Đích Thê Tại Thượng

Chương 147: Kỳ Thần này xuống tay cũng không khỏi quá độc ác



Editor: Hannah

Trước đây Vân thị đã thỉnh an An Định Hầu phu nhân Từ thị, nhờ bà ta làm mai cho hôn sự của Kỳ Thần. Lần này, Vân thị dẫn theo Cố Thanh Trúc cùng tiếp đãi bà ta, người mà Vân thị ưng ý là tiểu thư phủ Ngự sử, Triệu tiểu thư.

“Thần ca nhi và Triệu tiểu thư tuổi tác tương đương. Ta đã từng gặp Triệu tiểu thư, là một người hiền lành, dịu dàng. Ta đã nhờ phu nhân thăm dò thử xem, không biết bên nhà họ có ý hay không?” Vân thị hỏi Từ thị.

Thứ mà Vân thị ưng ý ở Triệu tiểu thư chính là tính cách dịu dàng của nàng ta, còn về ngoại hình và gia thế thì không suy xét quá nhiều.

Từ thị gật đầu, ngước mặt nhìn Cố Thanh Trúc, đặt chén trà xuống rồi đáp:

“Sau khi được phu nhân nhờ cậy, ta đã ghi nhớ trong lòng. Hôm kia, ta vừa hay có cơ hội gặp Triệu phu nhân và Triệu tiểu thư, ta đã lắm miệng hỏi thử một câu, Triệu tiểu thư vừa qua tuổi cập kê, không biết trong nhà có dự định gì cho hôn sư của nàng ấy. Ta cũng không đề cập tới công tử quý phủ nên Triệu gia còn chưa biết.”

Từ thị và Vân thị có mối quan hệ khá tốt nhưng lại không nhiều người biết, thế nên Từ thị mới có thể giúp Vân thị thu xếp những việc này. Nếu không phải Kỳ Huyên tự mình quyết định chuyện hôn nhân, Từ thị còn muốn giúp làm mai cho Kỳ Huyên, đối tượng ưng ý cũng đã có rồi, chỉ chờ Vân thị đề cập đến. Thế nhưng ai ngờ được, Võ An Hầu thế tử lại thành thân quá nhanh, trước đó không thấy có chút động tĩnh, quay lại người ta đã thành thân, quả là có chút đáng tiếc.

Phải biết rằng vị tiểu thư mà bà ta chọn cho Kỳ Huyên lúc trước, bất kể luận về thân phận, gia thế, dung mạo, phẩm hạnh đều tuyệt đối hơn hẳn đứa con dâu mới về của Kỳ gia này không biết bao nhiêu lần.

“Trước tiên đừng nói vẫn hơn, làm phiền phu nhân lo lắng rồi. Vậy, không biết điều kiện nghị thân của Triệu gia là gì, Thần ca nhi Hầu phu nhân cũng từng gặp qua rồi, phu nhân cảm thấy Triệu gia có thể đồng ý với mối hôn sự này không?”

Vân thị hiện giờ là chủ mẫu của Kỳ gia, việc hôn nhân của bọn trẻ trong nhà đều cần đến bà nhọc lòng lo liệu, càng không nói đến Kỳ Thần từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bà, đương nhiên bà muốn chọn cho hắn một mối thật tốt.

Từ thị che miệng cười, nói: “Nếu Kỳ gia đã mở lời, Triệu gia nào có đạo lý nào không đồng ý đây. Yêu cầu của Triệu gia không cao, chỉ cần là người có học thức, biết phân biệt đúng sau, hiểu đạo lý được. Những điều kiện này, công tử quý phủ đương nhiên là phù hợp. Chỉ có điều…” Từ thị hơi dừng lại một chút, ánh mắt liếc nhìn Cố Thanh Trúc xinh đẹp ngồi bên cạnh, lại gần bên tai Vân thị, khẽ nói:

“Chỉ có điều, Triệu tiểu thư kia dung mạo không quá xuất chúng, tuyệt đối không thể so với thế tử phủ nhân của quý phủ, như vậy không sao chứ?”

Đây chính là điều mà Từ thị lo lắng, cũng là thứ khiến cho toàn bộ các cô nương trong kinh thành đều hâm mộ nữ nhi Cố gia vô cùng. Tuy rằng xuất thân và thanh danh của nàng không quá tốt nhưng ai cũng không thể phủ nhận khuôn mặt kia của nàng trời sinh không tệ. Nếu lang quân Kỳ gia đều coi đây là tiêu chuẩn để tìm thê tử, vậy thì Triệu tiểu thư kia có phần không môn đăng hộ đối.

