Đích Thê Tại Thượng

Chương 184



* Chú thích: Bản gốc không có tiêu đề

Sau khi Cố Thanh Trúc cùng Kỳ Huyên trở về Kỳ gia, ngày hôm sau nàng liền mang lễ vật tới Hạ gia.

Đoàn thị đích thân ra nghênh đón Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc liếc nhìn bà ta một cái rồi lạnh mặt đi thẳng vào phòng khách, khiến Đoàn thị hơi xấu hổ. Lần trước khi Cố Thanh Trúc tới đây còn hành phúc lễ với Đoàn thị, còn lần này đừng nói tới chuyện hành lễ, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm.

Trong lòng Đoàn thị rất phẫn uất nhưng lại không thể tỏ thái độ, dù sao thân phận của hai người vẫn còn bày rõ ràng ra đó, tuy rằng một người là Hầu phu nhân, một người là thế tử phu nhân nhưng giờ Cố Thanh Trúc đã được Kỳ gia xin ban vị trí cáo mệnh, nếu xét về địa vị cáo mệnh này thì việc Cố Thanh Trúc không hành lễ với bà ta cũng không có gì là sai.

“Nghe nói thế tử phu nhân đi theo thế tử tới Mạc Bắc, không biết đi đường có thuận lợi không?”

Đoàn thị nén sự bất mãn, hỏi Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc gật đầu nhưng cũng không định tiếp tục hàn huyên về đề tài này với Đoàn thị mà trực tiếp hỏi: “Ta nghe nói muội muội ta đã sinh con, người làm bác như ta dù sao cũng nên tới thăm một lần.”

“À, đúng vậy. Lúc đứa trẻ vừa tròn một tháng tuổi, thế tử phu nhân không có ở kinh thành nên không thể tới thăm cũng phải thôi. Để ta sai người bế đứa nhỏ qua đây cho thế tử phu nhân nhìn một cái.”

Đoàn thị cố gắng nhẫn nhịn nói với Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc lại giơ tay ngăn lại, nói: “Đứa bé còn quá nhỏ, nếu bị trúng gió thì không hay, vẫn nên để ta tự tới thăm đi, đúng lúc ta cũng mang tới một ít đồ bổ cho muội muội. Ngọc Dao giờ đang ở viện nào? Phu nhân có thể phái người dẫn đường được không.”

Đoàn thị nhíu mày rồi đáp: “Rốt cuộc thế tử phu nhân tới thăm người lớn hay là thăm đứa nhỏ vậy?”

Cố Thanh Trúc tỏ vẻ không hiểu: “Sao phu nhân lại nói như vậy, người lớn và đứa nhỏ ta chỉ có thể thăm một người thôi hay sao? Ta là tỷ tỷ của Ngọc Dao, chẳng lẽ không thể tới thăm nàng ta?”

“Ta không phải có ý này, chẳng là thế tử phu nhân có điều không biết, Ngọc Dao đó nha, sau khi sinh con tinh thần vẫn luôn không tốt, đứa trẻ ngày đêm khóc lóc nỉ non, Ngọc Dao cũng không có sức lực dỗ dành, ta đành phải lệnh cho một thị thiếp của Bình Chu giúp đỡ chăm sóc đứa trẻ. Ngọc Dao hiện giờ đang ở trong vườn thủy tạ tĩnh dưỡng, vẫn nên thanh tĩnh một chút thì hơn.”

Đoàn thị đúng là loại “khẩu phật tâm xà”, từ đó có thể phán đoán được cuộc sống của Cố Ngọc Dao ở Hạ gia quả thực là không tốt.

Cố Thanh Trúc mặt không đổi sắc, nói: “Làm phiền phu nhân chăm sóc rồi. Nếu tinh thần nàng ấy đã không tốt thì ta càng nên ở lại một lúc. Ta cũng không phải loại phụ nữ không biết gì, lại cố ý mắng mỏ nàng ta, chỉ là tỷ muội lâu ngày không gặp nên hơi nhớ nhung, ta nghĩ Ngọc Dao cũng sẽ bằng lòng gặp ta. Đương nhiên, nếu hôm nay Hạ gia có điều không tiện thì phu nhân cứ việc nói với ta, ngày khác ta sẽ lại tới vấn an.”

Hàm ý chính là hôm nay Cố Thanh Trúc nàng phải gặp cho bằng được Cố Ngọc Dao, nếu hôm nay không gặp được thì ngày mai nàng sẽ lại đến, cho đến khi gặp được mới thôi.

