Đích Thê Tại Thượng

Chương 89



Hoa trong tay Cố Thanh Trúc lập tức rơi xuống đất. Nàng bất giác trở nên căng thẳng, cảm giác như mình đang làm chuyện gì đó đáng xấu hổ bị người ta bắt quả tang, phải mất một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Tống Tân Thành lại hái thêm hai bông hoa cho nàng nhưng khi lại gần lại thấy Cố Thanh Trúc đứng im không nhúc nhích, vẻ mặt hoảng sợ. Tống Tân Thành nhìn theo hướng ánh mắt nàng, liền thấy trên con đường mòn hoa viên có một nam tử mặc y phục đen dáng người cao gầy, khí thế áp đảo đi về phía bọn họ. Trong mắt người đó ngập tràn lửa giận, thần thái lạnh lùng, vừa nhìn dáng vẻ đã biết không dễ trêu chọc.

Tống Tân Thành sững người bởi khí thế của người này, không khỏi tránh sang một bên nhường đường, cho rằng người này sẽ đi qua mình.

Cả người Cố Thanh Trúc cứng đờ, cau mày nhìn chằm chằm Kỳ Huyên đi tới trước mặt. Nàng rất muốn dùng ánh mắt để dọa chàng thoái lui nhưng sắc mặt Kỳ Huyên sầm sì, ánh mắt như tối đi, khiến Cố Thanh Trúc bất giác thấy sợ hãi, theo phản xạ lùi ra sau một bước nhỏ. Thế nhưng một bước nhỏ này của nàng lại khiến Kỳ Huyên đột ngột tăng tốc, lao tới tóm lấy vai nàng.

Tống Tân Thành thấy Kỳ Huyên động thủ với Cố Thanh Trúc, liền tiến lên tức giận mắng:

“Ngươi làm gì vậy?”

Kỳ Huyên như thể không nghe thấy, hai tay ôm lấy khuôn mặt Cố Thanh Trúc, tâm như tro tàn, hỏi:

“Nghe nói nàng đính hôn rồi?”

Giọng chàng khàn đặc, hai mắt đỏ ngầu, giây phút này ánh mắt ghim chặt vào Cố Thanh Trúc, như thể muốn nhìn nàng đến khi hai mắt không còn ánh sáng, hung hãn tới độ khiến người ta sợ hãi.

Cố Thanh Trúc bị chàng bấu chặt lấy mặt nhưng không hề run sợ, bốn mắt nhìn nhau, đáp: “Đúng vậy, ta đã đính hôn.”

Đáp lời thẳng thắn như vậy khiến Kỳ Huyên một lần nữa bị đả kích mạnh. Ngay cả một câu nói dối nàng cũng không thèm thốt ra.

Tống Tân Thành nhặt một cây gậy trên mặt đất, tức giận mắng Kỳ Huyên: “Ngươi buông nàng ra, có nghe không? Ta… Ta…” Tống Tân Thành vẫn còn sợ thái độ của Kỳ Huyên, cố gắng nuốt nước bọt trấn định tinh thần.

Kỳ Huyên thấy dáng vẻ này khiếp đảm của chàng, hừ lạnh nói: “Đính hôn với hắn?”

Không đợi Cố Thanh Trúc lên tiếng, Tống Tân Thành đã cầm gậy xông tới, nhưng cây gậy còn chưa kịp hạ xuống đã bị Kỳ Huyên đá một cước vào ngực, thân thể mập mạp lập tức lảo đảo về phía sau, va phải một tảng đá bên đường trong hoa viên.

“Mắt nhìn của nàng cũng không tốt lắm.” Kỳ Huyên nói với giọng khản đặc để lộ sự nguy hiểm.

Cố Thanh Trúc thấy Tống Tân Thành bị đá ngã xuống đất, muốn chạy tới dìu chàng liền đẩy tay Kỳ Huyên khỏi mặt mình: “Không cần ngươi quản.”

Nàng liền chạy tới bên Tống Tân Thành nhưng ai ngờ vừa mới xoay người, cánh tay đã bị tóm lấy, cả người xoay một vòng tròn, sau lưng bị một cánh tay giữ chặt, sau đó cũng bị vây lấy trong lồng ngực Kỳ Huyên. Không để Cố Thanh Trúc kịp phản ứng lại, Kỳ Huyên đã đan ngón tay vào mái tóc nàng, áp đầu nàng về phía mình, hung hăng hôn lên môi nàng. Giống nhưng trong những giấc mộng, Cố Thanh Trúc nằm gọn trong vòng tay chàng, mặc cho chàng dày vò.

