Đích Thê Tại Thượng

Chương 162: Hai vợ chồng ở trong phòng chơi trò “anh đuổi em chạy, em trốn anh theo”



Editor: Hannah

Dư thị thấy hương vị rất khá, lại thử gắp thêm một miếng ăn cùng với cơm, mùi vị vẫn thơm ngon như thế. Thật khó có thể tin được, chỉ có mấy miếng nấm hương cùng ngồng cải lại có thể làm ra hương vị khiến người ta ngây ngất như thế. Bà hướng đôi đũa về phía món rau xanh mà lúc trước nói thế nào cũng không chịu ăn, ngồng cải rất ngon, một miếng nấm hương một miếng cơm, cứ thế Dư thị đã ăn hết hơn nửa bát cơm.

Ánh mắt chuyển hướng về phía những món chay khác, mỗi món đều được nêm nếm gia vị không tệ, hơn nữa còn ngon hơn so với tưởng tượng của bà.

Quế mama đứng bên cạnh thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ, không ngừng gắp đồ ăn cho Dư thị, nhìn Dư thị vừa ăn vừa gật gù, có vẻ rất hài lòng, nỗi lo treo lơ lửng trong lòng Quế mama cuối cùng cũng buông xuống.

Dư thị ăn liền tù tì ba bát cơm, không hết sạch thức ăn không để thừa lại chút nào, liếm môi, nói với vẻ chưa đã thèm: “Tay nghề của Cẩm Tâm có tiến bộ đó, có thể nấu món chay ngon lành như thế này.”

Cẩm Tâm là đầu bếp nữ trong phòng bếp riêng của Dư thị, đồ ăn thường ngày đều do nàng ta làm.

Quế mama đứng bên cạnh ra hiệu cho nhóm nha hoàn bước vào thu dọn bát đĩa, vừa pha trà vừa nói với Dư thị: “Bữa cơm này cũng không phải do Cẩm Tâm làm.”

Dư thị bất ngờ, nhìn Quế mama, hỏi: “Không phải do Cẩm Tâm là? Thế là ai làm? Đừng nói là ngươi làm đó.”

Quế mama cười đáp: “Nô tỳ không có tay nghề tốt như vậy. Làm đồ ăn chay của Vân Âm Quán.”

“Vân Âm Quán… Chính là am ni cô tọa lạc trên ngọn núi cao nhất ở phía Tây thành sao?” Dư thị vẫn có chút ấn tượng mơ hồ với cái tên này.

Quế mama gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, chính là nơi đó. Lão phu nhân hẳn vẫn còn nhớ, trong kinh thành này, am ni cô hương khói thịnh nhất chính là Vân Âm Quán. Đồ ăn chay của Vân Âm Quán nổi tiếng khắp kinh thành, chưa có ai từng ăn mà không khen ngợi.”

Món chay của Vân Âm Quán một bát khó cầu. Chuyện này từ lâu đã truyền trong kinh thành, cũng không phải điều gì mới lạ. Dư thị không thích thức ăn chay nên dù biết đồ chay của Vân Âm Quán nổi tiếng khắp thiên hạ nhưng cũng chưa từng có ý định nếm thử.

Chẳng qua…

“Ta nghe nói đồ ăn chay của Vân Âm Quán không thể mang xuống núi. Chẳng phải có quy tắc này hay sao?”. Truyện Full

Dư thị cảm thấy có điểm gì đó không đúng. Tuy rằng bà chưa từng ăn đồ chay của Vân Âm Quán nhưng quy tắc này cũng đã từng nghe qua.

“Không sai. Nhưng mà sư thái của Vân Âm Quán lại có thể xuống núi nha.” Quế mama thấy Dư thị tỏ vẻ không hiểu, liền không vòng vo nữa mà giải thích: “Lão phu nhân, những món ăn này đều do thế tử phu nhân thỉnh cầu cho người.”

Dư thị nhíu mày, hỏi: “Ngươi nói gì? Nó?”

“Đúng vậy. Đúng là thế tử phu nhân đích thân tới Vân Âm Quán mời một vị sư thái về phủ, có như vậy mới có thể đảm bảo cho lão phu nhân được nếm những món mới lạ.”

