Đích Thê Tại Thượng

Chương 95: Ta không sợ phiền toái, chỉ cần nàng còn nguyện lòng gả cho ta



Editor: Hannah

Cánh cửa mở ra, đội hạ nhân khiêng những hòm sính lễ nặng trịch nối đuôi nhau đi từ bên trong đi tới trước cửa phủ Cố gia. Đội ngũ phân làm ba hàng, dường như đi mãi không thấy hết, lần lượt bày sính lễ ra trước mặt, mất tới mười lăm phút vẫn thấy từ sau cánh cửa có người bước ra, hết người nọ đến người kia.

Sính lễ đỏ rực đầy ắp chất đầy trước cửa Cố gia, chiếm đến hơn phân nửa hẻm Bình An. Mỗi hòm sính lễ đều có hai người hầu đứng bên cạnh, khi quan gia ra lệnh một tiếng liền đồng loạt để xuống trước cửa phủ Cố gia. Từ trái sang phải lên đến hơn năm mươi hòm, ba mươi hòm bạc trắng, hai mươi hòm vàng, trong đó bạc đều là loại thỏi một trăm lượng, vàng cũng vậy. Nếu tính nhẩm nhanh thì trừ những mặt hàng sính lễ khác, chỉ tính riêng vàng bạc thì con số kia cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.

Cố Tri Viễn, còn có Tần thị đứng sau cùng Cố Thu Nương và toàn bộ người Cố gia đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng. Cố Ngọc Dao cùng Tống Cẩm Như đều há hốc mồm.

Nhiều vàng bạc thế này, đáng giá bao nhiêu tiền đây.

Tần thị nuốt nước bọt, đời này bà ta chưa từng nhìn thấy nhiều vàng bạc như vậy, kể cả trước đây khi mở kho của hồi môn của Thẩm thị cũng không thấy nhiều tiền như thế.

Một rương bạc thế này ít nhất cũng phải hai vạn lượng, vàng cũng thế, hơn nữa còn có nửa con phố toàn là trang sức châu báu, đồ dùng khi kết hôn. Sính lễ cho công chúa, quận chúa chắc cũng chỉ có thế này mà thôi.

Chẳng lẽ sính lễ này đều đem tới để cầu hôn Cố Thanh Trúc?

Tần thị đảo mắt nhìn nhóm đại quan, ánh mắt dừng lại ở hai vị quan lớn tuổi râu bạc trắng đi đầu. Có nhiều tiền như vậy thì đứng nói là một ông già bảy tám chục tuổi, dù cho có một chân đã giẫm vào quan tài rồi thì gả đi cũng vẫn được.

Từ đằng sau cánh cửa, một thanh niên bước ra, phong thái lạnh như sương, vững chãi như tùng. Kỳ Huyên mặc một chiếc áo dài sắc trắng nguyệt quang, vừa khiêm tốn lại sang trọng đẹp đẽ. Những người trong đội ngũ tới cầu hôn nhường đường cho chàng bước tới. Kỳ Huyên đi tới trước mặt Cố Tri Viễn, chắp tay vái chào:

“Vãn bối Kỳ Huyên, đưa sính lễ tới quý phủ xin cầu thân với Nhị tiểu thư Thanh Trúc. Nếu có thể cưới Thanh Trúc làm vợ, một đời này vãn bối quyết không phụ nàng, mong Cố Bá gia thành toàn.”

Cố Tri Viễn há miệng, đầu lưỡi gần như tê dại, không biết phải nói gì, nói như thế nào. Ông ta nhìn Kỳ Huyên, còn có những vị đại thần trong triều đứng sau lưng chàng, trong lòng quả thực kích động không thốt nổi nên lời.

Khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, Cố Tri Viễn vội vàng mời Kỳ Huyên vào phủ: “Mời thế tử vào trong nói chuyện, còn cả chư vị đại nhân, xin mời.”

Trong đầu Cố Tri Viễn như muốn nổ tung, cho tới bây giờ ông ta vẫn chưa suy nghĩ được cẩn thận, vì sao Võ An Hầu thế tử Kỳ Huyên lại coi trọng con gái nhà mình như vậy chứ? Chuyện này từ khi nào, ông ta cũng không biết.

“Bá gia mời ta vào phủ là có đồng ý hay không.”

Sắc mặt Kỳ Huyên lạnh lùng nhìn Cố Tri Viễn, khí phách áp bức khiến Cố Tri Viễn sợ tới mức nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu, gật đầu lia lịa: “Đương… Đương nhiên.”

Phô trương thanh thế tới mức này chỉ để xin cưới con gái ông ta, Cố Tri Viễn vì sao còn không đồng ý chứ.

Lúc này Kỳ Huyên mới khẽ thở phào, theo hướng Cố Tri Viễn đưa tay mời đi lên bậc thang. Những người đang đứng vây quanh cửa phủ Cố gia bất giác đều lui sang hai bên nhường đường để vị thế tử gia thanh thế vang dội này bước vào.

Phía sau cánh cửa, một cô gái mặc đồ trắng đứng im cúi đầu, sắc mặt cực kỳ không dễ chịu. Cố Tri Viễn thấy vậy liền nở nụ cười hiền từ với Cố Thanh Trúc:

“Thanh Trúc à, con cũng ở đây rồi. Mau mau nghênh đón thế tử vào phủ.”

Cố Thanh Trúc đi tới gần Kỳ Huyên, lạnh lùng nói:

“Nghênh đón gì chứ?”

Cố Tri Viễn sững người, sợ thái độ của con gái mình chọc giận vị thế tử này, đành hạ giọng nói với Cố Thanh Trúc: “Thế tử tới cầu hôn, con đừng tỏ thái độ như vậy, biết lễ nghĩa chút đi.”

Cố Thanh Trúc vẫn bất chấp: “Hắn tới cầu hôn thì con phải gả sao? Con không đồng ý. Con không gả.”

Âm lượng của Cố Thanh Trúc không nhỏ, đủ để những người đứng xung quanh đều nghe thấy. Người Cố gia đồng loạt hít vào một hơi, cảm thấy tiểu thư nhà mình thực sự điên rồi. Võ An Hầu thế tử phô trương thanh thế tới cầu hôn như vậy, thế mà nàng còn không muốn gả, nàng là muốn gả vào nhà nào đây?

Cố Tri Viễn khẽ dậm chân, đưa mắt ra hiệu với Cố Thanh Trúc, hạ giọng: “Đừng làm loạn.”

Cố Thanh Trúc đảo mắt nhìn sang: “Con không làm loạn! Con nói không gả chính là không gả.”

Chưa có giây phút nào Cố Tri Viễn căm ghét tính tình ngoan cố của Cố Thanh Trúc như lúc này. Sau chuyện nhốt nàng trong phòng chứa củi, thi thoảng ông ta còn cảm thấy nàng rất biết nhìn xa trộng rộng, thế nhưng lúc này nàng lại hoàn toàn không hiểu lễ nghĩa, làm trò trước mặt nhiều người khiến người ta mất hết thể diện.

Không đợi Cố Tri Viễn phản ứng, giọng nói lạnh lùng ngang ngược của Kỳ Huyên đã vang lên bên cạnh. Giọng điệu sắc lạnh như băng ngầm mang theo sự uy hiếp:

“Hôn nhân đại sự phải theo lệnh cha mẹ cùng người mai mối, không phải nàng nói không gả thì có thể không gả.”

Kỳ Huyên chậm rãi tiến lại gần Cố Thanh Trúc, hơi khom lưng, đối mặt với nàng: “Nàng không muốn gả cũng phải gả! Đời này kiếp này nàng chỉ có thể gả cho ta.”

Nói xong những lời này, Kỳ Huyên liền kéo tay Cố Thanh Trúc, tuyên cáo chủ quyền, kéo nàng đi vào trong phủ. Cố Thanh Trúc bị chàng kéo đi, bước chân luống cuống, hai tay giãy giụa đến đỏ cả lên cũng không thoát khỏi “gông cùm xiềng xích” của Kỳ Huyên. Đoàn người theo sau Kỳ Huyên, đi vào phủ Cố gia, để lại một đám người vẫn còn đang sững sờ khiếp sợ vì sính lễ bên ngoài cửa, trong đó có bao gồm Tần thị, Cố Thu Nương, Cố Ngọc Dao.

Tần thị thất hồn lạc phách đi xuống bậc cầu thang, đi tới một rương vàng chói lọi trước mặt, khom người ngồi xuống, ghé sát mắt vào xem thứ vàng óng kia. Bà ta còn muốn đưa tay sờ thử nhưng lại bị quản gia của Kỳ Huyên quát ngưng lại, làm bà ta sợ tới mức vội vàng rụt tay lại.

Quản gia sai người đóng tất cả rương hòm sính lễ lại, sau đó dán giấy niêm phong lên từng hòm rồi mới sai người khiêng vào phủ Cố gia, như lúc khiêng ra khỏi phủ nhà mình.

Tần thị đứng bên cạnh cửa, chân như bị cắm rễ xuống đất, phát hiện ra mình ngay cả động đậy cũng không động đậy nổi. Trước giờ bà ta chưa từng nhìn thấy nhiều vàng bạc như vậy, nếu cho vàng bạc này đều là cho bà ta, có khi bà ta còn vui sướng tới hộc máu. Nhưng bây giờ thì sao, thứ này đâu phải dành cho bà ta mà là cho Cố Thanh Trúc. Tần thị càng cảm thấy mình có thể hộc máu ngay bây giờ.

Cùng lúc này Cố Ngọc Dao cũng cảm thấy tâm trạng mình thay đổi quá nhanh, nhất thời đứng không vững, may mà còn có Tống Cẩm Như đỡ nàng ta. Tuy rằng tay đang đỡ Cố Ngọc Dao nhưng hai mắt Tống Cẩm Như cũng đang nhìn chằm chằm những rương hòm sính lễ được khiêng vào Cố gia. Trên mỗi rương đều dán giấy niêm phong đề bốn chữ “Võ An Hầu phủ” rất chói mắt.

Tuy cùng là Hầu phủ nhưng trong kinh thành này, Võ An Hầu phủ như một khối kim bài chói lọi giữa đám Hầu phủ. Ai cũng nói Võ An Hầu thế tử dù muốn cưới công chúa cũng có thể, thế mà sao chàng lại để mắt tới Cố Thanh Trúc chứ?

Nếu lấy Cố Thanh Trúc về làm thiếp thì cũng thôi đi, lại còn phô trương thanh thế đến xin cưới nàng về làm chính thê! Cố Thanh Trúc có tài đức gì mà lại có thể gặp vận may thế này, bảo người ta sao có thể không ghen tị tới đỏ mắt được chứ.

Cố Ngọc Dao bị chọc tức muốn phát điên, nàng ta chỉ tâm tâm niệm niệm muốn Cố Thanh Trúc sống không tốt lành gì, muốn để nàng nếm thử cảm giác bị người ta chà đạp dưới chân. Thế nhưng Cố Ngọc Dao vui vẻ còn chưa được tới hai ngày, giấc mộng đẹp này đã bị người ta đập tan nát.

Kia là Võ An Hầu thế tử đó. Cố Thanh Trúc một bước ngồi lên vị trí thế tử phu nhân. Là Võ An Hầu thế tử phu nhân. Mà nàng ta cùng lắm cũng chỉ là Sùng Kính Hầu phủ Nhị thiếu phu nhân. Thân phận khác biệt một trời một vực. Chỉ trong nháy mắt, Cố Ngọc Dao liền cảm thấy việc mình gả vào Hạ gia cũng chẳng phải chuyện gì tốt.

*****

Cố Thanh Trúc bị Kỳ Huyên kéo vào trong phòng khách, trong khi đó Cố Tri Viễn tiếp đón các vị đồng liêu tới cầu hôn ở một phòng trà, cùng uống trà trò chuyện.

Kỳ Huyên đứng đối diện với Cố Thanh Trúc, vẫn nắm chặt tay nàng. Cố Thanh Trúc vùng ra không được, hai mắt đỏ lên, nhìn thẳng vào mắt chàng, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Kỳ Huyên, ngươi thật khốn nạn!”

Kỳ Huyên hừ lạnh: “Ta chính là tên khốn nạn, nàng đã biết từ lâu rồi mà. Mặc kệ nàng nói gì đi nữa, ngày hôm nay tên khốn nạn là ta đã tới đây, sính lễ đã khiêng vào cửa Cố gia, không cách nào lui trở ra. Từ nay về sau, ngoài ta ra, khắp cả kinh thành này còn ai dám cưới nàng nữa?”

“Ta không cần ai dám cưới ta, ta có thể cả đời không gả chồng, ta có thể tới miếu làm ni cô. Chỉ cần ta không muốn gả, ngươi không thể ép ta.”. harry potter fanfic

Cố Thanh Trúc trước nay không phải loại người mềm yếu, càng không dễ bị Kỳ Huyên dọa sợ. Người khác đều sợ thanh thế của Võ An Hầu phủ, nàng không sợ. Kiếp trước toàn bộ Võ An Hầu phủ đều nằm dưới quyền kiểm soát của nàng, nàng là Võ An Hầu phu nhân đã nhiều năm, có gì phải sợ chứ.

Dù cho Cố Tri Viễn muốn bán nàng đi, để nàng gả cho Kỳ Huyên thì chỉ cần Cố Thanh Trúc không muốn, cùng lắm nàng sẽ dùng phương thức “lưỡng bại câu thương”, cắt tóc vào miếu làm ni cô. Ngay cả vương pháp cũng không thể cản được nàng xuất gia.

Kỳ Huyên dường như đã đoán trước nàng sẽ nói như vậy, chàng khom lưng, thì thầm vào tai nàng:

“Nàng có thể xuất gia làm ni cô, còn đệ đệ nàng thì sao? Còn tổ mẫu nàng thì sao? Nàng bỏ rơi họ sao?” Kỳ Huyên nói rất nhỏ để chỉ có hai người bọn họ nghe thấy, giọng điều bị đè thấp nhưng cũng khó nén sự gian ác: “Học đệ của nàng năm nay mới mười bốn tuổi, học cái tốt hay học cái xấu cũng chỉ cách nhau một ý niệm mà thôi. Ta có thể khiến cho nó xuất sắc ngoài kỳ vọng thì đương nhiên cũng có thể đẩy nó vào ‘hố lửa’ vạn kiếp bất phục, rơi xuống ‘vực thẳm’. Còn tổ mẫu nàng đã lớn tuổi như vậy, nàng nhẫn tâm để bà ấy phải vì nàng mà đau khổ sao? Còn tên Tống Tân Thành kia, là nàng chủ động dây dưa với hắn. Nếu nàng đã không ở bên ta thì nàng đoán xem… ta sẽ làm gì với hắn? Còn có nha hoàn của nàng, Nhân Ân Đường của nàng, hai tên tiểu nhị của Nhân Ân Đường…”

Từng lời Kỳ Huyên nói đánh thẳng vào màng nhĩ cùng trái tim Cố Thanh Trúc. Nàng siết chặt nắm đấm, cả người toát lên sự oán hận:

“Nếu ngươi thực sự dám làm gì họ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi có thể tin tưởng một người nằm chung giường bên gối có thể ra tay giết ngươi bất cứ lúc nào sao?”

Kỳ Huyên cười lạnh: “Chết trên tay nàng, ta cam tâm tình nguyện.”

Thấy Cố Thanh Trúc mím chặt môi, Kỳ Huyên liền đưa tay, dùng ngón tay vuốt ve môi nàng: Chúng ta có thể thử xem. Nếu nàng có thể giết, ta sẽ buông tha cho nàng. Nếu nàng không giết được tà thì hãy ở bên làm thê tử của ta, chúng ta vĩnh viễn không chia lìa. Được không?”

Người Cố Thanh Trúc cứng đờ, cố kìm nén cơn tức giận: “Ngươi đừng cho là ta không dám.”

“Chúng ta thử xem, đánh cược một phen. Nàng dám đánh cược không?”

Sau khi thì thầm những lời này bên tai Cố Thanh Trúc, Kỳ Huyên liền đứng thẳng dậy, buông nàng ra, ánh mắt sáng quắc vẫn nhìn nàng chằm chằm.

Cố Tri Viễn đón tiếp khách khứa ở phòng trà bên cạnh xong liền tiến vào đại sảnh, thấy con gái nhà mình sắc mặt xanh mét, Kỳ thế tử cũng thế, vừa nhìn là biết con gái lại nói điều gì đó làm thế tử không vui. Cố Tri Viễn tươi cười đi tới thay Cố Thanh Trúc chào hỏi:

“Tiểu nữ tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Thế tử đại nhân đại lượng, xin đừng chấp nhặt với nó.”

Kỳ Huyên liếc nhìn Cố Tri Viễn rồi lại quay sang nhìn Cố Thanh Trúc, thuận miệng đáp: “Nói không sai. Là ta chủ động tới cầu hôn, đương nhiên sẽ không so đo với nàng.”

Cố Tri Viễn làm động tác mời Kỳ Huyên ngồi, còn muốn Cố Thanh Trúc rót trà cho Kỳ Huyên. Cố Thanh Trúc không còn kiên nhẫn cùng bọn họ diễn trò, âm thầm ôm cơn giận mặt lạnh rời khỏi phòng khác, để lại Cố Tri Viễn còn đang xấu hổ.

Kỳ Huyên nhìn theo bóng lưng Cố Thanh Trúc rời đi, từ từ nhếch miệng nở nụ cười. Bất kể dùng cách thức gì, chỉ cần có thể giữ nàng ở bên cạnh, dù cho có phải trở thành kẻ khốn nạn, bị căm ghét, bị oán hận, chàng cũng sẽ không từ bỏ.