Đích Thê Tại Thượng

Chương 185: Sóng gió ở Hạ gia (I)



Editor: Hannah

Cố Thanh Trúc đỡ Cố Ngọc Dao ngồi dậy xong, nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Từ lúc muội ở nơi này, Hạ Bình Chu có từng tới thăm muội không?”

Cố Ngọc Dao lau nước mắt, nghe thấy Cố Thanh Trúc nhắc đến cái tên này, chỉ lạnh lùng cười, đáp: “Hắn sao… Chỉ e hắn từ lâu đã quên mất còn có một người như muội tồn tại ở nơi này. Chắc hắn chỉ mong muội chết sớm một chút.”

Cố Thanh Trúc kéo tay Cố Ngọc Dao, vừa bắt mạch cho nàng ta, vừa nghe nàng kể chuyện của Hạ gia:

“Không biết kiếp trước muội đã gây nghiệp gì mà kiếp này lại phải ở bên một tên đàn ông vô tình vô nghĩa như vậy. Từ khi hắn biết mẫu thân muội tráo hôn thư của tỷ thì vẫn luôn cho rằng người đáng lẽ sẽ gả tới Hạ gia phải là tỷ, thế nên hắn soi mói, bắt bẻ muội đủ điều, bất kể muội làm gì, nói gì cũng đều là sai, đều có thể khiến hắn nổi giận lôi đình. Trước đây muội còn nghĩ rằng tất cả những điều này đều là do tỷ gây ra, muội cảm thấy nếu không có tỷ thì Hạ Bình Chu sẽ không đối xử với muội như vậy. Nhưng rồi dần dần muội đã hiểu được, Hạ Bình Chu hắn là một tên khốn nạn không hơn không kém. Hắn bạc tình với muội thì cũng đành thôi đi, thế nhưng ngay cả với đứa bé hắn cũng không có tình cảm gì. Hắn luôn nói khi muội gả vào Hạ gia đã không còn là xử nữ, thân xử nữ của muội chẳng phải là trao cho hắn hay sao? Giờ bọn họ lấy đi con của muội, đã hai tháng rồi muội không được gặp nó. Muội nên làm gì bây giờ, tỷ tỷ, muội nên làm gì bây giờ?”

Cố Ngọc Dao vừa nói vừa khóc, tinh thần hơi bị kích động. Cố Thanh Trúc không cách nào tiếp tục bắt mạch, chỉ có thể chẩn bệnh sơ lược. Cơ thể Cố Ngọc Dao vô cùng suy nhược, nếu còn không tĩnh dưỡng đầy đủ thì sau này chắc chắn sẽ để lại di chứng khó chữa.

“Muội đừng khóc, cứ đem hết mọi chuyện kể cho ta nghe từ đầu tới cuối, bắt đầu nói chuyện từ sau khi muội sinh con.”

Cố Thanh Trúc thực sự tức giận. Trước khi tới Hạ gia, nàng cũng đã phán đoán cảnh ngộ của Cố Ngọc Dao ở Hạ gia, thế nhưng nàng lại không ngờ được tình cảnh lại thê thảm tới nông nỗi này. Hạ gia đúng là coi mạng người như cỏ rác mà, bắt một phụ nữ mới sinh con được 2-3 tháng phải sống ở nơi ẩm ướt lạnh lẽo như thế này, nếu không phải hôm nay nàng tới đây tận mắt chứng kiến thì dù ai đó có nói với nàng, có lẽ nàng cũng sẽ không tin rằng ngay tại Sùng Kính Hầu phủ thế mà lại có thể xảy ra chuyện như thế này.

Cố Ngọc Dao điều chỉnh lại cảm xúc. Nàng biết người có thể giúp nàng bây giờ chỉ có duy nhất Cố Thanh Trúc mà thôi. Đây là người tỷ tỷ mà trước đây nàng căm ghét nhất, giờ lại trở thành “cọng rơm” cứu mạng duy nhất của nàng. Khoảng thời gian vừa qua nàng đã suy nghĩ rất nhiều, thực ra sự mâu thuẫn giữa nàng và Cố Thanh Trúc bắt nguồn từ sự ghen ghét của chính nàng. Nàng ghen ghét Cố Thanh Trúc cái gì cũng hơn nàng, ghen ghét tất cả mọi thứ thuộc về Cố Thanh Trúc, khao khát muốn được thấy Cố Thanh Trúc gặp phải chuyện xui xẻo đến phát điên, muốn cuộc sống của Cố Thanh Trúc không bằng nàng. Thế nhưng Cố Ngọc Dao lại quên mất một điều quan trọng nhất, đó là nàng thực sự không sánh được với Cố Thanh Trúc, vậy thì nàng dựa vào đâu mà muốn hơn Cố Thanh Trúc chứ.