Cố Thanh Trúc không cách nào ngờ được Kỳ Huyên lại bức ép mình đến độ này, một tay bị chàng khống chế sau lưng, không thể nhúc nhích, một tay khác ra sức đấm lên vai chàng, nhưng với sức lực của Cố Thanh Trúc căn bản không thể khiến Kỳ Huyên hề hấn gì. Mặc cho nắm đấm của nàng liên tục quất vào người như mưa, Kỳ Huyên cũng không thoái lui, ngược lại công kích càng mạnh mẽ hơn. Cố Thanh Trúc muốn mở miệng kêu cứu nhưng nàng vừa há miệng đã lập tức tạo cơ hội cho Kỳ Huyên giữ cằm nàng lấn tới.

Cố Thanh Trúc cảm giác như ba hồn bảy vía của mình đều bị Kỳ Huyên hút hết rồi, hít thở càng lúc càng khó khắn, bao trùm xung quanh là hơi thở của Kỳ Huyên, vây lấy nàng làm nàng không còn chỗ trốn.

Chỉ một giây ngay trước khi Cố Thanh Trúc ngạt thở, Kỳ Huyên cuối cùng cũng khởi phát lòng từ bi buông nàng ra. Cả người Cố Thanh Trúc mềm nhũn, chỉ có thể bám lấy cánh tay Kỳ Huyên thở hổn hển, sắc mặt ửng đỏ, hai mắt rưng rưng, cả người nhếch nhác nhìn qua cũng biết đã bị người ta mạo phạm. Nàng không kìm được mà run rẩy, không phải vì sợ mà vì tức giận.

Tống Tân Thành bị cảnh tượng trước mặt dọa há hốc mồm, vẫn ngã bệt trên đất, miệng há to, kinh hoàng nhìn hai người ôm nhau trước mặt, ngay cả chớp mắt cũng không dám.

Cố Thanh Trúc lấy lại được nhịp thở ổn định, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tống Tân Thành, càng cảm thấy mình không còn chốn dung thân, chỉ muốn tìm một cái khe chui xuống đất. Nàng không ngừng lắc đầu với Tống Tân Thành: “Không phải, không phải, không phải như thế.”

Tống Tân Thành không có phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nàng chằm chằm. Kỳ Huyên ôm lấy Cố Thanh Trúc từ phía sau, ánh mắt sắc như muốn giết người “ghim” chặt trên người Tống Tân Thành, nói bên tai Cố Thanh Trúc:

“Ta từ lâu đã nói với nàng, nàng là của ta, chỉ có thể là của ta. Hai ngày nữa ta sẽ tới cầu hôn, ở nhà chờ ta.”

Công khai “chủ quyền” xong, Kỳ Huyên mới chịu buông Cố Thanh Trúc ra, liếc nhìn Tống Tân Thành dưới đất. Tống Tân Thành không dám nhìn thẳng vào chàng, quay măt đi. Kỳ Huyên liền rời đi theo đường cũ.

Cố Thanh Trúc tức giận siết chặt nắm đấm, trong lòng cực kỳ hận Kỳ Huyên. Thấy Tống Tân Thành vẫn còn thất hồn lạc phách ngồi bệt trên đất, nàng liền chạy tới dìu chàng nhưng vừa động vào, Tống Tân Thành đã lập tức né sang một bên, tránh khỏi tay Cố Thanh Trúc:

Cố Thanh Trúc thấy chàng kiêng dè như vậy cũng hết cách, đành đứng lên nói với chàng:

“Người đó tên là Kỳ Huyên, ta với hắn không có quan hệ gì cả.”

Tống Tân Thành tự mình đứng dậy từ trên mặt đất, cúi đầu không nhìn Cố Thanh Trúc, cũng không nói lời nào, vẻ mặt dường như rất khổ sở, ủ rũ đi về hướng thiện phòng.

Cố Thanh Trúc thấy chàng yếu đuối như vậy, trong lòng liền thấy áy náy. Đột nhiên nàng hoài nghi rốt cuộc mình trêu chọc đến Tống Tân Thành như vậy là đúng hay không đây.

