắc đầu rồi đáp: “Tuy rằng gặp nguy hiểm nhưng may là không bị thương.”

“Kẻ nào có thể làm như vậy? Trong kinh thành, có người nào biết trước về việc phụ thân sẽ tới Mạc Bắc không?” Chỉ có những người biết tin trước mới có thể bố trí ám sát trên đường, hơn nữa, rất có thể bên cạnh Kỳ Chính Dương có nội gián, đã tiết lộ tuyến đường hành trình của ông từ sớm. Bất kể là thế nào cũng khiến người ta kinh sợ.

“Cũng chỉ có mấy người thôi.” Kỳ Huyên có vẻ đang suy tính gì đó, tâm trạng hơi chùng xuống bởi chàng nhớ rõ, kiếp trước khi Kỳ Chính Dương tới Mạc Bắc lần đầu không xảy ra chuyện ám sát nào hết, thế nhưng kiếp này vì sao lại có sự thay đổi.

Thấy vẻ mặt Cố Thanh Trúc thể hiện sự lo âu, Kỳ Huyên cười, an ủi nàng: “Nàng đừng lo lắng, phụ thân ta cũng không phải ‘thùng rỗng kêu to’, người đã trải qua không ít trận chiến lớn nhỏ, sẽ không sao đâu. Còn việc nàng bắt mạch cho tỷ tỷ ta thì sao? Cơ thể của tỷ ấy không bị tổn thương đến nguyên khí chứ?”

“Tạm thời thì không, nhưng nếu để muộn thêm 1-2 năm nữa thì dù là thuốc hay châm cứu cũng không còn tác dụng. Nương nương dường như không thật lòng tin tưởng đơn thuốc của ta, người nhớ bảo người nhất định phải uống đúng liều. Trong cơ thể người còn độc tố tích tụ, phải mau chóng thải ra. Thái Y Viện tốt nhất cũng nên ‘thanh lọc’ qua, cài thêm người của ta vào. Việc kê đơn sắc thuốc tuyệt đối không thể qua loa được.

Cố Thanh Trúc nói xong lại thấy Kỳ Huyên đang nhìn mình, liền nhướng mày tỏ vẻ không hiểu, cho rằng trên mặt mình dính thứ gì đó. Kỳ Huyên cảm thán:

“May là có nàng ở đây.”

Cố Thanh Trúc cười lạnh, nói: “Đừng hiểu lầm, ta không phải vì ngươi. Thân thể nương nương khỏe mạnh, cùng với Hoàng thượng ‘cầm sắt hài hòa’ đối với Kỳ gia là chuyện tốt.”

Kỳ Huyên chống khuỷu tay lên bàn, vừa cười hì hì vừa hỏi: “Nàng đang lo nghĩ cho Kỳ gia sao? Thanh Trúc, nàng thật tốt.”

Cố Thanh Trúc nhìn chàng với vẻ mặt “Ngươi đừng có mà tưởng bở” rồi nói: “Kỳ gia tốt, ta cũng có lợi, cũng không phải là vì ngươi.”

Đối với người vợ miệng nói dối lòng này, Kỳ Huyên cảm thấy mừng thầm. Cố Thanh Trúc nhìn vẻ mặt kia của chàng liền biết trong đầu chàng chắc chắn đang suy nghĩ chuyện gì đó kỳ quái, chỉ đành bất lực liếc qua rồi đi về phía gian trong thay quần áo.

*****

Mười ngày sau, Hoàng hậu một lần nữa triệu Cố Thanh Trúc vào cung.

Sau khi thấy nàng, Kỳ Hoàng hậu liền nắm tay nàng cùng ngồi xuống, nói: “Nói xem, ta chỉ vừa uống thuốc muội kê, quả thực cảm thấy cơ thể có sự thay đổi.”

Cố Thanh Trúc quan sát sắc mặt Kỳ Hoàng hậu rồi hỏi: “Gần đây nương nương ngủ khá ngon thì phải.”

“Chẳng phải sao, trước đây ta vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi trong người nhưng khi nằm xuống lại không tài nào ngủ được, tâm trạng bực mội. Nhưng mười ngày gần đây, ta rõ ràng cảm thấy mình ngủ ngon hơn, cơ thể cũng thoải mái hơn một chút. Đơn thuốc muội kê cho ta đúng là không tồi, tiếp theo ta nên dùng ba lần mỗi ngày sao?”