“Ta còn tưởng phu nhân muốn nói gì, hóa ra là chuyện này.” Vân thị nhoẻn miệng cười: “Yên tâm đi, cưới vợ phải cưới người hiền, dung mạo chỉ là yếu tố ‘dệt hoa trên gấm’. Ta chỉ lo lắng Triệu đại nhân là người thanh cao, không muốn có quan hệ với danh môn thế gia. Nếu được Triệu gia cho phép thì với nhân phẩm hơn người của Triệu tiểu thư, có thể coi là đối tượng tốt.”

Ngự sử Triệu đại nhân là một vị quan thanh liêm, không hay qua lại với những vị quan lớn, nhân phẩm chính trực, từng là Trạng Nguyên năm Tân Dậu, tài trí xuất chúng, cực kỳ coi trọng phẩm hạnh nhi nữ.

“Nếu phu nhân đồng ý, ta sẽ chọn một ngày lành để tới Triệu phủ thăm dò xem sao, hỏi dò ý của Triệu đại nhân và Triệu phu nhân. Ta cũng không dám khẳng định điều gì, dù sao Triệu gia cũng chỉ có một nữ nhi bảo bối.”

Nói xong, Vân thị lấy trà thay rượu cảm tạ Từ thị. Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, Từ thị áp lại gần thì thầm bên tai Vân thị:

“Đúng rồi, phu nhân còn nhớ lúc trước phu nhân từng nhờ ta hỏi thăm cô nương Nhạc gia cho thế tử không? Cô nương Nhạc gia vẫn có ý với thế tử, không biết…”

Vị cô nương Nhạc gia kia là người mà Từ thị nhắm cho Kỳ Huyên lúc trước, là Nhị tiểu thư của Trường An Quận vương phủ, xuất thân cao quý, tài hoa nổi danh, xuất thân từ Quận vương phủ, xét mặt nào cũng hơn cái vị hiếu thắng xuất thân từ Cố gia này. Thật không biết Kỳ Huyên bị cái gì che mắt.

Vân thị sững người, lập ngắt lời:

“Chuyện này… Chuyện này không được đâu. Con trai ta đã thành thân, phu nhân cũng biết mà.”

Từ thị không muốn từ bỏ, vẫn tiếp tục khuyên nhủ: “Tuy rằng thế tử đã thành thân nhưng dù sao bên cạnh vẫn chỉ có một mình thế tử phu nhân, nếu có thể ‘dệt hoa trên gấm’ chẳng phải sẽ càng tốt hay sao. Nhạc gia vốn muốn gả Nhị tiểu thư cho một gia đình trong sạch tương xứng, nhưng nếu Kỳ gia đã mở lời, nói không chừng Nhạc gia vẫn có thể đồng ý đấy.”

Lúc trước Từ thị đã từng đề cập với Nhạc phu nhân, nói muốn giới thiệu Nhị tiểu thư cho Võ An Hầu thế tử, Nhạc phu nhân vì thế mà mừng như điên, cực kỳ tình nguyện, còn tặng không ít quà cáp cho Từ thị. Từ thị cũng từng một lòng thúc đẩy mối nhân duyên này, chỉ không ngờ lại chậm mất một bước. Nhạc gia lại không cam lòng, nghĩ Nhị tiểu thư không phải con gái trưởng dòng chính, dù có gả cho Võ An Hầu thế tử làm thiếp cũng có thể chấp nhận được.

Trên mặt Vân thị lộ ra vẻ xấu hổ, liếc mắt nhìn Cố Thanh Trúc có vẻ còn chưa phát giác ra, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thản, trong lòng mới yên tâm hơn một chút, lắc đầu, nói với Từ thị:

“Phu nhân chớ nói đùa. Con trai ta đã cưới con dâu thì không có ý định nạp thiếp nữa. Tiểu thư Nhạc gia xuất thân Quận vương phủ đương nhiên xứng đáng với gia đình trong sạch, môn đăng hộ đối, sao có thể chịu thiệt thòi. Chuyện này tuyệt đối không thể được. Sau này phu nhân cũng đừng nhắc tới nữa.”

