Điếm Tiểu Nhị

Chương 11



Ta chớp ánh mắt có chút đau, vòng tay qua, sau lưng vụng trộm chà xát mồ hôi trong lòng bàn tay, cũng không biết là vì khẩn trương hay là vì cái gì, chân đứng có hơi mệt. Làm xong một loạt động tác, ta vụng trộm nhìn lão bản tương lai không biết khi nào thì ngồi bên cạnh uống trà, muốn phát tín hiệu cầu cứu, lại phát hiện đối phương đang cúi đầu phẩm trà. [*phẩm: thưởng thức, đánh giá]

"Hắc hắc" Ta ngây ngô cười hai tiếng, tránh đi ánh mắt đại lão bản trước mặt, ánh mắt ta thật sự đã quá mệt mỏi. Từ khi vừa rồi tiến vào cửa thư phòng tới giờ ta vẫn cùng phụ thân của lão bản tương lai trước mặt mắt đối mắt, nhìn lâu như vậy hắn như thế nào lại không mỏi chứ, ánh mắt ta đều mỏi đến đau, trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, rõ ràng hiện tại là mùa xuân, thời tiết không phải thật nóng mới đúng.

"Ngươi chính là Bạch Liêm?" Đại lão bản rốt cục mở miệng nói chuyện, nhưng là tầm mắt vẫn không dời, ánh mắt cũng không chớp.

"Ân" Ta gật gật đầu, nếu nơi này không có người cũng tên này, hẳn hắn gọi chính là ta, không biết đại lão bản cũng có bệnh mau quên, nữ nhi hắn vừa mới giới thiệu đây. Bất quá ta không dám nói cái gì, lại càng không dám cùng đại lão bản đối mặt, thương nhân đều là ăn tươi nuốt sống, nhìn nữa không chừng có khả năng bị ăn cũng không biết.

Ta nghĩ ánh mắt theo bản năng nhìn người bên cạnh một cái, đầu lại bắt đầu theo quán tính suy nghĩ hồi tưởng trở lại một giờ trước, bị tiểu nha hoàn kêu Mộc Vân Trúc một câu "Theo tiểu thư hồi phủ gặp lão gia phu nhân" làm cho choáng váng. Nhớ rõ lúc ấy hình như là:

"Gặp lão gia phu nhân? Lão gia phu nhân nào?" Ta có chút ngây ngốc hỏi tiểu nha hoàn trước mắt.

Ta mới nói xong, Mộc Vân Trúc ở phía trước quay đầu lại phóng ánh mắt đầy đao lại đây.

Người đã sắp đến cửa, xoay người mỉm cười, môi đỏ mọng khẽ động nói:"Ngươi có rất nhiều lão gia phu nhân cần gặp?"

"Không có, hắc hắc" Đồng dạng là cười, sao lại có chút lạnh cả người.

Tiểu nha hoàn có vẻ hiền lành một chút phía trước che miệng cười khẽ nói:"Cô gia, chuẩn bị một chút, đợi lát nữa muốn gặp lão gia phu nhân!", còn đặc biệt nhấn mạnh bốn từ cuối, nói xong xoay người theo ra ngoài.

"Hắc hắc" Ngày hôm qua hình như thật sự đáp ứng đi gặp ai, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình nghĩ rằng, nếu đi "phỏng vấn" cần chú ý ăn mặc đi, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, có thể quyết định cuộc sống sung sướng trong tương lai. Ta nhanh chóng chạy về phòng, thay bộ quần áo trắng duy nhất trong cuộc sống ở cổ đại mà ngày đó đưa Nhất Nguyệt đến trường đã mặc, sau đó trước sự khinh bỉ của Mộc Vân Trúc một đường đi vào nơi này tiến hành "phỏng vấn", trên đường nghe Cầm Thư giảng giải, đối với Tiêu phủ có hiểu biết một chút.

