Đích Thê Tại Thượng

Chương 96: Cha con giằng co trên Càn Nguyên Điện



Editor: Hannah

Ở Võ An Hầu phủ, Kỳ Chính Dương tức giận tới mức đạp đổ giàn hoa trong viện.

“Ngươi nói lại lần nữa, tên nghịch tử kia đã làm gì?”

Người tới bẩm báo sợ hãi lui ra sau một bước, tránh để Hầu gia trút giận lên mình, lặp lại tin tức vừa bẩm báo một lần nữa:

“Thế tử mời Trương đại nhân, Ngô tướng quân, còn có mấy người Điền thế tử tới Trung Bình Bá phủ cầu hôn. Bà mối đã trao đổi thiếp canh, ván đã đóng thuyền, ngay cả sính lễ cũng đã đưa rồi.”

Kỳ Chính Dương cảm thấy máu nóng bốc lên đầu, ông đưa tay đỡ trán rồi hỏi: “Sính lễ đã đưa rồi? Nó chuẩn bị sính lễ từ bao giờ? Sao ta lại không biết?”

“Từ sau khi thế tử trở về từ Tây Vực đã mua mấy căn nhà trong thành, trong số đó có một căn nằm đối diện Trung Bình Bá phủ. Chúng nô tài chỉ nghĩ nơi đó là nhà riêng của thế tử, không ngờ sính lễ vẫn luôn để trong căn nhà đó, hôm nay khiêng thẳng từ bên đó sang Trung Bình Bá phủ, số lượng cũng không hề ít.”

Khi người bẩm báo nhắc tới số lượng sính lễ cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi. Sống cho tới ngày hôm nay, hắn chưa từng thấy sính lễ nào phong phú như vậy. Thế tử lặng lẽ không động tĩnh lại có thể gây ra chuyện lớn như thế này, trong phủ không một ai biết tin.

“Đi, đi gọi hắn về đây cho ta!”

Kỳ Chính Dương tức muốn phát điên rồi. Ông vốn tưởng rằng con trai mình vẫn còn có chừng mực, chàng thân là Võ An Hầu thế tử, hôn nhân đại sự không phải là chuyện của một mình chàng, ít nhất cũng phải vào cung bẩm báo Hoàng thượng và Hoàng hậu. Kỳ Chính Dương đã phái người canh giữ bên ngoài cung, mục đích chính là để chặt đứt suy nghĩ này của con trai. Hai ngày nay ông đã phái người đi tìm Kỳ Huyên nhưng thằng nhãi này cứ như thể đã biến mất trong kinh thành còn ông vẫn luôn “chậm một nước cờ”.

Nếu không phải đây là chuyện hôn nhân đại sự, Kỳ Chính Dương thực sự muốn khen ngợi năng lực của đứa con trai này. Người của Hầu phủ không thể tìm thấy Kỳ Huyên, điều này cho thấy ở trong kinh thành này chàng có mạng lưới riêng. Nếu có thể sử dụng năng lực này để làm việc đứng đắn thì tốt biết bao, thế nhưng chàng lại dùng nó làm “đường ngang lối tắt”, kêu gọi bao nhiêu đại thần trong triều cùng chàng đi cầu hôn. Trong số những vị đại thần đó có những người chứng kiến chàng lớn lên, có những người cùng chàng lớn lên, quan hệ không tệ, vậy nên đâu có ai ngờ chàng lại mưu đồ gian manh đến thế, che mắt người trong nhà tự mình đi cầu hôn.

Giờ thì hay rồi, sính lễ đã đưa, thiếp canh cũng đã trao đổi, đứa con trai này của ông xem ra rất đắc ý, vị trí Võ An Hầu thế tử phu nhân cứ thế bị chàng hai tay dâng lên cho người ta. Bây giờ đừng nói người trong phủ không biết xử lý thế nào, dù cho là người trong cung cũng không có cách nào giải quyết.

Kỳ Chính Dương chỉ hận mình không phát hiện ra mưu đồ của con trai sớm hơn một chút, bóp chết ý tưởng này từ trong trứng nước, như vậy cũng không đến nông nỗi này, hoàn toàn bị động bị con trai dắt mũi.

Kỳ Chính Dương dạo bước trong sân, người đã phái đi, chỉ chờ họ tới bắt giải tên nghịch tử kia trở về.

