Điếm Tiểu Nhị

Chương 12



"Cầm lau tay đi!" Tiêu tiểu thư ngồi một bên đột nhiên đưa qua một cái khăn tay màu trắng.

"Nga, cám ơn!" Tuy rằng không hiểu tại sao nàng lại biết trên tay ta không ngừng đổ mồ hôi, ta vẫn thành thật dùng trên chiếc khăn trắng nhỏ bé của nàng lau khô mồ hôi trong lòng bàn tay. Lau xong cười xin lỗi với nàng:"Ta sẽ giặt sạch trả lại cho ngươi sau."

Không tiếp tục nói nữa, ta chỉ là tiếp tục lẳng lặng ngồi, chờ đại thúc quản gia chuẩn bị mọi thứ cho tốt.

Ta lại tiếp tục vụng trộm lau mồ hôi trong lòng bàn tay, không biết vì cái gì hôm nay tay đổ mồ hôi không ngừng. Trước kia thời điểm khẩn trương đổ mồ hôi cũng chưa từng nhiều bằng hôm nay. Cũng không hiểu được tại sao 'phỏng vấn xét duyệt' ngày hôm nay trực tiếp biến thành viết thiệp mời hôn lễ, lại là hình thức hai người ngồi đối diện cùng nhau làm, đánh vỡ một chút hiểu biết về nghi thức hôn lễ ở thế giới này của ta.

Đợi cho đến khi quản gia chuẩn bị cho tốt hết thảy, lại nói với ta:"Cô gia, mời ngài lại bên này."

Ta khờ ngốc đứng lên đi qua, trên bàn bày sẵn giấy viết, người ở đây đều nhìn ta, hơi mê mang nhìn quản gia, không biết hắn muốn ta lại đây làm cái gì.

"Cô gia, đây là thiệp mời, muốn đích thân ngươi viết." Quản gia hòa ái cười.

Những người khác cũng là mỉm cười như vậy nhìn ta, thân thể ta cứng ngắc ngồi trên ghế, tay hơi run run cầm bút lông, chấm chấm mực, thẳng lưng, cứng ngắc hạ bút viết một chữ. Ta phát hiện không khí xung quanh ta có chút kì quái, vụng trộm ngẩng đầu nhìn người ở đây, không ít người lộ ra biểu tình kinh ngạc trên mặt, ta cúi đầu nhìn chữ trên giấy trắng một cái, so với nòng nọc tốt hơn một chút, mặt lại bắt đầu nóng lên. Ta có điểm xấu hổ lén nhìn Tiêu đại tiểu thư cách đó không xa, xem biểu tình cũng không có gì biến hóa, hít sâu một chút, buông bút lông, quay đầu nói với quản gia vẫn mỉm cười như cũ:"Đại thúc, có thể tìm giúp ta một cây bút có cán bút cũng bằng cái này, một đầu bút nhỏ nhọn hơn một chút không?"

[đại loại là BL muốn cái bút mà đầu bút nhỏ như bút máy ở thời hiện đại ấy, còn bút lông ở cổ đại hơi khó dùng, viết không quen rất xấu]

"Cô gia chờ chút!" Quản gia hơi hơi kinh ngạc nhưng không nói cái gì, rất nhanh liền đi ra ngoài.

"Cô gia, ngươi muốn là loại này sao?" Không lâu quản gia trở về cầm theo cây bút đã được xử lí trở về.

"Ân, cảm ơn, chính là cái này." Kết quả ta chấm 'bút' trong tay quản gia dính mực, chui đầu vào thiệp hồng viết thư mời, cho đến khi viết một câu cuối cùng "Thiên xứng lương duyên, trăm năm hảo hợp" mới buông nhánh cây trên tay, kiểm tra một chút khi không có viết chữ giản thể nào mới đứng lên giao cho quản gia đại thúc:"Đại thúc, viết xong!"

Bất quá không hiểu sao người trong phòng đều nhìn ta bằng ánh mắt kì quái, thử sờ trên mặt xem có dính vật gì hay không, thẳng đến khi quản gia tiếp nhận kiểm tra một chút xong đứa thẳng đến Tiêu đại tiểu thư bên kia ta mới phản ứng lại, những người này hẳn là bị phương thức viết chữ của ta dọa rồi.

