Đích Thê Tại Thượng

Chương 186: Sóng gió ở Hạ gia (II)*



Editor: Hannah

* Chú thích: Mình đã sửa lại tiêu đề gốc để đảm bảo sự bất ngờ.

Mấy nha hoàn dồn toàn bộ sự chú ý vào Cố Thanh Trúc, nha hoàn đang tóm lấy Cố Ngọc Dao cũng buông lỏng tay. Cố Thanh Trúc liếc nhìn Cố Ngọc Dao, Cố Ngọc Dao lập tức không dây dưa cùng bọn chúng nữa mà chạy vọt về phía Hồng Cừ, cẩn thận đón lấy con gái vẫn đang khóc thút thít, đầu tiên gỡ chăn bọc kiểm tra xem liệu có phải bé con bị khó chịu chỗ nào trên người hay không, sau khi chắc chắn bé con không bị đau ở đâu mới ôm lấy bé con ngồi xuống giường, quấn chăn quanh mình, cởi vạt áo. Bé con lập tức ngửi thấy mùi sữa mẹ, miệng vừa khóc ré lên vừa quờ tay về phía Cố Ngọc Dao, sau khi ngậm được vú mẹ liền nín khóc.

Cố Ngọc Dao ngồi trên giường, nhìn cảnh Cố Thanh Trúc giằng co với Hàn Tú Nga, sợ Cố Thanh Trúc bị Hàn Tú Nga bắt nạt, vội nói với Hồng Cừ:

“Ả đàn bà này là kỹ nữ thanh lâu, ra tay rất tàn nhẫn, ngươi mau đi trợ giúp chủ nhân.”

Cố Ngọc Dao đã chịu không ít khổ sở dưới tay Hàn Tú Nga, Hàn Tú Nga là quan nữ từ nhỏ đã lớn lên ở giáo phường, tuy rằng không bị dạy dỗ nhưng cũng học được đủ loại thủ đoạn, con gái gia đình đàng hoàng căn bản không phải là đối thủ của ả ta, một khi ả ta đã điên lên thì mặc kệ thân phận địa vị này nọ. Nhỡ không may Cố Thanh Trúc gặp chuyện bất trắc ở Hạ gia thì ngay cả cơ hội giải thích lý lẽ cũng không có.

Hai đứa nha hoàn còn định xông lên đối phó với Cố Thanh Trúc nhưng lại bị nàng né tránh, một lần nữa tóm vào điểm yếu trên khớp tay, khiến hai ả đau tới mức quỳ xuống đất xin tha.

Hàn Tú Nga bò dậy trên mặt đất, trên ngực đau tới mức khiến ả ta nộ khí xung thiên, chỉ vào mặt Cố Thanh Trúc chửi bậy. Ả còn chưa kịp nói xong thì đã bị Cố Thanh Trúc cầm lấy bình hoa bên cạnh nện thẳng vào đầu, đầu ả ta lập tức chảy đầy máu khiến một nha hoàn đứng bên cạnh sợ tái xanh mặt mày. Hàn Tú Nga ré lên một tiếng thảm thiết, đánh động hộ vệ và mama bên ngoài, còn có cả ả nha hoàn béo kia cũng chạy tới. Mama kêu lên:

“Ngươi… Ngươi buông tay! Ngươi… ngươi…”

Cố Thanh Trúc liếc mắt nhìn bọn chúng, ánh mắt nàng sắc bén như dao, như thể muốn xẻo thịt mama đang lắm lời kia, khiến bà ta cuống quít ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa. Nha hoàn béo kia cũng là dạng bắt nạt kẻ yếu điển hình, nhìn thấy Hàn Tú Nga vừa gào thét vừa lăn lộn trên mặt đất, trên trán còn đầm đìa máu đang chảy, bộ dạng cực kỳ khủng khiếp.