Nhưng thời gian trôi qua không quá một nén nhang, người được phái đi đã quay trở lại, tên nghịch tử kia thế mà cũng không theo bọn họ quay về. Kỳ Chính Dương tức giận nói: “Sao rồi, nó còn dám không quay về?”

“Không phải, Hầu gia, thế tử sau khi từ Trung Bình Bá phủ trở ra đã đi thẳng tới cửa cung, giờ hẳn là đã tiến cung rồi.”

Kỳ Chính Dương liền đập gãy cái bàn: “Người của chúng ta canh giữ ngoài cửa cung đâu rồi?”

“… Lúc trước Hầu gia ra lệnh truy bắt thế tử nên họ đều đã rút về rồi ạ.”

Kỳ Chính Dương nhắm mắt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, hít sâu vài hơi mới nén được dòng máu như sắp trào ra khỏi miệng. Ông nghiến răng nghiến lợi ra lệnh:

“Chuẩn bị ngựa, vào cung.”

*****

Kỳ Huyên sau khi rời Cố gia liền ngựa không dừng vó đi thẳng vào cung. Hoàng thượng đang họp với quan viên trong nội điện, chàng liền thẳng lưng quỳ gối ngay ngoài điện Càn Nguyên, ánh nắng chói chang lúc giữa trưa cũng không khiến chàng nề hà. Tổng quản đại nội khuyên can vài lần cũng không có tác dụng, không thể khiến Kỳ Huyên đổi ý vào phòng chờ uống trà, giờ ông ta cũng luống cuống muốn khóc.

“Ai da, thế tử của ta, tiểu tổ tông của ta, Hoàng thượng đang cùng các lão thần nghị sự ở nội điện, không biết khi nào mới đi ra, không có lý gì người lại cứ quỳ ở đây được! Người mau đứng lên đi, đừng để mình bị thương, nếu không nô tài cũng không biết ăn nói làm sao nữa.”

Kỳ Huyên vẫn không nhúc nhích, mặc cho ông ta nói thế nào chàng cũng vẫn thờ ơ, cứ như thể đầu gối đã cắm rễ dưới đất.

Tổng quản đại nội Lưu Thuận không có cách nào, đành phái người đi báo cho Hoàng hậu nương nương chuyện này.

May là Hoàng hậu nương nương sau khi biết tin liền vội vã chạy tới, thấy Kỳ Huyên quỳ như vậy liền nhíu mày hỏi:

“Sao lại thế này? Hoàng thượng chẳng phải đang nghị sự sao?”

Kỳ Hoàng hậu lo lắng em trai mình chọc giận Thánh giá, thế nên đầu tiên vẫn phải hỏi rõ tình hình.

Thế nhưng Tổng quản đại nội Lưu Thuận cũng không nói rõ được vị thế tử gia này vì sao lại quỳ gối bên ngoài Càn Nguyên điện: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đúng là đang nghị sự còn chưa ra ngoài. Thế tử gia vừa vào cung đã đi tới bên ngoài Càn Nguyên điện quỳ xuống, ai khuyên cũng không chịu đứng dậy, nô tài đã nói đến miệng cứng lưỡi khô rồi, thế tử cũng không nghe nửa lời. Nô tài không còn cách nào mới cả gan mời nương nương qua đây.”

Kỳ Hoàng hậu nghe Lưu Thuận nói xong, trong lòng cũng bình tĩnh hơn. Không phải do Hoàng thượng phạt quỳ là tốt rồi.

Nàng đi tới bên cạnh Kỳ Huyên, không đành lòng thở dài:

“Ngươi sao lại thế này? Muốn quỳ làm gì? Ngươi có thể trưởng thành chút được không, đây là chỗ nào chứ? Là hậu viện nhà ngươi sao? Mau đứng lên cho ta, có việc gì qua chỗ ta rồi nói.”

Kỳ Huyên vẫn không nhúc nhích, Kỳ Hoàng hậu liền sốt ruột, muốn đi tới kéo chàng lên nhưng lại bị Kỳ Huyên né tránh, gạt tay Kỳ Hoàng hậu ra. Chàng chỉ nói khẽ một câu: “Thần có chuyện cần bẩm tấu với Hoàng thượng, không thể nói với nương nương. Nương nương đừng lo cho thần, thần quỳ được.”

Giọng điệu này hoàn toàn vẫn là đứa trẻ con không hiểu chuyện. Kỳ Hoàng hậu cũng tức giận.

“Ta nói ngươi không nghe phải không? Có tin ta sẽ sai người giải ngươi đi không? Ngươi ở trong phủ làm ầm ĩ thế nào ta cũng mặc kệ, nhưng ngươi phải biết thân biết phận, nơi này là chỗ nào? Là chỗ để ngươi giương oai sao?”

Kỳ Huyên liếc nhìn về phía Kỳ Hoàng hậu, đáp:

“Thần không giương oai. Hôm nay thần đã gây ra chuyện lớn, ngoài trừ Hoàng thượng, không ai có thể cứu được thần.”

Kỳ Hoàng hậu nhíu mày khó hiểu, đang định hỏi chàng đã gây ra chuyện gì thì từ bên trên hành lang Càn Nguyên điện đã vang lên giọng nói của Nguyên Đức Đế:

“Võ An Hầu thế tử trước giờ không sợ trời không sợ đất mà cũng có lúc túng quẫn thế này sao? Lại có việc gì mà cần trẫm tới cứu ngươi?”

Kỳ Hoàng hậu giật mình, thấy Kỳ Huyên đã quỳ dập đầu xuống đất, nàng liền hiểu ra tên nhãi ranh này cố ý nói như vậy.

Kỳ Huyên ngẩng đầu, thấy Nguyên Đức Đến đứng đó cười tủm tỉm, chàng còn chưa kịp mở miệng, tiếng hô báo của thái giám đã vang lên: “Võ An Hầu đến.”

Nguyên Đức Đến nhìn về phía Kỳ Hoàng hậu, hai tay khoanh lại sau lưng: “A, hôm nay người Kỳ gia các ngươi hẹn nhau cùng vào cung sao?”

Kỳ Hoàng hậu cười dịu dàng: “Thần thiếp cũng không biết trước. Chắc chắn là do Kỳ Huyên bướng bỉnh, gây ra chuyện gì làm phụ thân không vui.”

Nguyên Đức Đế cũng nghĩ như vậy. Có thể khiến cho “con chim ưng” Kỳ Huyên kiêu ngạo ngông cuồng này phải vào cung cầu cứu, trừ việc chàng đã chọc phải một người mà tự chàng không xử lý được ra, Nguyên Đức Đế không nghĩ ra nguyên do nào khác. Mà hiện giờ ở kinh thành này Kỳ gia như mặt trời giữa ban trưa, ai dám chọc vào Võ An Hầu thế tử cơ chứ? Ngoài trừ Võ An Hầu cũng không còn ai khác.

Nguyên Đức Đế nhìn thấy chuyện này, liền lệnh cho cha con bọn họ, bao gồm cả Hoàng hậu vào trong điện Càn Nguyên nói chuyện.

Vào trong điện, Kỳ Huyên liền chọn vị trí gần Nguyên Đức Đế nhất rồi quỳ xuống, tư thế nghiêm chỉnh, không hề ẩu tả. Kỳ Chính Dương hai mắt như muốn rực lửa, nhìn chằm chằm con trai mình, cứ như thể chỉ cần chàng tới gần ông một bước thôi, ông sẽ ngay lập tức biểu diễn màn “vì đại nghĩa diệt thân”.

Nguyên Đức Đế tựa vào long ỷ, đùa nghịch với chiếc nhẫn trong tay, dường như rất có hứng thú với câu chuyện của hai cha con ở bên dưới. Ngài hất hàm ra lệnh cho Kỳ Huyên:

“Nói xem, ngươi đã gây ra chuyện gì chọc cho Võ An Hầu tức giận như vậy?”

Kỳ Chính Dương định cướp lời nhưng lại không nhanh bằng Kỳ Huyên. Kỳ Huyên đường hoàng đĩnh đạc, quỳ gối trong đại điện, thẳng thắn bẩm tấu:

“Bẩm Hoàng thượng, bẩm Hoàng hậu, thần muốn thành thân. Hôm nay thần đã tự mình đưa sính lễ, mời bà mối xuất hiện giúp thần trao đổi thiếp canh. Hôn kỳ đã định vào hai tháng sau, sau khi thần thành thân nhất định sẽ có thêm động lực phấn đấu, giúp Hoàng thượng gánh vác nỗi lo.”

Bầu không khí trong đại điện đột nhiên đông cứng lại, ngay cả Nguyên Đức Đế cũng không ngờ được đáp án lại là như thế này.

Ngài nheo mắt, cảm thấy không chắc chắn: “Ngươi… lặp lại lần nữa? Hôm nay ngươi đã tự mình làm gì cơ?”

