Đích Thê Tại Thượng

Chương 187: Sóng gió ở Hạ gia (III)



Editor: Hannah

Lý Mậu Trinh vừa nói dứt lời, không chỉ có Cố Thanh Trúc ngây người mà tất cả những người đang có mặt ở đây đều ngẩn ra. Người của Võ An Hầu phủ điên hết cả rồi có phải không vậy? Tự dưng rủ nhau chạy tới Sùng Kính Hầu phủ giương oai.

Lý Mậu Trinh nói xong liền dẫn theo các hộ vệ của Võ An Hầu phủ đứng lui sang một bên, xếp hàng thẳng tắp, so về phong thái và diện mạo, đám “binh tôm tướng cua” kia của Sùng Kính Hầu phủ quả nhiên không cùng cấp bậc.

Đoàn thị trừng mắt đến độ cảm giác như con ngươi sắp rớt cả ra ngoài, miệng gào lên với Cố Thanh Trúc:

“Cố Thanh Trúc, ngươi thế này là có ý gì? Tự dưng dẫn theo người tới Sùng Kính Hầu phủ làm loạn? Cho dù Võ An Hầu phủ của ngươi có oai phong đế nhường nào thì cũng không thể ỷ thế hiếp người như vậy được chứ hả? Chuyện này dù cho có là Hoàng hậu nương đích thân can thiệp vào thì ngươi cũng không có lý lẽ nào để giảo biện hết.”

Cố Thanh Trúc hít sâu một hơi, hừ lạnh một tiếng rồi nói to: “Lý Mậu Trinh! Ngươi phái người về phủ nhắn với lão phu nhân và phu nhân một tiếng, nói hôm nay ta phải tới Sùng Kính Hầu phủ này đòi lại công bằng cho muội muội của ta. Muội muội nhà mẹ đẻ của ta bị những kẻ cầm thú trong nhà này tra tấn đến sắp mất mạng, nếu ta còn bỏ mặc không can thiệp, như vậy chẳng phải ta còn không bằng loài cầm thú hay sao. Đợi sau khi giải quyết chuyện này xong, ta sẽ tự mình dâng sớ vào cung thỉnh tội với Hoàng hậu. Mọi tội lỗi ta đều sẽ một mình gánh chịu.”

Lý Mậu Trinh do dự, nói: “Thế tử phu nhân, thế tử nói…”

Cố Thanh Trúc ngắt lời: “Cứ làm theo lời ta đi.”

“Vâng. Thuộc hạ lập tức phái người về báo.” Lý Mậu Trinh vâng lệnh, gọi hai gã hộ vệ tới, thì thầm vào tai bọn họ mấy câu. Hai gã hộ vệ cất đao vào vỏ, hỏa tốc chạy về Võ An Hầu phủ.

Cố Thanh Trúc xoay người, đối diện với Đoàn thị, không hề sợ hãi, nói: “Hạ phu nhân, bà nghe thấy chưa? Chuyện ta làm ở phủ Hạ gia hôm nay không liên quan gì đến Võ An Hầu phủ. Ta có thể không màng đến thân phận thế tử phu nhân này, thậm chí dù có phải liều mạng cũng phải nói cho rõ đạo lý. Một cô nương khỏe mạnh gả tới nhà các ngươi, cũng mới chỉ qua một năm thôi mà bà đã có bản lĩnh hành hạ muội ấy đến độ sống dở chết dở. Nếu không phải vì các ngươi khinh muội ấy không có ai che chở, không có ai chăm sóc, liệu các ngươi có dám đối xử với muội ấy như vậy không? Rốt cuộc là Hạ gia các ngươi ỷ thế ức hiếp người hay là ta ỷ thế ức hiếp người đây?”

Đoàn thị bị khí thế của Cố Thanh Trúc làm cho sợ hãi, thế nhưng bên ngoài vẫn mạnh miệng cãi lại:

“Ha, đúng là ăn nói lung tinh. Hạ gia đối với nó chưa đủ tốt hay sao, cho nó cái ăn cái mặc, cho nó danh phận, còn về chuyện hành hạ mà ngươi nói, cũng là do nó sai trước. Ta là mẹ chồng của nó, thế mà nó đối với ta không có chút kính trọng nào, dám thất lễ trước mặt ta, ta đã không truy cứu Cố gia các ngươi không biết dạy con gái thì thôi, các ngươi lại dám đứng đây chỉ trích ta ức hiếp nó? Tất cả những điều ta làm với nó đều dựa theo quy tắc, chẳng lẽ chỉ vì nó là muội muội của Cố Thanh Trúc ngươi mà dù có phạm lỗi, ta cũng vẫn phải cung phụng nó như cung phụng tổ tông hay sao?”

