Đích Thê Tại Thượng

Chương 167: Con không nên tới đây, quay về đi



Editor: Hannah

Dư thị đập mạnh cái bát xuống bàn, nói: “Đừng có khóc, ngươi nghe không hiểu ý ta hay sao. Huyên nhi tới Mạc Bắc không chỉ là vì muốn cho người khác thấy tình nghĩa cha con của Kỳ gia, mà là bởi nó thân là con phải làm như vậy. Nó là Võ An Hầu thế tử, đồng thời cũng là con trai của ngươi và Chính Dương, lần này đi dù có bị thương cũng phải đi.”

Vân thị không dám cãi lời Dư thị, cố gắng nén ngược giọt nước mắt sắp rơi vào trong. Bà nhìn Dư thị, tủi thân nói: “Nhưng Huyên nhi là thế tử, nếu nó cũng gặp phải chuyện gì bất trắc thì Kỳ gia chúng ta biết phải làm sao đây…”

Dư thị nhẫn nại đáp lại: ‘Thứ nhất, Huyên nhi sẽ không sao hết. Mạc Bắc có rất nhiều binh lính trấn thủ, nó không phải chủ soái cũng chẳng phải quân tiên phong, nếu có việc gì cũng không tới lượt nó. Thứ hai, dù cho hai cha con nó thực sự gặp phải chuyện gì thì Kỳ gia chúng ta vẫn có người kế thừa.”

Vân thị sụt sịt, nghẹn ngào nói: “Con và Hầu gia chỉ có một đứa con trai, Huyên nhi vừa mới thành thân chưa được bao lâu, trong bụng Thanh Trúc còn chưa hoài thai, lấy đâu ra người kế tục chứ?”

“Thần nhi. Nó cũng là con trai của Chính Dương. Nếu Thần nhi cũng vô dụng vậy thì còn có những người khác trong tông tộc. Cơ nghiệp trăm năm của Kỳ gia sao có thể dễ dàng nói sụp đổ là sụp đổ?” Giọng điệu của Dư thị không quá dễ nghe, thậm chí còn có phần kích động tức giận. Bà cũng không phải cố ý muốn khiến Vân thị khổ sở, chẳng qua Dư thị thực sự không thể cảm thông nổi với tính cách mềm yếu, dễ rơi nước mắt của Vân thị, gặp chuyện gì cũng khóc lóc oán trời trách đất thì có ích gì, không bằng nhìn xa trông rộng một chút.

Vân thị không ngờ được Dư thị lại nói như vậy. Vốn dĩ phu quân đang bị thương ở biên quan, sống chết chưa rõ đã khiến bà đau lòng muốn chết, thế mà con trai và con dâu lại nửa đêm lặng lẽ không động tĩnh rời phủ mà đi, cũng không nói bới và một lời, giờ lại đến lượt lão phu nhân nói với bà những điều này. Đúng vậy, cơ nghiệp trăm năm của Kỳ gia sẽ không dễ dàng sụp đổ, thế nhưng còn phu quân của bà, còn con trai của bà thì sao đây?

“Không lẽ trong mắt lão phu nhân, Hầu gia và Huyên nhi là những người mà ai cũng có thể thay thế được hay sao? Chỉ cần Kỳ gia không sụp đổ thì dù họ có như thế nào cũng không sao ư? Mạng của Hầu gia và Huyên nhi không đáng được ai để ý hay sao?”

Vân thị cuối cùng cũng không kìm được mà rơi nước mắt. Kể từ khi bà thành thân với Kỳ Chính Dương cho tới nay, đây là lần đầu tiên bà dám trực diện cãi lại lão phu nhân Dư thị. Thường ngày dù cho lão phu nhân có nói gì khiến cho bà khó chịu, Vân thị cũng chỉ nhẫn nhịn rồi cho qua, thế nhưng lần này, chuyện mà lão phu nhân đang nói chính là về phu quân của bà cùng con trai bà. Bọn họ là bầu trời của bà, nếu hai người họ có gặp điều gì bất trắc, dù cho bà vẫn là Võ An Hầu phu nhân hiển hách trong kinh thành thì cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Dư thị nhận ra mình đã động vào nỗi đau lòng của Vân thị. Thấy Vân thị nước mắt tuôn rơi, Dư thị có phần hối hận, đành hít sâu một hơi rồi khuyên nhủ:

“Ta không phải có ý này. Ý ta chính là, đã đứng ở vị trí này thì phải gánh lấy trách nhiệm của vị trí này, nếu không chính là ‘ăn không ngồi rồi’, ngồi không mà hưởng. Hai người họ là phu quân và con trai của ngươi, thế nhưng trước hết họ còn là Võ An Hầu và Võ An Hầu thế tử. Kỳ gia chúng ta là võ tướng thế gia, nhà binh phải hành quân, võ tướng phải đánh giặc, đây là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu trong đất trời. Cơ nghiệp do ông cha tổ tông để lại không phải để cho con cháu đời sau co đầu rụt cổ ngồi hưởng phúc. Bọn họ là cũng là con trai, là cháu trai của ta, không lẽ trong lòng ta không thương không xót hay sao?”

