Đích Thê Tại Thượng

Chương 161: Cháo trắng, dưa giòn, rau chấm tương cùng bánh bao nhân thịt



Editor: Hannah

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mọc Cố Thanh Trúc đã thức giấc, rửa mặt xong liền đi tới Ích Thọ Cư, đúng lúc thấy Quế mama dẫn theo tỳ nữ bưng đồ ăn lên. Quế mama nhìn thấy Cố Thanh Trúc, lập tức tươi cười hớn hở lại gần chào hỏi:

“Thế tử phu nhân dậy sớm quá, người tới thăm lão phu nhân sao?”

Cố Thanh Trúc gật đầu, chỉ vào tỳ nữ cầm hộp thức ăn đi theo sau bà, hỏi: “Đây là bữa sáng của lão phu nhân sao?”

“Vâng, đúng vậy.” Quế mama sai một tỳ nữ lại gần, mở hộp thức ăn ra cho Cố Thanh Trúc xem, nói: “Thế tử phu nhân yên tâm đi, đã thay đổi cho thanh đạm hơn một chút, nếu không có tí thịt mặn nào, lão phu nhân nhất thời khó có thể chấp nhận được, chúng ta vẫn nên từ từ thôi, thế này đã là thanh đạm hơn nhiều rồi.”

Đêm qua Quế mama đã được chứng kiến tận mắt hình ảnh Cố Thanh Trúc chữa bệnh, bởi vậy không dám giấu giếm nàng chút gì. Cố Thanh Trúc liếc nhìn hộp thức ăn đang mở ra, bên trong có một chén cháo trắng, hai đĩa dưa giò ướp mật, một đĩa tô tâm, một đại bánh bao nhân thịt to bằng nắm tay. Cố Thanh Trúc sai tỳ nữ mở hộp thức ăn còn lại ra, đồ ăn bên trong hộp này phong phú hơn nhưng so với những món thịt cá mà Dư thị thường ăn vào bữa sáng thì quả thật là thanh đạm hơn nhiều, thịt cá cũng đổi cách chế biến thành hấp.

“Món này, món này, món này, món này.” Cố Thanh Trúc liên tục chỉ vào bốn món ăn, cháo trắng, dưa giòn, rau chấm tương cùng bánh bao nhân thịt.”

“Chỉ có thể ăn những món này, những món khác đem đi đi.”

Quế mama nhìn Cố Thanh Trúc có vẻ khó xử, liếc nhìn về phía viện rồi nắm tay Cố Thanh Trúc, dẫn nàng đi về đình hóng gió, lúc này mới nói thật với nàng:

“Thế tử phu nhân, người đừng trách nô tỳ lắm miệng. Đối với lão phu nhân, người không thể dùng phương pháp mạnh như thế này được. Tính tình lão phu nhân cố chấp, mấy món kia người cứ để bọn nô tỳ bày lên bàn đi, lão nô nhất định có thể khiến lão phu nhân hạn chế ăn lại.”

Quế mama có lòng muốn giúp hòa hoãn mối quan hệ giữa Cố Thanh Trúc và Dư thị nên những lời này của bà cũng xuất phát từ thật tâm. Bà đã hầu hạ lão phu nhân Dư thị hơn nửa đời người, hiểu rõ tính cách Dư thị như lòng bàn tay, biết phải nói như thế nào, làm như thế nào để Dư thị vừa lòng.

Cố Thanh Trúc do dự một lát, trong đầu mường tượng lại hình ảnh kia. Con người Dư thị quá coi trọng dục vọng ẩm thực, nếu có đồ ăn ngon để trước mặt mà không cho bà ăn, chỉ sợ sẽ phản tác dụng, dù cho có Quế mama ở bên khuyên nhủ, bà chắc chắn không thể không ăn một chút. Thế nhưng nếu không nhân cơ hội này sửa đổi hoàn toàn thói quen ăn uống của bà, chỉ sợ sau này sẽ còn gặp phải rắc rối nghiêm trọng hơn cả lần này.