Nếu Đoàn thị đã muốn cãi lý thì Cố Thanh Trúc liền cãi lý với bà ta. Nàng cười lạnh rồi nói:

“Muội ấy đã phạm lỗi gì nào? Trên đời này không có một người làm mẹ nào mà lại có thể giương mắt nhìn con mình bị hành hạ, càng không nói đến đó là một đứa bé mới sinh. Đứa bé là do muội ấy mang thai mười tháng ròng rã, chịu trăm cay nghìn đắng mới sinh ra đời, muội ấy có thể bao dung bỏ qua cho các ngươi ức hiếp nó được hay sao? Bà là mẹ chồng, muội ấy gọi bà một tiếng ‘mẫu thân’, thế nhưng bà đặt tay lên ngực tự hỏi đi, những việc bà làm là những việc mà một người mẹ nên làm hay sao? Bà cướp đứa bé từ tay muội ấy, đã thế còn muốn muội ấy phải kính cẩn vâng lời bà, cái mà và gọi là quy tắc chính là muội ấy không có tình cảm, chỉ là một khúc gỗ bảo gì nghe nấy, chỉ cần có bất kỳ điểm gì không hợp ý bà thì đó đều là lỗi của muội ấy, có đúng hay không?”

Đoàn thị sốt ruột phẩy tay: “Ngươi đừng làm quá lên, ta đem đứa bé rời khỏi nó là vì nó không biết chăm sóc đứa bé, để cho đứa bé cứ khóc lóc mãi không ngừng, ta là lo đứa bé bị nó dạy hư nên mới đem đi. Dù sao con gái Cố gia nhà các ngươi đều là một đám ghê gớm như nhau, không được giáo dục, thô tục không vâng lời.”

Hôm nay đã đến nước này thì Đoàn thị cũng bất chấp tất cả. Bà ta là Sùng Kính Hầu phu nhân, dù cho Cố Thanh Trúc có thân phận cáo mệnh, thậm chí phẩm cấp còn cao hơn bà ta, nhưng tuổi tác và bối phận của bà ta còn đó, sao có thể để Cố Thanh Trúc chỉ tay vào mặt mình mắng chửi mà không phản bác?

Cố Thanh Trúc không để tâm tới những lời công kích của Đoàn thị, thong dong phản biện:

“Làm gì có đứa trẻ nào mới sinh đã im lặng không khóc lóc chứ? Trẻ con khóc là chuyện thường tình, ngươi chỉ vì thấy đứa bé khóc mà đã cướp nó khỏi tay mẫu thân của nó, hơn nữa còn giao cho một ả kỹ nữ xuất thân từ thanh lâu giáo phường, ngàn người cưỡi vạn người ngủ cùng nuôi nấng, lại còn dám dung túng cho ả ta ngược đãi một đứa bé ba tháng tuổi? Nếu không phải hôm nay ta đã tận mắt chứng kiến thì ta thật không ngờ trên đời này lại có loại người mặt dày vô sỉ, tâm địa độc ác đến thế.”

“Ta đem đứa bé giao cho Hàn Tú Nga nuôi nấng hồi nào, đứa bé vẫn luôn ở bên cạnh ta, chỉ là hôm nay ta thấy hơi không khỏe nên mới sai nàng ta bế đi một lúc, cái gì mà ngược đãi với không ngược đãi? Cố Thanh Trúc, ngươi nói gì phải có chứng cứ.”

Đoàn thị hơi hoảng loạn, quay sang nhìn Hàn Tú Nga đang quỳ dưới đất, ôm đầu không dám kêu rên, không dám hé miệng nói một lời. Cái loại đàn bà ngu xuẩn, cái nhìn thiển cận, bị thế này cũng đáng đời. Không biết xui xẻo làm sao, ả ta lại dám bế đứa bé đến khiêu khích Cố Ngọc Dao ngay trước mặt Cố Thanh Trúc. Đoàn thị nghĩ nếu Cố Thanh Trúc thật sự định lôi chuyện này ra nói, vậy thì bà ta cứ đem hết tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Hàn Tú Nga đi, dù sao bà ta cũng không thể thừa nhận mình có ý đồ lôi đứa bé ra để dạy dỗ Cố Ngọc Dao.