Nếu Từ thị nhắc tới chuyện này sớm một chút, từ trước khi Vân thị xua tan hiềm khích với Cố Thanh Trúc, nói không chừng Vân thị sẽ động lòng. Còn bây giờ, bà đã biết Cố Thanh Trúc là người tốt, sao có thể có suy nghĩ hồ đồ như vậy, càng không nói đến chuyện con trai đã trịnh trọng tuyên bố với bà rằng chàng một lòng chung tình với Cố Thanh Trúc, dù cho có khả năng sau này chàng sẽ hối hận, nhưng sự hối hận đó tuyệt đối không thể do Vân thị làm nhen nhóm, làm như vậy không chỉ sẽ khiến các con bà đau khổ mà đồng thời cũng thật tàn nhẫn.

Vân thị tuy rằng cả tin nhưng đối với những chuyện mang tính nguyên tắc, bà vẫn rất kiên quyết. Từ thị đành rút lui: “Nếu đã như vậy thì coi như ta đã nhiều lời đi.”

Vân thị xuay tay, nói: “Phu nhân chớ nói vậy. Hôn sự của Thần ca nhi nhà ta còn phải nhờ vào phu nhân mới được. Sau khi chuyện thành, ta nhất định sẽ tặng cho bà mối là phu nhân một hồng bao thật lớn.”

Hai người phụ nữ nắm tay nhau, Vân thị đích thân tiễn Từ thị ra cửa, còn đứng ở cửa nói lời tạm biệt một hồi lâu, Từ thị lúc này mới lên xe ngựa rời đi.

Vân thị quay đầu lại, thấy Cố Thanh Trúc nhìn mình chằm chằm, lập tức hiểu ra, hạ giọng khẽ hỏi: “Con nghe được rồi?”

Cố Thanh Trúc cũng không giấu giếm mà gật đầu. Vân thị hơi ngại ngùng, xua tay rồi nói: “Con đừng để ý những điều bà ấy nói. Ta và Huyên nhi đều sẽ không đồng ý đâu.”

Cố Thanh Trúc mỉm cười không đáp, nàng đỡ Vân thị bước qua ngưỡng cửa.

Kỳ Thần đang vội vàng đi tới, nhìn thấy Vân thị liền hành lễ rồi nói:

“Mẫu thân, nghe nói người giúp con…”

Mẹ đẻ của Kỳ Thần là một vũ cơ người Hồ, đường nét khuôn mặt đương đối góc cạnh, hơi có phong cách của người dị vực. Ngược lại với sự hào hoa, phong nhã của Kỳ Huyên, ngoại hình Kỳ Thần lại có phần tà mị.

Vân thị nhìn hắn, cười nói: “Đại ca con đã thành thân, cũng đã đến lúc thu xếp cho con rồi.”

Kỳ Thần mím môi, hỏi: “Không biết mẫu thân đã nhắm tiểu thư nhà nào cho con rồi?”

“Là Triệu tiểu thư của Ngự sử Triệu đại nhân. Ta từng gặp mặt nàng ta, nhân phẩm tính tình vô cùng tốt.” Vân thị đối xử với Kỳ Thần và Kỳ Huyên bình đẳng như nhau, không có sự lạnh lùng giữa mẹ cả và con vợ lẽ như những gia đình khác.

Theo Cố Thanh Trúc quan sát, Vân thị cũng là người nhân hậu, nếu người làm mẹ cả như bà tâm địa có chút ác độc thì khi lựa chọn đối tượng hôn nhân cho con trai và con gái của vợ lẽ tuyệt đối sẽ không chú trọng nhân phẩm mà sẽ chỉ chọn bừa.”

Trên mặt Kỳ Thần lộ vẻ gượng gạo nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên thành nụ cười nhạt, hắn nói: “Người mẫu thân lựa chọn cho con đương nhiên là tốt. Chỉ có điều con nghe nói Ngự sử Triệu đại nhân là một người không ưa mềm cũng không ưa cứng, ở trong triều gây thù chuốc oán rất nhiều. Kỳ gia chúng ta kết thân với ông ấy, liệu có hơi…”

Vân thị sững người. Bà lại không hề nghĩ tới điểm này.

“Ta chỉ quan tâm tới nhân phẩm của Triệu tiểu thư mà lại không biết Triệu đại nhân có gây thù chuốc oán trong triều.” Thế nhưng, Vân thị rất nhanh đã suy nghĩ lại: “Nhưng mà cũng không sao, Ngự sử đều là như vậy. Chính vì Triệu đại nhân cương trực, liêm chính nên mới có thể giữ chức Ngự sử nhiều năm như thế, được Hoàng thượng trọng dụng.”