Dư thị hiếm khi có đủ kiên nhẫn để giảng giải cho Vân thị. Trước giờ cứ hễ Vân thị khóc lóc thút thít là Dư thị đều răn đe vài câu rồi đuổi đi, nhưng lần này bà nhìn ra được Vân thị thực sự đau lòng, thế nên mới đành nói thêm vài câu. Có lẽ do tính cách bà trời sinh không biết cách an ủi người khác nên tuy rằng những điều bà nói đều là đạo lý nhưng Vân thị lại không cách nào lập tức thông suốt.

Vân thị không nói gì, đứng dậy sai mama đỡ mình về nghỉ ngơi, còn không hành lễ cáo lui với Dư thị.

Nếu đặt vào tình huống trước đây, Dư thị nhất định sẽ mắng mỏ bà ấy một trận, thế nhưng hôm nay, Dư thị không làm vậy. Bởi bà có thể đặt mình vào hoàn cảnh của Vân thị để hiểu được tâm trạng của con dâu trong giờ phút này.

Nhìn bữa cơm sáng trước mắt, Dư thị bỗng không còn tâm trạng ăn uống, buông đũa đứng lên, bước nhanh ra ngoài, đúng lúc gặp phải Kỳ Thần tới thỉnh an. Kỳ Thần đi tới từ hành lang gấp khúc bên trái, không nhìn thấy Dư thị đang bước ra ngoài, suýt chút nữa đụng phải bà.

Kỳ Thân vội vàng quỳ xuống thỉnh an Dư thị, nói: “Tổ mẫu đi nhanh qua, con không đụng phải người chứ?”

Kỳ Thần nhoẻn miệng cười với Dư thị, rạng rỡ như ánh nắng, ấm áp như gió xuân. Dư thị nhíu mày, gằn giọng mắng: “Có đụng phải hay không mà ngươi cũng không biết à? Giả vờ giả vịt, nói thừa.”

Buông xuống một câu như vậy xong, Dư thị cũng không đợi Kỳ Thần đứng dậy mà phất tay áo rời đi.

Kỳ Thần đứng dậy từ trên mặt đất, bất lực nhìn đăm đăm theo bóng lưng Dư thị đang rời đi. Hắn ta nhân lúc sáng sớm tới thỉnh an mẹ cả, không ngờ lại đụng phải tổ mẫu tâm tình đang không vui, đúng là tự tìm xui xẻo, bị mắng một câu.

Kỳ Thần tới thỉnh an, đứng bên ngoài cầu kiến Vân thị, Vân thị lại sai người ra nhắn lại rằng trong người bà khó chịu, cho Kỳ Thần lui.

*****

Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên ra khỏi cửa thành, một đường phi như điên, không dám ngừng lại, cuối cùng hơn hai mươi ngày sau đã tới được Mạc Bắc.

Khí hậu ở Mạc Bắc không tốt, tháng sáu tháng bảy là bắt đầu oi bức khó chịu, trời đất giống như cái bếp lò khổng lồ, thiêu đốt chúng sinh. Thời tiết nóng lên, đã qua một thời gian dài trời không mưa, bụi đất bị thổi lên cao khiến xung quanh là một màu xám xịt.

Hai người phong trần mệt mỏi, suốt dọc đường đã đổi tới 7-8 con ngựa. Tuy nói hai người đã ở kinh thành suốt mấy năm qua nhưng cuộc sống năm năm hành quân ở Mạc Bắc như đã ngấm vào xương tủy họ, cho dù là Cố Thanh Trúc trong mắt người khác là phận nữ nhi mềm yếu nhưng suốt dọc đường gập ghềnh xóc nảy cũng không than một tiếng.