"Thi thư* như thế nào?" Tiêu lão gia một câu hỏi kéo ta từ hồi tưởng về thực tại. [*thi thư ý hỏi có biết đọc sách làm thơ gì không:v]

"Thi thư sao?" Ta nhìn về phía lão bản tương lai hỏi ý kiến, bất quá nàng vẫn im lặng, đành phải kiên trì trả lời:"Da lông*" Hẳn là xem như có biết chút ít da lông, chỉ có làm thơ thì sẽ không, lấy bản thơ Đường ra đọc thì có thể, còn "thư", sách tranh châm biếm nhìn không ít, cũng xem qua một ít tiểu thuyết.

"Thư?" Ánh mắt hắn như đánh giá món hàng nhìn qua.

"Thư?" Là nói chữ viết hay là cái gì, nếu là nói chữ viết bằng bút lông, nhìn người uống trà bên cạnh một cái, ngây ngô cười một tiếng:"Sẽ không!"

"Ngươi có gì ưu điểm?" Ánh mắt Tiêu lão gia biểu đạt ý tứ chính là "Bình thường như vậy tại sao lại có thể được nữ nhi vĩ đại của hắn xem trọng."

"......" Ưu điểm sao, nghĩ không ra, có thể hỏi hắn cái này sao?

"Ngươi có thể làm được chuyện gì?"

"......" Ta lại lắc đầu, ngược lại nếu ngươi hỏi ta không thể làm được cái gì, ta có thể nói mấy giờ liền.

Tiêu lão gia không dấu vết liếc nhìn nữ nhi một cái, trong phòng nhất thời lâm vào trạng thái trầm mặc.

Hồi lâu, thời điểm quần áo sau lưng ta cũng bị mồ hôi thấm ướt, lão bản tương lai tiêu tiểu thư mở miệng đánh vỡ trầm mặc:"Cha! Mẫu thân các nàng còn ở trong viện chờ, nữ nhi cáo lui trước!"

Ta thực tự giác xoay người, chuẩn bị đi ra theo.

"Nguyệt Nhi, ngươi hãy đi trước đến chỗ nương ngươi, cha còn có việc cùng con rể tương lai trao đổi." Tiêu lão gia thực hợp thời ngăn ta lại.

"Nữ nhi trước cáo lui!" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong, đứng lên ống tay áo cũng không phất một cái ra ngoài một mình bỏ ta ở lại.

Cửa phòng mở ra rồi lại đóng lại.

"Bạch công tử" Tiêu lão gia mở miệng trước, ngữ khí so với ban đầu như hình tốt hơn nhiều, nhưng là khí thế vẫn rất mạnh mẽ như cũ.

"Ha ha, tiêu lão gia kêu vãn bối Tiểu Bạch hoặc là Bạch Liêm được rồi." Bị kêu Bạch công tử thực không được tự nhiên, hơn nữa ta thật sự cũng không phải là công tử gì.

"Hôm nay ngươi tới, hẳn là biết vì chuyện gì, ta mặc dù không phản đối hôn sự của ngươi cùng Nguyệt Nhi, nhưng là nếu muốn lấy nữ nhi của Tiêu Thành ta cũng không phải dễ như vậy."

"Ân, vãn bối hiểu được" Ở ngoài mặt ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng ta muốn nói là, ta cũng không muốn lấy nữ nhi của ngươi, ta đây là vì phần công việc bất đắc dĩ, cũng không phải thực sự lấy nàng, đơn giản hay không đơn giản giống như cũng không ảnh hưởng đến ta lắm.

"Ở rể Tiêu gia, sửa họ 'Tiêu' cũng không có ý kiến gì?"

"Ân!" Dù sao chỉ là một danh hiệu, sau ba năm có thể sửa lại, buồn bực duy nhất là trong ba năm phải chịu xưng hô tiểu bạch kiểm "Tiêu Bạch Liêm" này.

Tiêu lão gia ánh mắt rõ ràng rất hoài nghi.

"Ha ha, vãn bối trong nhà còn có một cái đệ đệ" Ta cũng biết ngươi hoài nghi cái gì, nơi này bất hiếu có ba tội lớn, tư tưởng nối dõi tông đường gì đó giống như không liên quan ta.

"Ân" Tiêu lão gia liếc mắt một cái tiếp tục nói:"Sau khi kết hôn, Nguyệt nhi quản lý sự vụ và sinh ý Tiêu gia, ngươi có dị nghị gì không?"

"A ~ Ảnh Nguyệt là nữ tữ tài hoa, nàng không chê vãn bối vô năng, đã là phúc đức đời trước vãn bối tu luyện được, vãn bối mong muốn còn không được sao lại có gì dị nghị." Mặt ta hơi hơi nóng lên, thổi da trâu* thật không tốt. [* ý nói thổi phồng sự thật, nịnh hót]

Tiêu lão gia nghe xong trầm mặc không lên tiếng, không biết suy nghĩ cái gì, lúc ta đang lén nhìn lòng bàn tay mới mở miệng nói:"Nương của Nguyệt nhi ở phía sau viện hẳn là chờ sốt ruột." Nói xong không chờ ta phản ứng liền đi ra ngoài.

Ta có chút không đoán được ý nghĩ của hắn, yên lặng đi theo sau lưng Tiêu lão gia ra ngoài, cũng không biết tiểu Nhị Nguyệt bị hai nha hoàn Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đưa đi đâu.

Vừa đi vừa ngẩn người, đi một hồi lâu vào một cái sân, không hổ danh là phủ đệ thủ phủ.

Mới đi vào, gia đinh và nha hoàn hầu hạ canh giữ cửa đều cung kính ân cần chào hỏi Tiêu lão gia:"Lão gia!"

"Tiêu Toàn, các phu nhân đang ở bên trong sao?" Thanh âm Tiêu lão gia giống như thay đổi, không có uy nghiêm như vừa rồi.

"Dạ, lão gia, phu nhân cùng tiểu thư đều chờ ở bên trong." Người được gọi là Tiêu Toàn có vẻ trên dưới 50 tuổi gật đầu, nói xong còn cười hòa ái với ta.

Ta tươi cười sáng lạn đáp lại.

"Ân!" Tiêu lão gia gật đầu, nói xong quay đầu nhìn ta một chút mới đi đến phòng khách.

Nghe được tiếng cười vui vẻ bên trong, ta hít sâu một chút, không để ý tiếng cười khẽ bên cạnh, đi theo Tiêu lão gia vào, chuẩn bị một vòng "phỏng vấn" mới.

Phòng khách nguyên bản náo nhiệt nhất thời an tĩnh lại, qua một hồi lâu, vài mỹ phụ trung niên mới mở miệng hô với Tiêu lão gia đứng phía trước:"Lão gia, ngài khả rốt cục đến đây."

"Lão gia, mau để cho đoàn người chúng ta nhìn hôn phu tương lai của Nguyệt nhi một cái." Trong đó một mỹ phụ trung niên thoạt nhìn rất yêu diễm chào đón, thanh âm nũng nịu mị hoặc nói với Tiêu lão gia.

Tiêu lão gia không có để ý bao nhiêu gật đầu một cái, bước đến tiền phương ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh một mỹ phụ quần áo màu nhạt. Nàng ngồi cạnh lão bản tương lai, tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu lúc này đang ngồi trong lòng nàng.

Ta trên mặt lộ ra tươi cười, nhìn đánh giá bề ngoài hai người một cái, người sáng suốt đều có thể nhìn ra vị mỹ phụ này hẳn là chính là chủ mẫu của Tiêu phủ, Tiêu phu nhân, cũng chính là mẫu thân của Tiêu đại tiểu thư. Bên cạnh còn có hai phụ nữ trung niên đang ngồi, nghĩ cũng biết là thiếp thất của Tiêu lão gia.

