Đích Thê Tại Thượng

Chương 166: Đi Mạc Bắc



Editor: Hannah

Sau khi Cố Thanh Trúc an ủi Vân thị thì vẫn luôn ngồi trong phòng chờ Kỳ Huyên trở về. Mãi cho tới buổi tối, Kỳ Huyên mới quay về, mày nhíu lại, Cố Thanh Trúc liền để cuốn y thư xuống, tiến lên đón chàng:

“Hoàng thượng nói thế nào, là thật sao?”

Cố Thanh Trúc đương nhiên là lo lắng cho Kỳ Chính Dương, mong ông ấy không xảy ra chuyện gì.

Kỳ Huyên thở dài, gật đầu rồi đáp: “Gặp phải mai phục, ngực và bụng trúng sáu đao.”

Cố Thanh Trúc là thầy thuốc, đương nhiên hiểu ngực và bụng trúng sáu đao nghĩa là thế nào, có thể nói là “hiểm nguy sớm chiều.”

“Thanh Trúc, ta muốn tới Mạc Bắc.”

Kỳ Huyên đứng bên bàn tròn, lưng thẳng, một bên nắm tay siết chặt chống lên mặt bàn, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên. Cố Thanh Trúc đã đoán được chàng sẽ nói như vậy cho nên cũng không thấy kỳ lạ. Nàng trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

“Mẫu thân sẽ đồng ý sao?”

Phu quân đang bị thương nghiêm trọng ở Mạc Bắc, giờ con trai cũng đòi đi, Vân thị lại không biết chuyện Kỳ Huyên đã từng ở Mạc Bắc năm năm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thế nên rất có khả năng bà sẽ không đồng ý với đề nghị của Kỳ Huyên.

Kỳ Huyên cũng đã nghĩ tới vấn đề này, chàng nói: “Bất kể thế nào, ta đều phải đi. Hai ta đều biết, đáng lẽ mọi chuyện không phát triển theo hướng này, nếu chúng ta đã quay trở lại thì phải cố gắng hết sức để bảo vệ cho những người xung quanh được bình an.”

Lý lẽ này Cố Thanh Trúc hiểu, nàng mím môi thở dài: “Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi, vậy thì bao giờ chúng ta xuất phát?”

Kỳ Huyên sững người: “Chúng ta?”

Cố Thanh Trúc thản nhiên gật đầu, nói: “Đúng vậy, ta cũng phải đi. Ta cũng rất quen thuộc với Mạc Bắc, sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi.”

“Không phải vấn đề phiền toái hay không, vì sao nàng lại phải đi?” Kỳ Huyên hỏi thẳng vào trọng tâm.

Hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, lúc này Cố Thanh Trúc mới nhẹ nhàng nói: “Bởi vì phụ thân đang ở đó, ta không yên tâm.” Cố Thanh Trúc nói, thực ra đằng sau còn có một câu đó là “Còn nữa, ta cũng không yên tâm về chàng.”

Kỳ Huyên đưa tay ôm lấy Cố Thanh Trúc vào lòng. Dù cho nàng không nói nhưng dường như chàng vẫn có thể hiểu được suy nghĩ của nàng. Khi Kỳ Huyên chạm vào Cố Thanh Trúc, nàng đã không còn sinh ra tâm lý kháng cự nữa, chỉ đứng im một chỗ, để chàng tùy ý ôm mình vào lòng. Trong khoảnh khắc thời gian như lắng đọng đó, hai trái tim đều trở nên bình lặng, mọi chuyện trong quá khứ tạm thời buông bỏ. Cố Thanh Trúc vùi mặt vào lồng ngực Kỳ Huyên, lồng ngực chàng rắn chắc vững chãi, là nơi nàng đã từng khát vọng cũng đã từng làm tổn thương nàng rất nhiều.

“Nàng yên tâm đi, ta sẽ bình an trở về. Ta cũng sẽ dẫn theo phụ thân bình an trở về.” Kỳ Huyên ôm lấy Cố Thanh Trúc, cằm tựa lên đầu nàng, nói.

Cố Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn chàng, hỏi: “Chàng không dẫn ta đi theo sao?”

Kỳ Huyên lắc đầu. Cố Thanh Trúc muốn giãy ra khỏi vòng tay của chàng, nhưng Kỳ Huyên lại đoán trước, ôm chặt lấy nàng rồi nói: “Ngoan nào, nàng ở lại kinh thành chờ ta là được. Trước đây là do ta vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho nàng nên mới khiến nàng phải tới Mạc Bắc chịu khổ. Từ lâu ta đã thề đời này kiếp này sẽ không để nàng phải chịu khổ sở dù chỉ một chút.”

