Đích Thê Tại Thượng

Chương 177: Về kinh



Editor: Hannah

Cố Thanh Trúc đỡ Kỳ Huyên quay về doanh trướng. Chàng chắc chắn là đã say khướt, nửa người đều phải tựa vào người Cố Thanh Trúc, Trương Tướng quân muốn dìu chàng về còn bị chàng từ chối, chỉ bám chặt lấy Cố Thanh Trúc không buông.

Sau khi vào doanh trướng, Cố Thanh Trúc đỡ Kỳ Huyên nằm lên giường, vừa mới nhỏm người đứng dậy thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy, làm nàng ngã nhào vào người Kỳ Huyên, bị Kỳ Huyên ôm lấy. Mũi Cố Thanh Trúc va vào người Kỳ Huyên nên hơi nhức, nhưng vì chàng đang say nên chỉ đành véo mạnh vào cánh tay chàng một cái. Kỳ Huyên lập tức rên lên, Cố Thanh Trúc ngẩng đầu, thấy chàng đang nhếch miệng cười thì liền bò dậy, kinh ngạc hỏi:

“Chàng không say à?”

Kỳ Huyên không nói gì, hai mắt ướt át nhìn nàng đăm đăm đến mê muội. Cố Thanh Trúc hoang mang không hiểu rốt cuộc là chàng có say hay không, đưa tay vẫy vẫy trước mặt chàng thăm dò. Kỳ Huyên bắt lấy tay nàng, lúc này Cố Thanh Trúc mới biết chắc.

“Chàng uống nhiều như vậy mà vẫn không say sao?”

Tửu lượng của người này quả là sâu không thấy đáy. Vừa này khi ở trong doanh trướng, rất nhiều lão tướng đều đã nằm bò ra bàn, ôm lấy bầu rượu lảm nhảm linh tinh.

Kỳ Huyên đưa tay Cố Thanh Trúc lên môi, khẽ hôn lên rồi nói: “Những việc khác ta không dám nói, nhưng Kỳ Huyên ta trong đời này có hai việc chưa từng sợ ai. Thứ nhất là đánh trận, thứ hai là uống rượu.”

Cố Thanh Trúc rụt tay lại, hừ lạnh một tiếng:

“Ăn to nói lớn ghê nhỉ. Nếu chàng thực sự có bản lĩnh như vậy thì đừng có mà giả say nữa.”

Chẳng phải uống mãi uống mãi rồi cuối cùng miệng vẫn lầm bẩm “không uống nữa không uống nữa”, “say rồi say rồi” đó sao.

Kỳ Huyên bị vạch trần chỉ đành quẹt mũi ho khan. Thấy Cố Thanh Trúc ngồi bên mép giường, ánh đèn không đủ sáng làm hình bóng nàng khi tỏ khi mờ, nhưng thứ làm chàng rung động là đôi mắt kia, vừa đen láy vừa sáng, đúng là vô cùng đẹp.

Kỳ Huyên nằm vào phía trong giường, sau đó vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, ý bảo Cố Thanh Trúc nằm xuống. Cố Thanh Trúc không đồng ý: “Người chàng đầy mùi rượu, em không thèm.”

Nói xong nàng định đứng lên rời đi nhưng lại bị Kỳ Huyên kéo tay, làm nàng ngã xuống giường. Kỳ Huyên xoay người khống chế tay chân Cố Thanh Trúc, nằm bên trên nhìn xuống nàng, liếm môi với vẻ gian manh, nói:

“Nàng còn định đi đâu nữa nào.”

Cố Thanh Trúc giãy ra không được nên cũng không giãy nữa. Bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, bên ngoài doanh trướng vẫn vang lên tiếng binh sĩ uống rượu hàn huyên, mọi người đều đang vui vẻ nên bầu không khí cũng vô cùng náo nhiệt.

Ngược lại bên trong doanh trướng, hai người nằm quấn lấy nhau, bốn mắt nhìn nhau, ánh đèn mờ mờ, bầu không khí rất mờ ám.

“Khung cảnh này, nàng còn nhớ không?”

Kỳ Huyên đột nhiên lên tiếng hỏi Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc sững người: “Cái gì cơ?”

