Đích Thê Tại Thượng

Chương 88



Sau khi Lý Mậu Trinh nói xong những lời này cũng không đứng lại, xoay người định rời đi, dù sao lời cần nói cũng đã nói, nếu thế tử có thể nghe lọt tai thì chỉ cần một lần cũng hữu dụng, còn nếu đã không nghe lọt thì dù có nói bao nhiêu lần cũng như nhau.

Hắn vừa đi được vài bước đã nghe từ phía sau vang lên tiếng quát trầm trầm:

“Đứng lại.”

Lý Mậu Trinh nét mặt vui vẻ nhưng cố nén rồi quay người, quả thực liền thấy Kỳ Huyên đã đứng dưới tàng cây không biết từ khi nào. Dáng người chàng tiều tụy trong tay cầm vò rượu, cả người lảo đảo.

“Thế tử, đừng uống nữa, còn uống nữa sẽ làm hại sức khỏe.”

Lý Mậu Trinh tiến lên khuyên can, Kỳ Huyên liền lắc mình tránh ra, tựa cả người lên thân cây, uống một ngụm rượu rồi hỏi: “Là tiểu thư Cố gia nào đính hôn?”

‘Thế tử, có bao nhiêu tiểu thư Cố gia có thể khiến nô tài đặc biệt chạy tới bẩm báo cho người chứ. Là Nhị tiểu thư Cố gia Cố Thanh Trúc. Hôm kia nàng ấy đã đính hôn ước cùng trưởng tử nhị phòng Tống gia Tống Tân Thành, hai nhà đã trao đổi thiếp canh, mùa xuân năm sau sẽ thành hôn.

Lý Mậu Trinh không hề giấu giếm, kể lại mọi chuyện cho Kỳ Huyên.

Kỳ Huyên nhìn Lý Mậu Trinh chằm chằm một hồi lâu, tay siết chặt vò rượu đến run rẩy, quai hàm nghiến chặt, rõ ràng có vẻ phẫn nộ. Lý Mậu Trinh bị thế tử nhà mình nhìn chằm chằm đến mức âm thầm nổi da gà, ướm lời hỏi:

“Chuyện này… Người muốn đi ngăn cản không?”

Chuyện thế tử nhà hắn thích Nhị tiểu thư Cố gia là chắc chắn. Lý Mậu Trinh hắn hầu hạ thế tử đã nhiều năm chưa từng bao giờ thấy thế tử nhà mình chủ động với một cô nương nào như thế, cho dù là đối với Nhan tiểu thư trong phủ trước kia cũng không giống như đối với Cố tiểu thư. Lý Mậu Trinh vẫn luôn cho rằng thế tử cùng Cố Nhị tiểu thư được định sẵn sẽ ở bên nhau, dù có thể không phải là chính thê nhưng dựa vào sự yêu thích mà thế tử dành cho Cố Nhị tiểu thư, sau này trở thành một di nương trong phủ chắc chắn không thành vấn. Nhưng ai ngờ được, Cố Nhị tiểu thư dùng tốc độ tia chớp đính hôn ước cùng người khác, hoàn toàn không coi thế tử nhà mình ra gì.

Kỳ Huyên nghiến răng một hồi mới rít lên từng tiếng: “Không cần. Nàng muốn gả cho ai thì gả.”

Nói xong, Kỳ Huyên liền xoay người đi chỗ khác. Không biết do không thắng nổi lực tác động của rượu hay là do phải chịu đả kích quá lớn, một bàn tay chàng chống lên thân cây, cúi đầu nhìn bình rượu trong tay, ngửa đầu dốc hết chỗ rượu vào trong cổ họng, uống xong liền quẳng vò rượu xuống đất sau đó nằm bò sang một bên nôn mửa.

Hành vi tự hành hạ bản thân kiểu này khiến Lý Mậu Trinh cực kỳ lo lắng, muốn chạy tới dìu chàng nhưng lại bị Kỳ Huyển đẩy mạnh ra, quát lên một tiếng đinh tai nhức óc: “Cút… Cút đi hết cho ta… Nàng muốn gả cho ai thì gả! Cút…”

*****

Sau khi Cố Thanh Trúc đính hôn cùng Tống Tân Thành, hôm nay Trần thị liền muốn đi chùa Bạch Mã dâng hương. Cố Thanh Trúc đi theo bà, còn Tống Tân Thành từ lâu đã chờ ngoài cửa. Từ hôm kia Cố Thanh Trúc đã truyền tin, hỏi chàng có muốn hôm nay đi dâng hương cùng tổ mẫu hay không, Tống Tân Thành không lý nào lại không đi. Cố Thanh Trúc xin ý kiến của Trần thị xong mới báo lại thời gian cụ thể cho Tống Tân Thành.