Kỳ Thần suy tư một lúc rồi lại nói: “Nhi tử vẫn cảm thấy có chút… Ngự sử, nói trắng ra chính là người vạch tội cho Hoàng thượng, con…”

Hắn ấp a ấp úng một hồi làm Vân thị hơi sốt ruột, đáp: “Ai da, con cũng đừng suy nghĩ nhiều như thế. Triệu đại nhân là người như thế nào cũng không liên quan tới chúng ta. Là con cưới vợ về nhàn chứ có phải gả đến Triệu gia đâu. Chỉ cần Triệu tiểu thư tốt là được rồi.”

Kỳ Thần nghe vậy không nói gì, chỉ chắp tay vái chào Vân thị: “Vâng, xin nghe mẫu thân làm chủ.”

Nói xong, Kỳ Thần lập tức xoay người rời đi. Cố Thanh Trúc nhìn bước chân của hắn có hơi loạng choạng, hai tay cũng có vẻ cứng lại, bàn tay nắm lại, nhìn dáng vẻ dường như đang tức giận.

“Đứa nhỏ này, bát tự còn chưa viết mà đã lo lắng chuyện của Ngự sử đại nhân rồi.” Vân thị không nhìn ra được vấn đề, còn tưởng rằng Kỳ Thần không thích chức vụ Ngự sử.

Cố Thanh Trúc lại nhìn thấu được, chỉ khẽ mỉm cười, nói:

“Thần đệ tự có suy nghĩ của mình.”

Vân thị không hiểu nhưng Cố Thanh Trúc lại hiểu rất rõ, Kỳ Thần nào có ghét chức quan Ngự sử, hắn căn bản là ghét phẩm cấp của Ngự sử không cao, chẳng qua là ngại Vân thị nên không nói rõ ra mà thôi.

Kỳ Thần là loại người gì, Kỳ Huyên biết, Cố Thanh Trúc càng biết rõ hơn. Kiếp trước khi Kỳ gia gặp nạn, hắn lập tức đòi Kỳ Huyên phân nhà, lấy đi một nửa gia sản của Kỳ gia, cưới Vĩnh Ninh quận chúa, trở thành quận mã gia, sao có thể ưng ý con gái của một quan Ngự sử nho nhỏ chứ.

Đáng tiếc Vân thị lại không biết chuyện này, lúc này đây bà còn đang một lòng một dạ muốn giúp Kỳ Thần thu xếp hôn sự. Thế nhưng bất kể bà có làm gì thì cuối cùng cũng chỉ là phí công bởi Kỳ Thần sẽ không biết ơn.

Còn về việc Kỳ Thần sẽ làm gì, Cố Thanh Trúc cũng không biết. Dù sao nàng chỉ biết mối hôn sự của hắn cùng Triệu tiểu thư kia tuyệt đối không thể thành.

Quả nhiên, hai ngày sau, Từ thị lại một lần nữa tới phủ, sợ hãi báo với Vân thị:

“Haiz, chuyện với Triệu gia chỉ e không thành rồi. Vừa mới ngày hôm qua, Triệu tiểu thư lúc về nhà quần áo xộc xệch, hình như là bị người bên ngoài lăng nhục. Phu nhân nói xem, một cô nương tốt như vậy sao lại gặp phải chuyện như thế này. Bây giờ bên ngoài đều đã bắt đầu đồn đại rằng Triệu tiểu thư là người không giữ mình.”

Những điều Từ thị vừa nói khiến Vân thị vô cùng kinh sợ, bà nói: “Chuyện này… Chuyện này sao có thể? Tại sao lại như vậy chứ? Triệu tiểu thư có sao không?”

Thấy Vân thị vẫn có vẻ tiếc nuối, Từ thị đành khuyên nhủ: “Ai da, muội muội tốt của ta à, đừng có hồ đồ nữa. Đối với nữ nhi, thứ quan trọng nhất chính là trinh tiết, là thanh danh. Đừng nói tới Võ An Hầu phủ, ngay cả gia đình bình thường cũng không thể chấp nhận được chuyện này. Ta khuyên phu nhân nhân lúc còn sớm mà từ bỏ ý định đi thôi. Cô nương tốt hơn Triệu tiểu thư còn có rất nhiều, phu nhân đừng nên ‘thắt cổ trên một cành cây’ nữa. Để ngày khác ta lại tìm một cô nương tốt cho Thần ca nhi.”

Sau khi Từ thị nói xong, Vân thị lặng lẽ thở dài, vẻ mặt không đành lòng. Mà Cố Thanh Trúc ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc không kém. Kỳ Thần này xuống tay cũng không khỏi quá độc ác.