Sống ở Hạ gia một năm đã giúp Cố Ngọc Dao học được nhiều điều, biết được rằng trên đời có rất nhiều người còn xấu xa hơn Cố Thanh Trúc, hơn nữa đây đều là do nàng tự chuốc lấy. Hạ gia chính là một “chảo lửa”, sau khi nàng “nhảy” vào vẫn luôn phải chịu thương tích đầy mình. Nàng từng oán hận Tần thị, từng oán hận Cố Thanh Trúc, thế nhưng oán hận bọn họ thì có ích gì chứ. Người tự tay “quẳng” nàng vào vực sâu của Hạ gia chính là bản thân nàng. Trước đây nàng chỉ có một mình thì cũng đành, bị ức hiếp thì bị ức hiếp thôi, nhưng giờ ngay cả con của nàng bọn chúng cũng không buông tha.

“Khi muội gả vào Hạ gia thì đã mang thai, Hạ Bình Chu luôn vin vào chuyện này nói toàn những lời rất khó nghe, thậm chí còn nghi ngờ đứa trẻ không phải là con của hắn. Thiến Nhi bị sinh non không đủ tháng nên người bé chỉ như con mèo con, cả ngày cứ khóc liên tục, bọn họ liền nói đây là lỗi của muội, nói thế nào bọn họ cũng không chịu để cho muội chăm sóc đứa bé. Hạ Bình Chu nạp một người thiếp, rất biết cách dỗ dành Đoàn thị, Đoàn thị sai người bế Thiến Nhi của muội đi, nói là muốn đem về bên mình nuôi dưỡng thế nhưng sau đó lại giao cho Hàn thị. Hàn thị chỉ hận không thể xẻo thịt lóc da muội, sao có thể đối xử tốt với Thiến Nhi được chứ. Muội không ngày nào ngủ được, cứ nhắm mắt là lại nghe thấy tiếng khóc của Thiến Nhi. Tỷ tỷ, muội nhớ Thiến Nhi, muội nhớ nó lắm, muội muốn gặp nó. Tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ, đúng là trước đây giữa hai chúng ta có hiềm khích, đều là do muội sai, giờ muội biết lỗi rồi. Bây giờ người có thể giúp muội chỉ có tỷ, tỷ tỷ, người có thể giúp muội cũng chỉ có tỷ thôi.”

Cố Ngọc Dao khóc như đứt ruột đứt gan. Nỗi đau cốt nhục chia lìa khiến cho Cố Thanh Trúc cũng không kìm được mà rơi nước mắt, nàng ôm lấy Cố Ngọc Dao vào lòng, nói:

“Đừng khóc. Ta đã tới đây, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc.”

Có câu nói này của Cố Thanh Trúc, trong lòng Cố Ngọc Dao cũng bình tĩnh lại một chút.

Hồng Cứ đứng bên cạnh nghe chuyện cũng rơi nước mắt hai lần, hai mắt đã đỏ lên, nàng ta nghiêng người lại gần, nói: “Tam tiểu thư sao lại ở nơi như thế này, trong phòng lạnh như vậy mà ngay cả chậu than cũng không có để đốt, giờ đã là tháng 11 rồi, nếu phải trải qua cả mùa đông ở đây, người còn có thể chịu được sao?”

Cố Thanh Trúc lại hỏi: “Bên cạnh muội không có lấy một nô tỳ hầu hạ? Muội có bạc để dùng không?”

Cố Ngọc Dao nghe thế liền vội vàng xua tay, nói: “Đừng đừng đừng, tỷ đừng cho ta bạc. Tỷ nhìn chỗ này của muội mà xem, những đồ đáng giá đều không giấu được. Chỗ ngân phiếu cùng những đồ dùng mà tổ mẫu cho muội lúc trước đều bị bọn họ cướp đi hết rồi. Giờ muội cũng không cần người hầu hạ, muội sợ bọn họ sẽ hại muội. Muội chết thì thôi đi, nhưng còn Thiến Nhi phải làm sao bây giờ, nó còn nhỏ như vậy.”

Nói tới đây, Cố Ngọc Dao lại muốn bật khóc, Cố Thanh Trúc vội vàng an ủi. Hồng Cừ tức giận vô cùng, mắng: “Đúng là làm loạn rồi, còn hùa theo bắt nạt kẻ yếu, cướp tiền cướp đồ.”