Tiêu lão gia ngồi xuống, ánh mắt người có mặt trong phòng khách đều tập hợp lên người ta, trong lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi, ta vừa định đưa ra sau lưng lau tay, tiểu Nhị Nguyệt thanh âm đáng yêu liền truyền tới:"Ca ca" Nói xong nhảy từ trong lòng Tiêu đại tiểu thư xuống, giương hai tay chạy tới.

Xoay người đón được, ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt đã chạy tới một phen, đùa giỡn xoa bóp cái mũi nhỏ của nàng nói:"Tiểu Nhị Nguyệt, có ngoan ngoãn hay không?"

"Ha ha" Tiểu Nhị Nguyệt ha ha cười.

"Tiểu Nhị Nguyệt có nhớ ca ca hay không, ca ca thì lại rất nhớ tiểu Nhị Nguyệt của chúng ta" Nhịn không được há miệng cắn một ngụm trên mặt tiểu Nhị Nguyệt.

"Khanh khách" Tiểu Nhị Nguyệt sợ ngứa trốn tránh.

"Khụ khụ"

"Khụ khụ"

Hướng nơi phát ra âm thanh kì quái nhìn lại, vẻ mặt Tiêu lão gia kì quái nhìn ta, tay nắm thành quyền đặt ở bên miệng ho khan, ta lấy lại tinh thần, nhìn thấy trong mắt mọi người ở đây đều mang chút cảm xúc gì đó, trên mặt tươi cười liền ngưng lại, xấu hổ sững sờ tại chỗ. Lúc vụng trộm đánh giá lão bản tương lai, phát hiện trong mắt nàng có cái gì đó chợt lóe rồi biến mất, trên mặt vẫn như cũ nhìn không ra cảm xúc gì. Tiêu phu nhân ngồi bên cạnh nàng trên mặt lại lộ ra một nụ cười tươi không thể che giấu.

Vì những ngày hạnh phúc về sau, ta kiên trì, thận trọng chỉnh biểu tình trên mặt, thuận tiện giơ khóe miệng lên một chút, bảo trì tươi cười sáng lạn nhất, buông tiểu Nhị Nguyệt trong lòng, nắm nàng tiến lên chào hỏi:"Vãn bối gặp qua* Tiêu phu nhân, vừa rồi vãn bối thất lễ, hy vọng bá mẫu cùng các vị phu nhân thứ lỗi!" Vốn muốn nói nói bá mẫu nhĩ hảo**, giống như không thích hợp lắm.

[* chào hỏi mà để chào hỏi thì không hay nên giữ nguyên "gặp qua" luôn]

[** nhĩ hảo: xin chào, ngươi tốt (hỏi thăm)]

"Hảo hảo, không cần đa lễ, vậy ngươi chính là Bạch Liêm đi!" Tiêu phu nhân bộ dáng mẹ vợ tiêu chuẩn, ánh mắt qua lại trên người ta đánh giá.

"Bá mẫu gọi ta tiểu Bạch là được rồi." Nói xong cười ngây ngô một cái, mẫu thân hòa ái dễ gần như thế, tại sao nữ nhi lại không được di truyền chút gì đây.

"Tỷ tỷ, vị hôn phu tương lai của Nguyệt nhi nhà chúng ta không tệ lắm." Một vị mỹ phụ bên cạnh nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt cười.

"Cũng đúng, vừa rồi tỷ tỷ không phải đoán rằng, người có thể dạy tiểu Nhị Nguyệt vừa ngoan ngoãn lễ phép vừa đáng yêu như vậy, nhân phẩm tất nhiên cũng không tệ." Một mỹ phụ khác cũng cười mở miệng.

"Tiểu Bạch, không cần đứng, mau tới đây ngồi xuống." Tiêu phu nhân trong lời nói không che giấu được vui vẻ.

