Đích Thê Tại Thượng

Chương 168: Trên đường đi gặp phải sát thủ



Editor: Hannah

Thấy Cố Thanh Trúc vén chăn lên, Trương Lê liền tiến lên, giải thích: “Hầu gia trúng độc, quân y không cách nào giải được, chỉ có thể dùng thuốc tán độc nhưng hiệu quả thực sự rất chậm. Hoàng thượng biết chuyện Hầu gia trúng độc đã lập tức phái hai thái ý tới, mang theo cả dược liệu quý nhưng đều không dùng được. Thái y nói để giải loại độc này nhất định phải dùng cỏ Nguyệt Thiên, thế nhưng loại cỏ này chỉ mọc ở phần bờ bên kia vùng thượng nguồn của sông Ma Khả, nằm trên đất của Đại Lương. Chúng ta đã phái vài người qua đó nhưng đều chỉ có đi mà không có về. Bọn chúng biết chúng ta nhất định phải dùng loại cỏ này để giúp Hầu gia giải độc nên phái binh lính canh gác rất nghiêm ngặt.”

Kỳ Huyên nhíu mày, hỏi: “Rốt cuộc đây là loại độc gì? Chẳng lẽ ngoại trừ cỏ Nguyệt Thiên thì không còn cách giải độc nào khác sao?”

Trương Lê còn chưa kịp đáp thì Cố Thanh Trúc đã lên tiếng: “Đây chính là loại độc Chu Sa đặc chế của Đại Lương, cách thức điều chế cũng vô cùng phức tạp, số lượng cũng không nhiều, chuyên chỉ dùng để ám sát.”

Khi nghe tên loại độc này, Kỳ Huyên lập tức ngây người, miệng lẩm bẩm: “Chu Sa…” Loại độc hiếm và lạ bậc nhất của Đại Lương. Kiếp trước sát thủ Đại Lương cũng từng dùng loại độc này với Kỳ Huyên, có điều lại không thành công nhưng Kỳ Huyên vẫn biết đến thứ này.

Trương Lê tỏ vẻ kính nể, thốt lên: “Đúng vậy, đúng là loại độc này. Phu nhân hiểu biết thật rộng.”

Cố Thanh Trúc nhìn về phía Kỳ Huyên, nói: “Đã kéo dài suốt một tháng rồi, nếu trong vòng bảy ngày còn chưa lấy được cỏ Nguyệt Thiên thì tính mạng của phụ thân khó giữ được.”

“Vậy phải làm sao bây giờ. Quân binh Đại Lương bao vây chật kín xung quanh sông Ma Khả, trên sông có đến hàng trăm chiến thuyền, người của chúng ta rất khó có thể lặng lẽ qua sông. Nếu thật sự phải lấy được cỏ Nguyệt Tiên kia, ngoại trừ việc khai chiến thì không còn cách nào khác. Nhưng nếu khai chiến thì dù có là 1-2 năm cũng chưa chắc công phá thành công, Hầu gia làm sao có thể chịu đựng được. Hơn nữa nếu phe ta chủ động khai chiến thì chính là do chúng ta bội ước trước, chiến sự sẽ gặp bất lợi.”

Trương Lê đem tất cả những băn khoăn trong suốt mấy ngày qua giãi bày hết. Cũng không phải bọn họ muốn ngăn không để chữa bệnh cho Hầu gia mà thực sự khó lòng giải quyết được những phiền toái này.

Tống Thiết Thành đứng bên cạnh lên tiếng: “Nếu thật sự không còn cách nào, ta sẽ dẫn theo một đội binh lính, lặn xuống đáy sông rồi lẻn sang bờ bên kia cướp cỏ. Dù có phải liều cái mạng này ta cũng sẽ đem về một khóm cỏ Nguyệt Thiên cho Hầu gia.”

Người này tướng mạo đường hoàng, phong thái trời sinh hiên ngang lẫm liệt, giọng nói hùng hồn dõng dạc. Cố Thanh Trúc liếc nhìn hắn ta, không nói gì. Kỳ Huyên lại kiên quyết lắc đầu, nói: “Cách làm này… quá mạo hiểm. Hơn nữa dù phải đi cũng không nên để Tống thúc đi. Ta đang nghĩ xem liệu còn cách nào khác hay không. Nếu thực sự không còn cách nào khác, ta sẽ dẫn theo binh lính đi.”