Đồ ăn chay dâng cho lão phu nhân ngày hôm nay đích thực là do thế tử phu nhân cầu được. Thế tử phu nhân còn dặn Quế mama nếu lão phu nhân không chịu nếm thử thì dù bà có phải quỳ xuống khóc lóc nỉ non, lôi hết tình cảm ngày xưa ra cũng phải thuyết phục lão phu nhân ăn thử cho bằng được. Thế tử phu nhân tính toán không sai, lão phu nhân mạnh miệng nhưng mềm lòng, Quế mama mới chỉ cầu xin một chút mà bà đã mủi lòng, đồng ý ăn thử.

“Nó có mưu đồ gì đây? A Quế, ta phát hiện gần đây ngươi rất thân cận với con nhãi đó.”

Dư thị nhíu mày, Quế mama sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, nói: “Lão phu nhân bớt giận, nô tỳ tuyệt đối không dám hai lòng.”

“Có cho ngươi cũng không dám.” Dư thị hừ lạnh.

Quế mama đứng dậy, sau đó chần chừ nói: “Lão phu nhân, những lời này vốn dĩ nô tỳ không nên nói nhưng hôm này dù thế nào cũng không kìm được. Lão phu nhân người rốt cuộc định tùy hứng tới lúc nào nữa đây? Năm nay người đã gần sáu mươi tuổi rồi, thân thể của người phải tĩnh dưỡng thế nào đây, dù bản thân người không vội thì cũng đừng nên khiến bọn nô tỳ lo lắng cho người chứ. Cảnh tượng người ngất xỉu tối hôm đó còn hiện rõ mồn một trước mắt nô tỳ, khi ấy nô tỳ sợ tới mức nhũn cả chân, véo nhân trung* của người thế nào cũng không có phản ứng. Khi đó nô tỳ còn cho rằng người sẽ…” Quế mama dừng lại một lúc.

* Chú thích: “Nhân trung” là phần giữa mũi và môi trên, khi ai đó bị ngất thì bấm vào nhân trung là một cách để kích thích bệnh nhân tỉnh lại.

“Thế tử phu nhân là một cô nương tốt, người không nên đem lòng hoài nghi nàng ấy như vậy. Người không biết đó thôi, hôm đó thế tử phu nhân là người đầu tiên tới cứu lão phu nhân. Người nàng ấy mảnh dẻ như vậy mà lại ôm lấy lão phu nhân từ sau lưng, ép bụng người để người nôn ra hết. Tay nàng, quần áo nàng đều bị những thứ người nôn ra làm bẩn, nàng ấy cũng không oán thán một câu. Sáng hôm sau mặt trời vừa lên, thế tử phu nhân đã tới đây hỏi thăm tình hình của lão phu nhân.”

Quế mama chỉ vào cái bàn, nói: “Còn có một mâm cơm chay ngày hôm nay, lão phu nhân cho rằng dễ dàng có được lắm sao? Thế tử phu nhân sở dĩ có thể mời một vị sư thái của Vân Âm Quán về phủ, đó là vì nàng ấy nhận lời với trụ trì Vân Âm Quán trong vòng mười ngày sẽ chép xong mười cuốn kinh Phật, ni cô trụ trì thấy nàng ấy thành tâm mới phá lệ phái một vị sư thái am hiểu cách làm đồ chay tới phủ. Thế tử phu nhân vì người mà làm nhiều việc như vậy, dù cho tim người bằng đá bằng sắt thì cũng nên tan chảy rồi.”

Dư thị im lặng lắng nghe, từng câu từng lời của Quế mama đều như một đòn đánh thẳng vào nội tâm Dư thị.

Bà quả thực chưa từng ngờ tới một con nhãi thoạt nhìn lòng dạ thâm sâu lại có thể vì bà mà làm nhiều chuyện như vậy. Nếu không thật lòng cảm động thì sao A Quế đã theo hầu bà mấy chục năm lại có thể tôn sùng, khen ngợi nó như thế, có thể con nhãi đó mà không ngại thốt nên lời quở trách chủ nhân là bà đây.

“Có lẽ… nó chỉ diễn cho ta xem thôi.” Dư thị vẫn còn muốn cứng đầu thêm chút nữa.

Dù cho trong lòng có bao nhiêu xúc động thì ngoài miệng vẫn không buông tha.