"Ây, tỷ tỷ, chú rể mới của chúng ta thật không sai, viết chữ liền nhau như vậy" Yêu diễm tiểu thiếp che miệng cười khẽ.

"Ha ha, ngũ phu nhân quá khen, tiểu Bạch gia cảnh bần hàn, không có tiền mua nổi bút mực" Ta cười gượng một tiếng, không biết viết bút lông thì có gì dọa người chứ, có bản lĩnh ngươi dùng bút máy đến viết thử xem!

"Tiểu thư!" Quản gia đại thúc đem thiệp mời đỏ tươi ta vừa viết giao cho lão bản tương lai.

"Ân" Lão bản tương lai tiếp nhận, cúi đầu nhìn một chút, buông xuống, thân thủ cầm bút viết lên ở thiệp hồng.

Đối phương viết xong lại đem thiệp hồng đưa cho quản gia đại thúc, quản gia đại thúc cầm đưa cho ta. Ta thấy đối phương ra hiệu mới ngây ngốc tiếp nhận, cúi đầu vừa thấy, trên thiếp hồng sau mấy chữ ta vừa viết có thêm 4 chữ xinh đẹp hữu lực "Cẩn tuân lời vàng ngọc"

Thiệp hồng này thế nào lại làm ta cảm thấy kì lạ đây, trong lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi không ngừng, lại còn thêm cảm giác đem chính mình bán rẻ, nhịn không được lén liếc nhìn đương sự còn lại, tầm mắt ở trong không gian giao nhau, ta hơi xấu hổ nhếch khóe miệng cười cười hai cái.

Xét thấy, tại đây ta là kẻ không cha không mẹ, cũng không có thân nhân trưởng bối gì, chuyện kế tiếp đều giao cho Tiêu lão gia và vài vị phu nhân, nhận mệnh ngồi một bên đùa giỡn tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu, lại tùy thời trả lời câu hỏi của Tiêu phu nhân về chuẩn bị hôn lễ, làm một tiểu bạch kiểm sắp "gả cho" hào môn* chính là có lợi ích này, chuyện gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần gật đầu là được, động tác lắc đầu đều có thể được bỏ qua.

[* nhà giàu có, danh tiếng]

Thẳng đến lúc đầu của ta sắp loạn, lão bản tương lai mới mở miệng nói:"Cha mẹ, công việc hôn lễ cho nữ nhi cùng tiểu Bạch, nữ nhi cùng tiểu Bạch giao cho cha mẹ và các vị di nương làm chủ, nếu không còn việc, nữ nhi cáo lui trước." Lúc nói chuyện trên mặt còn mang theo vẻ thản nhiên đỏ ửng.

"Ha ha, tỷ tỷ, Nguyệt nhi thẹn thùng đâu." Yêu diễm ngũ di nương không đợi tiêu lão gia và vài vị nói chuyện, dẫn đầu vẫy khăn lụa phấn hồng trong tay.

Ta nhịn không được nhìn kĩ mặt lão bản tương lai, bất quá đầu đối phương trùng hợp hơi cúi thấp làm cho ta nhìn không ra biểu tình trên mặt, cũng không biết vừa rồi thấy có phải ảo giác hay không.

"Nguyệt Nhi ngươi đi xuống trước đi." Tiêu lão gia vừa nói vừa nhìn ta một cái.

Tiêu phu nhân vẻ mặt tươi cười lại vạn phần từ ái, hai vị di nương cũng đều cười trêu lão bản tương lai.

"Nữ nhi cáo lui!" Lão bản tương lai nói xong liền đứng lên đi ra.

Ta nhìn bóng dáng màu trắng có chút há hốc miệng, quay đầu đối với mọi ánh mắt tụ tập ở chỗ ta "hắc hắc" cười gượng hai tiếng, ở dưới ánh mắt nóng cháy của mọi người nói:"Hắc hắc, bá phụ bá mẫu, ta...ta cũng...cáo lui trước."

"Ha ha, thật sự là một khắc cũng không ly khai." Ngũ di nương che miệng cười khẽ.

"Liêm nhi, ngươi cũng đi đi, trong lúc chuẩn bị hôn lễ ngươi cùng Nguyệt Nhi không thể gặp mặt nhau." Tiêu phu nhân bộ dáng "ta hiểu" cười nhìn ta.

"Ha ha, thất lễ" Nói xong ta liền ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt còn đang ăn điểm tâm lao ra phòng khách.

Dựa theo trí nhớ, xuyên qua một cái hành lang, lại xuyên qua một cái hoa viên núi giả, rồi xuyên qua một cái hành lang dài, có thể đến đại thính, sau đó lại là đường ra phủ.

Mới chuẩn bị xuyên qua hành lang, chỉ thấy thân ảnh màu trắng phía trước, phía sau đi theo Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư, xem ánh mắt của tiểu cô nương Mộc Vân Trúc, giống như chủ tớ ba người này cố ý ở đây chờ ta cùng tiểu Nhị Nguyệt. Bất quá vừa lúc, ta cũng có chuyện tìm lão bản tương lai, đem tiểu Nhị Nguyệt đặt xuống dưới, nắm tay nhỏ bé của nàng, hô lên với phía trước: "Uy, lão bản tương lai chờ một chút"

Tốt lắm, đối phương tuy rằng không có dừng lại, nhưng cũng đi vào trong một cái lương đình, ngồi xuống ở bên trong.

Nắm tiểu Nhị Nguyệt đi vào lương đình, thực tự giác đi đến phía trước Tiêu tiểu thư, xoay người đối tiểu Nhị Nguyệt vẻ mặt tò mò nói:"Tiểu Nhị Nguyệt ngoan, cùng hai vị tỷ tỷ đi chơi được không?" Sau đó xoay quá đối với Cầm Thư nói:"Cầm Thư, có thể nhờ ngươi giúp ta giữ tiểu Nhị Nguyệt một chút không?" Nói xong nhìn tương lai lão bản một cái.

Sau khi Cầm Thư được chỉ thị của lão bản, mỉm cười tiêu sái lại đây, nắm tay tiểu Nhị Nguyệt, ôn nhu nói:"Tiểu Nhị Nguyệt, tỷ tỷ mang ngươi đi chơi được không?"

"Ân?" Tiểu Nhị Nguyệt có điểm do dự nhìn ta một cái.

"Tiểu Nhị Nguyệt cùng Cầm Thư tỷ tỷ đi chơi đi." Sờ sờ đầu tiểu Nhị Nguyệt.

Tiểu Nhị Nguyệt xem ta một cái, mới gật đầu buông ra tay ta.

"Cô gia yên tâm, Cầm Thư hội chiếu khán hảo tiểu Nhị Nguyệt." Cầm Thư nói xong liền nắm tiểu Nhị Nguyệt thuận tiện còn lôi kéo Mộc Vân Trúc đứng một bên đi ra ngoài.

"Cầm Thư, ngươi lôi kéo ta để làm gì,...... Ta muốn hầu hạ tiểu thư...... Sắc lang hắn......" Thanh âm của Mộc Vân Trúc theo một đầu hành lang khác đứt quãng truyền đến.

Sau khi tiễn bước người liên can, ta cũng ngồi xuống, nhìn người trước mặt vẻ mặt bình tĩnh, thầm nghĩ vừa rồi ở phòng khách đỏ ửng trên mặt nàng có phải ảo giác hay không, nếu không phải thì hành động của người này hẳn là có thể so sánh diễn viên đạt giải Oscar đi!

"Ngươi có lời muốn nói?" Thanh âm thật lạnh nhạt.

"A...ân" Không cẩn thận ta lại thất thần ngẩn người, xấu hổ vội ho một tiếng, lau mồ hôi trong lòng bàn tay, hít sâu một chút:"Tiêu tiểu thư, ta là có một số việc tìm ngươi nói chuyện" Nói đến này, cẩn thận quan sát phản ứng của đối phương.

"Ân?" Nàng "ừ" một tiếng.

"Tiêu tiểu thư, kỳ thật cũng không phải chuyện gì quan trọng, chính là....ừ...có một chút..ừ" Có một chút khó nói ra miệng, đương nhiên không phải thẹn thùng, là xấu hổ.

"Ân?" Tính nhẫn nại của đối phương không tệ.

"Ân, chính là, Tiêu tiểu thư, sau khi ta với ngươi kết hôn, ân...cũng chính là sau khi ta tới ở rể nhà ngươi, Nhất Nguyệt cùng tiểu Nhị Nguyệt cũng muốn có theo đi theo ta chuyển đến chứ?" Nếu có vấn đề, cho dù là công việc tiểu bạch kiểm lương cao lại có cuộc sống hạnh phúc ta cũng không làm.

"Nếu không?" Đối phương giống như cho rằng ta hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.

"Nếu sau khi tiến vào đây ở, sẽ không bắt bọn họ phải cùng đổi theo họ Tiêu chứ?" Tiêu Nhất Nguyệt, Tiêu Nhị Nguyệt cùng Bạch Nhất Nguyệt, Bạch Nhị Nguyệt hai cái tên này nghe ra hình như Tiêu dễ nghe hơn Bạch một chút, nhưng bọn hắn cũng không có kí tên bán mình theo ta, cho dù dễ nghe cũng không nên sửa lại, cũng không có lợi ích gì.

Đối phương tự hỏi một chút mới chậm rãi nói:"Trong hiệp nghị không có cái này!"

Thật may, nhưng cũng có hơi thất vọng, nếu đối phương yêu cầu cũng phải sửa tên, ta còn định nâng giá cả lên đem ra bán, hiện tại kiếm tiền thật không dễ.

Thật ra trong lòng còn có một nghi hoặc rất lớn không biết có nên hỏi hay không đây, nếu hỏi không biết có bị hiểu lầm hay không? Nhưng không hỏi rõ thật sự tò mò không chịu nổi.

"Còn muốn hỏi cái gì sao?" Đối phương hình như biết thuật đọc ý nghĩ trong lòng.

"Ân, Tiêu tiểu thư, cha mẹ ngươi tại sao lại không phản đối hôn sự của chúng ta?" Phải nói trừ cha ngươi ra, những người khác đối với hôn sự của chúng giống như rất tán thành, bọn họ cứ vậy mà tin tưởng để người không rõ lai lịch như ta làm con rễ Tiêu gia, chẳng lẽ không lo lắng ta là kẻ có mưu đồ gây rối, lại có thể là do mị lực của ta quá lớn mới làm cho các nàng yên tâm như vậy, đây là nhờ nhân phẩm mị lực, trong lòng ta nhịn không được đắc ý.

Trong mắt Tiêu tiểu thư hiện lên một tia cảm xúc không nhìn thấy rõ, giống như ưu thương lại như là không phải, nhưng rất nhanh lại biến thành bộ dáng không gợn sóng như ban đầu, đồng thời khóe miệng nhẹ nhàng vẽ ra một độ cong:"Việc này cùng nhân phẩm của ngươi không quan hệ."

"......" Ngươi sao lại biết ta đang nghĩ cái gì?!!

Bất quá nhớ lại một chút, hiệu suất làm việc thế này, lấy thái độ lời nói của Tiêu lão gia đến xem xét, giống như người trong Tiêu phủ đã biết đến sự tồn tại của ta từ trước, đồng thời giống như cũng đã sớm chuẩn bị cho việc này. Từ lúc vào cửa, dựa theo phản ứng của gia đinh, nha hoàn cùng với mấy vị phu nhân cũng có thể đoán ra. Bất quá cũng nên cảm thấy một chút may mắn, hoàn hảo ta không phải là nam nhân, bằng không ngày đó ở lương đình Tây Sơn chiếm tiện nghi vị tiểu thư này, tuy rằng ta cũng bị nàng chiếm không ít tiện nghi, cũng không biết có thể bị người ta hủy thi diệt tích hoặc vứt xác nơi hoang dã hay không??

_______Hết chương 12_______