Kỳ Huyên chính là một kẻ điên, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Lúc trước nàng đúng là đã xem thường chàng.

Cố Thanh Trúc cúi đầu đi theo sau Tống Tân Thành. Khi trở lại thiện phòng, nàng muốn cùng chàng đi vào nhưng Tống Tân Thành lại ngăn nàng ở cửa, không quay đầu lại chỉ hạ giọng nói một câu:

“Ta… Ta muốn ở một mình.”

Cố Thanh Trúc cũng không muốn ép buộc chàng, liền lùi ra sau một bước. Sau khi Tống Tân Thành vào thiện phòng, lập tức đóng cửa lại, Cố Thanh Trúc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt trước mặt mình, lặng lẽ thở dài.

Nàng cũng không trách Tống Tân Thành, bất kỳ người đàn ông nào chứng kiến cảnh đó cũng sẽ khó có thể chấp nhận, chàng không mắng thẳng vào mặt nàng là đồ tiện nhân cũng đã là giữ thể diện cho nàng rồi.

Cố Thanh Trúc quay lại thiện phòng của Trần thị, rửa mặt sau đó ngồi ngây người ở hành lang.

Trần thị nghe giảng kinh xong liền trở về, thấy Cố Thanh Trúc ngồi một mình trên hành lang liền đi tới hỏi: “Sao lại ngồi đây một mình, thằng nhóc bụ bẫm kia của con đâu?”

Cố Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn Trần thị, bỗng rưng rưng, tất cả tủi nhục kìm nén cho đến lúc này mới bộc phát. Nàng ôm lấy eo Trần thị, khẽ thút thít.

Thấy nàng như vậy, Trần thị liền lo lắng: “Ai da, con sao vậy? Hai đứa cãi nhau sao? Không lẽ nó ức hiếp con?”

Cố Thanh Trúc chỉ một mực lắc đầu không nói gì. Trần thị thấy nàng khóc rất thương tâm, cũng không đành lòng hỏi lại, gọi Ngô mama cùng bà đỡ Cố Thanh Trúc vào thiện phòng. Cố Thanh Trúc ngồi xuống, được Ngô mama đưa khăn để lau mặt, Trần thị ngồi bên cạnh nàng, quan tâm hỏi:

“Bé ngoan, con nói cho tổ mẫu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải thằng nhãi kia nhân lúc không có ai ở bên ức hiếp con không? Con chỉ cần nói cho tổ mẫu, tổ mẫu nhất định sẽ làm chủ thay con. Thanh thiên bạch nhật, Phật môn tịnh địa, có gì phải sợ?”

Nói xong, Trần thị định đích thân đi vấn tội Tống Tân Thành nhưng lại bị Cố Thanh Trúc kéo tay áo giữ lại, nàng vừa khóc nức nở vừa nói:

“Tổ mẫu đừng đi, không phải huynh ấy ức hiếp con, là do con. Tổ mẫu đừng đi, huynh ấy không làm gì sai.”

Trần thị nghe cháu gái nói như vậy liền mềm lòng. Bà không hiểu sao ban sáng hai đứa nhỏ còn đang êm đẹp, mới chỉ qua một canh giờ đã náo loạn thành ra thế này. Bà hiểu cháu gái mình, nàng không phải loại cô nương nhu nhược hay khóc, dù cho có nghe phải mấy lời không hay ho cũng không đến mức khóc thành ra thế này. Mà cậu nhóc mũm mĩm kia thoạt nhìn trung hậu thật thà, hành vi cử chỉ rất có lễ nghĩa, cũng không giống loại người sẽ ức hiếp cháu gái mình.

Rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, Trần thị không thể hiểu nổi.

Cố Thanh Trúc khóc một lúc rồi mới ngừng lại. Nàng hít một hơi thật sâu rồi thở dài, hai mắt đỏ lên, Trần thị thấy vậy cực kỳ đau lòng, Ngô mama đứng bên cạnh cũng lo lắng mà không làm được gì.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ba người quay sang nhìn, người đứng ngoài đúng là Tống Tân Thành. Trần thị bảo chàng tiến vào. Sau khi Tống Tân Thành bước vào liền chắp tay thi lễ với Trần thị:

“Xin lão phu nhân thứ lỗi, vãn bối đột nhiên nhớ ra cửa tiệm còn có chút chuyện chưa giải quyết xong, hôm nay thực sự không thể cùng lão phu nhân nghe giảng kinh. Xin lão phu nhân thứ tội.”

