Điếm Tiểu Nhị

Chương 13



Có chút xấu hổ nhìn ba người trước mặt, ta "khụ khụ" cố ý ho khan hai tiếng, làm bộ làm tịch nói với Nhất Nguyệt:"Nhất Nguyệt, sao ngươi trở về?" Nói xong vội vàng nói với hai mẹ con Lý đại nương cùng Phù Dung đang đứng một bên:"Lý đại nương, Phù Dung, sao các ngươi cũng đến, sao lại đứng ở cửa thế này? Mau tiến vào nhà ngồi đi, ha ha"

Ta nhanh chóng để cho ba người này vào nhà, thật đoán không ra, không phải Nhất Nguyệt đang ở trường học sao, sao lại trở về? Về đến liền cho ta một cái trợn trắng, mà hai người Lý đại nương này đến đây tìm ta lại là có việc gì đây, sao bộ dáng Lý đại nương lại có vẻ nhiều chuyện như vậy, mà Phù Dung thì mặt lại đỏ bừng đây? Gần đây bởi vì hôn sự cùng với Tiêu đại tiểu thư, ta bận rộn không ngừng, ngay cả tiểu Nhị Nguyệt đều giao cho Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư chăm sóc.

"Tiểu Bạch, gần đây đang bận cái gì vậy, lâu như vậy cũng không gặp được ngươi?" Lý đại nương vừa vào cửa liền vội vàng hỏi ta.

"Ha ha, cũng không có gì đâu đại nương, như bình thường thôi" Ta cười ngu ngốc một chút, có đôi khi lời nói dối thiện ý là cần thiết.

"Ha ha, Tiểu Bạch nha, nghe bọn Vương Đại nói, gần đây hay có một cô nương đến nhà ngươi, thời gian trước còn có một chiếc xe ngựa rất khí phái đứng ở trước cửa?" Ánh mắt Lý đại nương đầy tò mò, Vương Đại theo lời nàng nói chắc là hàng xóm đối diện cửa.

"Ha ha" Cười ngây ngô một chút, ta không biết trả lời như thế nào, gật đầu không được, lắc đầu cũng không được.

"Tiểu Bạch, vị cô nương kia là ai vậy?" Lý đại nương hình như rất để ý vấn đề này, nói xong gắt gao nhìn ta, ngay cả Phù Dung đang đỏ mặt một bên nghe đến cũng ngẩng mặt lên nhìn lén.

"Hắc hắc, nàng là...ừ..." Nên giới thiệu Mộc Vân Trúc như thế nào đây, nói là bằng hữu, hình như không phải đâu, nói là nha hoàn của "thê tử" tương lai của ta, tuy rằng là sự thật, nhưng hình như cũng không tốt lắm.

"Tiểu Bạch, thật sự đúng như lời Vương Đại nói, nữ tử kia là thê tử chưa vào cửa của ngươi?" Lý đại nương đột nhiên đề cao thanh âm, dẫn đến Nhất Nguyệt cùng Phù Dung cũng nhìn ta gắt gao.

"Đại nương" Ta có chút không biết nói gì nhìn Lý đại nương.

"Không biết là khuê nữ nhà ai có phúc khí như vậy được tiểu Bạch coi trọng." Ngữ khí của Lý đại nương trở nên có chút chua.

"Đại nương, ngươi hiểu lầm, nàng không phải vợ chưa cưới của ta." Mộc Vân Trúc nha đầu kia, nghĩ lại ta liền lo lắng.

"Tiểu Bạch, đại nương không phải người ngoài, không cần giấu diếm." Lý đại nương không tin nhìn ta.

Nhất Nguyệt đứng một bên cũng tặng cho ta một cái xem thường, Phù Dung cô nương cúi đầu, không biết đang làm cái gì.