Thấy Trần thị cùng Cố Thanh Trúc bước ra, Tống Tân Thành vội chạy tới nghênh đón, cung kính hành đại lễ với Trần thị. Trần thị thấy vóc người chàng mập mạp, vừa trung hậu lại thành thật, khi nhìn Thanh Trúc và chàng đứng cạnh nhau trong lòng vẫn còn chút tiếc nuối nhưng nét mặt lại rất thân thiện, ra hiệu cho Ngô mama đỡ Tống Tân Thành dậy.

“Không cần đa lễn, cũng là do Trúc nha đầu tùy hứng, vốn không nên làm phiền đến con.”

Trần thị đối với Tống Tân Thành rất khách sáo.

Tống Tân Thành cười phúc hậu, gãi gãi cổ: “Lão phu nhân đừng khách khí với con, con là vãn bối, chỉ ước có cơ hội cùng lão phu nhân ra ngoài, không thấy phiền.”

Trần thị cười, liếc nhìn Cố Thanh Trúc đứng bên cạnh cũng đang mỉm cười. Cố Thanh Trúc ôm lấy tay Trần thị:

“Được rồi, mau lên xe đi.” Nói rồi nàng đỡ Trần thị đi qua, sau đó quay đầu nói với Tống Tân Thành: “Huynh cũng lên xe đi.”

Tống Tân Thành vốn là cưỡi ngựa đến nhưng với hình thể của chàng, cưỡi ngựa khá là mất sức nên ngồi xe ngựa vẫn tốt hơn. Tống Tân Thành biết Cố Thanh Trúc đang quan tâm mình, cảm kích cười cười với nàng, sau đó theo nàng ngồi vào xe ngựa cùng Trần thị.

Tống Tân Thành vừa tiến vào, Trần thị cùng Cố Thanh Trúc liền cảm thấy ánh sáng trong xe ngựa tối đi rất nhiều. Cố Thanh Trúc thầm nghĩ may là xe ngựa của Trần thị rất lớn, nếu không khổ người lớn như Tống Tân Thành bước vào hẳn sẽ khó khăn.

Dọc đường đi, Trần thị hỏi mấy vấn đề đơn giản, Tống Tân Thành đáp lại rất ổn thỏa, chỉ có điều hơi căng thẳng, ngồi trong xe không dám lau mồ hôi sợ khiến Trần thị không vui.

Sau khi xuống xe phải đi bộ từ chân núi lên chùa Bạch Mã, chân của Trần thị không tốt lắm, leo rất chậm. Nhưng cũng may là chân bà không tốt bởi Tống Tân Thành leo cũng không nhanh hơn bà là bao. Chàng bám vào vách núi, chàng vừa leo vừa thở hổn hển, mồ hôi túa như tắm, Trần thị thấy chàng như vậy không khỏi lo lắng liệu có khi nào đang leo thì ngất xỉu hay không.

Cố Thanh Trúc đưa nước cho Tống Tân Thành, thấy chàng có vẻ khó chịu liền hối hận: “Ta… không nghĩ chu đáo. Huynh còn leo được không?”

Tống Tân Thành cũng hối hận, hối hận bản thân thường ngày quá lười biếng, không rèn luyện nhiều nên lúc này đây còn khiến Thanh Trúc phải vì chàng mà lo lắng. Sau khi uống nước, chàng cũng lấy lại tinh thần, nói với Cố Thanh Trúc:

“Nàng đã hẹn dù có là núi đao biển lửa ta cũng sẽ tới. Yên tâm đi, nàng cứ đỡ lao phu nhân, ta nhất định có thể leo tới nơi.”