Vì lần ra tay này của Cố Thanh Trúc mà tất cả những kẻ có mặt ở đây đều biết nàng là người không dễ đụng vào. Cố Ngọc Dao đang ngồi trong góc cho con bú cũng không khỏi bị cảnh Cố Thanh Trúc xuống tay dọa sợ. Cố Thanh Trúc gặp biến không hoảng loạn, đằng đằng sát khí đi tới bên cạnh Hàn Tú Nga, khom người ngồi xuống, sau đó đỡ Hàn Tú Nga ngồi dậy. Sau khi đã ngồi dậy trên mặt đất, Hàn Tú Nga vẫn sợ nàng, hoàn toàn không dám động đậy, chỉ sợ nhỡ đâu Cố Thanh Trúc tức lên, lại cầm cái bình hoa đập ả ta lần nữa, thế thì ả ta chết chắc.

Thế mới nói, “người liều lĩnh sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ kẻ không muốn sống”*, đây chính là đạo lý.

* Chú thích: Nguyên văn là “人怕横的,横的怕不要命的”, theo Baike, câu này ý chỉ những người nói và làm không suy xét đến hậu quả.

Nếu khi nãy Cố Thanh Trúc tỏ ra sợ sệt, dù chỉ là thoáng qua, thì sợ rằng lúc này chính nàng đã thua thiệt dưới tay Hàn Tú Nga. Nếu bị Hàn Tú Nga đánh, chưa nói đến việc bản thân Cố Thanh Trúc nàng mất mặt mà dù cho nàng có thể khiến Hàn Tú Nga phải trả một cái giá đắt thì thể diện đã mất của nàng cùng cú đánh nàng phải chịu đều không thể vãn hồi.

Cả người Hàn Tú Nga cứng đờ ngồi im dưới đất, hai mắt trợn trừng, hung dữ nhìn Cố Thanh Trúc chằm chằm. Động tác của Cố Thanh Trúc cực kỳ dịu dàng, nàng sờ sờ đầu ả ta, tự tay giúp Hàn Tú Nga cởi trâm vàng trâm bạc cùng mấy thứ trang sức linh tinh cài trên đầu ra. Hàn Tú Nga không biết Cố Thanh Trúc định làm gì nên không dám nhúc nhích. Cố Thanh Trúc tháo toàn bộ đồ trang sức trên đầu Hàn Tú Nga xuống, quẳng dưới đất, sau đó, nói chậm thì chậm mà nói nhanh thì cũng rất nhanh, Cố Thanh Trúc vừa đứng vọt dây, đồng thời tay tóm lấy búi tóc của Hàn Tú Nga. Cố Thanh Trúc quấn mái tóc dài của Hàn Tú Nga quanh bàn tay mình, siết lại khá chặt.

Cố Thanh Trúc kéo đầu Hàn Tú Nga rồi quay lại nhìn Cố Ngọc Dao, nói:

“Muội bế bé con đi cùng đi. Có thù báo thù, có oán báo oán, ai bạc đãi muội, hôm nay tỷ tỷ giúp muội đòi nợ.”

Cố Ngọc Dao cúi đầu nhìn đứa trẻ, cũng không biết Hàn Tú Nga đã bỏ đói nó bao lâu mà lúc này bú ngấu nghiến. Nhìn bộ dạng con gái ra sức bú sữa, Cố Ngọc Dao lập tức không do dự. Cuộc sống như thế này nàng ta chịu đủ rồi, nếu bọn họ chỉ ức hiếp nàng ta thì thôi đi, nhưng tình cảnh ngày hôm nay đã bày ra trước mắt, nếu nàng ta còn không mạnh mẽ vùng lên thì ngay cả con gái cũng sẽ bị người ta ức hiếp. Bất kể thế nào, vì con gái, nàng ta cũng phải đứng lên.