Kỳ Hoàng hậu bây giờ đã khá tin tưởng vào y thuật của Cố Thanh Trúc, hoàn toàn vứt bỏ những thành kiến ban đầu, trong lòng vô cùng cảm kích. Sau khi nàng ta nghe Huyên đệ nói chuyện cũng đã âm thầm tìm một đại phu xem bệnh thử, những điều đại phu nói không khác nhiều so với Cố Thanh Trúc. Đơn thuốc cũng được nhiều đại phu xem xét qua, uống xong mấy thang liền cảm thấy sức khỏe được cải thiện.

Nếu không có sự thận trọng của Cố Thanh Trúc, Kỳ Hoàng hậu vẫn chẳng hay biết gì mà tiếp tục bị Thái Y Viện qua mặt.

“Đúng vậy, uống ngày ba lần, sau hai tháng, chất độc còn tích tụ sẽ được thải lọc toàn bộ.”

Kỳ Hoàng hậu gật đầu, lại hỏi: “Vậy sau khi thanh lọc chất độc tích tụ còn cần uống thêm thuốc bổ gì không?”

“Cái này thì không cần, chỉ cần trong cơ thể không còn chất độc thì dựa vào tuổi tác của nương nương không đến mức phải dựa vào thuốc bổ. Chỉ cần một ngày ba bữa cơm, cân đối món chay và món mặ thì sẽ không có vấn đề gì. Thuốc cũng có ba phần độc, nếu có thể không uống thì vẫn không nên uống.”

Kỳ Hoàng hậu nghe những điều Cố Thanh Trúc nói thấy rất có lý, liền nắm tay Cố Thanh Trúc không buông, liên tục cảm thán:

“Ai da ai da, muội nói xem tên đệ đệ ngốc kia của ta sao lại có phúc như vậy chứ, thế mà lại có thể cưới được người vợ vừa giỏi quản gia vừa như Hoa Đà tái thế như muội.”

Cố Thanh Trúc rất thích khi Kỳ Hoàng hậu nói chuyện như thế này, không cần câu nệ, so với sự khách khí bình thường thì cảm giác thân thiện hơn nhiều.

Cung nữ bên ngoài tới báo tin hôm nay Hoàng thượng muốn tiếp tục dùng bữa ở Phượng Tảo Cung, nét mặt Kỳ Hoàng hậu càng thêm vui vẻ, thế nhưng rất nhanh lại kìm nén lại, dặn dò cung nữ kia:

“Hoàng thượng đã ở Phượng Tảo Cung nhiều ngày rồi, vẫn nên xin Hoàng thượng ban ‘mưa móc’ rải đều, chớ quên những tỷ muội khác trong hậu cung. Ta nhớ canh vịt trong cung Đức phi cực kỳ tươi ngon, hôm qua Hoàng thượng còn nói đã lâu không dùng.”

Cố Thanh Trúc cực kỳ kinh ngạc, nghe Kỳ Hoàng hậu dặn cung nữ kia từ chối ý định tới đây dùng bữa của Hoàng thượng. Cung nữ kia vâng lệnh rời đi, lúc này Cố Thanh Trúc mới hỏi Kỳ Hoàng hậu:

“Nương nương vì sao lại muốn đẩy Hoàng thượng tới cung Đức phi nương nương vậy? Nếu Hoàng thượng đã muốn tới đây cùng nương nương thì đó chẳng phải là chuyện tốt sao?”

Kỳ Hoàng hậu bất đắc dĩ thở dài, đáp: “Haiz, hậu cung và gia đình bình thường không giống nhau, phải coi trọng việc trải đều ân sủng. Ta đương nhiên muốn Hoàng thượng ngày ngày ở bên làm bạn, thế nhưng ta là Hoàng hậu, không thể ích kỷ như vậy.”

Hoàng hậu phải gánh vác trách nhiệm, không thể tranh giành, so đo với phi tần. Mọi người đều nói Hoàng hậu là vị trí mẫu nghi thiên hạ, cao quý hơn người, chính là bởi Hoàng hậu phải quản lý hậu cung yên bình, nhất định phải công bằng liêm chính, nỗ lực giữ sự cân bằng giữa các thế lực trong hậu cung.

Thấy Cố Thanh Trúc có vẻ không hiểu, Hoàng hậu cười rồi nói:

“Nói với muội những điều này, muội cũng không hiểu. Hậu cung của thiên tử không thể so với nhà chúng ta. Ta thấy, Huyên đệ đối với muội rất thâm tình. Muội cũng không biết tên nhóc ngốc nghếch đó lúc trước vì muốn cầu xin ta một thánh chỉ mà đã nói những gì.”