Kỳ Huyên đáp đầy tự hào: “Bẩm Hoàng thượng, thần đã tự mình đi cầu hôn. Thần muốn thành thân.”

Nguyên Đức Đế sững người trong chốc lát rồi mới lấy lại tinh thần: “A, cầu hôn… Ngươi tự mình đi? Cha mẹ ngươi… không biết? Hoàng hậu… có biết không?”

Sắc mặt Kỳ Hoàng hậu lúc này cũng không khác lắm so với Võ An Hầu, nhìn chung là xanh mét. Khó trách ngay cả phụ thân nàng trước giờ vẫn luôn vững vàng như núi đến hôm nay cũng không nhịn được. Tên nhãi ranh này hoặc là không gây chuyện, một khi đã gây chuyện liền làm ra chuyện kinh thiên động địa này.

Sau khi đặt ra vài câu hỏi liên tiếp, Nguyên Đức Đế chỉ cần nhìn nét mặt của Kỳ Hoàng hậu liền biết được đáp án. Ngài quay sang nhìn Kỳ Chính Dương:

“Hầu gia… cũng không biết?”

Kỳ Chính Dương chắp tay hồi bẩm: “Bẩm Hoàng thượng, nếu thần biết, tuyệt sẽ không để yên cho chuyện này xảy ra.”

Nói đến đây, Nguyên Đức Đế cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Kỳ Huyên trước giờ luôn không sợ trời không sợ đất hôm nay lại chạy vào cung cầu cứu. Chàng đúng là đã gây ra một chuyện mà ngoại trừ Hoàng đế, ai cũng không cứu được.

Nguyên Đức Đế đảo mắt nhìn Kỳ Chính Dương cùng Kỳ Huyên. Võ An Hầu xưa nay là người đoan chính, làm việc cực kỳ quy củ, hành xử cũng thận trọng. Võ An Hầu thế tử Kỳ Huyên là một tướng tài hiếm có, tuy tuổi còn nhỏ nhưng biểu hiện của chàng trên chiến trường Tây Vực lần này Nguyên Đức Đế đã nghe những vị tướng quân khác thuật lại, họ đều khen ngợi chàng không ngớt lời.

Trên dưới Kỳ gia đều là những nhân vật xuất sắc như vậy đối với dân với nước cũng xem như chuyện tốt. Thế nhưng trong lòng Nguyên Đức Đế không khỏi nghĩ thầm, không lẽ Kỳ gia thực sự không có bất cứ sai lầm nào? Nếu thần tử vẫn luôn không có sai lầm thì trong mắt quân vương mà nói, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Thật không ngờ đột nhiên lại xảy đến câu chuyện “máu chó” này đây.

“Chuyện này thế tử làm vậy đúng là không hợp lẽ thường. Hôn nhân đại sự phải theo lệnh của cha mẹ cùng lời của người mai mối. Ngươi lại tự mình tới nhà người ta, không mai mối sẽ bị coi là tằng tịu, sao có thể làm như vậy?”

Nguyên Đức Đế nhoẻn miệng cười, nói với Kỳ Huyên.

Kỳ Huyên nghe xong liền thanh minh: “Hoàng thượng, thần không phải tự mình tới nhà người ta. Thần có dẫn theo mấy bà mối cùng tới, rất đúng quy củ, hoàn toàn tuân thủ tập tục cưới hỏi của Đại tiêu, không có chút nào không hợp lẽ thường. Còn về lệnh của cha mẹ, cha mẹ từ lâu đã giục thần cưới vợ sinh con, giờ thần đi cầu hôn chính là nghe theo lệnh của họ. Có lệnh của cha mẹ, có bà mối dẫn dắt, thiếp canh sính lễ đều có, thần không cảm thấy mình có làm gì sai.”

Kỳ Chính Dương nghe xong những lời “đổi trắng thay đen” này của Kỳ Huyên thì sao còn có thể giữ phong độ. Ông chỉ vào mặt Kỳ Huyên, tức giận nói: “Ngươi đúng là ‘đổi trắng thay đen’. Không nói những chuyện khác, mối hôn sự này dù thế nào ta cũng không công nhận.”

“Phụ thân công nhận cũng được, không công nhận cũng được, tóm lại con chắc chắn sẽ cưới nàng ấy. Tất cả những gì con có đều dành hết cho nàng, đời này chỉ cần một mình nàng, không phải nàng không cưới.” Kỳ Huyên nghiêm túc thốt lời thề.