Đoàn thị hết cách, đành gọi nô tỳ, nói: “Dẫn thế tử phu nhân tới vườn thủy tạ gặp Nhị thiếu phu nhân một lúc đi.”

“Thế tử phu nhân, xin mời, nói thế này không sợ người chê cười, vị muội muội này của người cũng thật ghê gớm, giờ gặp ta còn không biết giữ chút quy củ, ta thông cảm vì nàng ta mới sinh con, tinh thần chưa được tỉnh táo nên không so đo với nàng ta, chỉ là ta thấy hơi khó chịu nên sẽ không đi cùng thế tử phu nhân được. Mong thế tử phu nhân có thể khuyên nhủ nàng ta.”

Sau khi Đoàn thị nói những lời này, Cố Thanh Trúc cũng không nói gì thêm mà đi theo nha hoàn kia, đi về phía vườn thủy tạ của Cố Ngọc Dao.

Vốn tưởng cách không bao xa, nhưng sau khi đi mới biết, vườn thủy tạ mà Cố Ngọc Dao ở hiện giờ cách viện chính rất xa, chỉ riêng khoảng cách xa xôi này cũng đủ nói lên nhiều điều.

Đi được khoảng hơn nửa khắc mới tới được vườn thủy tạ lạnh cóng, đó là một tòa nhà ba mặt xung quanh nhìn ra hồ, chỉ có duy nhất một cây cầu nhỏ bắc qua tiểu viện. Viện này tường trắng ngói đen, hơi cũ kỹ. Cố Thanh Trúc nhíu mày, hỏi:

“Nhị thiếu phu nhân nhà ngươi ở trong viện này?”

Cố Thanh Trúc hỏi nha hoàn dẫn đường, nha hoàn biết thân phận của nàng nên không dám chần chừ, khẽ đáp: “Đúng vậy.”

Cố Thanh Trúc lại nhíu mày, hỏi tiếp: “Bắt đầu từ khi nào?”

“Khoảng từ hai tháng trước ạ.” Nha hoàn đáp rồi mời Cố Thanh Trúc bước qua cầu.

“Vì sao lại như thế?” Cố Thanh Trúc tiếp tục hỏi.

Hạ gia sẽ không vô duyên vô cớ bắt Cố Ngọc Dao dọn tới viện này, chí ít chắc chắn phải có một lý do, cho dù chỉ là cái cớ bao biện đi chăng nữa.

Lúc này nha hoàn đã hơi đắn đo, vì nàng ta không chắc chắn những đáp án có phải là điều nên nói với người ngoài hay không, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Hạ gia, quản gia đã nhiều lần giải thích và ra lệnh, không được tùy tiện bàn tán chuyện trong nhà.

“Sau khi Nhị thiếu phu nhân sinh tiểu thư thì hơi điên điên khùng khùng, chạy tới chỗ phu nhân chửi mắng một hồi, phu nhân cảm thấy nàng ấy không có quy củ nên đã bắt Nhị thiếu phu nhân dọn tới ở viện này.”

Nha hoàn vừa nói xong lập tức cảm thấy mình đã nhiều lời, vẻ mặt hơi bất an. Cố Thanh Trúc liếc nhìn Hồng Cừ, Hồng Cừ lập tức hiểu ý, lấy ra từ trong túi tiền một nén mười lượng bạc, nhét vào trong tay nha hoàn dẫn đường. Nha hoàn dẫn đường nhìn bạc trong tay, nhận lấy trong sự bất an và lo sợ. Nàng ta hành lễ với Cố Thanh Trúc rồi nói:

“Nhị thiếu phu nhân đang ở bên trong, nô tỳ vào chào hỏi các vị mama một chút, thế tử phu nhân đợi một lát.”

Sau khi nha hoàn nói xong liền bước qua cánh cửa hẹp của vườn thủy tạ, không ngờ đã có hai vị mama ngồi sẵn đằng sau cửa, rõ ràng là đang canh giữ. Nha hoàn kia nói với hai mama: “Tỷ tỷ nhà mẹ đẻ của Nhị thiếu phu nhân tới thăm nàng ta, phu nhân bảo ta dẫn tới.”

Hai mama liếc nhìn Cố Thanh Trúc nhưng thậm chí còn không thèm hành lễ một lần, chỉ quan sát nàng với vẻ đánh giá một lượt rồi gật đầu, nói: “Nếu đã là phu nhân cho đến thì đi vào đi.”

