Điếm Tiểu Nhị

Chương 21



"Kỳ thật, mọi người đều chỉ nhìn một chút, không có ác ý gì." Ánh mắt của đại lão bản làm cho ta lạnh sống lưng, có chút hối hận vừa rồi sao lại nhiều chuyện như vậy, đem khăn che mặt của nàng gỡ xuống.

Không có phản ứng!

"Này...còn có...ân...." Còn có cái gì đây, tìm không ra nguyên nhân lấy khăn che mặt của nàng xuống, đều do lúc ấy nhất thời xúc động.

"Ngươi kéo ta ra ngoài chính là để cho người ta vây xem sao?" Đại lão bản ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên mỉm cười, khóe miệng khẽ nhếch.

"Ân, a?" Ta nhìn đại lão bản mang theo ý cười thản nhiên, quen biết nàng lâu như vậy hình như còn chưa bao giờ thấy nàng lộ ra tươi cười như vậy. Vừa rồi nàng nói cái gì mà tới vậy xem?

"Vây xem cái gì?"

"Ngươi không chỉ vừa háo sắc, lại còn ngốc!" Mộc Vân Trúc thật sự không quen nhìn người trước mặt bộ dáng ngu si nhìn tiểu thư nhà nàng.

"Ân? Mộc Vân Trúc ngươi nói cái gì?" Mộc Vân Trúc hình còn nói ta cái gì.

"Hừ ~" Mộc Vân Trúc quay đầu, không để ý tới ta.

"Đại lão bản ngươi vừa rồi nói cái gì mà vây xem, vây xem cái gì?" Thật vất vả dời ánh mắt, nhưng tim hình như vẫn đập rất nhanh. Không hổ là đại lão bản, tính cả ta là nữ nhân nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng đều bị đánh lạc phương hướng, nhìn bốn phía một cái, không ít người còn ở trong trạng thái si ngốc.

"Không có gì, ngươi kéo ta đi ra chỉ để đứng ở nơi này sao?" Vừa nói ánh mắt vừa quét qua bốn phía, trên mặt mang theo tươi cười ý vị thâm trường.

"Ngạch, không...không phải, chúng ta đi thôi!" Xoay người hít sâu một hơi, bình ổn trái tim đập nhanh, hôm nay ta có điểm khác thường.

"Hôm nay hiếm khi có dịp ra ngoài, chúng ta đi dạo đi." Trong lúc nhất thời không biết đi đâu thì tốt, tùy tiện đi một chút cũng không tệ, coi như là tản bộ đi.

Nghĩ lại một chút, bởi vì ta từ nhỏ đến lớn đều rất lười, ở thế giới hiện đại, ta tuyệt không phải là một người thích đi dạo phố, đi vào thế giới này lại càng như thế. Không chỉ vì làm tiểu nhị bộn bề nhiều việc, một nửa cũng bởi vì thật sự là lười vận động, cho nên đến thế giới này đã hai năm, đối thành thị này ta cũng không quen thuộc lắm.

"Ta thật đáng sợ sao?" Đại lão bản đột nhiên mở miệng nói chuyện.

"A?" Ta thật kì quái, đại lão bản sao lại nói như vậy đây, hơn nữa vấn đề này hình như cũng không cần hỏi ta, trực tiếp nhìn phản ứng của những người trên đường thì biết. Đương nhiên mấy tên sắc lang thèm chảy nước miếng có thể bỏ qua, có mấy tên giống như vẫn đi theo sau lưng, liếc mắt nhìn qua đây.

"Không phải sao?" Không biết vì cái gì ta cảm giác trong thanh âm mang theo một tia ai oán.

"Vì sao nói như vậy?" Ta xoay quá nhìn bên cạnh đại lão bản, nàng hôm nay có điểm kỳ quái, chẳng lẽ là làm sao ra cái gì vấn đề.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Trong mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Đương nhiên không phải, ngươi xem những người vẫn nhìn chúng ta thì biết." Sao lại dọa người, quả thật chính là mê chết người thì có. Hôm nay ta cũng có chút thất thường, tâm thật thất thường.