Quế mama thở dài, đáp: “Haiz, lão phu nhân à, nếu thực sự có người vì lão phu nhân mà làm nhiều chuyện như vậy thì dù có là diễn cho người xem cũng có sao đâu nào? Huống hồ, nô tỳ cảm thấy thế tử phu nhân cũng không đơn giản chỉ vì muốn làm cho người xem, mà nàng ấy thực sự quan tâm tới người. Nói một câu đại nghịch bất đạo, nếu sức khỏe của lão phu nhân có gì bất trắc thì kỳ thực đối với thế tử phu nhân mà nói, có lẽ vẫn là một chuyện tốt.”

Một câu này của Quế mama chính là lời thật từ tâm can.

Đúng là như vậy. Nếu như lần trước không cứu được lão phu nhân thì thực ra, nếu bàn sâu xa, chuyện này đối với thế tử phu nhân không có ảnh hưởng gì, ngược lại nàng càng được tự do, không bị trói buộc.

“Lão phu nhân, người ngẫm lại xem có phải như vậy hay không. Thế tử phu nhân nếu không có lòng với người thì sao lại phải dốc nhiều tâm sức như thế, bỏ ra nhiều thứ như vậy, không lẽ nàng ta rảnh rỗi quá hay sao?”

Lời nói của Quế mama vang vọng vào tai Dư thị, khiến lòng bà càng lúc càng chấn động. Những điều này cũng chỉ có A Quế dám nói trước mặt bà, khiến cho Dư thị không có cơ hội cùng lý do để phản bác.

“Được rồi, không cần nói nữa. Ta cũng không phải đứa ngốc, chỉ là đôi lúc ta không muốn thừa nhận mà thôi.” Chu môi, Dư thị xoa xoa cái bụng đã ăn no thỏa mãn, xua tay rồi nói:

“Lát nữa ngươi dùng danh nghĩa của ta, đem cho nó ít trà bánh đi. Lần trước ta thấy nó có vẻ rất thích tay nghề của Cẩm Tâm.”

Chịu đem điểm tâm cho thế tử phu nhân, điều chính chứng tỏ lão phu nhân có lòng muốn giảng hòa với nàng, nỗ lực của thế tử phu nhân trong thời gian vừa qua đã có kết quả rồi.

Dư thị ho khan một tiếng, che giấu sự xấu hổ của bản thân. Bà hỏi Quế mama: “Vị sư thái kia ở lại phủ mấy ngày?”

Quế mama giơ một ngón tay, đáp: “Một tháng ạ.”

“Vậy bắt đầu từ ngày mai, ngươi bảo Cẩm Tâm đi theo vị sư thái kia học hỏi đi. Nếu là đồ ăn chay kiểu này, ta cũng không ngại ăn thêm một chút.”

Dư thị chép chép miệng, vẫn còn đọng lại hương vị thơm ngon của đồ ăn.

*****

Từ sau sự kiện mưa lũ trong kinh thành lần trước, Kỳ Huyên đã chính thức kết thúc công việc tuần thành, cuối cùng cũng không phải mặc áo giáp dày nặng, đi qua đi lại trong thành mỗi ngày nữa.

Vừa trở về phòng chàng đã thấy Cố Thanh Trúc ngồi bên bàn tròn, nét mặt tươi tắn vui vẻ. Trên bàn tròn đặt một hộp thức ăn bằng gỗ nho nhỏ, Kỳ Huyên lại gần mở hộp ra, bên trong có mấy đĩa điểm tâm, liền quay sang hỏi Cố Thanh Trúc đang cười ngây ngô:

“Nhìn chằm chằm thì có ích gì, phải mở ra chứ. Cái này ở đâu ra thế?”

Kỳ Huyên bỏ tất cả đĩa điểm tâm ra khỏi hộp, bày hết trên bàn, để trước mặt Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc tâm trạng đang rất tốt, hai tay chống cằm, vẻ mặt đắc ý, trả lời: “Lão phu nhân cho đấy.”

Kỳ Huyên cầm lấy một miếng bánh hoa đào: “Ừ, thế là đúng rồi. Nàng cứu tổ mẫu một mạng, tổ mẫu phải bày tỏ chút thành ý mới đúng. Xem ra thành kiến của người đối với cháu dâu đã tiêu tan rồi.”

Cố Thanh Trúc cũng cầm lấy một miếng nhưng không ăn, chỉ đặt bên mũi khẽ ngửi, nói: “Xem ra đúng là như vậy. Không uổng công ta ngàn dặm xa xôi, mời một vị sư thái về phủ làm cơm chay cho lão phu nhân.”