“Tình hình của lão phu nhân ngày hôm qua như thế nào Quế mama còn thấy rõ hơn ta. Hôm qua ta đã bắt mạch cho lão phu nhân, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của lão phu nhân đều đã suy yếu rất nhiều, tì tạng có vấn đệ, nếu còn tiếp tục ăn uống không điều độ, ăn quá nhiều thịt cá, sau này chỉ sợ sẽ càng thêm nghiêm trọng. Lần này ta có thể cứu lão phu nhân trở về nhưng tới lần sau ai dám đảm bảo chứ.”

Cố Thanh Trúc tận tình khuyên nhủ, Quế mama vẫn còn sợ hãi vì chuyện ngày hôm qua. Bà nghĩ thế tử phu nhân nói cũng không phải không có lý, lần trước khi nàng nói với mình về tình trạng của lão phu nhân, cả bà và lão phu nhân đều không ghi nhớ để tâm, nhưng lần này lão phu nhân đã ngất xỉu, ít nhiều gì cũng nhờ thế tử phu nhân cấp cứu kịp thời. Hôm qua Trương đại phu cũng đã nói, đối với chứng bệnh đột ngột ngất xỉu như lão phu nhân quan trọng nhất chính là tốc độ, nếu ứng phó chậm thì hậu quả thế nào, không ai có thể nói trước được.

Huống hồ trong lòng Quế mama cũng hiểu rõ, tuy rằng bà cam đoan mình sẽ khuyên nhủ lão phu nhân nhưng chuyện khác còn dễ nói, chỉ duy nhất ở phương diện ăn uống này, lão phu nhân tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Lúc trước bà còn nghĩ chỉ cần ăn ít hơn so với trước đây là được, cũng không phải muốn ngăn cấm toàn bộ, nhưng nghe thế tử phu nhân nói như vậy, chỉ e những món thịt cá này đều không thể đem tới trước mặt lão phu nhân rồi.

“Ta biết mama khó xử, có điều chuyện này nhất định phải làm. Việc cấp bách nhất của lão phu nhân bây giờ chính là thải độc, bất kể món dầu mỡ nào cũng không thể ăn.”

Cố Thanh Trúc cố ý thuyết phục Quế mama, dù sao nếu không có Quế mama ở bên Dư thị phối hợp thì chỉ với sức lực của một mình Cố Thanh Trúc, nàng chắc chắn không thể thay đổi được thói quen ăn uống của Dư thị.

Quế mama hơi lo lắng, hỏi: “Không lẽ sau này lão phu nhân không thể ăn những món ngon lành kia nữa sao?”

“Không phải mãi mãi, chờ đến khi sức khỏe của người được điều dưỡng tốt lên thì có thể ăn trở lại nhưng nhất định phải ăn với lượng vừa phải. Tốt quá hóa dở, bất cứ thứ gì, bất cứ chuyện gì cũng đều là như vậy.”

Lời nói của Cố Thanh Trúc đã làm Quế mama dao động. Bà nghĩ nghĩ một hồi rồi gật đầu, đáp:

“Vâng, lời thế tử phu nhân dặn dò, nô tỳ đã nhớ kỹ, tạm thời cứ thử xem sao.” Quay người lại, bà thì thầm với nô tỳ bưng thức ăn đi đầu một chút, để nô tỳ kia dẫn theo người khác nhắn lại với phòng bếp. Một lúc sau, nhóm nô tỳ bưng hai hộp thức ăn đi tới đình hóng gió, mở ra cho Quế mama và Cố Thanh Trúc cùng xem, vẫn chỉ có bốn món mà Cố Thanh Trúc chọn ra lúc trước, chỉ có số lượng là nhiều hơn.

“Thế này đã được chưa?”

Quế mama hỏi Cố Thanh Trúc, nàng gật đầu, nói: “Cứ đưa đi đi.”

Quế mama xua tay, ra hiệu cho nhóm nô tỳ đi qua cửa viện. Quế mama đứng dậy hành lễ với Cố Thanh Trúc, nói: “Nếu vậy nô tỳ cũng qua đó, còn chưa biết lão phu nhân sẽ phản ứng như thế nào.”

“Phiền Quế mama lo lắng rồi.”