"Vậy ngươi vì cái gì mỗi lần nhìn thấy ta, không phải thất thần, chính là cúi đầu không dám nhìn ta đây?" Trong giọng nói mang theo ý cười.

Chính là ta không nghe hiểu ý cười đó.

"Có sao?" Ta mỗi lần nhìn thấy nàng đều ngẩn người? Hồi tưởng một chút hình như thật là như vậy.

"Không có, sao có thể như vậy." Cái kia không phải thất thần, chính là đang trầm tư cùng nhớ lại, về phần không dám nhìn ngươi, cũng không phải bởi vì ngươi đáng sợ, chính là khi nhìn ngươi, ta sẽ không có biện pháp tự hỏi mà thôi.

"Thì ra là vậy!" Đại lão bản cười cười. Dừng một chút khi ta nghĩ đến nàng còn muốn nói gì đó, nàng nhưng lại không có tiếp tục nói, chính là tiếp tục đi về phía trước.

Gật gật đầu, ta nhìn đại lão bản vẫn mang ý cười đầy mặt từ khi ra khỏi chùa miếu, tiếp tục yên lặng đi về phía trước đi. Đi tới phía trước ánh mắt bỗng sáng ngời, ánh mắt hướng tới một quầy trang sức nhỏ bên trái có một trâm cài tóc, híp mắt cẩn thận đánh giá một chút. Quay đầu nhìn tóc của đại lão bản, trên đó chỉ có một cây trâm cài tóc đơn giản, không có vật trang sức nào khác.

"Chúng ta đi qua bên kia nhìn xem đi." Nói xong nắm tay áo đại lão bản đi đến tiểu quán.

"Hai vị cứ tùy tiện nhìn xem." Lão bản của tiểu quán vừa thấy chúng ta lại đây liền nhiệt tình tiếp đón.

Ta đi qua trực tiếp cầm lấy trâm gài tóc kia, đánh giá cẩn thận.

"Vị công tử này, ánh mắt thật tốt, cây trâm cài tóc này trên thiên hạ chỉ có duy nhất một cái, tặng cho vị tiểu thư này là thích hợp nhất." Lão bản vui tươi hớn hở nhìn hai chúng ta.

"Ân, phải không." Vụng trộm ngắm đại lão bản một cái, cũng may trên mặt nàng rất bình tĩnh. Tuy rằng ta tới đây là tính mua nó, nhưng mua xong không nhất định sẽ đưa cho đại lão bản a, sau này ta tự mình dùng không được sao.

"Lão bản, cây trâm này bao nhiêu tiền?" Bất quá ta vẫn rất thích trâm cài tóc này, tuy rằng không phải do bạch ngọc điêu khắc mà thành, nhưng kiểu dáng giản lược, bên trong điêu khắc hoa văn ta xem không hiểu, mặc kệ theo góc độ nào cũng thấy rất tốt, càng xem càng cảm thấy cùng khí chất của đại lão bản thật phù hợp.

"Công tử, trâm cài tóc này mười lượng bạc." Lão bản tiểu quán cười tủm tỉm nhìn ta.

"Cái gì? Mười lượng bạc, đắt như vậy." Lão bản, sao ngươi không đi cướp đi.

"Công tử, cây trâm này khắp thiên hạ chỉ có một cái như vậy, hôm nay chúng ta hữu duyên, nên chỉ lấy công tử mười lượng bạc." Lão bản trong mắt hiện lên ánh sáng.

"Lão bản, ngươi đã nói chúng ta hữu duyên như vậy, vậy mà vừa nói đã đòi mười lượng." Mười lượng bạc là tiền lương nửa tháng của ta, huống chi ta đã hai tháng còn không có tiền lương đây, hơn hai lượng bạc ta đang có là nửa tháng tiền lương trước kia của ta.

Bốn ánh mắt bắn tới trên người ta. Trong đó có ánh mắt đại lão bản bên người nhìn qua, làm cho ta không dám quay đầu nhìn.