Cố Thanh Trúc kiểm tra lại một lượt tất cả những vết thương trên người Kỳ Chính Dương. Về cơ bản, việc chăm sóc thay thuốc hàng ngày vẫn được thực hiện khá tốt, có thể thấy được quân y và thái y đều đã nỗ lực hết mình để cứu chữa, chẳng qua thuốc tán độc hiệu quả quá nhỏ, không cách nào thanh trừ được Chu Sa. Thời gian càng kéo dài thì độc tính sẽ càng lúc càng mạnh. Kỳ Chính Dương có thể giữ mạng được tới hôm nay cũng đã coi như mạng lớn.

Cố Thanh Trúc đắp lại tấm chăn mỏng lên người Kỳ Chính Dương rồi mở lòng bàn tay của ông ra, viết lên mấy chữ. Kỳ Chính Dương hít mấy hơi thật sâu nhưng lại không thể nói nên lời, chỉ chớp mắt hai cái rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kỳ Huyên cùng đám Tống Thiết Thành và Trương Lê còn đang bàn bạc làm thế nào để lấy được cỏ Nguyệt Thiên, lúc này Cố Thanh Trúc đứng dậy nói với Kỳ Huyên:

“Chàng qua đây một chút, ta có mấy lời muốn nói với chàng.”

Kỳ Huyên cáo từ hai người kia, đi theo Cố Thanh Trúc ra khỏi doanh trướng. Cố Thanh Trúc đi thẳng ra phía bên cạnh doanh trướng, tìm một chỗ trống trải yên tĩnh. Kỳ Huyên quan sát một vòng xung quanh rồi hỏi:

“Nàng muốn nói gì?”

Cố Thanh Trúc không vòng vo, hạ âm lượng, nói thẳng vào vấn đề: “Ngoại trừ bờ bên kia của sông Ma Khả thì còn một chỗ nữa có cỏ Nguyệt Thiên. Trước đây khi ta đi theo sư phụ hái thuốc, sư phụ từng chỉ cho ta xem qua. Nơi đó cách quân doanh không xa, nằm trong khu rừng độc hướng Tây Nam. Sau đó ta lại tra cứu thêm về cỏ Nguyệt Thiên trong sách y, thật sự có ghi chép về loại cỏ này trong rừng độc ở Mạc Bắc, nơi đó còn có chim chóc sinh tồn, thế nên chúng ta hẳn có thể lấy được.”

“Là rừng khí độc?”

“Đúng vậy. Nơi đó khí độc bao phủ quanh năm, có rất nhiều loài vật có độc sinh sống. Năm đó ta không nghĩ ra được phương pháp để vào nơi đó, nhưng sau đó ta biết được, chúng ta có thể dùng áo và mũ lông vịt để lặn xuống nước.”

Tình thế khẩn cấp, Cố Thanh Trúc cũng không còn thời gian để nói những chuyện khác, đem tất cả những điều mình biết thuật lại cho Kỳ Huyên nghe. Kỳ Huyên nhìn nàng, hỏi: “Chúng ta? Nàng chỉ cần nói cho ta biết nơi đó ở đâu, một mình ta đi là được.”

Cố Thanh Trúc lại không chịu, nói: “Chàng không biết cỏ Nguyệt Thiên trông như thế nào. Ta cần phải đi.”

Kỳ Huyên còn định nói gì đó nhưng đã bị Cố Thanh Trúc ngắt lời: “Được rồi, chàng không cần nói nữa. Phụ thân không chờ nổi nữa đâu. Ta không nói đùa với chàng, trong vòng bảy ngày nếu không tìm được cỏ Nguyệt Thiên, hậu quả… Hơn nữa, ta nói bảy ngày là với điều kiện tình trạng phải vô cùng tốt. Nếu mấy ngày này phụ thân chịu dù chỉ một chút thương tổn, tình trạng sẽ càng thêm nghiêm trọng.”

Kỳ Huyên không còn cách nào. Nếu có thể lấy được cỏ Nguyệt Thiên từ nơi khác về để cứu phụ thân thì so với việc bơi qua sông trộm cỏ hay khai chiến với Đại Lương, quả thực xác suất thành công sẽ cao hơn. Người Đại Lương biết Kỳ Chính Dương nhất định cần đến cỏ Nguyệt Thiên nên đương nhiên sẽ phái binh sĩ canh gác nghiêm ngặt, muốn “thần không biết quỷ không hay” ăn trộm chỗ cỏ này thì dù cho có dẫ theo mấy trăm tử sĩ đi cũng chưa chắc có thể thành công. Mà nếu khai chiến thì ảnh hưởng lại quá lớn, thời gian kéo quá dài, đây cũng không phải là cách hay.