"Đại nương, ngươi thật sự hiểu lầm." Mộc Vân Trúc kia là nha hoàn của "thê tử" chưa cưới của ta mà thôi, nếu người ta cưới là tiểu nha đầu Mộc Vân Trúc hung dữ kia, mỗi tháng cho ta hai trăm lượng ta cũng không làm.

"Ai, ta đã nói rồi, Tiểu Bạch của chúng ta tốt như vậy, không thể nào xem trọng một nữ tử hung dữ như vậy làm thê tử đâu." Lý đại nương gặp ta khẳng định như vậy, trên mặt lập tức đổi thành tươi cười nhiệt tình.

"Ha ha, đại nương nói đùa." Ta cười gượng một cái, làm người phải biết khiêm tốn, không có chuyện gì lại đi xe ngựa xa hoa như vậy tới tìm ta, tuy rằng chỉ có một lần, nhưng với nơi này của ta mà nói, vẫn là thực kinh động, bởi thế, mỗi ngày ánh mắt hiếu kì của hàng xóm đều có thể đem ta bắn thủng.

"Đều do Vương Đại, một lát quay về phải mắng hắn vài câu mới phải." Lý đại nương biến trở về Lý đại nương như bình thường.

"Không quan hệ." Ta cười gượng một cái.

"Tiểu Bạch, ngươi xem ngươi cũng không còn nhỏ, cô nương kia là khuê nữ nhà ai, cả ngày đến tìm ngươi cũng không được tốt lắm, nghĩ lại làm cho người ta nói bậy, bị hủy thanh danh thì coi như xong." Lý đại nương một khi trở về là Lý đại nương, sẽ là một tổ hợp nhiệt tình và bát quái.

"......" Lại cười gượng một cái, ta có chút hối hận đã để Lý đại nương tiến vào.

"Tiểu Bạch nếu trong nhà có chuyện gì cầ giúp đỡ, nói với đại nương một tiếng, nhà không có một nữ nhân chính là không tiện. Tiểu Bạch cũng đã đến tuổi lấy vợ, theo đại nương thấy cũng nên nhanh chóng tìm một người thành thân mới được." Lý đại nương lại đem đề tài chuyển lên chung thân đại sự của ta.

"Đại nương, không cần, ta......" Ta còn chưa nói xong, Lý đại nương vung tay lên.

"Tiểu Bạch, ngươi xem không có nữ nhân trong nhà không được, gặp phải chuyện như vậy. Ngươi xem mấy việc nhà nhỏ nhặt, một đại nam nhân như ngươi thế nào có thể quản lí ổn thỏa, còn có, tiểu Nhị Nguyệt còn nhỏ như vậy, cũng nên tìm một nữ nhân chiếu cố, ngươi......"

Ta ngượng ngùng cắt ngang Lý đại nương đang diễn thuyết, còn nhịn không được ánh mắt ai oán nhìn Lý đại nương đang nói say sưa một cái. Ta không phải đại nam nhân, cúi đầu nhìn ngực của mình một cái, đồng thời ở trong đầu lấy bộ dáng của chính mình so sánh với thân ảnh màu trắng một chút. Đồng dạng là nữ nhân, tuy rằng một người mặc nam trang một người mặc nữ trang, nhưng tại sao lại có chênh lệch lớn như vậy đây, nhưng cũng may mắn dáng người mình không yểu điệu thục nữ như vậy, bằng không còn không bị thất nghiệp đói chết ở đây. Ta chậm rãi tự mình an ủi, ta cũng là nữ nhân, tuy rằng không vĩ đại, nhưng cũng là nữ nhân chân chính, còn là nữ nhân tốt biết tự lực cánh sinh.

"Tiểu Bạch ngươi xem, Phù Dung nhà ta như thế nào?" Không biết khi nào thì Lý đại nương lại chuyển đề tài đến trên người Phù Dung.

"Ân? Phù Dung, Phù Dung tốt lắm." Phù Dung là tiểu cô nương không tệ, chính là có hơi thẹn thùng, ngươi xem hiện tại đang trốn ở phía sau lưng Lý đại nương, bất quá ở cổ đại, cô nương mười lăm mười sáu tuổi từ nhỏ đã được giáo dục quan niệm tam tòng tứ đức, nếu đổi lại là hiện đại, hẳn là một tiểu cô nương đang trung học.

"Phù Dung nhà chúng ta, cũng không phải khoe khoang nhưng từ nhỏ chính là một cô nương có khả năng, sau khi thành thân, nhất định có thể đem việc nhỏ nhặt trong nhà, trong trong ngoài ngoài đều chăm sóc tốt." Lý đại nương vẻ mặt vui sướng nói.

"Ân" Ta kì quái nhìn Phù Dung thẹn thùng trốn ở phía sau Lý đại nương, gật gật đầu, đại nương nói chuyện này không sai, nhưng là có chuyện gì sao?

"Tiểu Bạch, tuy rằng nhà chúng ta đều là nhà nghèo, nhưng sính lễ là không thể bỏ qua, mà thành thân là đại sự, qua loa không được, qua mấy ngày nên tìm một bà mối đến nhà ta cầu thân mới được." Lý đại nương tự quyết định.

"......" Ta gật gật đầu, không rõ sao lại phải làm thế này, nhưng theo lễ phép vẫn là phải phản ứng một chút.

"Ai, ta chỉ biết, chờ sau khi ngươi và Phù Dung nhà ta thành thân, nhà này......" Lý đại nương cười vẻ mặt hưng phấn.

"Khụ khụ" Ta nghe xong bị câu nói kia làm sặc "Khụ khụ...đại nương, đợi một chút...ta cùng...ân" Ta chỉ Phù Dung đang cúi đầu sâu đứng sau lưng nàng "Thành thân?" Chuyện khi nào?

"Ai nha, Tiểu Bạch, ngươi xem ngươi......" Lý đại nương bộ dáng người trong nhà.

"Đại nương, ngươi là không phải đang hiểu lầm chứ?" Ta thật muốn khóc.

"Tiểu Bạch, việc hôn nhân của ngươi cùng Phù Dung nhà ta không cần lo lắng, đại nương cũng biết cha mẹ ngươi không còn, việc hôn nhân này đại nương sẽ tìm người đến giúp đỡ ngươi, chuẩn bị sính lễ tiểu Bạch cứ nghe theo lời trưởng bối là được." Lý đại nương cười đến nỗi thịt trên mặt đều run lên.

"Đại nương, ngươi...ngươi hiểu lầm, ta...ta ngày mai sẽ thành hôn." Ta run run nói, trong lòng thầm nghĩ, không phải là ngươi muốn ta cưới nữ nhi của ngươi chứ?

Khuôn mặt tươi cười Lý đại nương bị đông cứng lại, đôi mắt Phù Dung vẫn đứng một bên cúi đầu bắt đầu đỏ lên.

Ta cười gượng một chút.

"Hừ" Phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh cùng một tiếng trẻ con đáng yêu:"Ca ca ~"

Xoay người nhìn đến Mộc Vân Trúc nắm tiểu Nhị Nguyệt đứng ở trước cửa, Mộc Vân Trúc vẻ mặt tức giận trừng ta, tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu giơ tay nhỏ bé hướng chỗ ta chạy tới.

"Hừ, sắc lang!" Mộc Vân Trúc tức giận hừ một tiếng, trừng ta, ánh mắt sắc bén như đao kiếm.

"......" Ta sao lại sắc lang, vì cái gì lại mắng ta sắc lang, ta sắc lang ai?!!! Ta ủy khuất ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt.

Lý đại nương nhìn Mộc Vân Trúc từ trên xuống dưới, sau đó giọng nói thực chua: "Ngươi là ai?"

Mộc Vân Trúc không để ý đến lời nói của Lý đại nương, mà là trừng mắt nhìn ta nói: "Không biết tiểu thư chúng ta sao lại coi trọng tên háo sắc như ngươi, hừ, nếu ngươi dám làm chuyện gì thương tổn tới tiểu thư nhà ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, hừ.." Nói xong ánh mắt hung ác liếc nhìn ta một cái mới nổi giận đùng đùng xoay người rời đi, hẳn là trở về báo cáo chuyện ta "ngoại tình" cho tiểu thư nhà nàng- lão bản tương lai kiêm thê tử của ta.

"Tiểu Bạch, nữ tử này còn chưa vào cửa liền hung hãn như vậy, về sau vào nhà thì sẽ như thế nào?? Tiểu Bạch cưới vợ nên cưới người hiền lành, ngươi xem Phù Dung nhà chúng ta sẽ không giống......" Lý đại nương kích động nói, ta hơi choáng váng.

Nhìn Nhất Nguyệt trở về vẫn chưa nói lời nào một cái, đợi cho Lý đại nương nói xong, ta mới nói:"Đại nương, Mộc Vân Trúc là nha hoàn của thê tử chưa cưới của ta, đại nương không cần hiểu lầm."

"Tiểu Bạch, ngươi......" Lý đại nương lúc này trở nên rất kích động đồng thời cực kì phẫn nộ.

Phù Dung hai mắt đỏ lên, đồng thời còn ai oán nhìn ta, ta bất đắc dĩ ôm tiểu Nhị Nguyệt, cười cười xin lỗi với nàng, sao lại biến thành bộ dáng như thế này đây??

Lý đại nương nhìn hai mắt Phù Dung đỏ lên, nắm tay nữ nhi căm giận rời đi.

Ta bất đắc dĩ thở dài, nghĩ đến Nhất Nguyệt đứng một bên còn chờ ta giải thích, liền cảm thấy làm tiểu bạch kiểm cũng không dễ dàng, làm một tiểu bạch kiểm ở rễ lại càng không dễ dàng. Kiếm tiền khó khăn, làm tiểu bạch kiểm kiếm tiền càng khó... Ta ôm tiểu Nhị Nguyệt vào nhà, thành thật ngồi xuống, chờ Nhất Nguyệt đặt câu hỏi.

"Ca muốn thành thân?" Đặt câu hỏi thật lão luyện thành thục.

Gật gật đầu

"Đối phương là?"

"Đại tiểu thư của Tiêu gia trong thành."

"Thú hay gả?" Nhất Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh nói.

Ta đông cứng một chút mới nhỏ giọng nói:"Ở rể!"

"Hôn lễ khi nào?"

"Hắc hắc, ngày mốt." Ta xấu hổ cười cười, trong khoảng thời gian này không phải bị quản gia Tiêu phủ lôi kéo đi thử cái này chính là thử cái kia, học xong quy củ lễ nghi, cuối cùng còn phải mỗi ngày ứng phó hàng xóm láng giềng không biết nghe tin tức từ nơi nào.

"Hôn lễ là ngày mốt?" Lúc này Nhất Nguyệt giống như một trưởng lão trong nhà.

"Ân!" Ngoan ngoãn gật đầu, không phải ta không nói cho ngươi, thật sự là không có thời gian cộng thêm thật sự quên mất.

Nhất Nguyệt nhìn ta hồi lâu mới nói:"Ca, tiền lương của ngươi sau khi thành thân là bao nhiêu lượng bạc?"

"......" Ta hoảng sợ nhìn Nhất Nguyệt, sao hắn lại biết ta làm tiểu bạch kiểm vậy???

"Ca, nếu không có lợi, ngươi sẽ cưới đại tiểu thư Tiêu phủ sao?" Nhất Nguyệt vừa nói vừa xem thường nhìn ta.

"Một tháng hai mươi lượng." Ngồi tưởng tượng khiến ta thật phấn khích, giống như thấy bạc trắng bóng đang ngoắc ta.

Nhất Nguyệt gật gật đầu, hẳn là đối với tiền lương này cũng tương đối vừa lòng như ta: "Vậy, Tiêu tiểu thư kia biết thân phận của ca không?"

"Chuyện đó là đương nhiên!" Ta nghĩ đến tương lai tốt đẹp, liền cảm thấy vất vả trong khoảng thời gian này rất đáng giá.

"Ân! Ca, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ ăn gì?" Nhất Nguyệt liền chuyển đề tài, giống như ngày thường bàn luận về thực đơn bữa tối.

"Chúng ta đêm nay sẽ ăn đại tiệc được không?" Đêm nay là một đêm cuối cùng chúng ta ở lại nơi này, sáng mai chúng ta sẽ dọn đến Tiêu phủ bắt đầu cuộc sống bao ăn bao ở. Gần đây đều ăn ở Tiêu phủ, đầu bếp kia cũng không tệ lắm, bất quá thật lâu chưa ăn cơm Nhất Nguyệt làm, vẫn rất chờ mong.

"Ân, ta đi mua đồ ăn!" Hiếm khi Nhất Nguyệt gật đầu đồng ý đề nghị của ta, nói xong bước đi ra ngoài.

"Ân, mua nhiều chút."

"Tiểu thư!" Mộc Vân Trúc vừa đến Tiêu phủ liền chạy đến thư phòng tìm Tiêu Ảnh Nguyệt báo cáo sự tình hôm nay. Nhưng nhân vật chính Tiêu Ảnh Nguyệt không cho là đúng, còn không có phản ứng gì tiếp tục cúi đầu bận việc trướng vụ*, giống như không có quan hệ gì với nàng.

[* công việc tính toán sổ sách]

"Tiểu thư!" Mộc Vân Trúc lại kêu một tiếng, sao lại có thể như vậy, cái tên sắc lang kia còn chưa thành thân mà đã nghĩ đến nữ nhân khác.

"Ân, Mộc Vân Trúc, Cầm Thư đang một mình chuẩn bị hôn lễ, ngươi đi qua nhìn xem đi." Tiêu Ảnh Nguyệt cười đạm nhạt, nhìn Mộc Vân Trúc đang muốn phát cuồng một cái, tiếp tục nhìn sổ sách trên tay.

"Tiểu thư, ngươi..." Mộc Vân Trúc phát điên.

"Ân" Tiêu Ảnh Nguyệt lãnh đạm 'ân' một tiếng, tiếp tục bận việc.

"Tiểu thư, sao ngươi lại...người nọ..." Mộc Vân Trúc căm giận dậm chân, nàng không thể hiểu được tiểu thư bình thường anh minh sáng suốt lại xem trọng tên sắc lang kia, bất đắc dĩ dậm một cái, xoay người đi tìm Cầm Thư.

Sau khi Mộc Vân Trúc rời đi, Tiêu Ảnh Nguyệt buông sổ sách trong tay, đứng lên đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, cười nhẹ nhìn người bên ngoài đang bận rộn không ngừng giăng đèn kết hoa vì hôn sự của nàng. Hôn sự này đối với Tiêu phủ là chuyện chờ mong đã lâu, nhưng đối nàng mà nói chính là một kế sách tránh phiền phức, nếu không phải vì bên tai được thanh tịnh, không phải vì mẫu thân thì đã không có hôn sự này. Tiêu Ảnh Nguyệt nghĩ tới hôn sự này, trên mặt lại lộ ra một cái tươi cười, việc hôn sự tuy rằng rườm rà, bất quá, hình như người bị rườm rà quấn lấy không phải chỉ có mình nàng, một vị nhân vật chính khác giống như cũng không khá hơn được bao nhiêu, nghe Cầm Thư nói hình như mỗi ngày đều bị kéo đi học lễ nghi tu thân đây.

_______Hết chương 13_______