Cố Thanh Trúc đứng tại chỗ nhìn theo Quế mama đi vào trong viện, đợi được một lúc, quả nhiên liền nghe thấy tiếng quát to giận dữ của Dư thị truyền từ bên trong viện ra:

“Chỉ có chừng này? Đùa cái gì thế!”

Dư thị ngồi trên giường, hất đổ một chiếc khay mà tỳ nữ đang dâng lên trước mặt mình. Đã mấy chục năm nay bà chưa từng ăn bữa cơm nào đơn giản như thế này. Một bát cháo trắng, một đĩa rau chấm tương, một đĩa bánh bao nhân thịt, mấy thứ này thường ngày chỉ sau khi bà đã ăn no mới nếm thêm một chút, thế mà bây giờ lại dâng lên cho bà như món chính vậy.

“Lão phu nhân, nội tạng của người đang có vấn đề, vẫn phải ăn thanh đạm một chút. Người không biết đêm qua thế tử phu nhân đã ra tay cứu người như thế nào đâu, quá đáng sợ. Nếu chậm trễ thêm một chút thôi, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Người trước tiên hãy tạm chấp nhận ăn hai ngày đi, coi như là thanh lọc dạ dày cũng tốt mà. Người nhìn món cháo này, rất đặc rất quánh, buổi sáng…”

Quế mama còn chưa nói xong đã bị Dư thị ngắt lời:

“Có phải là con nhãi kia bảo ngươi làm vậy không? Ngươi tin nó làm gì chứ. Ta… Sở dĩ hôm qua ta ngất xỉu là vì mấy ngày nay không được vận động, cơ thể thiếu linh hoạt. Giờ thời tiết đã tốt lên rồi, ta chỉ cần ăn cơm no là lại có thể vận động. Những món cơm canh đạm bạc này ta sao có thể nuốt được đây? Đi đi đi đi, đổi lại đi, không có thịt ta không ăn đâu.”

Quế mama bất đắc dĩ lại gần, nhẹ giọng khuyên bảo:

“Lão phu nhân, người cũng đừng tùy hứng như thế nữa. Không chỉ thế tử phu nhân nói như vậy mà ngay cả Trương đại phu cũng dặn dò như thế, đồ ăn của lão phu nhân cần phải thanh đạm hơn. Hay là chúng ta thử ăn hai ngày, hai ngày sau lại ăn món bổ dưỡng.”

Dư thị hơi mất kiên nhẫn. Quế mama và bà tuy là quan hệ chủ tớ nhưng cũng không khác bạn bè là bao, lời Quế mama nói, bà vẫn thường nghe theo. Thế nhưng hôm nay thì khác, bà đã đói bụng cả một đêm, khi trong lòng tràn đầy mong đợi bữa sáng, họ lại mang những món như thế này lên cho bà, tâm trạng thực sự rất khó chịu, sao còn có thể nghe theo những lời dụ dỗ trẻ con ba tuổi kia của Quế mama.

“Không được không được. Đừng nói với ta những lời này, giờ ta đang rất đói bụng, đừng làm phiền đến ta, không ta đánh ngươi đó.”

Thái độ của Dư thị cực kỳ kiên quyết, thậm chí không ngại dọa dẫm động tay động chân, khiến Quế mama hết đường xoay xở. Cố Thanh Trúc đứng bên ngoài viện, nghe rõ những lời Dư thị nói, thở dài một hơi, bất lực rời đi.

Tiếp theo Quế mama sẽ làm gì, Cố Thanh Trúc biết. Thế nhưng bất kể thế nào, dù Quế mama có dốc hết sức khống chế tình hình, tạm thời có thể điều khiển mọi thứ theo ý muốn nhưng với tính tình nóng nảy này của Dư thị, đến cuối cùng cũng sẽ không ổn.

Nếu có Kỳ Chính Dương ở nhà, có lẽ còn có thể trông cậy vào Kỳ Chính Dương khuyên nhủ Dư thị một chút, nhưng giờ Kỳ Chính Dương không có ở nhà, Kỳ Huyên tuy là cháu trai trưởng nhưng Dư thị đã coi chàng và Cố Thanh Trúc như người cùng “chiến tuyến”, dù Kỳ Huyên có khuyên bảo thế nào, Dư thị cũng sẽ cho rằng đây là do Cố Thanh Trúc sai bảo. Nếu cứ như vậy, chuyện sẽ càng thêm phiền toái.