"Ha ha, cám ơn bá mẫu!" Ta trên mặt có chút nóng, nắm tiểu Nhị Nguyệt đi đến một bên ngồi xuống.

"Ha ha, như thế nào còn kêu bá mẫu đây, đều nhanh thành hôn, lẽ ra nên theo Nguyệt nhi kêu tỷ tỷ của chúng ta một tiếng 'mẫu thân' mới đúng." Vị phu nhân yêu diễm nói xong cười duyên đối với Tiêu phu nhân bên kia, hỏi ý kiến mọi người:"Tỷ tỷ, ngươi nói có phải hay không, tỷ tỷ cũng nên sửa miệng gọi một tiếng "Liêm nhi". Nói xong che miệng cười, tươi cười nhìn không ra thật giả.

Hai vị phu nhân vừa rồi nói chuyện cũng gật đầu phụ họa, Tiêu phu nhân cũng mỉm cười, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"......" Độ nóng trên mặt có xu hướng tăng cao, ta ngây ngô cười một chút, nhịn không được xem xét sắc mặt lão bản tương lai một chút, muốn nhìn một chút xem có chỉ thị gì hay không, chỉ nhìn thấy sắc mặt đối phương có chút đỏ ửng, nhưng mà nhìn không ra biểu tình gì, cũng không biết màu đỏ kia có phải do ta hoa mắt hay là nàng cũng xấu hổ giống ta.

"Ây vợ chồng son còn thẹn thùng, Nguyệt nhi nhà ta đều đỏ mặt đây." Di nương yêu diễm tiếp tục nói.

Những người khác che miệng cười khẽ.

Tiêu phu nhân nói với Tiêu lão gia:"Lão gia, ta nghĩ chúng ta mau chóng chọn ngày tốt làm hôn sự cho Nguyệt nhi cùng Liêm nhi."

"Ân. Phu nhân nói đúng." Tiêu lão gia khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn ta vẫn có chút lãnh đạm, chính là thanh âm lại thay đổi thành một dạng ta chưa từng nghe thấy, nghe giống như thật vui vẻ, bộ dáng ôn hòa.

"......" Hiện tại cái tình trạng gì đây? Ta có chút mê mang nhìn các nàng, hiện tại không phải thời gian phỏng vấn xét duyệt sao, sao lại đột nhiên thảo luận đến vấn đề này rồi?!!

"Ta đã sai người đi chọn một cái ngày lành, cũng chính là đầu tháng 5." Tiêu lão gia sờ sờ râu dưới cằm.

"Đầu tháng 5." Tiêu phu nhân nghĩ một chút "Đến đầu tháng 5 có chuẩn bị kịp không, có phải hơi vội vàng không?"

"......" Ta ngây người, chính là, sao lại nhanh đến như vậy, khoảng cách từ đây đến đầu tháng 5 chỉ có không đến nửa tháng.

"Phu nhân không cần lo lắng, việc này, ta sẽ bảo Tiêu Toàn xử lí tốt." Tiêu lão gia rất nắm chắc.

"Nhưng mà, lão gia, thư mời còn chưa......" Tiêu phu nhân lo lắng hỏi.

"Việc này đơn giản, Bạch Liêm là ở rể Tiêu phủ ta, sính lễ có thể miễn, về phần thư mời, hôm nay liền chuẩn bị." Tiêu lão gia nói xong đối với bên ngoài hô:"Tiêu Toàn"

"Lão gia!" Đại thúc quản gia dẫn đường vừa rồi xuất hiện ngay lập tức, đồng thời trên tay còn cầm một cái khay, trên khay có một cái xấp giấy đỏ cùng sách.

"......" Ta giương miệng giật mình nhìn Tiêu lão gia, hiệu suất làm việc của các ngươi cũng quá nhanh đi, làm việc hữu hiệu là tốt, nhưng đối với đương sự là ta, ta cũng không thể phát biểu một chút ý kiến nào sao?

_______Hết chương 11_______