Cố Ngọc Dao vừa xốc chăn lên, bé con đã kinh sợ, bàn tay nhỏ theo bản năng tóm chặt lấy ngực Cố Ngọc Dao, dù thế nào cũng không chịu buông nguồn thức ăn khó khăn lắm mới có được này. Cố Ngọc Dao bảo Hồng Cừ giúp nàng ta mặc áo khoác lông cừu của Cố Thanh Trúc cho chỉnh tề, may là áo khoác đủ rộng, chỉ cần điều chỉnh vạt áo thì nàng ta có thể vừa đi vừa cho con bú cũng không bị ai nhìn thấy.

Cố Ngọc Dao bế bé con đi sau lưng Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc kéo tóc Hàn Tú Nga, lôi ả ta xềnh xệch cả quãng đường. Hàn Tú Nga muốn vùng dậy nhưng vừa tìm được điểm tựa thì đã bị Cố Thanh Trúc giật mạnh xuống. Tóc ả ta dài nên Cố Thanh Trúc lôi theo rất mất sức, không khác gì kéo theo một cái bao tải, cứ như thể lôi Hàn Tú Nga từ vườn thủy tạ đi thẳng tới viện chính, hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ nha hoàn tỳ nữ trong Sùng Kính Hầu phủ đứng vây xem.

Từ khi Hàn Tú Nga bước vào cửa Hạ gia tới giờ chưa từng phải chịu thiệt thòi, hôm nay chính là lần đầu tiên, cũng là lần đầu tiên trong cả cuộc đời không dài lắm của ả ta, kể cả khi ả ta còn ở giáo phường cũng chưa từng có ai dám đối xử với ả ta như vậy, dám coi ả như một bao rác mà lôi đi suốt dọc đường. Móng tay Hàn Tú Nga ra sức cào cấu lên bàn tay Cố Thanh Trúc nhưng Cố Thanh Trúc chỉ coi như không biết, sức lực trên tay không chút buông lỏng. Hàn Tú Nga giãy giụa không nổi, bắt đầu chửi ầm lên, bao nhiêu lời dơ dáy, khó nghe đều tuôn ra hết, ngay cả mấy từ “kỹ nữ”, “tiện nhân” linh tinh cũng vang lên the thé mãi không dừng, khiến người ta không khỏi bộ phục vị di nương này, không hổ là kỹ nữ hàng đầu xuất thân từ giáo phường, ngay cả lời chửi mắng cũng thô tục được đến độ này.

Đoàn thị đã nghe hạ nhân bẩm báo lại từ trước, vội từ trong viện chính chạy ra, đúng lúc thấy cảnh Cố Thanh Trúc túm tóc Hàn Tú Nga, lôi theo ả ta suốt cả quãng đường. Trên mặt Hàn Tú Nga đầm đìa máu, cực kỳ khiếp đảm. Đoàn thị cuống quít chạy tới ngăn lại:

“Thế tử phu nhân, ngươi làm cái gì vậy? Mau buông tay ra! Buông tay!”

Cố Thanh Trúc tựa như không nghe thấy gì, thậm chí còn cố ý nâng tay làm cả người Hàn Tú Nga bị kéo lên trên. Nàng nhìn chằm chằm Đoàn thị với vẻ khiêu khích rồi không nói một lời, đi lướt qua người Đoàn thị, bước vào viện chính. Chỉ thương cho Hàn Tú Nga bị Cố Thanh Trúc ra sức lôi lên từng bậc thang của viện chính, cũng không ngại sẽ khiến ả ta bị đập vào ngưỡng cửa, Cố Thanh Trúc tuyệt không buông tay, cứ như thể tóc và đầu của Hàn Tú Nga mọc ra từ tay nàng vậy.

Đoàn thị tức đến giậm chân, quát lớn:

“Cố Thanh Trúc! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Muốn làm loạn thì về Võ An Hầu phủ nhà ngươi mà làm loạn, nơi này là Sùng Kính Hầu phủ, không đến lượt ngươi làm càn! Người đâu! Mau tới đây!”