Trần thị đảo mắt nhìn Cố Thanh Trúc cùng Tống Tân Thành, Thanh Trúc nhìn Tống Tân Thành chăm chú trong khi chàng lại quyết tâm “mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm”, tuyệt không dao động, nét mặt cực kỳ nghiêm túc. Không biết giữa hai người họ đã phát sinh chuyện gì nhưng nhìn dáng vẻ này có vẻ không phải do Tống Tân Thành ức hiếp Thanh Trúc.

Hai người họ không nói, Trần thị cũng đoán không ra, đành phải gật đầu với Tống Tân Thành, nói:

“Được rồi, nếu đã có chuyện thì ngươi xuống núi trước đi. Về phủ ta sẽ đưa thiếp mời, mời tổ mẫu cùng mẫu thân ngươi tới Bá phủ làm khách.”

Đây chỉ là lời nói khách sáo nên Tống Tân Thành cũng không từ chối, lại cung kính hành lễ với Trần thị, khi đứng dậy có liếc nhìn Cố Thanh Trúc, thấy hai mắt nàng sưng đỏ, rất đáng thương, trong lòng chàng cũng dao động. Thế nhưng khi ánh mắt dời xuống đôi môi đầy đặn kia, hình ảnh lúc trước lại một lần nữa hiện ra rõ mồn một trong trí óc, khiến chàng nhất thời khó có thể chấp nhận.

Dù cho hôm nay chàng có cố chấp ở lại đây cũng khó có thể khôi phục tâm trạng khi trước, cảm xúc trong lòng quá phức tạp nên mới hạ quyết tâm xin Trần thị cho mình cáo lui. Chàng muốn được yên tĩnh một chút mới có thể suy xét tiếp theo đây hai người họ nên làm thế nào.

Tuy rằng chuyện hôm nay là do người đàn ông kia cưỡng ép Thanh Trúc nhưng nếu giữa hai bọn họ không có tư tình từ trước thì sao người kia lại dám cả gan làm loạn như vậy. Trong đầu chàng như trống rỗng, thậm chí bắt đầu hoài nghi Thanh Trúc đồng ý thành thân cùng chàng thực ra là vì có mục đích khác. Chàng không muốn hoài nghi Thanh Trúc như vậy nên mới muốn có thêm thời gian yên tĩnh cân nhắc.

Cố Thanh Trúc đã lấy lại bình tĩnh. Nàng cũng không biết vì sao khi nãy mình lại muốn khóc, cũng không hẳn là sợ hãi. Hổ thẹn, phẫn nộ, bất lực… bao nhiêu cảm xúc đan xen chồng chéo. Nàng chỉ cảm thấy mình đã cố gắng hết sức mình nhưng đến cuối cùng cũng bị Kỳ Huyên phá vỡ tất cả. Cảm giác thất bại này thật không dễ chịu. Hơn nữa nàng còn thấy tức giận, rõ ràng nàng đã nói rõ tất cả với Kỳ Huyên, chàng vì sao còn cố ý không chịu buông tha cho nàng, còn muốn tiếp tục dây dưa. Tiếp tục dây dưa thì thôi đi, còn dùng cách thức này khiến nàng mất hết thể diện trước mặt Tống Tân Thành. Rốt cuộc chàng nghĩ gì vậy? Rốt cuộc chàng muốn làm gì? Cố Thanh Trúc đoán không ra suy tính của chàng, nhìn không thấu nỗi lòng chàng, khiến nàng càng thêm nôn nóng, trong lòng hỗn độn, nhất thời không kìm nén được mà òa khóc.

Sau khi Tống Tân Thành rời khỏi thiện phòng, Cố Thanh Trúc vẫn nhìn đăm đăm theo hướng chàng vừa rời đi, ánh mắt bi thương, không một lần chớp mắt. Trần thị cùng Ngô mama thấy nàng như vậy cũng không dám hỏi lại. Vì lo lắng cho cháu gái mà chiều hôm đó Trần thị cũng không còn tâm tư nghe giảng kinh, bà chỉ dùng một bữa cơm chay qua loa rồi cùng đoàn người xuống núi, lên xe ngựa hồi phủ.