Lý Mậu Trinh đối với vị thế tử phu nhân này vô cùng kính nể. Hắn và thế tử đã hẹn trước với nhau, hắn sẽ ra khỏi thành từ lúc chạng vạng rồi đợi ở ngoài thành, thế tử vì muốn tránh tai mắt của người khác nên tới hừng đông mới xuất phát. Hắn vốn tưởng rằng thế tử sẽ đi một mình, không ngờ thế tử thế mà còn mang theo cả tiểu phu nhân. Khi thấy Cố Thanh Trúc, trong lòng Lý Mậu Trinh cực kỳ khó chịu, thậm chí còn chửi thầm. Thế tử nhà hắn cũng đâu phải đi du sơn ngoạn thủy, điều kiện và hoàn cảnh ở Mạc Bắc vô cùng tệ, nếu không chết vì nóng thì cũng chết vì lạnh, thế tử phu nhân xuất thân từ Bá phủ ở kinh thành, là một tiểu thư yểu điệu sao có thể chịu được đây.

Thế nhưng đến khi đi được nửa đường, nỗi hoài nghi trong lòng Lý Mậu Trinh đã hoàn toàn bay biến. Thế tử phu nhân thoạt nhìn yếu đuối kỳ thực so với hắn còn nam tính hơn. Có đôi lần vì để lỡ nhà trọ mà bọn họ phải ăn ngủ ngoài trời hoặc trong rừng, nàng đều không oán thán nửa lời, chuyện ăn uống cũng không cầu kì, chỉ cần là đồ đã nướng chín thì bất kể hương vị ngon dở thế nào, nàng đều có thể ăn được, quả thực khiến người ta bội phục.

Kỳ Huyên thắt chặt cương ngựa, con ngựa xoay hai vòng tại chỗ. Cố Thanh Trúc lại một lần nữa cảm nhận được cát vàng mù mịt đầy trời của Mạc Bắc. Nàng và Kỳ Huyên đã sống trong cảnh này suốt năm năm, từ sự ghét bỏ lúc ban đầu sau này đã chuyển thành quen. Mỗi một tấc đất nơi đây dường như đều chứng kiến sự trưởng thành của bọn họ.

Dẫn vào Ngọc Tố Quan là một con đường lớn trung tâm, đường cũng êm hơn, đi lại trên đường phần lớn là khách bộ hành cùng thương nhân. Hai bên đường là những cửa hàng cửa tiệm, người dân bản địa buôn bán nhỏ, thế nhưng đồ vật đều một màu xám xịt, không thể khiến người ta có hứng thú mua sắm.

Doanh trại đóng quân của quân binh trấn giữ Ngọc Tố Quan còn cách đây khoảng 4-5 dặm. Ba người dừng lại ở Ngọc Tố Quan lấy thêm nước, tìm một tiệm cũng coi là sạch sẽ ăn cơm, ăn được một ít đã lại giục ngựa đi về phía Tây.

Ở Mạc Bắc ngày dài đêm ngắn, thế nên khi ba người tới được quân doanh thì trời cũng chưa quá tối.

Kỳ Huyên báo tên ở cửa, tướng lĩnh canh cửa mang theo nỗi nghi cho người đi vào báo tin. Hắn liếc nhìn túi đồ bao vải cùng Cố Thanh Trúc đang mặc y phục nam, sau đó lại quay sang nhìn Lý Mậu Trinh và tư trang hắn để trên lưng ngựa.

Chỉ một lúc sau, phó tướng bên cạnh Kỳ Chính Dương là Trương Lê vội vội vàng vàng chạy ra, theo sau gã là hai phó quan. Tướng lĩnh canh cửa nhìn thấy hắn, vội vàng lui xuông bên cạnh hành lễ. Trương Lê từ xa đã nhìn thấy Kỳ Huyên vóc người cao lớn ngồi trên lưng ngựa, lập tức bước thật nhanh chạy tới nghênh đón:

“Thế tử? Sao người lại tới đây? Mau mau mau, mở cửa.”

Trương Lê đón ba người vào trong trướng. Cố Thanh Trúc gỡ khăn che mặt xuống, gây ra tiếng động loạt xoạt. Trương Lê nhìn thấy nàng thì sửng sốt, quay sang hỏi Kỳ Huyên: “Vị này là…”

Trong trướng không có người khác, Kỳ Huyên cũng không định giấu giếm, đáp: “Là nội tử*.”

* Chú thích: Từ cổ ý chỉ “vợ”.

Trương Lê kinh ngạc, tiến lên hành lễ với Cố Thanh Trúc: “Mạt tướng không biết người là thế tử phu nhân, chậm chạp hành lễ rồi.”

Cố Thanh Trúc mỉm cười, nói: “Trương tướng quân không cần đa lễ. Đã ra ngoài thì hành lễ trong quân là được.”