“Đêm hôm đó khi ta và nàng trở về, cảnh tượng cũng y hệt như thế này. Đại quân toàn thắng, quân dân cùng ăn mừng, nàng đỡ ta lúc đó đang say rượu quay về doanh trướng, ta nằm đè lên nàng…”

Kỳ Huyên miêu tả lại cảnh tượng khi đó làm cho Cố Thanh Trúc mặt đỏ ửng. Nhưng sau đó nàng lập tức hiểu ra ý của chàng. Kiếp trước, khi hai người quay về doanh trướng đã bị thích khách Đại Lương ám sát, sau đó hai người không chết mà quay về thời điểm hơn hai mươi năm trước.

Tất cả giống như số mệnh chảy ngược dòng.

Cố Thanh Trúc do dự rồi hỏi:

“Vậy chàng nói xem, đêm nay liệu có người tới ám sát không?”

Nếu có thì vừa hay có thể “bắt ba ba trong rọ”, dù sao cũng không thể mắc cùng một sai lầm đến hai lần.

Kỳ Huyên ghé sát mặt vào trên người Cố Thanh Trúc rồi bật cười, tay chàng gõ gõ lên mũi nàng, nói: “Thanh Trúc, ta đã từng nói với nàng chưa nhỉ, có đôi lúc nàng thực sự rất đáng yêu.”

Cố Thanh Trúc nhíu mày, hỏi: “Chàng có ý gì?”

Kỳ Huyên cố nén cười, nhẹ nhàng hôn nàng rồi nói: “Là ý trên mặt chữ đó. Đáng yêu, đáng yêu chết đi được, ta thật sự muốn cứ ngắm nhìn nàng cả đời như thế này.”

Cố Thanh Trúc vòng tay ôm lấy cổ Kỳ Huyên, đương nhiên đã hiểu đêm nay sẽ không có thích khách tới. Kiếp trước Kỳ Huyên hủy diệt toàn quân Đại Lương, dẫn theo tù binh trở về, vì thế mà kẻ khác mới có cơ hội “thừa nước đục thả câu”. Kiếp này Kỳ Huyên không phải là chủ soái, mà Đại Lương cũng không còn tàn quân, không có tù binh thì sao có thích khách trà trộn vào được.

“Thanh Trúc, ta muốn nàng.” Giọng nói khàn khàn của Kỳ Huyên vang lên bên tai Cố Thanh Trúc. Nàng nghe tháy vậy chỉ nhắm mắt không nói gì, nhưng cánh tay lại không đẩy chàng ra như thường ngày. Hơi thở của Kỳ Huyên dồn dập, bàn tay to lớn đã lướt trên người Cố Thanh Trúc, gấp gáp cởi vạt áo của nàng, bàn tay còn lại cởi áo của chính mình. Cố Thanh Trúc như ngừng thở, cắn môi, thân mình hơi run rẩy đã cho thấy tâm trạng của nàng lúc này.

Mành doanh trướng bị gió thổi hơi tốc lên, một cơn gió đêm ùa vào khiến Kỳ Huyên khựng lại. Chàng tựa người vào Cố Thanh Trúc, cố gắng bình tĩnh lại.

Cố Thanh Trúc nhận ra chàng đã dừng lại, liền mở mắt, nhìn chàng đang nằm im kiên nhẫn chịu đựng, hỏi: “Chàng sao thế?”

Kỳ Huyên quay đầu hôn lên má nàng hai hai cái, sau đó mới ngồi dậy, nói:

“Nơi này điều kiện không tốt, không thể để nàng chịu thiệt thòi.”

Kỳ Huyên ngồi bên mép giường thở hổn hển. Cố Thanh Trúc ngồi dậy, kéo vạt áo, búi tóc của nàng bị nới lỏng, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống. Nàng đưa tay nắm lấy ống tay áo Kỳ Huyên. Kỳ Huyên quay đầu, thấy Cố Thanh Trúc hai mắt hơi ướt, đôi môi sưng đỏ, cái miệng nhỏ xinh môi hồng răng trắng kia khẽ thốt ra một câu: “Em… không sao đâu.”

Hình ảnh đầy dụ dỗ này cộng thêm câu “không sao” kia suýt chút nữa đã khiến cho lý trí khó khăn lắm mới khôi phục lại được của Kỳ Huyên sụp đổ một lần nữa. Chàng vội vàng quay đi, không nhìn nàng nữa, tay xoa đầu, nói:

“Nàng không sao nhưng ta thì có. Ta đã nói sẽ không để nàng chịu thiệt thòi nữa.”

Dáng vẻ khó chịu của ai kia làm Cố Thanh Trúc không nhịn được phì cười: “Đừng nhịn đến hỏng đấy.”