“Chứng cứ?” Cố Thanh Trúc lại nói to:

“Bà muốn chứng cứ, vậy thì ta cũng không ngại mời Kinh Triệu Doãn tới đây, để ông ấy truyền gọi tất cả nô tỳ của Hạ gia tới Kinh Triệu Phủ thẩm vấn điều tra, xem người trong phủ này đối xử với muội muội của ta như thế nào, ta tin chắc chắn Kinh Triệu Phủ có thể điều tra ra manh mối. Đứa trẻ bị bà đem đi từ khi nào, sau khi bị bà đem đi đã ở lại chỗ bà bao lâu, ở chỗ thị thiếp kia bao lâu, người hầu kẻ hạ bên cạnh thị thiếp kia cũng phải thẩm vấn, xem ả ta có tận tâm chăm sóc đứa bé hay không, có bỏ đói đứa bé hay không, đứa bé ở viện của ả ta mỗi ngày khóc bao lâu. Nếu bà muốn chứng cứ thì ta đều có thể sai người tìm cho ra, chỉ sợ đến lúc đó chứng cứ vô cùng xác thực, Sùng Kính Hầu phu nhân bà sẽ phải gánh cái tội ngược đãi trẻ con, ngược đãi con dâu, già mà còn không đứng đắn, tâm địa độc ác, chiểu theo luật pháp Đại Tiêu ta, bà biết bà sẽ bị phán tội gì không? Hạ gia sẽ vì một ả độc phụ như bà mà được Hoàng thượng khen thưởng hay sao? Hoàng thượng sẽ bao che cho ả đàn bà tâm địa rắn rết như bà hay sao? Đến lúc đó, vị trí Hầu phu nhân của bà còn giữ được hay sao? Chỉ cần bà nói một câu, ta lập tức cho người mời Kinh Triệu phủ tới đây lập án điều tra. Bà dám không?”

Từng lời của Cố Thanh Trúc như tiếng trống, càng nói càng hăng, khiến người nghe sảng khoái vô cùng. Đoàn thị mặt mày xám xịt, giơ tay chỉ vào mặt Cố Thanh Trúc, cả người run run rẩy rẩy, tức giận đến độ mặt đỏ tai hồng, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.

Một câu “Bà dám sao?” của Cố Thanh Trúc khiến cho Đoàn thị mất sạch sự tự tin. Dựa vào sự kích động của Cố Thanh Trúc lúc này, nàng hoàn toàn có thể sai người đi mời Kinh Triệu Phủ tới đây. Nàng điên rồi, thật sự điên rồi, vì một đứa em gái trước giờ bất hòa với mình mà có thể làm đến nông nỗi này, nàng thực sự không để tâm tới thân phận của mình, bất chấp tất cả.

Cố Thanh Trúc điên rồi nhưng Đoàn thị không điên. Bà ta không thể tiếp tục chửi bới với Cố Thanh Trúc được nữa, cũng không thể khiêu khích nàng thêm. Bất kể người của Kinh Triệu Phủ có thể điều tra rõ ràng những việc bà ta đã làm hay không, hơn nữa còn có thể lập án thì dù sao đi nữa, chỉ cần làm kinh động tới Kinh Triệu Phủ thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng giải quyết, đến lúc đó để tất cả phủ đệ trong kinh thành đều biết việc Sùng Kính Hầu phủ và Võ An Hầu phủ gây ra chuyện lớn như thế này, nói xem người khác sẽ nhìn bà ta như thế nào.

Huống hồ trong chuyện của Cố Ngọc Dao, Đoàn thị dường như cũng có phần chột dạ. Bà ta đúng là không thích Cố Ngọc Dao, muốn hành nàng ta, thế nhưng đây là chuyện chỉ có thể giữ trong lòng, không thể nói ra. Thủ đoạn nơi hậu trạch chính là như thế này, có thể lặng lẽ ra tay sau lưng, chẳng sợ có thể bức tử người khác, nếu có thì cũng chỉ có thể nói kẻ vong mạng kia vận mệnh không tốt, đến lúc đó đem đi hậu táng, người ta còn phải khen bà ta tấm lòng phúc hậu. Nhưng nếu chuyện bị loan truyền ra ngoài, để người khác biết bà ta ở trong nhà hành hạ con dâu như thế nào thì thanh danh của bà ta sẽ bị hủy hoại hết, bà ta sẽ phải đội lên đầu cái tội danh “mẹ chồng ác độc”, Hạ gia cũng sẽ vì thế mà không còn thanh danh.