Cố Thanh Trúc khẽ cười với chàng rồi cũng không nhiều lời nữa. Đàn ông đều có lòng tự trọng, dù cho chàng thực sự leo không nổi nữa, nàng cũng không thể đả kích sự tự tin của người ta, về điểm này Cố Thanh Trúc hiểu được. Nàng tiến lên đỡ Trần thị tiếp tục leo, Trần thị đi được hai bước liền quay đầu nhìn Tống Tân Thành đang bám vào vách núi, khó khăn bước về phía trước, lo lắng khẽ hỏi:

“Nó mới từng này tuổi mà cơ thể đã yếu ớt thế này, sau này con…”

Không để Trần thị nói xong, Cố Thanh Trúc đã kéo tay bà: “Tổ mẫu, huynh ấy cũng đủ khổ rồi, người nói bớt mấy câu đi.”

Trần thị thật sự có phần không hiểu nổi thẩm mỹ của cháu gái nhà mình, dù cho không chọn mấy nhà dòng dõi cao quý nhưng sao lại đi chọn một cậu nhóc bụ bẫm như thế này chứ, mới đi được một đoạn đường núi đã muốn xỉu ngang xỉu dọc như thế này, nói khó nghe một chút, sau này nếu phải làm việc khác có khi nào chàng xỉu chết ngất luôn không. (Editor: Má oi, tôi cười chớt=))))

Nhưng dù bà có không hài lòng cỡ nào đi chăng nữa cũng không bằng một cái gật đầu của cháu gái. Đứa nhỏ này rất quan tâm tới người khác, vậy nên không mưu cầu gì cho bản thân, hạ thấp tiêu chuẩn của mình quá mức, kết quả là tìm phải người như thế này.

Trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, Trần thị từ từ leo lên núi, theo lệ thường qua thiện phòng nghỉ tạm trước. Sau khi Cố Thanh Trúc sắp xếp chu toàn cho bà xong liền ra sơn môn đón Tống Tân Thành. Tống Tân Thành được hai tiểu nhị đỡ bước lên bậc thang cuối cùng, cả người ngã nhoài ra đất, mồ hôi như tắm, sắc mặt đỏ lên, khổ sở vô cùng.

Cố Thanh Trúc chạy tới dìu chàng, phát hiện ống tay áo chàng đều đã ướt đẫm, trong lòng càng thêm áy náy.

Nàng biết Trần thị không có nhiều thiện cảm với Tống Tân Thành nên vốn định để Tống Tân Thành có cơ hội thể hiện trước mặt bà, không ngờ chàng lại không giỏi leo núi. Làm chàng vất vả như vậy, Cố Thanh Trúc cực kỳ day dứt.

Tống Tân Thành thấy Cố Thanh Trúc vẻ mặt áy náy, không khỏi bật cười xua tay, vừa thở hổn hển vừa an ủi nàng:

“Ta… Ta không sao. Nghỉ ngơi một lúc là ổn.”

Cố Thanh Trúc dùng lực toàn thân nâng chàng dậy: “Tới thiện phòng nghỉ ngơi một lúc đã, ta đã nhờ tiểu hòa thượng chuẩn bị xong xuôi rồi.”

Tống Tân Thành vốn cũng mong nhân dịp này thể hiện lòng hiếu thảo với Trần thị, nhưng tình trạng bản thân lúc này thực sự không ổn, có đi đến chỗ Trần thị cũng chỉ thêm xấu hổ mất mặt nên liền đồng ý với đề xuất của Cố Thanh Trúc, tới thiện phòng nghỉ tạm, chờ đến khi hồi phục thể lực mới đi tìm Trần thị.

Lo cho Tống Tân Thành xong, Cố Thanh Trúc liền quay về bên Trần thị. Trần thị đã thay y phục trong miếu, định đến khóa phòng nghe sư thầy giảng kinh, khi ra tới cửa đúng lúc gặp Tống Tân Thành đã nghỉ ngơi khỏe khoắn, hồi phục thể lực. Trần thị biết Cố Thanh Trúc không thích nghe giảng kinh nên nói với hai người:

“Nghe kinh hơi nặng nề, các con còn trẻ sẽ không thích. Phía sau thiện phòng có hoa viên, các con cứ qua đó đi dạo, đến trưa chúng ta dùng bữa cơm chay trên núi, chiều sẽ về phủ, có được không?”

Trần thị hiển niên biết hôm nay Cố Thanh Trúc gọi Tống Tân Thành tới đây vì lý do gì, chính là vì muốn bà thay đổi cái nhìn với Tống Tân Thành. Trần thị tuy rằng không quá hài lòng nhưng cũng sẽ không ngang ngược can thiệp vào việc lựa chọn của Thanh Trúc. Nếu nàng đã thích thì không sao, ngày tháng sau này là cuộc sống riêng của hai đứa nhỏ, ý kiến của người khác đều không đáng kể.