Kỳ Hoàng hậu nhìn ra được rằng giữa đệ đệ và em dâu, là đệ đệ nhà mình đơn phương nhiệt tình, còn em dâu đa phần là bất đắc dĩ. Ngẫm lại cũng có thể thấy, nếu nàng thực sự muốn gả cho Huyên đệ thì sao còn có thể đính hôn với người khác chứ. Là do Huyên đệ dùng quyền thế tranh giành, bức ép vị hôn phu của nàng từ hôn, dù cho giữa nàng và vị hôn phu không có nhiều tình cảm nhưng chuyện này luận về luân lý đạo nghĩa vẫn là không đúng. Khổ cho Cố Thanh Trúc là người con gái vừa rộng lượng lại thông minh, vừa hào phóng lại khéo léo, nếu đổi lại là người khác, sợ là sau khi thành thân đã náo loại với đệ đệ, khiến nhà cửa không yên.

Kỳ Hoàng hậu lại không biết rằng ban đầu, Cố Thanh Trúc đúng là có ý định khiến cho Kỳ gia không một ngày yên ổn, thế nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng nhận ra nếu Kỳ gia không tốt thì đối với nàng cũng không có lợi gì. Nếu không gả vào Kỳ gia thì thôi, một mình nàng có thể thoải mái, phóng túng, bình yên trải qua một đời cũng tốt, thế nhưng Kỳ Huyên lại cố ý bày trò hết lần này đến lần khác, cưới nàng về nhà, một lần nữa đem Cố Thanh Trúc trói chặt vào Kỳ gia cả đời.

Những việc nàng làm trước đây sẽ chỉ làm tổn thương một người là Kỳ Huyên, nhưng nếu hiện tại nàng còn tiếp tục làm vậy thì người bị tổn thương sẽ là toàn bộ Kỳ gia.

Dù sao cũng là nơi mình từng sinh sống nhiều năm, trong Kỳ gia ngoại trừ Kỳ Huyên và Vân thị thời gian đầu thì mọi người đối xử với nàng cũng không tệ, Cố Thanh Trúc không thể chỉ vì bản thân mà làm hại những người khác trong Kỳ gia, thế nên nàng mới từ từ bỏ ý định muốn đối địch với Kỳ Huyên.

Sau khi dặn dò cung nữ những điều kia, Kỳ Hoàng hậu cũng có vẻ không được vui, tuy rằng ngoài miệng nói không để bụng nhưng kỳ thực có người phụ nữ nào lại bằng lòng đẩy phu quân mình cho người phụ nữ khác.

Làm Hoàng hậu cũng có nỗi buồn của Hoàng hậu, hơn nữa nỗi buồn này đại đa số phụ nữ lại khó có thể chấp nhận.

Cố Thanh Trúc đã bắt mạch xong liền xin phép cáo lui, Kỳ Hoàng hậu muốn giữ nàng ở lại cung dùng bữa nhưng Cố Thanh Trúc lại nói ở Nhân Ân Đường còn có mấy đơn thuốc chưa kiểm tra nên xin cáo từ rời cung.

Ai ngờ vừa mới ra khỏi Phượng Tảo Cung, nàng đã tình cờ đụng phải thánh giá. Đội ngũ hầu hạ thánh giá uy nghiêm khiến Cố Thanh Trúc sợ tới mức vội vàng quỳ xuống hành lễ. Nguyên Đức Đến từ giữa đám cung nhân hầu hạ bước ra, đang định đi tới Phượng Tảo Cung lại thấy có người đang quỳ ở cửa liền dừng bước, hỏi:

“Đây chẳng phải là Kỳ gia thế tử phu nhân sao? Sao, đang định rời đi à? Sao không ở lại dùng bữa?”

Cố Thanh Trúc trong lòng đắn đo, Hoàng thượng chẳng lẽ không nghe lời báo lại của cung nữ, vẫn tiếp tục tới Phượng Tảo Cung? Đúng rồi, kỳ thực cả Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên đều đã nhìn ra, Nguyên Đức Đế đối với Kỳ Hoàng hậu thật lòng yêu thương, ngài càng thích Kỳ Hoàng hậu bộc lộ tính cách thực sự của mình. Thế nhưng Kỳ Hoàng hậu lại vì thân phận mà e ngại, khi nói chuyện vẫn luôn làm ra vẻ, thể hiện mình có nề nếp, có quy củ, tuy là như vậy, Nguyên Đức Đế vẫn đối với Hoàng hậu rất tốt.