Hồng Cừ thấy thái độ của bọn họ vừa kiêu căng vừa cực kỳ thiếu tôn trọng, liền muốn tranh cãi với họ nhưng bị Cố Thanh Trúc dùng một cái liếc mắt ngăn lại.

Cố Thanh Trúc tin chắc rằng nếu nha hoàn kia nói cho hai mama này biết nàng là Võ An Hầu thế tử phu nhân, có lẽ thái độ của bọn họ đối với nàng sẽ tốt hơn một chút, thế nhưng thân phận hiện giờ của nàng là tỷ tỷ nhà mẹ đẻ của Nhị thiếu phu nhân, như vậy, từ thái độ của hai mama này đối với nàng không khó để đoán được thái độ của bọn họ đối với Cố Ngọc Dao.

Vườn thủy tạ này bên ngoài cũ kỹ, vừa bước vào bên trong mới thấy thật quá cũ rồi. Bên trong viện là một vườn hoa nhỏ hoang vắng, cỏ khô rơi rụng trên mặt đất mà không ai thèm lau dọn, cả viện tràn ngập không khí lạnh lẽo đìu hiu, không sức sống, hơn nữa vì có hồ nước nên độ ẩm khá cao, khi có gió thổi tới liền lạnh tới buốt xương.

Cố Thanh Trúc bước vào trong viện, còn đang nhìn xung quanh đánh giá thì một nha hoàn to béo hùng hùng hổ hổ từ trong phòng đi ra, trong tay cầm một cái xô rỗng, thấy Cố Thanh Trúc liền hỏi: “Các ngươi là ai?”

Cố Thanh Trúc không nói gì, Hồng Cừ liền tiến lên trả lời: “Phu nhân nhà ta là tỷ tỷ nhà mẹ đẻ của Nhị thiếu phu nhân nhà ngươi, tới thăm Nhị thiếu phu nhân.”

Nha hoàn to béo liếc mắt nhìn Cố Thanh Trúc từ trên xuống dưới, ánh mắt tham lam bám lấy những trang sức quý giá, hoa lệ trên người nàng, quẳng cái xô xuống, khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa, cứ thế chắn đường đi. Hồng Cừ nhíu mày liếc nhìn ra sau, nha hoàn dẫn đường đã đi rồi, hai mama trông cửa nhìn rõ việc làm của nha hoàn béo này nhưng lại vờ như không thấy, tỏ vẻ muốn làm gì thì làm.

Hồng Cừ đương nhiên hiểu ý của nha hoàn béo này, vì muốn gặp Cố Ngọc Dao mà không thể không nhẫn nhịn, Hồng Cừ lại lấy ra một thỏi mười lượng bạc đưa cho nha hoàn béo kia. Nha hoàn béo không ngờ các nàng lại ra tay hào phóng như vậy, hai mắt sáng ngời, làm bộ làm tịch nhận lấy bạc rồi tránh đường đi.

Hồng Cừ chưa từng thấy nha hoàn nào vừa trắng trợn lại to gan đến thế, chỉ đành nén giận, vén mành để Cố Thanh Trúc bước vào.

Sau khi Cố Thanh Trúc bước qua cửa cũng không cảm thấy không khí ấm lên chút nào, nếu như trong phòng có đốt địa long hoặc đốt than thì cũng không đến nỗi lạnh thế này. Đồ dùng trong phòng cũng rất cũ kỹ, hơn nữa gần như chẳng có đồ gì, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy hết toàn bộ căn phòng, bên cạnh giường có để một chậu nước dướt đất, nước văng tung tóe ra ngoài cũng không ai lau. Trên chiếc giường kia có một người gầy như tờ giấy đang nằm nghiêng, quay lưng về phía cửa.

Cố Thanh Trúc lại gần, đứng yên lặng bên giường. Hồng Cừ để đồ trong tay xuống, tiến lên gọi:

“Tam tiểu thư, Tam tiểu thư.”

Người nằm trên giường khẽ giật mình, từ từ xoay người rồi ngẩng đầu. Thấy người vừa lên tiếng là Hồng Cừ, người nằm trên giường hơi ngẩn ra sau đó xoay người lại, lại thấy người đang đứng bên cạnh giường là Cố Thanh Trúc. Mới chỉ nửa năm ngắn ngủi không gặp mà giờ Cố Ngọc Dao không còn chút vẻ “châu tròn ngọc sáng” của trước đây, khuôn mặt nhọn đi nhiều, hai mắt lồi ra, hốc mắt chỉ còn da bọc xương, nhìn thật đáng sợ.