Kỳ Huyên hơi thẹn thùng, cố ý đe dọa:

“Đừng trêu chọc ta. Chờ đến khi về kinh thành, nàng sẽ biết tay ta.”

Kỳ Huyên thấy Cố Thanh Trúc nhoẻn miệng cười, giống như gốc lan được chăm bón đã nhiều năm đột nhiên ra hoa, rực rỡ tươi sáng làm trái tim chàng rung động. Vòng đi vòng lại, trải qua trăm cuộc bể dâu, người cuối cùng ở lại bên mình vẫn là người đó, cảm giác này thật tốt biết bao.

*****

Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc sắp về kinh thành, đám người Trương Lê đích thân tới Ngọc Tố Quan để tiễn biệt. Trương Lê phải ở lại để thu dọn chiến trường, hai tháng sau mới có thể vâng lệnh về kinh lĩnh thường.

“Sau khi trở về, thay ta thăm hỏi Hầu gia.” Trương Lê nói với Kỳ Huyên.

Kỳ Huyên đáp lời: “Thúc yên tâm đi. Trận chiến này làm phiền Trương thúc chăm sóc, sau này không biết còn có cơ hội được kề vai chiến đấu hay không.”

Trương Lê phá ra cười, nói: “Ta nào có chăm sóc được cho thế tử, là thế tử vẫn luôn chăm lo cho ta mới đúng. Nhất định sẽ còn có cơ hội. Nhưng mà, thực lòng ta lại không muốn cơ hội này tới. Nếu thiên hạ có thể thái bình thì nào có ai tình nguyện muốn chém giết đâu.”

“Thúc nói phải. Chi mong thiên hạ thái bình, không còn trận đánh, như vậy mới là may mắn nhất.”

Trương Lê nhìn về phía Cố Thanh Trúc, trịnh trọng chắp tay hành lễ với nàng. Cố Thanh Trúc được ưu ái mà sợ, vội vàng đáp lễ. Trương Lê nói với Cố Thanh Trúc: “Thế tử phu nhân là hào kiệt trong giới nữ, y thuật cao siêu, thật khiến người ta phải kính nể.”

Trong quân doanh, số người có y thuật cao siêu không hề ít thế nhưng người có thân phận và địa vị như Cố Thanh Trúc lại có thể khom mình, đối xử bình đằng với tất cả mọi người, đây mới là điều khiến lòng người tin phục.

“Chủ soái quá lời rồi. Ta vốn là một đại phu, đại phu chữa bệnh cứu người, đây vốn là chuyện đương nhiên mà.”

Hai người sau khi từ biệt Trương Lê liền lên xe ngựa về kinh thành trước, hẹn hai tháng sau sẽ gặp lại.

Khi hai người tới Mạc Bắc, vì thời gian gất rút nên chỉ cưỡi ngựa mà đi, dọc đường vô cùng xóc nảy. Khi tới được Mạc Bắc, Cố Thanh Trúc cũng chẳng có mấy ngày được nghỉ ngơi, giờ phải về kinh đương nhiên sẽ dùng xe ngựa.

Kỳ Huyên chọn con đường đông đúc, sôi động mà nhóm thương nhân vẫn thường đi, để Cố Thanh Trúc có thể ngắm nhìn khung cảnh phồn hoa tựa ngấm, du sơn ngoạn thủy, còn dẫn nàng tới mấy danh lam thắng cảnh để du ngoạn, ăn đặc sản địa phương. Cố Thanh Trúc tuy rằng đã trải qua hai kiếp nhưng chưa từng thực sự được đi du ngoại, những nơi nàng từng đặt chân đến cũng có rất ít, chỉ có mấy vùng xung quanh kinh thành và xung quanh Mạc Bắc, những nơi khác nàng mới chỉ từng nghe người ta thuật lại.

Dọc đường đi chơi vui đến quên cả trời đất, cả hành trình dài cũng không thấy mệt mỏi chút nào. Hai người họ từ Mạc Bắc trở về kinh thành, cứ đi rồi lại dừng, thăm thú du ngoại, ước chừng mất một tháng rưỡi mới về đến kinh thành. Xe ngựa dừng trước cửa Hầu phủ chưa được bao lâu, Vân thị đã tự mình dẫn theo người ra đón.

“Đã về rồi phải không? Có phải đã về rồi không?”

