Đích Thê Tại Thượng

Chương 188: Sóng gió ở Hạ gia (IV)



Editor: Hannah

Hạ Bình Chu ngây ngẩn cả người không nói gì, nhưng Hạ Vinh Chương ngược lại không nhịn được. Nhìn bộ dạng tơi tả của Hàn Tú Nga, ông ta cũng chẳng thấy đau lòng hay thương xót gì cho ả, có điều ông ta cảm thấy Cố Thanh Trúc quá mức vô lễ, tự dưng dám chạy tới Sùng Kính Hầu phủ động vào người trong nhà, căn bản là nhìn Sùng Kính Hầu phủ của ông ta “bằng nửa con mắt”.

“Đúng thực làm càn! Cút hết ra ngoài cho ta. Sùng Kính Hầu phủ không có chỗ cho các ngươi giương oai!”

Giọng điệu của Hạ Vinh Chương nghe còn có phần uy nghiêm, giúp cho Đoàn thị lúc nãy còn hoang mang lo sợ giờ đã trấn tĩnh lại, bất kể thế nào, bà ta cũng không tin Cố Thanh Trúc dám đối đầu với Hầu gia.

Thế nhưng lời đáp lại của Cố Thanh Trúc ngay sau đó đã lập tức phản bác suy nghĩ trong đầu Đoàn thị. Nàng nói:

“Hầu gia, chúng ta không có ý mạo phạm, chẳng qua hôm nay nếu không thể nói cho rõ ràng thì ta tuyệt đối sẽ không rời quý phủ. Muội muội của ta là Tam tiểu thư xuất thân từ Trung Bình Bá phủ, là một cô nương đàng hoàng gả tới Hạ gia các người, nếu các người có điều gì không ưng về muội ấy thì có thể nói thẳng ra, sao phải dùng thủ đoạn xấu xa đến nhường này đối phó với muội ấy.”

Hạ Vinh Chương liếc nhìn Cố Ngọc Dao, cảm thấy đứa con gái này mặt mũi càng lúc càng khả ố, nếu biết trước cưới nàng ta về nhà sẽ gây nhiều phiền toái như vậy thì trước đây đã không ngại nhất thời mất mặt mà phải nhẫn nhịn bao nhiêu tủi nhục, giờ thì hay rồi, Cố gia còn có một Cố Thanh Trúc, thế mà dám mặt dày tới đây chỉ trích Hạ gia thủ đoạn xấu xa. Giọng điệu này bảo Hạ Vinh Chương làm sao nuốt trôi. Ông ta tức giận mắng:

“Dù cho chúng ta có ức hiếp nó thì đây cũng là chuyện của Hạ gia, sao đến lượt con nhãi ranh nhà ngươi tới phủ ta ‘khua chân múa tay’ sao? Nếu thực sự muốn lấy lại công bằng cho nó thì ngươi bảo Cố Tri Viễn tự mình tới đây, ta còn muốn hỏi hắn xem hắn làm thế nào dạy dỗ ra bọn con gái không biết trên dưới như các ngươi vậy! Người đâu, đem tất cả bọn người tới gây sự đánh đuổi hết đi cho ta.”

Lý Mậu Trinh lập tức che chắn trước mặt Cố Thanh Trúc, đám hộ vệ Hạ gia vừa thấy Hạ Vinh Chương liền lấy lại sự tự tin, xoa tay hằm hè định xông lên bắt người, sẵn sàng giao đấu với hộ vệ của Kỳ gia. Ngay đúng thời điểm mấu chốt không thể vãn hồi này, người gác cổng chạy vọt vào, đi tới trước mặt Hạ Vinh Chương, mặt mày biến sắc, nói:

“Hầu gia, bên ngoài có rất nhiều vị cáo mệnh lão phu nhân đang đi tới, người đi đầu chính là Võ An Hầu lão phu nhân và Võ An Hầu phu nhân, đám người gác cổng không ai dám cản bọn họ, giờ đã tới bên ngoài cửa thùy hoa rồi.”

Hạ Vinh Chương quay sang nhìn Đoàn thị, ông ta nhíu mày, hỏi: “Bọn họ tới làm gì? Kỳ gia làm thế này là thật sự muốn đối địch với Hạ gia sao?”

Đoàn thị lặng lẽ kéo kéo ống tay áo Hạ Vinh Chương, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe một giọng nói sảng sảng, hùng hồn vang lên từ bên ngoài viện chính:

“Sùng Kính Hầu phủ lắm quy tắc quá nhiều, bà già này đã đi đến tận đây rồi mà vẫn chưa thấy bóng người nào chạy ra nghênh đón, xem ra mấy bộ xương già của chúng ta đây vô dụng hết cả rồi nhỉ.”