Khi nãy, lúc Cố Thanh Trúc và Hồng Cừ tới đây đã gặp phải nha hoàn to béo kia, nhìn là biết không phải người lương thiện. Những kẻ hầu người hạ trong vườn thủy tạ này là loại người gì, Đoàn thị không lý nào lại không biết, nhưng chính vì biết nên mới cố ý phái họ tới đây. Nơi hậu viện của các phủ, nếu bị trách phạt mà còn không nghe lời thì vẫn còn những cách khác có thể sử dụng, không chút động tĩnh, không làm chết người, chỉ khiến người ta tức chết mà thôi. Nếu đánh chết người ắt sẽ bị truy cứu, nhưng nếu tức mà chết thì chỉ có thể trách số mệnh không may, người khác muốn truy cứu cũng không có chứng cứ. Đây chính là cái gọi là thủ đoạn mềm dẻo giết người không thấy máu.

Ba người đang nói chuyện trong phòng, bỗng nghe thấy trong viện vang lên tiếng vấn an hành lễ:

“Ây da, Hàn di nương tới. Có chuyện gì người cứ nói một tiếng, bọn nô tỳ sẽ làm cho người ngay, người hà tất phải tự mình tới đây một chuyến.”

Khi nghe được ba tiếng “Hàn di nương”, cả người Cố Ngọc Dao rõ ràng co rúm lại, thế nhưng lẫn trong tiếng bước chân còn có tiếng trẻ con khóc nức nở, Cố Ngọc Dao lập tức không lùi bước nữa mà ngồi thẳng dậy, xốc chăn lên, xuống khỏi giường, chạy tới bên cửa.

Thế nhưng nàng ta vừa mới đưa tay, còn chưa kịp mở cửa thì cửa phòng đã bị văng ra từ bên ngoài. Một nha hoàn vén tà váy rụt chân lại, cánh cửa suýt chút nữa đập vào người Cố Ngọc Dao nhưng nha hoàn kia chẳng để tâm, chỉ vỗ tay phủi đi bụi trên người rồi xoay người, làm động tác “mời” với người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, sực nức phấn son đi đằng sau.

Sự chú ý của Cố Ngọc Dao lại không hướng về phía Hàn di nương mà lướt qua người ả ta, nhìn về phía sau lưng ả. Hàn di nương dẫn theo ba tỳ nữ tới đây, trong tay tỳ nữ đi sau cùng đang bế một đứa trẻ khóc lóc nỉ non.

Cố Ngọc Dao vừa thấy đã nghẹn ngào, định tiến lên nhưng lại bị ả nha hoàn vừa đạp cửa kia đưa tay ngăn lại, cố ý chẹt vào cổ Cố Ngọc Dao. Cố Ngọc Dao vừa tiến lên được một bước, ả nha hoàn kia đã giơ tay ra, làm cổ họng Cố Ngọc Dao đập vào tay ả ta. Cố Ngọc Dao bị đau nên cả người lảo đảo, suýt chút nữa ngã vật ra đất.

Ả đàn bà trang điểm lòe loẹt kia nhếch miệng nở một nụ cười nhạt, sai nha hoàn đang bế đứa trẻ tiến lên phía trước, đứng trước mặt Cố Ngọc Dao cố ý khoe khoang, dùng móng tay dài nhọn đỏ chót của nàng ta cào lên má đứa bé, làm nó òa khóc, sau đó nhìn Cố Ngọc Dao đang sợ hãi tới mức không dám nhúc nhích với vẻ vô cùng đắc ý. Ả điệu đà cười nói:

“Ái chà, cũng không biết tỷ tỷ sinh ra cái thứ cụ non gì mà cứ khóc không ngừng nghỉ, làm muội đau lòng muốn chết mất thôi. Muội nghĩ chắc nó nhớ mùi hương của mẹ ruột nên bế nó tới đây để xin tỷ tỷ hai bộ y phục, dùng y phục của tỷ tỷ để quấn cho nó, nói không chừng nó sẽ ngừng khóc đó nha.”

Cố Ngọc Dao ôm lấy cổ, có vẻ khi nãy đã bị thương nên không cách nào nói to được:

“Hàn Tú Nga, ngươi trả con lại cho ta.”

Hàn Tú Nga là tên thật của Hàn di nương, có vẻ như không hài lòng với cách Cố Ngọc Dao xưng hô với mình nên cố tình gân cổ lên, không coi ai ra gì, nói với vẻ đầy ác ý:

“Con với chả cái cái gì? Đứa bé đúng là do ngươi sinh ra nhưng phu nhân đã bảo ta giúp nuôi dưỡng rồi. Ngươi cho rằng ta tình nguyện giúp ngươi nuôi nó à? Cả ngày ăn của ta, mặc của ta, đã không biết điều còn khóc lóc này nọ. Nó đúng là giống mẹ nó như đúc, cái thứ keo kiệt.”

Cố Ngọc Dao xông lên phía trước như muốn bóp cổ Hàn Tú Nga, gào lên: “Ngươi… Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nó chỉ là một đứa bé mà thôi, vậy mà ngươi tàn nhẫn tới mức đối xử với nó như vậy! Buông con ta ra!”

Cố Ngọc Dao đang vô cùng kích động, lại bị hai nha hoàn của Hàn Tú Nga giữ chặt, không cách nào vùng thoát ra được. Hàn Tú Nga cực kỳ đắc ý, đón lấy đứa trẻ quấn tã lót còn đang khóc thút thít từ tay nha hoàn, cố ý đong đưa vài cái trước mặt Cố Ngọc Dao, làm động tác như muốn quẳng đi.

“Ta trước nay luôn nhất nhất nghe lời tỷ tỷ mà. Tỷ tỷ nói thật chứ? Thật sự muốn ta buông nó ra hả? Vậy thì… ta buông thật nhé?”

Hàn Tú Nga cố ý dùng đứa bé để hù dọa Cố Ngọc Dao, Cố Ngọc Dao lập tức mềm nhũn, kêu lên: “Đừng, đừng mà.”

Thấy bộ dạng sợ hãi của Cố Ngọc Dao, Hàn Tú Nga liền ngoác cái mồm rộng như chậu máu của mình, cười khoan khoái: “Hahahaha, xem ngươi bị dọa đến mức này! Ta… Ái!”

Hà Tú Nga đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu tê dần, tay bất giác buông lỏng, một bóng người đã chờ sẵn bên cạnh ả ta, trong khoảnh khắc ả ta buông tay lập tức đón lấy đứa bé.

Hồng Cừ và Cố Thanh Trúc phối hợp ăn ý, Cố Thanh Trúc vừa ra tay, Hồng Cừ lập tức đón lấy đứa bé. Hồng Cừ ôm lấy đứa bé nhanh chân lùi ra sau, trốn vào buồng trong. Hàn Tú Nga ôm đầu quay lưng lại, thấy Cố Thanh Trúc vóc người cao ráo đã đứng bên cạnh, nhìn ả ta với ánh mắt lạnh lùng.

Hàn Tú Nga đương nhiên không biết Cố Thanh Trúc là ai, tức giật quát:

“Ngươi là ai? Sao dám đối với ta như vậy? Còn dám tới Hầu phủ giành trẻ con sao? Ngươi có phải không muốn sống…”

Hàn Tú Nga còn chưa kịp nói xong đã bị Cố Thanh Trúc giang tay tát một cái, cả mặt lệch sang một bên. Trong nháy mắt, ả ta nổi cơn điên: “Ngươi dám đánh ta!”

Cố Thanh Trúc giơ chân đá một cước thẳng vào ngực Hàn Tú Nga, làm ả ta ngã văng xuống đất. Cố Thanh Trúc từng theo Kỳ Huyên tòng quân ở Mạc Bắc, cũng từng giết không ít tên thuộc hạ “râu ria”, dù cho chưa từng được học võ bài bản nhưng so với người bình thường vẫn hơn hẳn. Hơn nữa nàng còn rất thông thuộc các huyệt đạo trên cơ thể, đừng nói chỉ đối phó với một ả đàn bà tay trói gà không chặt, kể cả có là đàn ông cao lớn cũng chưa chắc có thể làm gì được nàng.

Mấy nha hoàn đứng phía sau Hàn Tú Nga muốn lao lên trợ giúp nhưng lại bị Cố Thanh Trúc nắm lấy khớp tay, dùng sức vặn, mượn sức quán tính quăng hai kẻ đó sang một bên, va phải cái bàn tròn duy nhất trong phòng, làm gãy cả chân bàn, sụp xuống đất.

Bọn nha hoàn biết hôm nay gặp phải kẻ khó đối phó, dù có động thủ cũng không chiếm được ưu thế nên định dùng lời nói đe dọa:

“Kỹ nữ thối từ đâu nhảy ra, còn dám ra tay với di nương nhà chúng ta. Ngươi biết nàng ấy là ai không?”

Những nha hoàn này đều là những kẻ đi theo Hàn Tú Nga từ khi còn ở thanh lâu, miệng lưỡi tục tĩu, có từ ngữ gì mà không dám nói chứ?