"Công tử, ta đây là tiểu quán buôn bán nhỏ, trâm cài tóc này ta mua cũng không chỉ ở giá này. Công tử thích như thế, liền mua mười lượng bạc đi." Lão bản quyết tâm không chịu giảm giá, nói xong còn chờ mong nhìn đại lão bản.

"Một khi đã như vậy, quên đi." Cho dù người nhìn đại lão bản cũng không có tác dụng gì, ta mua cũng không phải muốn tặng cho nàng, ta mua để sau này tự dùng.

Buông trâm cài tóc, chịu đựng đau lòng cùng tiếc nuối, biểu hiện thật tùy ý nhưng trong lòng đau muốn chết, ta buông đại lão bản xoay người chuẩn bị rời đi.

Lão bản có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn hai vị công tử tiểu thư chuẩn bị rời đi, mắt thấy vịt sắp nấu chín lại chuẩn bị bay, liền nhanh chóng hô:"Công tử tiểu thư, xin dừng bước."

"Còn có chuyện gì vậy lão bản?" Ta ra vẻ thoải mái quay đầu nhìn lão bản tiểu quán giữ lại chúng ta.

"Công tử thỉnh chờ một chút, trâm cài tóc này có thể được công tử tiểu thư coi trọng, là vinh hạnh của ta, nếu như vậy, trâm cài tóc này liền lấy công tử năm lượng bạc." Lão bản có chút sốt ruột nói.

"Cảm ơn lão bản, bất quá vẫn rất đắt, ta thấy nhiều nhất là hai lượng bạc."

Nói xong xoay người nói với Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư "Mộc Vân Trúc, Cầm Thư chúng ta đi thôi" Chuẩn bị bỏ đi, hắc hắc, chắc chắn lão bản này cuối cùng nhất định sẽ đem nó bán cho ta.

"Ai ~ công tử" Lão bản tiểu quán thật nóng nảy.

"Công tử, hai lượng thì hai lượng." Lúc chúng ta đã đi được ba bốn bước, phía sau truyền đến thanh âm nóng vội cùng đau lòng của lão bản tiểu quán.

"Hắc hắc" Cười đắc ý với đại lão bản bên cạnh một chút, sau đó xoay người trở về trước quán, giơ lên một cái mỉm cười sáng lạn với lão bản, một tay giao tiền một tay lấy hàng.

Ánh mắt Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư trong suốt nhìn qua, ta bị nhìn đến da đầu run lên, xấu hổ cười, đem trâm cài tóc thu vào lòng, sau đó xoay người nói với đại lão bản: "Ảnh Nguyệt, chúng ta tiếp tục đi một chút đi, một hồi mua xâu mứt hoa quả cho tiểu Nhị Nguyệt."

"Ân!" Đại lão bản ánh mắt chớp một chút, sau đó gật gật đầu, tiếp tục tao nhã "tản bộ" về phía trước.

"Son đây, son thượng đẳng đây!" Đi không xa chợt nghe đến một giọng nữ vang dội.

Son, đồ trang điểm thiên nhiên của người cổ đại, ta ở thế giới hiện đại đều chưa từng trang điểm, đến nơi đây liền càng không có. Nhưng mà son, là nữ hẳn đều sẽ thích, như vậy Liên Hoa hẳn là sẽ không ngoại lệ, như vậy...hắc hắc. Quyết định một chủ ý, ta quay đầu chỉ vào quầy bán son nhỏ, nói với đại lão bản: "Ảnh Nguyệt, chúng ta đi qua nhìn xem đi."

Đại lão bản nhìn ta kì quái, ngay cả Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư ở một bên đều nhìn qua, ý tứ trong mắt Mộc Vân Trúc rõ ràng là "Ngươi là một đại nam nhân đi xem son làm gì?"

"Ha ha, chẳng lẽ các ngươi không muốn đi nhìn xem, Mộc Vân Trúc, bình thường không phải đều mua ở trong này sao?" Là nữ hài tử hẳn là sