Đích Thê Tại Thượng

Chương 176: Đại chiến toàn thắng



Editor: Hannah

Đã hơn nửa tháng nay Cố Thanh Trúc không gặp Kỳ Huyên. Trưa hôm nay, sau khi xong việc ở y sở, nàng nhân lúc nhàn rỗi mà tới doanh trướng chủ soái tìm Kỳ Huyên. Binh sĩ đi lại trên đường giờ đều đã quen với Cố Thanh Trúc. Nàng mặc áo ngắn vải thô giống với các y quan trong y sở, không trang điểm thoa phấn, tóc chỉ búi lại thành kiểu đơn giản, trên người cũng không mang theo trang sức gì, mộc mạc giản dị đồng thời cũng đem lại cảm giác sạch sẽ, thoải mái, nhẹ nhàng.

Ai gặp nàng cũng đều sẽ chào hỏi. Ban đầu những binh sĩ này cũng rất hoài nghi về nàng và Kỳ Huyên, dù sao hai người cũng tới từ kinh thành, là Hầu phủ thế tử và thế tử phu nhân, ai cũng nghĩ hai người họ chính là kiểu người kinh kỳ chỉ biết ăn chực ngồi chờ, không thể chịu khổ, chẳng nhịn được mấy ngày rồi sẽ trốn về kinh thành thôi. Thế nhưng không ngờ sau khi hai người họ ở lại, tình hình quân doanh lại được ổn định trở lại. Thế tử thân là đốc quân, giúp chủ soái bày mưu tính kế, giúp cho họ thắng được không ít trận chiến. Những phương thức tác chiến và bài binh bố trận này bọn họ trước giờ chưa từng được thử nghiệm nên lúc đầu còn không tin tưởng, sau đó càng lúc càng tín nhiệm hơn. Sự thay đổi này chỉ diễn ra trong vòng 1-2 tháng.

Lại nói về vị thế tử phu nhân này, nàng thực sự rất khác so với tưởng tượng của bọn họ. Là một phu nhân quý tộc trong kinh thành nhưng có thể quỳ gối trước mặt binh sĩ, cẩn trọng tỉ mỉ xử lý miệng vết thương và băng bó cho bọn họ, hơn nữa động tác còn rất thành thạo, không giống như người mới vào nghề. Nghe nói khi vị phu nhân này còn ở kinh thành đã mở một y quán. Con người nàng không có điểm gì khiến người ta có thể ghét bỏ, được mọi người kính trọng vô cùng.

Cố Thanh Trúc đứng bên ngoài quan sát doanh trướng chủ soái một lúc, không biết bên trong đang làm gì, sợ nhỡ đâu bọn họ đang có chuyện cần bàn bạc, nếu lúc này mình tới sẽ quấy rầy thế nên vẫn ở bên ngoài chờ đợi xem có ai ở bên trong ra ngoài hay không.

Đợi được một lúc, mành doanh trướng của quả nhiên được vén lên. Cố Thanh Trúc tiến lên, thấy Trương Lê từ bên trong bước ra. Trương Lê nhìn thấy Cố Thanh Trúc lập tức chào hỏi: “Phu nhân tới tìm thế tử sao?”

Những tướng sĩ đi sau Trương Lê đều chào hỏi Cố Thanh Trúc rồi mới rời đi. Cố Thanh Trúc hơi ngượng ngùng, hạ giọng hỏi: “Trương Tướng quân, Kỳ Huyên có ở bên trong không?”

Trương Lê lắc đầu, đáp: “Thế tử không có ở tỏng đó, ngài ấy đi làm việc rồi.”

Trên mặt Cố Thanh Trúc hiện lên vẻ thất vọng, nàng gật đầu rồi nói: “À, mấy ngày rồi ta chưa gặp chàng ấy, vừa hay hôm nay y sở không bận nên ta tới xem sao. Nếu chàng không ở đây, vậy ta không quấy rầy nữa.”

Nói xong nàng xoay người định rời đi, Trương Lê lại gọi nàng: “Phu nhân, người đừng lo lắng, gần đây thế tử bận rộn, nhưng mà không bao lâu nữa sẽ thấy kết quả ngay thôi.”

Trương Lê nói vậy là để an ủi Cố Thanh Trúc, để nàng đừng lo lắng. Cố Thanh Trúc nói lời cảm tạ: “Ta hiểu rồi.”

Nàng cũng không dò hỏi nhiều rốt cuộc Kỳ Huyên đang làm gì. Việc binh đao ở Mạc Bắc không ai hiểu rõ hơn Kỳ Huyên, Cố Thanh Trúc cũng không lo cho chàng.

Sau khi cáo từ Trương Lê, Cố Thanh Trúc cũng không về doanh trướng nghỉ ngơi mà tới thẳng y sở. Trương Lê nhìn theo bóng lưng Cố Thanh Trúc đang rời đi, từ tận đáy lòng vui mừng vì hai đứa trẻ có năng lực khiến người ta bất ngờ này. Hầu gia có con trai và con dâu như vậy, đúng là một niềm an ủi lớn lúc tuổi già.

*****

Trương Lê cũng không nói dối Cố Thanh Trúc. Vào ngày thứ tám sau khi nàng tới quân doanh hỏi thăm, lúc nửa đêm, Cố Thanh Trúc đột nhiên nghe thấy một tiếng động ầm vang từ nơi nào đó vọng lại. Từng tiếng từng tiếng nổ vang lên, có vẻ như là tiếng pháo. Nàng đột ngột ngồi bật dậy trên giường, lắng nghe động tĩnh bên ngoài quân doanh. Nàng đang ở trong doanh trướng của nàng và Kỳ Huyên, cũng là doanh địa đóng quân chính, vị trí cũng thoáng hơn một chút. Ban đêm có binh sĩ tuần tra nhưng vô cùng yên tĩnh, nếu như vậy âm thanh nàng vừa nghe thấy đều phát ra từ phía ngoài xa.

Cố Thanh Trúc nhanh chóng khoác áo ngoài lên người, ra ngoài doanh trướng quan sát. Trong doanh địa đóng quân chính có một vài nữ quyến đi theo ra trận, giờ đều đã ra tới bên ngoài. Mọi người liền thấy lửa cháy ngùn ngụt bốc cao tận trời ở phương Bắc, gần như chiếu sáng một nửa bầu trời đêm. Nhìn phương hướng kia có vẻ như là phía sông Ma Khả, cũng không biết vì sao lại như thế này. Đám nữ quyến xì xào bàn luận, thậm chí còn có người hoảng sợ, cho rằng quân địch đã đánh tới đây.

Phu nhân của Lưu Tướng quân khá bình tĩnh, bà đã hơn 50 tuổi, thường ngày giúp quân doanh lo liệu nhà kho, cũng được coi là một người có kinh nghiệm, nghe vậy liền nói: “Đừng tự hù dọa mình. Nhìn ánh lửa kia không giống như quân địch đang tấn công.”

“Vậy sao lại có nhiều tiếng pháo và lửa đạn như vậy?”

Có mấy người nhát gan đã ôm chặt lấy nhau. Lửa đạn phương Bắc vẫn bắn ra liên tục tựa như sét đánh, nghe âm thanh này không giống như phát ra từ phía Lục Thượng mà giống như từ phía Giang Vực hơn. Cố Thanh Trúc không hiểu về chiến sự, thứ nàng không hiểu đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, chỉ là trong lòng nàng có linh cảm chuyện hôm nay chắc chắn có quan hệ mật thiết với Kỳ Huyên. Mấy ngày qua không thấy bóng dáng chàng đâu, có lẽ là vì một trận chiến đêm nay.

Suy đoán của Cố Thanh Trúc không sai. Trên mặt sông đen ngòm lúc này lửa cháy bốc cao ngùn ngụt, hàng trăm chiến thuyền bị vây ở giữa Giang Vực, ngọn lửa đã bốc lên, cháy lan một nửa Giang Vực, cảnh tượng này vô cùng kỳ quái nhưng lửa quả thực bốc lên từ Giang Vực.

Kỳ Huyên đứng từ trên cao, phóng tầm mắt nhìn xuống cảnh tượng bên dưới Giang Vực. Trương Lê đứng bên cạnh trầm trồ tán thưởng: “Thật là cmn hả giận!”

Ba ngày trước thủy quân Đại Lương đã xuất phát. Trước đó, Kỳ Huyên đã dẫn theo mấy nghìn ngư dân bắt đầu thao tác dưới nước, yếu tố khiến Trương Lê không ngờ tới chính là vùng núi mang tên “Hỏa Lâm” này, chân núi kéo dài tới tận lòng sông, mà bao quanh ngọn núi là những mỏ dầu dồi dào, dầu nổi cả lên mặt nước, chỉ cần châm ngòi liền bốc cháy. Mấy ngày qua Kỳ Huyên sai người lặn xuống nước, chôn thuốc nổ sâu bên dưới lòng sông, nối dây dẫn, chờ đến khi thủy quân Đại Lương xuất phát liền chuẩn bị ngòi dẫn làm nổ thuốc nổ, khiến cho lòng sông bị chấn động, dầu cuồn cuộn nổi lên mặt nước. Thủy quân Đại Lương đã hành quân ba ngày, đúng lúc tới vùng giữa sông, dầu đã nổi trên mặt nước. Kỳ Huyên ra lệnh cho đội cung tiễn bắn tên đốt lửa, lửa cứ thế cháy lan trên mặt sông, chỉ trong nháy mắt đã nhấn chìm cả trăm chiến thuyền trong biển lửa. Bọn chúng luống cuống tay chân nhưng dù muốn thoái lui cũng đã không kịp.

Chiến thuyền đang lướt trên mặt nước liên tục bị nổ tung. Binh sĩ chạy tới báo:

“Báo!!! Trên chiến thuyền Đại Lương có thuốc nổ, bọn họ không khống chế được ngọn lửa nên giờ thuyền đang bị nổ.”

Trương Lê một lần nữa trầm trồ khen ngợi!

Trận đánh này chính là trận khiến Trương Lê sảng khoái nhất. Chiến thắng áp đảo này xứng đáng được ghi trong sử sách Tiêu Quốc, quân ta không tốn một binh một tốt đã có thể tiêu diệt toàn bộ thủy quân Đại Lương. Công trạng này trên đời mấy ai có thể đạt được chứ? Đại Lương trải qua thất bại này phải mất ít nhất mấy chục năm mới có thể khôi phục, chứ đừng nói đến chuyện xâm lược nước khác. Tiêu Quốc không gây sự với bọn họ cũng đã là tốt lắm rồi.

Kỳ Huyên nhìn ánh lửa trên mặt nước. Cuối cùng cũng được chứng kiến thành quả của mấy ngày trời không ngủ không nghỉ.

Chàng đã từng chiến đấu ở nhiều địa trận trên vùng đất Mạc Bắc này. Kiếp trước chàng đã không kịp tham dự trận chiến với Tang Kết, thời điểm chàng bị đày tới Mạc Bắc, quân đội Đại Lương do Tam Hoàng tử Tang Khoa làm chủ soái. So với Tang Kết, Tang Khoa là kẻ lòng dạ kín đáo hơn nhiều, cũng khó đối phó hơn. Kỳ Huyên phải mất năm năm mới tiêu diệt được quân Đại Dương, thế nhưng lúc này đây lại chỉ mất có mấy tháng. Cứ như thế đã có thể diệt trừ quân Đại Lương, chuyện xảy đến đột ngột khiến chàng cảm thấy không chân thật.

Thế nhưng tất cả những điều này có được là nhờ có công thăm dò ở kiếp trước. Núi Hạ Lâm này sở dĩ có thể sử dụng được là bởi dưới lớp đất có mỏ dầu rất lớn, không nhiều người biết được chuyện này, Kỳ Huyên là một trong số đó, không ngờ lúc này đây lại có thể dùng đến.

Đại Lương đã không còn đủ binh lực để tiếp tục giao tranh, thủy quân thuộc binh lực hoàng gia mà sau trận chiến này, cả trăm chiến thuyền Lương Quốc đều đã bị phá hủy toàn bộ. Các phiên vương càng khó có thể đồng lòng, nội bộ Lương Quốc tan tác, không cần kẻ địch bên ngoài quấy nhiễu, chính bọn họ còn nhiều vấn đề phải giải quyết trong hàng chục năm.

Quân Mạc Bắc Tiêu Quốc chiến thắng, ngọn lửa trên sông Ma Khả cháy ngùn ngụt ước chừng bảy ngày bảy đêm. Trên mặt nước đen ngòm chỉ còn lại một ít mảnh vụn chiến thuyền nổi lên, vô cùng thê thảm.

Hai tháng sau đó, thời tiết Mạc Bắc dần dần chuyển lạnh, gió về khiến bầu không khí trở nên hiu quạnh thế nhưng lại khó lòng xua đi niềm vui của quân Mạc Bắc.

Tin tức về trận đại thắng này được báo về triều đình, mấy ngày sau triều đình liền ban thánh chỉ khen ngợi, ban thưởng rất nhiều đồ. Các tướng sĩ ai nấy đều vui vẻ ra mặt, những người tham gia trận chiến kia đều lấy làm tự hào, đi tới đâu cũng được người người ngợi ca, những người không tham gia đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Đã bao nhiêu năm rồi nơi biên quan này chưa từng chứng kiến một sự kiện đáng mừng như vậy.

Trương Lê thành thật báo cáo về công lao của Kỳ Huyên, vậy nên bên trong thánh chỉ còn có một phong thư đặc biệt của Hoàng đế khen ngợi Kỳ Huyên.

Những tên tàn binh bại tướng của Lương Quốc sau khi thu dọn tàn cuộc liền trốn về kinh đô. Nghe nói Tang Kết bị mất một chân và một bàn tay sau trận chiến, khi quay về kinh đô Lương Quốc, hắn đã tắt thở trên đường. Cũng không biết là do đuối sức mà chết hay là bị những tên thuộc hạ mang lòng oán hận giết chết.

Tóm lại, mưu đồ xâm lược Tiêu Quốc của Lương Quốc đã lụi tắt trong một đêm. Toàn bộ binh sĩ rút khỏi bờ sông Ma Khả, mặt xám như tro.

Trương Lê mở tiệc trong quân doanh, toàn bộ tướng sĩ cùng tham gia, tập trung trong doanh trướng chủ soái. Kỳ Huyên là người có công cao nhất trong trận chiến lần này, đương nhiên là đối tượng được nhiều người kính rượu nhất.

Cố Thanh Trúc theo những người khác từ bên ngoài đi vào trong doanh trướng, đưa đồ ăn cho mọi người. Mấy tướng lĩnh đều đồng loạt đứng dậy, chào hỏi: “Sao có thể làm phiền phu nhân như vậy chứ.”

Cố Thanh Trúc tươi cười, đáp: “Mời tướng quân ngồi, đâu có làm phiền gì đâu.”

Nàng đi tới bên cạnh Kỳ Huyên, đưa một đĩa thức ăn cho chàng. Nàng đang định đứng dậy thì bị Kỳ Huyên kéo xuống ngồi cạnh mình. Cố Thanh Trúc giãy giụa mấy cái rồi cảnh cáo chàng: “Đừng mượn rượu làm càn, mọi người còn đang nhìn đấy.”

Kỳ Huyên lại tóm chặt lấy nàng không buông, nói: “Nhìn thì nhìn thôi. Đều là các thúc thúc bá bá, không ai chê cười chúng ta đâu.”

Các tướng lĩnh ồn ào hùa theo khiến Cố Thanh Trúc càng luống cuống, mặt cũng đỏ lên nhưng lại không tiện từ chối, chỉ có thể đưa khay cho người khác rồi ngồi xuống bên cạnh Kỳ Huyên.

Trương Lê nâng chén mời nàng: “Hôm nay ta đã kính rượu thế tử, còn phải kính phu nhân một ly. Một người trẻ tuổi như phu nhân có thể trở thành một nữ đại phu trong quân doanh quả thực vô cùng hiếm hoi. Thời gian qua có không biết boa nhiêu huynh đệ đều được phu nhân chữa trị, ân đức này, quân Mạc Bắc chúng ta suốt đời khó quên.”

Cố Thanh Trúc hơi ngượng ngùng, nâng chén đáp lễ: “Chủ soái nói quá lời rồi, đều là chuyện ta nên làm.”

Nói xong, Cố Thanh Trúc liền nhấp một ngụm rượu nhỏ. Rượu Mạc Bắc rất cay rất nồng, chỉ một ngụm nhỏ đã khiến Cố Thanh Trúc cay đến chảy nước mắt. Trương Lê thấy nàng như vậy liền nói với Kỳ Huyên:

“Phu nhân tửu lượng không được tốt, thế tử uống thay cũng được.”

Tướng sĩ trong doanh trướng lập tức cười vang. Cố Thanh Trúc thẹn thùng, nghẹn một hơi, trong đầu tính toán uống cạn trong một ngụm. Thế nhưng ly rượu vừa đưa tới bên miệng, còn chưa kịp uống đã bị Kỳ Huyên ngăn lại. Kỳ Huyên cầm lấy chén rượu trong tay nàng, uống một hơi rồi dốc ngược cái ly, tỏ ý khiêu khích với Trương Lê. Trương Lê cố ý trêu chọc chàng, vỗ tay bôm bốp, phá ra cười rồi nói:

“Được, được lắm! Tửu lượng của thế tử rất tốt. Nào nào nào, mọi người đều phải mời thế tử phu nhân một ly, để chúng ta xem xem thế tử có thể uống thay bao nhiêu chén.”

Cố Thanh Trúc kéo kéo tay Kỳ Huyên, ý bảo mình vẫn nên rời đi trước, sợ rằng mình còn ngồi bên chàng thì những người khác càng chọc ghẹo nhiều hơn, nàng vẫn nên rời đi trước thì tốt hơn.

Ai ngờ Kỳ Huyên lại giữ chặt tay Cố Thanh Trúc, thân mật nói bên tai nàng: “Sợ cái gì. Chẳng lẽ ta uống không lại mấy ông già này hay sao?”

Tuy nói bên tai Cố Thanh Trúc như vậy nhưng âm lượng của Kỳ Huyên cũng không hạ xuống, bên trong doanh trướng như muốn nổ tung. Mấy vị tướng sĩ thường ngày không thích trêu đùa đều đồng loạt đứng dậy, không ai muốn một đứa oắt con coi khinh. Bọn họ như đám ong vò vẽ bu lại đây. Một trận đại chiến, suýt chút nữa sém lông mày.