Hộ vệ của Hạ gia chạy tới. Lúc này Cố Thanh Trúc đã kéo được Hàn Tú Nga tới viện chính, nàng dừng bước, buông lỏng tay, trên tay còn vương mấy sợi tóc và da đầu. Hàn Tú Nga ôm đầu, nghiêng ngả lảo đảo gượng đứng dậy, định lao tới liều mạng với Cố Thanh Trúc. Thế nhưng ngay cả lúc nàng ta khỏe mạnh còn không phải là đối thủ của Cố Thanh Trúc thì đừng nói tới lúc này đứng còn không vững, lập tức bị Cố Thanh Trúc giơ chân đạp vào mặt, sau đó không chỉ trên đầu chảy máu mà ngay cả mũi cũng không còn toàn vẹn.

Đoàn thị sợ hãi, vừa che miệng vừa la hét: “Giết người! Giết người rồi! Các ngươi còn đứng đờ ra đó làm gì, còn không mau bắt lấy ả cho ta!”

Bọn hộ vệ vâng lệnh định xông lên thì nghe Cố Thanh Trúc quát to:

“Kẻ nào dám đụng đến ta! Ta là Võ An Hầu thế tử phu nhân Cố Thanh Trúc, là cáo mệnh phu nhân cho chính Hoàng thượng đích thân sắc phong, phẩm cấp cáo mệnh của ta thậm chí còn cao hơn phu nhân nhà các ngươi! Ai dám đụng đến ta thử xem!”

Bọn hộ vệ đột ngột khựng lại, quay sang nhìn nhau, tất cả đều bị thân phận của Cố Thanh Trúc dọa sợ.

Bọn chúng thầm ước lượng trong đầu vị thế của Võ An Hầu thế tử quan trọng đến nhường nào, nếu phẩm cấp cáo mệnh còn cao hơn phu nhân nhà bọn chúng, vậy thì bọn chúng động thủ chẳng phải đồng nghĩa với việc chọc vào mối phiền toái hay sao. Phụ nữ của Hầu phủ kiểu này chính là loại đáng sợ nhất, giết người không thấy máu, vô cùng kiêu ngạo.

Đoàn thị thấy bọn hộ vệ bị Cố Thanh Trúc dọa tới mức chùn bước thì lập tức nổi cơn lôi đình, chưa kịp nói gì thì đã thấy Cố Thanh Trúc quay đầu nói với mình:

“So với việc sai người bắt ta thì không bằng ngươi ngồi xuống, cùng ta nói về chuyện của muội muội ta cho đàng hoàng tử tế. Trước đây ta lại không biết Sùng Kính Hầu phu nhân là loại đàn bà tâm địa rắn rết, coi mạng người như cỏ rác cơ đấy.”

Đoàn thị thấy vô cùng nực cười, quay sang nhìn Cố Ngọc Dao đang đứng sau Cố Thanh Trúc. Cố Ngọc Dao mặc trên người áo khoác lông cừu mà Cố Thanh Trúc mặc lúc trước, đang ôm cái gì đó trong ngực, thấy dáng vẻ nâng niu như bảo bối của nàng ta, Đoàn thị không khó mà đoán được.

Cố Thanh Trúc bà ta không thể đụng vào, thế nhưng Cố Ngọc Dao bà ta lại không ngán. Cố Ngọc Dao cảnh giác nhìn Đoàn thị, nhận ra ý đồ của bà ta, bước chân lập tức tăng tốc, chạy về phía Cố Thanh Trúc, trốn sau lưng nàng. Cố Thanh Trúc bảo Cố Ngọc Dao ngồi vào bàn đá bên cạnh viện, trên tay còn đang bế bé con bú sữa, Cố Ngọc Dao có thể kiên trì đi được cả quãng đường xa như thế đã sức cùng lực kiệt, không chịu nổi thêm được nữa.