Vân thị vừa đi vừa hỏi, người gác cổng còn đang phụ giúp khuân đồ đạc trong xe ngựa vào trong phủ đã thấy Vân thị lao tới. Vừa nhìn thấy Kỳ Huyên đỡ Cố Thanh Trúc xuống xe ngựa, Vân thị liền xông lên, đẩy Kỳ Huyên thật mạnh, làm chàng sợ đến ngây người.

“Mẫu thân, người làm gì thế?”. Google‎ nga𝐲‎ 𝑡rang‎ +‎ 𝑡‎ r‎ 𝓾‎ m‎ 𝑡‎ r‎ 𝓾‎ 𝐲‎ e‎ n.vn‎ ‎ +

Kỳ Huyên thầm nghĩ cũng may là sàn xe đằng sau khá vững, nếu không mình đã bị mẫu thân đẩy ngã xuống đất rồi.

Vân thị đang lúc kích động, kêu lên: “Con còn không biết xấu hổ hỏi ta làm gì, tự bản thân con không biết mình đã làm gì hay sao? Con thực sự muốn chọc ta tức chết có phải hay không?”

Kỳ Huyên bị mắng như tát nước vào mặt nhưng lại không dám cãi. Cố Thanh Trúc đứng ra can ngăn: “Mẫu thân, thực ra chúng con…”

Vừa nói được mấy câu, Vân thị đã ngắt lời nàng: “Con im miệng! Con cũng chẳng hơn nó được bao nhiêu. Hai đứa các con có phải định chọc ta tức chết mới vừa lòng đúng không? Không nói một lời nửa đêm rời nhà ra chiến trường, một đứa đi thì thôi đã đành, đằng này cả hai đứa cùng đi, bỏ mặc ta ở nhà lo lắng, sợ hãi.”

Vân thị nói đến đây, hai mắt đã đỏ lên. Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên không dám ho he, cúi đầu đứng trước cửa giống như hai đứa trẻ bị mắng.

Quản gia Phúc bá chạy tới khuyên nhủ: “Phu nhân, thế tử và thế tử phu nhân vừa mới trở về, người nói bớt vài câu đi mà. Dù thế nào họ cũng đã về, không phải sao.”

Kỳ Huyên bĩu môi, tay huých Cố Thanh Trúc, đẩy nàng về phía trước. Cố Thanh Trúc thầm mắng: “Đồ không có nghĩa khí” rồi đành căng da mặt tiến lên, kéo kéo ống tay áo Vân thị, dịu giọng tạ tội:

“Mẫu thân, chúng con biết sai rồi, sẽ không có lần sau đâu. Người đại nhân đại lượng, đừng nóng giận mà, được không?”

Cố Thanh Trúc trước giờ không biết nói ngọt nhưng năng lực dỗ dành tạ tội vẫn rất cừ.

Vân thị nhìn nàng, một đống câu mắng mỏ dạy dỗ đã chất đầy trong bụng định nói ra giờ lại không thốt nên lời. Bà hít sâu một hơi, giơ tay như muốn đánh hai người một cái. Cố Thanh Trúc nhắm tịt mắt, không dám né tránh. Nắm tay Vân thị lại chuyển hướng, gõ cộp lên trán Kỳ Huyên, làm chàng ôm đầu kêu lên thảm thiết.

Nhẫn nhịn đến tận lúc này, nước mắt của Vân thị cuối cùng cũng không kìm nén được nữa. Bà giang hai tay ôm lấy Cố Thanh Trúc vào lòng, khóc òa lên.

Cố Thanh Trúc thấy Vân thị như vậy thực ra trong lòng nàng cũng khó chịu. Nàng và Kỳ Huyên bỏ đi quá đột ngột, đúng là cũng không cân nhắc liệu Vân thị ở trong phủ sẽ lo lắng thế nào. Phu quân của bà, con trai và con dâu của bàn đều đã rời nhà mà đi, lại còn tới nơi chiến trường chưa biết sống chết sẽ ra sao. Nếu tất cả bọn họ đều gặp điều bất trắc thì bà ở lại sẽ phải sống thế nào đây.

Vì hiểu được điều này nên giờ dù Vân thị có nổi giận với họ đến thế nào đi chăng nữa, hai người cũng chỉ đều chịu đựng, hy vọng có thể khiến Vân thị dễ chịu hơn một chút.

Phúc bá đứng bên cạnh lại khuyên: “Được rồi, phu nhân đừng khóc nữa. Vẫn nên để thế tử và thế tử phu nhân nhanh chóng vào phủ đi. Đi đường đã vất vả, mệt nhọc rồi.”