Cố Thanh Trúc nhíu mày, bước lại gần rồi ngồi xuống giường. Nét mặt Cố Ngọc Dao đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ Cố Thanh Trúc sẽ đến, đôi mắt vốn như mặt nước lặng như tờ giờ có thêm chút thần thái. Vừa nhìn thấy y phục hoa mỹ trên người Cố Thanh Trúc, nàng ta liền cảm giác thần kinh trong người đau đớn, cúi xuống nhìn mình đang đắp trên người một chiếc chăn mỏng vá lung tung, đôi bàn tay nhăn nheo lập tức luống cuống, không biết phải đặt ở đâu.

Cố Ngọc Dao cứ chốc chốc lại đưa tay chải đầu, chốc chốc lại chỉnh cổ áo, ngồi dậy trên giường.

Cố Thanh Trúc thấy nàng ta có vẻ khó chịu khi phải ngồi thằng, liền khom lưng, lấy một cái gối bằng bông cứng ngắc lót sau lưng cho nàng ta. Khi Cố Thanh Trúc chạm vào đêm và chăn gối của Cố Ngọc Dao thì không khỏi nhíu mày lần nữa nhưng lại không nói gì, chỉ tự tay giúp Cố Ngọc Dao sắp xếp chỗ tựa lưng cho thoải mái.

Cố Ngọc Dao vẫn cúi đầu, cảm thấy khó chấp nhận, cho đến khi Cố Thanh Trúc lót gối ra sau lưng cho nàng ta, Cố Ngọc Dao mới không kìm được mà dùng hai tay che kín mặt, lặng lẽ khóc thút thít.

Nếu như được lựa chọn, nàng ta cũng không muốn bị Cố Thanh Trúc nhìn thấy mình trong tình trạng chật vật như thế này. Nàng ta là người cao ngạo, luôn nghĩ mình phải hơn Cố Thanh Trúc về mọi mặt, thế nhưng đến cuối cùng, nàng ta lại đi đến kết cục như thế này. Cố Ngọc Dao vốn còn muốn giữ lại một chút tự tôn trước mặt Cố Thanh Trúc, không muốn khóc, nhưng mà đã lâu lắm rồi không có ai tới đây thăm nàng ta, cũng không có ai đối tốt với nàng ta, thế nên nàng ta không kìm được mà bật khóc.

Cố Thanh Trúc giang hai tay ôm Cố Ngọc Dao vào lòng, chỉ thấy cả người Cố Ngọc Dao lạnh như băng, nàng liền cởi chiếc áo khoác lông cừu trên người xuống, quấn lấy Cố Ngọc Dao.

Cố Ngọc Dao nằm trong lòng Cố Thanh Trúc khóc nức nở, từng lời nghẹn ngào thốt ra: “Sao giờ tỷ mới tới. Sao giờ tỷ mới tới. Sao giờ tỷ mới tới…”

Ba câu nói này làm cho Cố Thanh Trúc cũng nghẹn nào. Nàng lặng lẽ thở dài rồi nói: “Ta đi Mạc Bắc, mới trở về.”

Đây xem như lời giải thích với Cố Ngọc Dao. Cố Ngọc Dao sụt sịt mũi, cuối cùng cũng nín khóc. Hồng Cừ đứng bên cạnh thấy vậy mà đau lòng, liền lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng ta:

“Tam tiểu thư đừng khóc, không tốt cho sức khỏe.”

Người Cố Ngọc Dao đã gầy thành thế này, đầu tóc rối bù, cả người chắc không đến hai lạng thịt, da vàng như nến, nào có giống một cô gái 17 tuổi, nhìn bộ dạng tiều tụy của nàng ta lúc này, nếu nói năm nay 30 tuổi chắc cũng có người tin. Hồng Cừ lớn lên ở Cố gia từ nhỏ, tuy rằng khi còn ở Cố gia nàng ta cũng không thích Tam tiểu thư, cảm thấy Tam tiểu thư vừa điêu ngoa lại tùy tiện, không dễ chung sống, nhưng dù sao cũng là người dưới một mái nhà, giờ thấy bộ dạng của Tam tiểu thư như thế này, nói Hồng Cừ không đau lòng là giả.

Hạ gia này đúng thật là quá quắt.