Cố Thanh Trúc thấy Kỳ Huyên đã xuôi theo mình, lập tức nói thêm: “Đừng do dự thêm nữa, mau sai người chuẩn bị áo lông vịt đi. Ta tới phòng thuốc chuẩn bị ít thuốc chống thấm nước, chàng bảo người làm áo lông vịt qua đó đi. Nhất định phải nhanh lên, chúng ta tranh thủ chiều nay tới nơi.”

Chuyện này liên quan tới tính mạng của Kỳ Chính Dương, Kỳ Huyên không thể trì hoãn thêm. Chàng đang định rời đi thì bị Cố Thanh Trúc gọi lại, nàng thì thầm bên tai chàng mấy câu, sau đó Kỳ Huyên mang theo mối nghi hoặc rời đi, sai người chuẩn bị áo lông vịt để lặn sông.

Loại áo lông vịt này có đặc điểm là chất liệu rất mềm, có thể chống thấm nước nhưng phải có độ dày nhất định, khi mặc áo này đi vào rừng độc có thể tác dụng bảo vệ thân thể khỏi tiếp xúc với khí độc khá hiệu quả. Sau đó, Cố Thanh Trúc lại ngồi trong phòng thuốc chế thêm keo chống thấm nước và xua độc, bôi lên áo lông vịt, trên mũ lông vịt ở phần mũi và miệng dán hai lớp giấy, xem như hoàn thiện trang bị này.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Cố Thanh Trúc lập tức cùng Kỳ Huyên ngựa không dừng vó rời khỏi quân doanh, đi về phía rừng độc hướng Tây Nam.

Rừng độc cách quân doanh tầm 3-4 dặm, những dãy núi san sát bao quanh lại, chặn dòng nước tụ lại ở khoảng giữa, từ đó tạo thành một khu rừng hiếm thấy. Thế nhưng do vấn đề đặc điểm tự nhiên, nơi đây quanh năm có khí độc bao phủ, ngấm vào vạn vật, dần dần trở thành một khu rừng độc mà người sống bước vào chắc chắn phải chết.

Khi còn cách rừng độc nửa đường, Kỳ Huyên đột ngột kéo cương ngựa, dọa Cố Thanh Trúc giật bắn mình. Nàng thấy Kỳ Huyên rút từ sau lưng một thanh trường kiếm, bỗng nhiên vung lên, chém đứt một mũi tên đang bắn về phía Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc cuống quít leo xuống ngựa, tránh ở sau thân ngựa quan sát.

Kỳ Huyên nắm những viên đá nhỏ trong tay, bắn về phía trước. Mấy tên mặc đồ đen cầm đao và nỏ lập tức nhảy xuống từ trên cây, không nói một lời, xông tới tấn công Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc.

Bọn họ bị mai phục rồi. Cố Thanh Trúc lập tức hiểu được vấn đề này. Nàng rút thanh đao ngắn màu đen mà Dư thị cho mình ra từ trong giày, bình tĩnh quan sát diễn biến.

Kỳ Huyên không hề sợ hãi xông lền liều mạng với đám người mặc đồ đen kia. Đây không phải là lần đầu tiên Cố Thanh Trúc thấy Kỳ Huyên giết người, trước đây khi ở quân doanh, Kỳ Huyên đã nổi tiếng là giết địch vô cùng dũng mãnh. Ở đây có tổng cộng mười mấy kẻ mặc đồ đen, đều là sát thủ, bọn chúng đều mai phục trước mặt Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc, trong khi sau lưng hai người họ không còn kẻ nào khác. Kỳ Huyên hẳn là đã phát hiện ra mai phục từ sớm nên không đi vào vùng đối phương đã giăng bẫy mà kìm dây cương trước đó.

Có hai kẻ mặc đồ đen bị kiếm trong tay Kỳ Huyên làm bị thương, lập tức bò dậy nhưng không đánh tiếp với Kỳ Huyên mà chuyển mục tiêu sang Cố Thanh Trúc đang tránh sau thân ngựa quan sát. Cố Thanh Trúc rời khỏi thân ngựa, bước lui vài bước. Một tên áo đen trong số đó lao tới, Cố Thanh Trúc nhắm chuẩn thời cơ, cầm thanh đao giấu sau lưng chém vào giữa mặt kẻ kia, làm khăn che mặt của hắn rơi xuống. Tên kia vô cùng kinh ngạc nhưng Cố Thanh Trúc không cho hắn có thời gian phản ứng lại, nàng đá một cước lên chân hắn, sau đó thanh đao trong tay tàn nhẫn đâm thẳng vào cổ họng hắn, dòng máu nóng theo đó phun ra. Sau lưng Cố Thanh Trúc còn một tên, nàng thoáng thấy bóng người bên cạnh mình liền quay lưng tiến lên một bước. Tên này cầm theo đao, Cố Thanh Trúc đổi tay cầm thanh đao của mình, tay kia nắm lấy cát vung thẳng vào mắt hắn, trong khi tầm nhìn của hắn gặp trở ngại, nàng nhanh chóng dùng chân đá văng thanh đao trong tay hắn rồi nhân lúc hắn còn đang dùng tay che mắt, thanh đao màu đen đã một lần nữa đâm xuyên cổ.