Cố Thanh Trúc cảm tạ Trần thị, Tống Tân Thành cũng vội vàng hành lễ, sau đó mới theo chân Cố Thanh Trúc đi về phía hậu viện.

Hôm nay trên chùa Bạch Mã có sư thầy giảng kinh, phần lớn nhóm khách hành hương đều đến nghe giảng nên hoa viên phía hậu viện không có ai, rất yên tĩnh. Hai người sóng vai nhau tản bộ, vừa ngắm hoa, Cố Thanh Trúc vừa nói với Tống Tân Thành:

“Hôm nay đã làm liên lụy tới huynh rồi.”

Tống Tân Thành bật cười: “Không sao đâu.”

Cố Thanh Trúc thấy chàng cậy mạnh, cũng bó tay cười cười. Tống Tân Thành lại ngơ ngác, chân thành nói với nàng: “Vì Thanh Trúc, dù có khổ sở đến đâu ta cũng bằng lòng. Ta có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến có thể cùng nàng… Lần đầu tiên gặp nàng, ta đã có tình cảm với nàng, nhưng khi đó ta nào dám mơ ước, chỉ cảm thấy nàng là ánh trăng sáng trên bầu trời, khiến người ta đau mắt.”

Đây là lời thật tâm của Tống Tân Thành. Dung mạo Cố Thanh Trúc cực kỳ xuất chúng, quan trọng nhất là nàng không giống những vị tiểu thư dòng dõi cao quý khác khinh thường một người xuất thân thương gia như chàng, ngược lại đối đãi rất chân tình.

“Cách huynh khen người ta cũng thật là mới mẻ. Lần đâu tiên có người nói với ta nhìn ta cũng thấy đau mắt đấy.”

Cố Thanh Trúc nói đùa với chàng, cũng không muốn chàng khi ở cạnh mình quá mức câu nệ.

Nhưng Tống Tân Thành lại rất thật thà, liên tục xua tay: “Không phải không phải, ý ta muốn nói nàng quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức ta không dám nhìn thẳng. Còn có lần trước nàng giúp Tú Nhi, tới hôm nay ta còn chưa nói lời cảm tạ với nàng nữa.”

Ngày đó Tống Tú Nhi ở Vinh An Hầu phủ bị người ta bắt nạt, là Cố Thanh Trúc giúp nàng ta, cũng là ngày đó ba người họ gặp nhau trong vườn. Sau khi về nhà, Tống Tú Nhi khen ngợi Cố Thanh Trúc hết lời. Hơn nữa nàng ta cũng nhìn ra suy nghĩ của huynh trưởng mình, muốn cổ vũ chàng, từ đó mới phát sinh những chuyện sau này. Mà cho tới tận bây giờ, Tống Tân Thành vẫn cảm thấy không thể tin nổi, như lọt vào vùng đất mờ sương.

“Giữa ta và huynh không cần nói lời cảm tạ. Sau này thành người một nhà càng không cần khách sáo.”

Cố Thanh Trúc nói vậy khiến Tống Tân Thành nhận ra nàng đang cố an ủi mình, chỉ cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất trên đời, thế mà lại có thể cưới được một người con gái thấu hiểu lòng người như vậy vậy về làm vợ.

Trong hoa viên gió thổi nhè nhẹ, những nụ hoa đầu xuân đã chớm nở, chỉ qua một thời gian nữa sẽ rất rực rỡ. Hai người bước đi cạnh nhau trong hoa viên, Tống Tân Thành lặng lẽ ngắt một đóa hoa cho Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc e lệ nhận lấy, khẽ nói lời cảm ơn.

Khi nàng cầm đóa hoa xoay người lại, liền thấy đứng ở đầu bên kia của con đường mòn trong hoa viên là một nam tử y phục đen tuyền, vóc người cao lớn, gầy rộc. Ánh mắt chàng sâu thẳm như giếng cổ, quai hàm dường như hơi bạnh ra, khiến cho ngoại hình tuấn tú phong trần phảng phất sự bi thương, lôi cuốn.

Ánh mắt chàng thâm trầm, lạnh như sương, nhìn Cố Thanh Trúc chăm chú, không nhúc nhích.