Chỉ vì một chuyện cỏn con này mà phải mạo hiểm đến thế, Đoàn thị nghĩ thế nào cũng thấy mình không có lợi.

Đúng lúc này, Hạ Vinh Chương và Hạ Bình Chu nghe được tin tức nên từ thư phòng chạy ra. Thấy tình hình căng thẳng trong viện chính, Hạ Vinh Chương nhíu mày, chỉ vào đám hộ vệ của Kỳ gia, hỏi:

“Các ngươi là ai?”

Cố Thanh Trúc chưa kịp đáp lời thì Lý Mậu Trinh đã tiến lên hành lễ: “Tham kiến Hầu gia, chúng ta là hộ vệ của Võ An Hầu phủ, phụng mệnh thế tử, tới đây để bảo vệ thế tử phu nhân nhà chúng ta an toàn.”

Hạ Vinh Chương cau mày: “Bảo vệ an toàn? Thế tử phu nhân nhà các ngươi tới Hầu phủ của ta thì có gì mà không an toàn? Lui ra hết cho ta, Hạ gia không cho phép nhiều hộ vệ xông vào như thế này.”

Lý Mậu Trinh không dao động, giữ vững nguyên tắc, đáp: “Làm phiền Hầu gia, chúng ta chỉ làm việc theo lệnh, chỉ cần thế tử phu nhân giải quyết mọi chuyện thỏa đáng xong, chúng ta đương nhiên sẽ không ở lại trong phủ.”

Hạ Vinh Chương nghiến răng, nhìn về phía Cố Thanh Trúc đang mặt đối mặt, đối chọi gay gắt với Đoàn thị, lại thấy sắc mặt Đoàn thị thoặt trắng thoặt đỏ, rõ ràng là đã chịu không ít thiệt thòi dưới tay Cố Thanh Trúc. Khi nãy khi Hạ Vinh Chương trên đường tới đây đã nghe bọn hạ nhân báo lại chuyện xảy ra trong viện chính, biết chuyện hôm nay xuất phát từ Cố Ngọc Dao liền quay sang nhìn Cố Ngọc Dao, chỉ thấy nàng ta mặc áo khoác lồng cừu, ngồi bên bàn đá, hai mắt sưng đỏ còn khóc thút thít, thỉnh thoảng vỗ về đứa bé trong lòng. Hạ Vinh Chương liếc nhìn Hạ Bình Chu, Hạ Bình Chu thấy Cố Ngọc Dao đầu tóc rối tung, quần áo không chỉnh tề thì không khỏi nhíu mày, tức giận mắng:

“Nhìn cái bộ dạng này còn ra thể thống gì! Còn không mau đi về!”

Hàn Tú Nga đứng gần Hạ Bình Chu, vốn cũng đang co mình khóc lóc lúc này lại nhào lên. Mặt ả ta đầy máu, vô cùng lôi thôi, trên người bẩn thỉu, vẻ mặt dữ tợn, dọa cho Hạ Bình Chu nhảy dựng, theo phản xạ né sang một bên, khiến cho Hàn Tú Nga lao vào không khí, ngã lăn xuống đất. Hạ Bình Chu lúc này mới nhìn rõ là ả ta, nhíu mày hỏi:

“Sao lại là ngươi? Ai đã biến ngươi thành ra thế này?”

Hàn Tú Nga bò dưới đất, chỉ vào Cố Thanh Trúc, tức giận quát: “Còn… Còn không phải là ả tiện nhân kia sao, hôm nay Nhị gia nhất định phải lấy lại công bằng cho thiếp.”

Hạ Bình Chu quay sang hướng Hàn Tú Nga chỉ tay, nhìn Cố Thanh Trúc, thấy nàng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn mình chằm chằm. Trong lòng Hạ Bình Chu rung động, ngắm nhìn dung nhan và phong thái xuất chúng của Cố Thanh Trúc, lửa giận đột nhiên bùng lên lan khắp người. Từ sau khi hắn biết được người mà đáng lẽ hắn sẽ cưới là Cố Thanh Trúc thì căn bản không có cách nào bình tâm đối diện với nàng, chỉ cần nàng đứng trước mặt mình thì Hạ Bình Chu liền tự giác cảm thấy bản thân như thấp bé lại, đừng nói là lấy lại công bằng cho kẻ thị thiếp, mà ngay cả một câu oán trách, hắn cũng không dám thốt ra với Cố Thanh Trúc.