Cố Thanh Trúc có một ý tưởng to gan, hơn nữa vừa nghĩ đến, nàng lập tức thực hiện, đáp:

“Hoàng hậu nương nương lúc nãy đã đuổi cung nhân ra ngoài, tâm trạng có vẻ không vui. Thần phụ khuyên nhủ một lúc nhưng nương nương vẫn không thấy khá hơn.”

Nguyên Đức Đế nghe xong câu trả lời vô tư này của Cố Thanh Trúc lại thấy ngạc nhiên, trong lòng lập tức trở nên hụt hẫng. Ngài đúng là không thích việc Hoàng hậu lúc nào cũng đẩy mình cho người khác, chỉ cho rằng tình cảm nàng dành cho mình không sâu đậm, không ngờ, nàng lại ở khuất tầm mắt mình mà đau lòng rơi lệ.

“Hoàng thượng tới, tuy rằng nương nương mặt ngoài không nói gì nhưng trong lòng chắc đã vui đến ‘nở hoa’ rồi.”

Cố Thanh Trúc lại “bồi” thêm một câu cuối cùng, khiến Nguyên Đức Đế nghe xong trong lòng càng thêm nghẹn lại. Tấm lòng của ngài dành cho Hoàng hậu ngay cả nàng dâu mới bước qua cửa Kỳ gia còn có thể nhận ra, ngược lại Hoàng hậu trước sau lại chỉ muốn giữ khoảng cách với ngài. Nguyên Đức Đế cũng từng cho rằng liệu có phải do mình thể hiện chưa đủ rõ ràng hay không, bây giờ xem ra không phải do ngài không thể hiện rõ mà sai lầm xuất phát từ phía Hoàng hậu.

“Ngươi biết thấu hiểu lòng người, Kỳ Huyên đúng là có phúc. Đứng lên đi, hôm nay không giữ ngươi ở lại trong cung nữa. Sau này thường xuyên vào cung một chút, Hoàng hậu một mình buồn tẻ, nếu có người nhà thường xuyên cùng nàng trò chuyện giải sầu, có lẽ tâm tình nàng cũng sẽ tốt hơn một chút.”

Nguyên Đức Đế nói xong, Cố Thanh Trúc liền cung kính dập đầu tạ ơn. Nguyên Đức Đế xốc vạt áo bước vào Phượng Tảo Cung. Cố Thanh Trúc đứng dậy, trong lòng âm thầm nói lời tạ lỗi với Kỳ Hoàng hậu. Lần này chỉ e hình tượng mạnh mẽ, phóng khoáng của Kỳ Hoàng hậu trước mặt Hoàng thượng bị sứt mẻ rồi. Giữa nam và nữ vốn cần có sự điều hòa âm dương, nữ nhi cần dựa dẫm vào nam tử, nếu quá mạnh mẽ, giấu kín mọi việc, không giải thích không thổ lộ tâm tình, chỉ sợ rằng đẩy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.

Đây chính là đạo lý mà Cố Thanh Trúc đã mất cả một đời để nhận ra. Khi nàng và Kỳ Huyên vừa thành thân, nàng luôn chấp nhất chuyện gì cũng phải làm thật tốt, ở Kỳ gia không có việc gì nàng không nhúng tay vào, thế nhưng sau này nàng mới hiểu được, những điều đó căn bản đều vô dụng. Nếu giữa nam và nữ không có tình cảm làm cơ sở thì dù có đơn phương trả giá thế nào cũng chỉ là phí công vô ích.

Nàng hy vọng Kỳ Hoàng hậu có thể mở lòng với Hoàng thượng, thể hiện con người thật của mình nhiều một chút. Kỳ Hoàng hậu có tình cảm với Hoàng thượng, không biết kiếp trước nếu không bị Kỳ gia liên lụy thì Kỳ Hoàng hậu và Hoàng thượng có thể có kết cục như vậy hay không.

Trên đường rời cung, Cố Thanh Trúc từ việc của Kỳ Hoàng hậu và Nguyên Đức Đế mà nghĩ tới mình và Kỳ Huyên. Gần đây nàng vẫn luôn nghiêm túc suy xét, rốt cuộc có nên đó nhận Kỳ Huyên một lần nữa hay không. Giữa hai người bọn họ có một “hố sâu” ngăn cách khó có thể vượt qua. Chuyện của đứa bé trước sau vẫn quanh quẩn trong lòng nàng, bất kể thời gian đã qua bao lâu, nàng vẫn khó có thể quên đi sự đau đớn khi đó.

Đón nhận hay không đón nhận dường như đã trở thành vấn đề lớn nhất quẩn quanh trong lòng nàng.