Đoàn thị điên cuồng hét lên với đám hộ vệ: “Các ngươi mù hết rồi sao? Còn muốn ta phải nói bao nhiêu lần nữa mới chịu động đậy hả! Bắt lấy ả cho ta! Không dám bắt đứa này còn đứa kia các ngươi cũng không dám bắt lấy hay sao?”

Bà ta đã lộ rõ ý định tóm đầu kẻ yếu mà đánh, không dám động vào Cố Thanh Trúc thì phải đối phó với Cố Ngọc Dao.

Cố Thanh Trúc hừ lạnh một tiếng, dùng âm lượng mà tất cả mọi người có thể nghe được, quát: “Sao nào? Chuyện còn chưa giải quyết cho rõ ràng mà Hầu phu nhân đã muốn ‘giết người diệt khẩu’ rồi sao?”

Đoàn thị nhíu mày: “Ăn nói bừa bãi, nói hươu nói vượn! Ta giết ai nào, diệt khẩu cái gì nào? Đó là con dâu Hạ gia của ta, ta muốn làm thế nào thì làm thế ấy, ngươi là người ngoài xía vào được sao?” Đoàn thị nhìn Hàn Tú Nga đang nằm dưới đất kêu rên, cảm thấy trong lòng như đang có ngọn lửa thiêu đốt, cũng không phải vì Hàn Tú Nga mà tức giận mà là vì cảm thấy Cố Thanh Trúc dám gây ra chuyện lớn ngay trong phủ Hạ gia, quả thực không thèm để Hầu phu nhân bà ta vào mắt.

Nếu bọn hộ vệ đã không dám động vào nàng, vậy thì Đoàn thị tự mình xông tới thôi. Bà ta không tin Cố Thanh Trúc dám xuống tay với mình, nếu nàng thực sự dám thì đã có lý do để bọn hộ vệ xông lên.

Trong đầu ra quyết định, Đoàn thị tiến lên định tóm lấy Cố Thanh Trúc nhưng Cố Thanh Trúc đã né được, tóm lấy một tay cùa bà ta vặn ngược ra sau lưng. Đoàn thị tức điên lên, hét lên:

“Thấy chưa? Ả muốn giết ta! Các ngươi ra tay đi, có việc gì đã có ta gánh! Người đâu mau tới, bắt ả đàn bà đanh đá này lại cho ta!”

Đoàn thị vừa nói xong, bọn hộ lại quay sang nhìn nhau, chần chừ một lúc rồi vẫn quyết định xông lên vao vây. Ngay lúc Đoàn thị cho rằng ý đồ của mình sắp thành công thì bên ngoài viện chính vang lên tiếng giao tranh ầm ĩ.

Lý Mậu Trinh dẫn theo một đội hộ vệ xông vào trong, khí thế sắc bén như dao chém, đạp ngã bọn họ vệ của Hạ gia lăn ra đất. Khi Cố Thanh Trúc nhìn thấy đám người Lý Mậu Trinh thì liền buông lỏng tay đang tóm lấy Đoàn thị, Đoàn thị vội vàng tránh sang một bên.

Cố Thanh Trúc vừa bất ngờ vừa vui vẻ hỏi Lý Mậu Trinh: “Sao các ngươi lại tới đây?”

Lý Mậu Trinh cười sảng khoái, đáp: “Bẩm phu nhân, đương nhiên là do thế tử sai chúng thuộc hạ tới. Thế tử còn dặn thuộc hạ nhắn với phu nhân một câu.”

Cố Thanh Trúc nhíu mày, linh tính mách bảo lời nhắn của Kỳ Huyên chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì, vừa nghĩ xong thì đã nghe Lý Mậu Trinh hô to dõng dạc từng câu từng chữ: “Thế tử dặn thuộc hạ nhắn lại với phu nhân rằng, người muốn làm loạn cứ việc làm, nếu có chuyện gì đã có thế tử che chở cho người.”