“Thế tử và phu nhân đi đường vất vả, có muốn rửa mặt chải đầu, nghỉ tạm hay không?” Trương Lê thật sự không ngờ bọn họ sẽ tới đây, giọng nói còn có phần kích động.

Kỳ Huyên lắc đầu, đáp: “Không cần đâu, cha ta thế nào rồi? Nghe nói là bị thương.”

Nhắc tới Kỳ Chính Dương, Trương Lê liền thở dài, nói: “Đúng là bị thương. Giờ cả ngày người đều hôn mê, đang nằm bên kia, cũng không hoàn toàn tỉnh táo.”

Có thể khiến Trương Lê nói như vậy, điều này chứng tỏ Kỳ Chính Dương bị thương rất nặng. Cố Thanh Trúc không hiểu liền hỏi:

“Hầu gia không phải trúng đao nên bị thương sao, sao đến hôm nay vẫn hôn mê?” Vết thương do đao kiếm nếu làm hại đến gân cốt thì quả thực khó chữa, tuy vậy sẽ không hôn mê, mơ màng, Cố Thanh Trúc linh cảm có điều không hay.

Quả nhiên, Trương Lê liền nói: “Hầu gia bị thương nhưng ngoài ra còn trúng độc. Miệng vết thương mãi không lành lại, mỗi ngày chỉ có thể dùng thuốc tiêu độc nhưng hiệu quả rất chậm. Quân y đều đã cố gắng hết sức rồi.”

Trương Lê vừa nói xong, Cố Thanh Trúc đã tiến lên một bước, nói: “Phiền Trương tướng quân dẫn ta đi xem. Ta cũng là đại phu.”

Trương Lê nhìn về phía Kỳ Huyên. Kỳ Huyên nhíu mày rồi ra lệnh: “Dẫn chúng ta đi đi. Nàng ấy thực sự biết về y thuật, xem qua cũng không sao.”

Kỳ Huyên đã lên tiếng, Trương Lê cũng không dám chậm trễ nữa, lập tức dẫn bọn họ rời trướng. Từ phía đối diện, một vị tướng hiên ngang đi tới, thân cao tám thước, mặt chữ điền, mi dài mày rậm, nhìn dáng vẻ cực kỳ uy nghiêm. Người đó mặc trên mình áp giáp, bên hông đeo kiếm, khi nhìn thấy Kỳ Huyên liền hành lễ.

“Binh đao loạn lạc, thế tử không nên tới đây.”

Kỳ Huyên cũng đáp lễ rồi nói: “Tống thúc không cần đa lễ. Mau dẫn ta đi gặp cha ta.”

Vị này là một phó soái khác bên cạnh Kỳ Chính Dương, tên Tống Thiết Thành, xuất thân võ tướng thế gia, ba đời tổ tiên đều làm việc dưới trướng Võ An Hầu, từ xưa đã lấy việc binh làm gốc, con cháu sau này đều ra sức nỗ lực mới có thể giành được vị trí tướng quân như Tống Thiết Thành hiện giờ. Người này dẫn binh đánh giặc, vô cùng dũng mãnh, là phụ tá đắc lực của Kỳ Chính Dương.

Tống Thiết Thành và Trương Lê cùng dẫn đường, đưa Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc tới doanh trướng chủ soái, vừa vén rèm lên đã thấy mùi thuốc xộc lên, nhắc nhở mọi người rằng chủ soái nằm trong trướng còn đang bệnh nặng.

Kỳ Chính Dương nằm trên giường, sắc mặt vàng vọt như nến, so với lúc còn ở kinh thành đã gầy đi rất nhiều, trên người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, bên cạnh đặt một chậu nước sạch.

Kỳ Huyên thấy ông như vậy, liền quỳ xuống bên giường, khẽ gọi: “Phụ thân, phụ thân.”

Kỳ Chính Dương vốn còn đang nhắm mắt, nghe vậy ngón tay liền giật giật, sau đó từ từ mở mắt ra. Khi thấy Kỳ Huyên, ông nhíu mày, yếu ớt thốt ra một câu: “Con không nên tới đây, quay về đi.”

Kỳ Huyên thấy ông ngay cả đến sức lực nói chuyện còn không có, trong lòng cực kỳ sốt ruột. Cố Thanh Trúc đứng bên cạnh ngó sáng, khom lưng đặt ngón tay lên cổ tay Kỳ Chính Dương, giúp ông bắt mạch. Nàng nhíu mày, vén chiếc chăn trên người Kỳ Chính Dương lên, mùi máu tanh lập tức xộc lên nhưng nàng mặt không biến sắc, tiến lên xem xét.