Vấn đề bây giờ là phải làm thế nào để Dư thị cố gắng ăn ít đồ mặn hơn.

*****

Hai ngày sau, sự cáu kỉnh Dư thị đã gần như bộc phát.

Tuy rằng dưới sự uy hiếp của bà, Quế mama đành phải sai người làm ít món thịt cá dâng lên, nhưng so với trước đây quả thực là “bì phấn với vôi”. Dư thị ăn không đủ thỏa mãn, tâm trạng liền không tốt, tâm trạng không tốt liền dễ phát cáu, càng phát cáu, tâm trạng lại càng không tốt.

Đến bữa cơm trưa, Dư thị đã chuẩn bị tinh thần “làm mình làm mẩy” với Quế mama, quyết tâm dù cho có phải dùng đến vũ lực thì trưa nay cũng phải ăn những món như bình thường mới được.

Thức ăn đã bày ra mâm. Dư thị càng nhìn càng nhíu mày. Tuy rằng những món ăn này đều đã được thêm kha khá gia vị nhưng bọn chúng thực sự tưởng rằng bà đây không phân được món chay với món mặn sao? Quế mama đích thân bày biện thức ăn chỉnh tề, đưa đũa cho Dư thị. Dư thị không nhận lấy, chỉ vào bàn toàn thức ăn thanh đạm, cố nén giận, nói:

“Chỉ có thế này? A Quế à, ngươi thực sự muốn bức tử ta sao?”

Quế mama hoảng sợ, vội vàng khom lưng thỉnh tội: “Lão phu nhân thứ tội, cớ sao người lại nói những lời này.”

Dư thị cau mày, chỉ vào đĩa nấm hương xào ngồng cải bóng mượt, nói: “Sao ngươi dám bưng mấy thứ này lên hả? Ta chưa nói với ngươi à, ta không ăn những thứ này, ta có phải là thỏ đâu, cả ngày toàn ăn chay làm cái gì? Ngươi đây chẳng phải là muốn bức tử ta thì là gì?”

“Lão phu nhân, người không thể nói như vậy được, tấm lòng của nô tỳ dành cho người có trời đất chứng giám.” Quế mama nói như sắp khóc tới nơi.

Dư thị hơi mủi lòng, nói: “Đứng lên đứng lên đi, ta đâu có nói không có trời đất chứng giám gì đâu. Nhưng mà ta nói ngươi nghe, những món như thế này đừng đem lên cho ta, ta nhìn là thấy phiền lòng rồi. Ngươi cũng đừng khóc nữa, ta đã nói gì đâu nào. Đứng lên đứng lên. Có cần ta phải đỡ ngươi đứng dậy không nào?”

Quế mama dù sao cũng đã hầu hạ Dư thị mấy chục năm nay, Dư thị không cách nào đối xử tàn nhẫn với bà được, cũng không nói được những lời độc ác, đành tự mình đỡ Quế mama đứng dậy. Quế mama sụt sịt, lấy khăn tay ra lau nước mắt, cầm đũa gắp một miếng ngồng cải để lên bát cơm trắng trước mặt Dư thị, giọng nghẹn ngào nói:

“Lão phu nhân coi như nể tình nô tỳ hầu hạ người đã nhiều năm, hãy nếm thử món này đi. Coi như người thương hại nô tỳ, cả đời này nô tỳ không còn ước mong gì cả, chỉ mong lão phu nhân thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Người giúp nô tỳ đi mà, ăn một miếng đi.”

Quế mama đã cầu xin mình như vậy, dù cho trong lòng Dư thị ngàn lần không tình nguyện thì cũng không thể không nể mặt. Bà cầm đũa, gắp một miếng nấm hương cùng với ăn bỏ vào miệng.

Cảm giác khó ăn trong tưởng tượng không thấy đâu, ngược lại lại có hương vị thơm ngon rất khác với hương vị của thịt cá.