“Tất cả những gì nàng làm vì tổ mẫu, người đều sẽ biết thôi. Tuy rằng tổ mẫu cố chấp nhưng cũng là người ân oán phân minh.” Kỳ Huyên rất có hứng thú với món bánh hoa đào, ăn hết một miếng lại lấy miếng thứ hai.

Cố Thanh Trúc ngược lại ăn rất nhã nhặn, từ từ thưởng thức, đáp: “Đúng vậy, lão phu nhân đúng là ân oán phân minh. Năm đó ta cũng tình cờ cứu người một lần, từ đó người có ấn tượng rất tốt về ta.”

“Sau đó nữa tổ mẫu nhất quyết muốn nàng gả cho cháu trai của người, đúng không nào?”

Kỳ Huyên trêu ghẹo Cố Thanh Trúc, nàng lườm chàng, mắng: “Cái hay không nói, toàn nói cái dở, ai nói chuyện này với ngươi. Ngươi đừng ăn nữa, có mấy miếng thôi mà bị ngươi ăn hết rồi đây này.”

Cố Thanh Trúc viện cớ, đòi lại miếng điểm tâm thứ ba bị Kỳ Huyên “nhón” lấy, sau đó giành lại toàn bộ chỗ điểm tâm để trước mặt mình, không cho Kỳ Huyên đụng vào nữa.

Kỳ Huyên xoa xoa mu bàn tay vừa bị đánh hai cái, tủi thân nói: “Haiz, nàng đúng là không có lương tâm, ‘vắt chanh bỏ vỏ’, chính ta là người nhắc nàng về đồ chay của Vân Âm Quán đấy.”

Chuyện này đúng là do Kỳ Huyên gợi ý cho Cố Thanh Trúc. Khi ấy Cố Thanh Trúc cũng chỉ nghĩ nên thử một lần xem sao, không ngờ lại thật sự thành công.

Nhớ tới Vân Âm Quán, người nàng hơi run rẩy.

“Ngươi nhắc đến ta liền nhớ ra. Ta đã hứa với trụ trì Vân Âm Quán sẽ chép nghìn cuốn kinh Phật, ngươi mau giúp ta đi.”

Kỳ Huyên lén lút “thó” một miếng điểm tâm, vừa ăn vừa ngẩn người, hỏi: “Kinh Phật nào cơ?”

“Thiên Nhất sư thái sở dĩ có thể cùng ta về phủ làm cơm chay cho lão phu nhân chính là vì ta đã hứa với trụ trì sư thái trong vòng mười ngày sẽ chép mười nghìn cuốn kinh Phật.”

Hai mắt Cố Thanh Trúc sáng lên, vốn còn đang rầu rĩ không biết làm sao để chép nghìn cuốn kinh Phật, Kỳ Huyên lại tự “dâng” mình tới cửa. Kỳ Huyên bỏ nốt miếng điểm tâm vào miệng, đứng lên định chuồn lẹ nhưng đã bị Cố Thanh Trúc nhanh tay lẹ mắt tóm lấy không buông. Kỳ Huyên kêu rên:

“Nghìn cuốn! Là cái gì vậy trời!”

“Bất kể là cái gì ngươi cũng phải có nghĩa vụ ‘quýt làm cam chịu’. Lão phu nhân là tổ mẫu của ngươi, vì sức khỏe của người, ngươi thân là cháu trai trưởng, giúp người chép mấy cuốn kinh Phật chẳng phải là chuyện đương nhiên phải làm hay sao?”

Cố Thanh Trúc trình bày lý lẽ rất đường hoàng, trong lòng vui như nở hoa. Với tính cách Kỳ Huyên, bảo chàng đánh giặc còn được, văn chương cũng không tệ, chỉ là chàng không thích viết chữ, bắt chàng viết chữ còn khó hơn luyện võ. Mà Cố Thanh Trúc thực ra cũng không cần chàng giúp, chép nghìn cuốn trong mười ngày đối với nàng cũng không phải việc gì khó, chỉ là nàng muốn thấy dáng vẻ khổ sở của Kỳ Huyên mà thôi.

Hai vợ chồng ở trong phòng chơi trò “anh đuổi em chạy, em trốn anh theo”, náo loạn một hồi lâu. Cuối cùng Kỳ Huyên vẫn bị Cố Thanh Trúc tóm được, “áp giải” tới bên bàn thấp để chép kinh.