Lúc này Cố Thanh Trúc đã không còn là tiểu thư chân yếu tay mềm, sống trong kinh thành nhiều năm về trước. Nàng đã trải nghiệm sự tàn khốc của chiến trường, cũng biết trong lúc nguy cấp chỉ có thể dùng hết mọi cách trong khả năng của mình để giết chết đối phương thì mới có cơ hội sống sót. Ban đầu nàng khi ra tay nàng còn nương nhẹ nhưng sau vài lần chịu khổ, nàng biết mình không thể làm vậy nữa.

Cố Thanh Trúc rút thanh đao ra, nhìn hai thi thể nằm trên mặt đất, quay đầu liếc nhìn Kỳ Huyên. Trận đánh bên đó đã gần kết thúc, Cố Thanh Trúc cất thanh đao vào vỏ, ngồi xổm xuống cởi bỏ y phục trên người một tên sát thủ, khi thấy cổ áo màu xanh lam dưới lớp y phục đen thì lập tức nhíu mày.

Kỳ Huyên đã giải quyết xong mấy tên áo đen kia, cất kiếm vào vỏ, chạy tới bên cạnh Cố Thanh Trúc hỏi: “Nàng không sao chứ?”

Cố Thanh Trúc lắc đầu, ra hiệu cho Kỳ Huyên nhìn thứ nàng vừa phát hiện ra, Kỳ Huyên tức giận đấm tay xuống đất. Cố Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn sắc trời, bảo Kỳ Huyên kéo hai thi thể mà nàng đã giết ra đằng sau khối đá sau lưng. Nàng phủi bụi đất trên người rồi nói:

“Đừng trì hoãn ở đây mãi nữa, mau tới rừng độc thôi.” Cố Thanh Trúc xoay người leo lên ngựa. Kỳ Huyên liếc nhìn mười mấy thi thể dưới đất, chân kẹp bụng ngựa, không chậm trễ rẽ về hướng Tây Nam.

Trước trưa hôm đó, hai người cuối cùng cũng tới được bìa rừng. Ba mặt rừng độc đều có núi bao quanh, chỉ có một mặt có đường vào. Sau khi Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên xuống ngựa liền mặc áo lông vịt đã chuẩn bị trước. Sau lưng Kỳ Huyên đeo thêm một cái giỏ, trong giỏ để một ít dụng cụ, thảo dược và nước.

Hai người không dám chậm trễ, giẫm chân lên mỏm đá, đỡ nhau cùng đi lên, bước vào trong khu rừng độc tối đen như mực.

Hai người cầm theo mồi lửa, sợ rằng trong rừng tối tăm nhưng thực ra khi đi vào mới thấy, cũng không tối như họ tưởng tượng. Dù nơi này không có người sinh sống nhưng vì nguyên do khí hậu mà cây cối cũng không cao lớn, chỉ có mấy loại nấm và cỏ hình dáng kỳ lạ sinh trưởng là chủ yếu nên ánh mặt trời vẫn có thể chiếu tới đây. Cố Thanh Trúc cúi đầu nhặt một ít thảo dược. Người hiểu về thảo dược có thể dựa vào đặc tính tương sinh tương khắc trời sinh của thảo dược để phán đoán xung quanh sẽ có những loại nào. Càng đi sâu, Cố Thanh Trúc càng thấy sởn da gà vì lọt vào tầm mắt nàng là rắn độc ngũ sắc, trên cây còn có bò cạp đen đang bò lổm ngổm, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến nàng không tự chủ mà rùng mình.

Áo lông vịt trên người nàng và Kỳ Huyên đủ dày nên thật ra không cần sợ gì, hơn nữa trên áo lông vịt còn bôi thuốc xua độc, thế nên những sinh vật có độc cũng không dám lại gần. Kỳ Huyên nhận ra Cố Thanh Trúc đang sợ hãi nên đưa tay ôm lấy vai nàng, trấn an nàng.

Cố Thanh Trúc cố nén cảm giác khó chịu, tiếp tục tiến về phía trước.