Cố Thanh Trúc nhìn Kỳ Huyên chằm chằm, im lặng một lúc rồi phản bác:

“Ta không cảm thấy đi Mạc Bắc là chịu khổ. Mạc Bắc đối với ta mà nói là nơi cứu rỗi, nếu không có năm năm đó, ta sẽ không hiểu được sinh mệnh đáng quý nhường nào, vẫn sẽ mãi chìm đằm trong sự than thân trách phận, không cách nào thoát ra như trước. Ta muốn đi, ta không sợ.”

Kỳ Huyên vẫn còn do dự, Cố Thanh Trúc đưa tay tóm lấy chàng, nghiêm túc trịnh trọng nói: “Kỳ Huyên, chúng ta là từ Mạc Bắc trở về, nếu phải quay lại nơi đó thì cũng phải là hai chúng ta đi cùng nhau. Ta không muốn ở lại kinh thành một mình.”

Hai người đều là những kẻ giành được sinh mạng tay tay Diêm Vương, tuy rằng đã sống lại qua mấy năm nhưng vẫn luôn có chút cảm giác không chân thật. Cố Thanh Trúc từng hận Kỳ Huyên, cũng từng ước gì chàng chết đi, thế nhưng chuyện đã tới trước mắt, nếu cho nàng lựa chọn, nàng vẫn không muốn sống một mình.

Mặc cho nàng không muốn thừa nhận nhưng sự thực là tình cảm nàng dành cho Kỳ Huyên chỉ có thể che giấu chứ chưa từng biến mất.

Kỳ Huyên bị Cố Thanh Trúc thuyết phục. Hai người quyết định xong xuôi liền đi tìm Dư thị, Dư thị so với Vân thị thì lý trí hơn, thuyết phục bà xác suất thành công cũng sẽ cao hơn, mặc dù cũng không phải quá dễ dàng.

“Cả hai đứa đều muốn đi?” Dư thị nhíu mày rồi hỏi. Bà nhìn về phía Cố Thanh Trúc: “Thanh Trúc nha đầu này, Mạc Bắc là vùng đất khắc nghiệt, không thể so với kinh thành, đó cũng là chiến trường, một đứa con gái như con sao có thể tới đó?”

Cố Thanh Trúc không cam lòng yếu thế, nói: “Con nghe nói năm đó khi lão Hầu gia ra trận, lão phu nhân cũng từng đi theo người vài lần, tâm trạng của lão phu nhân khi đó và con lúc này hẳn là giống nhau. Phu thê vốn là một thể, cùng tiến cùng lùi. Con không yên lòng về phụ thân, cũng không yên lòng về Kỳ Huyên, thế nên chuyến này con nhất định phải đi. Dù cho Kỳ Huyên không dẫn con theo, con cũng sẽ tự mình lén đi theo chàng.”

Đã nói như vậy, xem ra thái độ rất kiên quyết. Dư thị dù cho không đồng ý nhưng cũng không phản bác lại, bà nhíu mày trầm tư hồi lâu rồi hỏi: “Hai đứa định khi nào đi? Các con đã nói chuyện với mẫu thân bên kia chưa?”

Kỳ Huyên lắc đầu: “Mẫu thân con không thể thuyết phục được, thế nên chúng con định đêm nay sẽ đi luôn. Mọi việc trong phủ vẫn cần nhờ tổ mẫu theo dõi thêm. Còn về mẫu thân của con, xin người khuyên nhủ bà ấy một chút, tôn nhi bảo đảm nhất định sẽ dẫn theo phụ thân bình an trở về.”

Dư thị đã đoán trước bọn họ sẽ không đi tìm Vân thị, nếu Vân thị đã đồng ý thì hai người họ cũng sẽ không ôm hy vọng mà tới gặp bà.

Dư thị nhìn hai đứa cháu chăm chú hồi lâu rồi xoay người đi vào gian trong. Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên liếc nhìn nhau, cũng không biết Dư thị định làm gì. Chỉ một lúc sau, Dư thị đã trở ra, bà cầm theo từ gian trong một cái tráp dài bằng nửa cánh tay, đặt lên bàn rồi mở ra. Bên trong tráp đựng một thanh đao ngắn đen tuyền khảm đá quý. Dư thị lấy đao ra rồi đưa tới trước mặt Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc thấy bà coi trọng nó như vậy liền biết đây nhất định là một vật quý giá, đưa hai tay cung kính nhận lấy. Dư thị trầm ngâm rồi nói:

“Thanh đao này là do lão Hầu gia tặng cho ta vào năm đó, khi ta cùng người ra trận. Ta từng dùng thanh đao này giết vài kẻ địch, đó là những tháng ngày mạo hiểm nhất cả đời này của ta nhưng cũng là những tháng ngày khó quên nhất. Hôm nay ta đem thanh đao này tặng lại cho con.”

Cố Thanh Trúc mân mê vỏ thanh đao, do dự nói: “Thanh đao có ý nghĩa như vậy, con không thể nhận.”

Dư thị cười nói: “Ý nghĩa thế nào cơ? Đặt trong tay con chẳng lẽ không có ý nghĩa hơn để trong tráp hay sao?”

Kỳ Huyên đứng bên cạnh nói: “Nàng nhận lấy đi, đây là vũ khí phòng thân tổ mẫu cho nàng.”

“Vâng, đa tạ tổ mẫu.”

Hai tiếng “tổ mẫu” của Cố Thanh Trúc làm hai mắt Dư thị sáng ngời. Bà bật cười, nói: “Nói thật lòng, khi con mới về phủ, ta từng không thích con. Thế nhưng người xưa nói rất đúng, ‘đường dài mới biết sức ngựa, ngày lâu mới biết lòng người’. Số phận đã định con chính là con dâu của Kỳ gia. Hai đứa các con mau đi thôi. Ta chờ các con chiến thẳng trở về, mọi sự phải cẩn trọng.”

Được Dư thị cho phép, Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên trở về Thương Lan Cư thu dọn hành trang đơn giản rồi nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc. Ngay khi tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, trời còn chưa sáng, hai người đã nhanh tay lẹ chân, lặng lẽ trèo tường rời phủ.

Cố Thanh Trúc thay y phục nam, mái tóc đen búi sau gáy. Hai người cưỡi ngựa phi thẳng tới cổng thành.

Kỳ Huyên lấy lệnh bài ra, lính gác cổng thành liền mở cổng cho họ. Hai người giục ngựa mà đi, tới thẳng Mạc Bắc…

Đây là lần thứ hai Cố Thanh Trúc tới Mạc Bắc, có điều lần đầu tiên là rời đi sau khi đã thất bại thảm hại, bị người ta áp giải đi, khi đó mọi hy vọng đều đã lụi tàn, mọi ước mong đều tan thành mây khói, chờ đợi bọn họ phía trước chỉ có sự bất lực và vùng đất xa lạ. Thế nhưng lần này, bọn họ là đang đón ánh mắt trời, mang theo hoài bão mà rời đi.

Vân thị một đêm không ngủ, cứ nghĩ đến Hầu gia ở Mạc Bắc sống chết còn chưa rõ, ngay cả bữa sáng bà cũng nuốt không trôi.

Bà muốn tìm người trò chuyện, liền sai nô tỳ đi mời Cố Thanh Trúc tới. Không biết bắt đầu từ khi nào, Vân thị tự nhiên lại nảy sinh một cảm giác ỷ lại vào con dâu của mình. Sự ung dung bình tĩnh của nàng vô hình trung đã trở thành một sẽ cổ vũ mạnh mẽ cho Vân thị.

Nô tỳ tới mời người, hạ nhân của Thương Lan Cư cũng vừa thức dậy, đang quét tước dọn dẹp, đun nước, lau chùi. Nô tỳ tìm được Hồng Cừ, nói: “Làm phiền tỷ tỷ truyền lời, phu nhân mời thế tử phu nhân qua dùng bữa.”

Hồng Cừ liếc nhìn cửa phòng ngủ lớn còn đang đóng chặt, đáp: “Thế tử và thế tử phu nhân còn chưa thức dậy. Muội muội đợi một chút để ta đi hỏi.”

Hồng Cừ đi tới trước cửa phòng, đưa tay gõ cửa 2-3 cái, còn chưa kịp mở lời thì cửa đã mở ra. Hóa ra cửa phòng lại không cài chốt. Hồng Cừ cẩn trọng ngó đầu liếc nhìn vào bên trong mấy lượt rồi lại nghiêng tai lắng nghe, thử lên tiếng dò hỏi: “Thế tử, thế tử phu nhân? Phu nhân cho mời, người đã tỉnh chưa? Nô tỳ vào được không?”

Trong phòng không có tiếng động. Hồng Cừ đánh bạo bước một bước vào bên trong, cảm thấy bầu không khí trong phòng hôm nay khác hẳn thường ngày, không chỉ không chút tiếng động mà ngay cả cửa sổ tứ phía trong phòng cũng mở toang. Hồng Cừ buồn bực trong lòng, thầm nghĩ thế tử và thế tử phu nhân sao lại không đóng cửa sổ, không sợ cảm lạnh hay sao.

Đi tới bên ngoài bình phong, Hồng Cừ đang định cất tiếng gọi nhưng từ vị trí của nàng ta lại vừa đúng nhìn thẳng vào tấm gương trên bàn trang điểm. Hình ảnh phản chiếu trong gương cho thấy trên giường đang trống không, đâu còn có ai nằm đó. Hồng Cừ vội vội vàng vàng đi vào bên trong bình phòng, nhìn giường đệm không có vẻ gì là đã có người ngủ ở đây. Nàng ta đi vào gian trong cũng không thấy ai.

Mang theo nỗi nghi hoặc, Hồng Cừ ra ngoài nói với nô tỳ kia: “Thế tử và thế tử phu nhân không biết đã đi đâu từ sáng sớm, trong phòng không có ai cả.”

Nô tỳ kinh ngạc, quay về báo tin. Vân thị cũng cảm thấy kỳ lạ, nói: “Sao lại không có ai? Mới sáng sớm đã đi đâu vậy? Ngươi ra hỏi người gác cổng xem sao.”

Nô tỳ kia vâng lệnh đang định lui xuống thì đã nghe tiếng mama bên ngoài thông báo, nói: “Lão phu nhân tới.”

Vân thị giật mình, đứng dậy nghênh đón.

Dư thị hiếm khi bước vào viện chính, đi bên cạnh bà là Quế mama. Sau khi bước vào, bà giơ tay ra hiệu cho Vân thị đang hành lễ rồi nói thẳng:

“Không cần tìm đâu, hai đứa nó đã đi rồi.”

Vân thị không hiểu, hỏi: “Mẫu thân nói vậy là có ý gì? Chúng nó đi đâu cơ?”

Dư thị ngồi xuống bên bàn cơm, cầm lấy chiếc bánh bao cuộn, cắn một miếng, miệng lúng búng đáp: “Mạc Bắc.”

Vân thị kinh hãi, ngã ngồi trên ghế, tay che lấy miệng, sợ bản thân mình sẽ kêu lên. Mất một lúc lấy lại bình tĩnh, bà mới hỏi: “Chúng nó… Chúng nó sao lại đi Mạc Bắc? Chuyện này… chuyện này… phải làm sao bây giờ? Mạc Bắc là sa trường, hai đứa nhỏ chúng nó tới đó làm gì? Đúng là làm càn rồi. Ngươi đâu, mau tới đây. Mau đuổi theo thế tử và thế tử phu nhân…”

Vân thị còn chưa nói xong đã bị Dư thị ngắt lời: “Đừng đuổi theo nữa. Giờ chúng nó chắc là đã đi tới bên ngoài Thập Lý Đình, giờ mới lên đường sẽ không thể nào đuổi kịp.”

Dư thị giọng điệu rất bình tĩnh, Vân thị sao có thể không nhận ra bà vốn đã biến trước chuyện này. Vân thị ngồi xuống bên cạnh Dư thị, khẩn thiết hỏi:

“Mẫu thân đã biết chúng nó muốn đi sao? Vì sao người không ngăn lại? Hầu gia ở Mạc Bắc đã phải chịu khổ, hai đứa chúng nó đi liệu còn mạng để trở về sao?”

Dư thị sai nha hoàn và mama chuẩn bị bát đũa lần nữa đem tới trước mặt Vân thị, tự mình múc cho Vân thị một bát cháo rồi nói: “Huyên nhi đã không còn là trẻ con nữa rồi. Chính Dương gặp nạn ở Mạc Bắc, nếu Huyên nhi không quan tâm, cứ dửng dưng ngồi yên trên vị trí thế tử ở kinh thành thì chẳng phải người ta sẽ cho rằng Kỳ gia chúng ta không còn tình nghĩa cha con hay sao. Trước đây nó đã từng theo Chính Dương chinh chiến ở Tây Vực, Chính Dương khi trở về đã từng nói với ta rằng Huyên nhi là một tướng tài, lần này cũng coi như một cơ hội, để cho nó đi thôi.”

Vân thị nghe xong liền muốn rơi nước mắt, nói: “Nhưng nếu chỉ vì để người khác thấy tình nghĩ cha con của Kỳ gia mà phải để Huyên nhi lao vào chỗ hiểm nguy như vậy, chẳng phải quá…”

Lời của tác giả: Đi cứu cha, tiện đường về thăm chốn cũ.