Tiếng nói vừa vang lên, một nhóm lão phu nhân quần là áo lượt đi qua cửa thùy hoa, tiến vào viện chính, người đi đầu chính là Dư thị và Vân thị. Vân thị đỡ Dư thị, đằng sau còn có vài vị lão phu nhân đức cao vọng trọng, Cố Thanh Trúc đều biết họ, là Trấn Quốc công lão phu nhân Trương thị, Hộ Quốc công lão phu nhân Lý thị, còn có Tướng quốc phu nhân Triệu thị. Mấy vị này đều là tỷ muội thân thiết của Dư thị, bình thường quan hệ khá tốt, thế nhưng Cố Thanh Trúc không ngờ hôm nay bọn họ thế mà lại bằng lòng hạ mình cùng Dư thị tới Hạ gia này một chuyến.

Thực ra với thân phận của Dư thị, dù cho bà có tới một mình thì trên dưới Hạ gia cũng phải chạy ra nghênh đón, thế mà bà không chỉ tới một mình mà còn gọi nhiều lão phu nhân có thân phận ngang hàng tới đây, rõ ràng không phải tới chơi rồi.

Hạ Vinh Chương có thể ra oai Hầu gia trước mặt Cố Thanh Trúc, nhưng trước mặt nhóm lão phu nhân danh môn thế gia này thì khác, dù cho ông ta không tình nguyện, cũng biết chắc chắn bọn họ tới đây không hề có ý tốt nhưng vẫn phải tươi cười chào đón, tiến lên hành lễ hỏi han.

“A, hôm nay có ngọn gió nào đưa chư vị lão phu nhân tới Sùng Kính Hầu phủ vậy, các vị tới đột ngột quá nên chúng ta không thể tiếp đón từ xa, mong chư vị lão phu nhân thứ tội.”

Hạ Vinh Chương vừa dứt lời, Dư thị đã hừ lạnh, nói:

“Theo lời ngươi nói thì vẫn là do bọn ta tới không đúng lúc, thế nên Hầu gia đang trách mấy bộ xương già chúng ta tới mà không đưa thiệp trước hay gì?”

Vừa mở miệng đã nồng nặc mùi “thuốc súng”, Hạ Vinh Chương âm thầm nghiến răng, đáp: “Không dám, không dám. Kỳ lão phu nhân nói quá lời rồi.”

Dư thị khinh thường hừ một tiếng, không nhiều lời với ông ta nữa. Bà đi lướt qua người Hạ Vinh Chương, tới bên cạnh Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc nhìn Dư thị và Vân thị, hổ thẹn cúi đầu, nói: “Tổ mẫu, mẫu thân, hôm nay là con quá đáng, khi về con sẽ thỉnh tội với hai vị.”

Cố Thanh Trúc đương nhiên biết việc làm của mình hôm nay có phần không đúng, dù là gia đình bình thường cũng không thể bao dung cho một đứa con dâu kiêu ngạo như vậy, thế nên nàng có thể tuyệt không cúi đầu trước Hạ gia nhưng lại không thể không nhận lỗi với Dư thị và Vân thị.

Vân thị nhìn nàng, thở dài. Cố Thanh Trúc nghĩ rằng bà có lời trách cứ gì thì cứ nói, nàng sẽ yên lặng lắng nghe, ai ngờ Vân thị vừa lên tiếng đã khiến tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt:

“Đứa nhỏ này, sao con lại quật cường như thế hả? Có chuyện gì cũng đều tự mình gánh vác, con không biết về nhà mách lại hay sao? Con là con dâu của Kỳ gia chúng ta, phu quân con là thế tử, cha chồng con là Hầu gia, tổ mẫu con là thượng đằng nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ngay cả Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng phải kính trọng bà ba phần, ngay cả mẹ chồng của con là ta đây cũng là nhất phẩm cáo mệnh. Một Kỳ gia như vậy chẳng lẽ còn không che chở được cho con sao? Còn bắt con phải một mình chịu trách nhiệm gì đó hay sao?”

Lời này có lý có tình, ngữ điệu nghiêm trang, khiến cho không chỉ Cố Thanh Trúc trợn tròn mắt mà tất cả mọi người ở đây đều phải “rớt hàm”.

Cuối cùng, mọi người có chung một suy nghĩ trong đầu, đưa ra kết luận cuối cùng: “Kỳ gia này từ trên xuống dưới đều là người không bình thường.”

Dù cho những lời Vân thị nói đều là sự thật nhưng cũng không có lý nào lại nói toạc ra như thế cả, lại còn khuyến khích con dâu về nhà mách tội nữa, thẳng thắn ghê cơ.

Dư thị lặng lẽ nhoẻn miệng cười, liếc nhìn Vân thị đứng bên cạnh, cảm thấy đứa con dâu mà bà không ưa cả đời này hôm nay nhìn lại ưng mắt đến lạ. Đáng lẽ là nên như thế, mấy đứa này nếu ngay cả nói chuyện, làm việc cũng không thể theo ý mình, cả ngày cứ phải giả vờ này kia, cũng ức chết mất thôi.

Cố Thanh Trúc sau khi nỗi kinh ngạc qua đi liền cảm thấy vô cùng cảm động, mũi nghẹn ngào, nàng đúng là tu ba kiếp mới có thể gặp được tổ mẫu và mẹ chồng thấu hiểu như thế này.

Dư thị quan sát Cố Thanh Trúc từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt dừng ở mu bàn tay của nàng, nhíu mày, hỏi Cố Thanh Trúc:

“Thanh Trúc à, người của Hạ gia có ai ức hiếp con sao? Con bị thương sao?”

Cố Thanh Trúc nhìn về phía Dư thị, ban đầu nàng còn không hiểu rõ nguyên do, không biết Dư thị hỏi như vậy là có ý gì, sau lại thấy Dư thị nhìn chằm chằm vào mu bàn tay mình, Cố Thanh Trúc lập tức hiểu ra. Nàng ngoan ngoãn nâng bàn tay lên, để phần mu bàn tay bị thương của mình cho Dư thị xem.

Trấn Quốc công phu nhân Trương thị kinh hãi kêu lên một tiếng: “A, sao lại có thể bị thương thành ra thế này, nhìn như là bị thứ gì đó cào.”

Mấy vị phu nhân đứng bên cạnh cũng ngó ra muốn xem bàn tay Cố Thanh Trúc, xì xào đồng tình.

“Sao lại thành ra thế này, nói cho tổ mẫu nghe, là ai làm con bị thương? Là Sùng Kính Hầu gia? Hay là Sùng Kính Hầu phu nhân?” Dư thị cố ý hỏi.

Sắc mặt Hạ Vinh Chương và Đoàn thị cực kỳ khó coi, thế nhưng ở trước mặt các lão tiền bối như Dư thị, cho dù bọn họ có oán hận trong lòng thì cũng không dám nói ra, dù sao những người tới đây hôm nay đều là nhất đẳng cáo mệnh lão phu nhân thuộc những phủ đệ quyền thế bậc nhất Tiêu Quốc. Nếu những người này đồng loạt dâng sớ thượng tấu chuyện gì thì ngay cả Hoàng thượng cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.

Cố Thanh Trúc tỏ vẻ đáng thương, khẽ lắc đầu, ngập ngừng khẽ nói:

“Tổ mẫu đừng hiểu lầm, cũng không phải do Hầu gia và Hầu phu nhân làm, là một thị thiếp trong phủ bọn họ gây ra. Ả thiếp kia vô cùng kiêu ngạo, muội muội của con Cố Ngọc Dao là chính thê của Hạ gia Nhị công tử, ba tháng trước vừa mới sinh con xong đã bị đuổi tới ở một chỗ vừa lạnh vừa ẩm ướt, ngay cả đứa bé vừa mới sinh cũng bị người ta cướp đi, đưa cho ả thiếp đó nuôi dưỡng. Nếu ả thiếp kia là một người tốt, tận tâm tận lực nuôi dưỡng đứa trẻ thì cũng thôi đi, thế nhưng ả lại là một kỹ nữ xuất thân từ giáo phường thanh lâu, bản thân còn không đoan chính thì sao có thể dạy dỗ đứa trẻ đàng hoàng, đấy là còn chưa nói đến việc đứa bé ở trong tay ả ta ngày đêm khóc lóc nỉ non, ăn cũng không được ăn đủ no. Muội muội con bị hành hạ đã không còn ra hình người, con giận quá không kìm được, đúng lúc thấy ả thiếp đó ức hiếp muội muội còn liền cùng ả ta giằng co một trận. Tuy rằng con đã dạy cho ả một bài học nhưng bàn tay không tránh khỏi bị thương.

Giọng điệu Cố Thanh Trúc rất bình thản, đem tất cả những chuyện nàng gặp phải ở Hạ gia ngày hôm nay thuật lại giản lược, hơn nữa những điểm quan trọng nhất đều đã trình bày xong, đầu tiên là Đoàn thị cướp con, hai là thân phận của ả thiếp, ba là thị thiếp mà lại bất kính với chính thế, ức hiếp ra mặt, tất cả những điều đó để chỉ dẫn tới một câu kết luận:

“Con không phải vô duyên vô cớ làm khùng làm điên mà là Hạ gia thực sự quá đáng, con không thể không ra tay.”

Nhóm lão phu nhân Dư thị vừa nghe Cố Thanh Trúc nói xong liền hiểu sơ lược tình hình ngày hôm nay, ánh mắt hướng về phía người con gái gầy trơ cả xương, trong tay còn ôm đứa bé đang đứng sau lưng Cố Thanh Trúc. Hôm nay Cố Ngọc Dao chưa kịp rửa mặt chải đầu, đầu tóc rối bù, sắc mặt xanh xao vàng vọt, một cô gái như vậy thế mà còn nhỏ tuổi hơn cả Cố Thanh Trúc, khiến cho các vị lão phu nhân không khỏi thương xót. Hạ gia đúng là quá quắt, rõ là một cô gái đang độ tuổi thanh xuân, thế mà bị bọn họ tra tấn đến nỗi người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Bé con mà Cố Ngọc Dao đang bế trên tay nghe nói đã ba tháng tuổi thế nhưng thoạt nhìn chỉ giống như đứa bé mới sinh chưa được bao lâu, có thể thấy được thường ngày không được người ta quan tâm nuôi dưỡng, đầu ngón tay út lộ ra ngoài lớp chăn bọc, nhỏ xíu khiến người xung quanh đau lòng.

Những vị lão phu nhân này đều là người lương thiện, cả đời sống trong êm ấm, hẳn chưa từng gặp phải những chuyện xấu xa nơi hậu trạch, ngay cả một đứa bé cũng không buông tha, tức khắc trong lòng đã nghiêng về phía Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc không ngừng ở đó, lại nói tiếp:

“Xin tổ mẫu chớ trách con nhiều chuyện, Ngọc Dao là muội muội nhà mẹ đẻ của con, chúng con cùng nhau lớn lên, con rời kinh thành nửa năm, sau khi muội ấy sinh con, con cũng chưa từng tới thăm, giờ con đã quay lại nên liền muốn tới thăm muội ấy và đứa nhỏ. Nhưng con không ngờ mình vừa tới Hạ gia đã gặp phải cảnh tượng này, một cô nương đang khỏe mạnh thế mà lại bị Hạ gia hành hạ thành ra thế này đây, đứa bé cũng thật đáng thương, nếu con không mảy may quan tâm thì chẳng phải cũng giống như loài cầm thú hay sao?”

Dư thị gật đầu, những vị lão phu nhân đi theo cũng gật đầu theo. Dư thị cầm tay Cố Thanh Trúc, nâng phần mu bàn tay lên, đưa tới trước mặt Hạ Vinh Chương, lạnh lùng nói:

“Những chuyện khác tạm thời gạt qua một bên, trước tiên nói chuyện tay của cháu dâu bảo bối của ta bị thương đi.”

Hạ Vinh Chương nhìn mu bàn tay Cố Thanh Trúc chỉ có vài vệt xước nhỏ chảy máu, rồi lại nhìn sang Hàn Tú Nga đang ngồi bệt dưới đất, sợ tới mức cả người run rẩy. Ả ta biết hôm nay mình đã đụng phải người không dễ dây vào, ả không nên chỉ vì thấy Cố Thanh Trúc là tỷ tỷ nhà mẹ đẻ Cố Ngọc Dao mà không để nàng vào mắt, xảy ra xung đột với nàng. Chỉ dựa vào tên tuổi của Võ An Hầu thế tử phu nhân thôi thì đó đã không phải là người mà ả có thể động vào. Huống hồ Hàn Tú Nga cũng biết mình là ai, ả biết Hạ gia tuyệt đối sẽ không vì một đứa thiếp như ả mà đối đầu với Võ An Hầu phủ, thế nhưng nếu cứ thế này mà chấp nhận số mệnh thì ả ta lại không cam lòng.

Lời của editor:

Ối giồi ôi, gọi hội kìa chị em eiii!!!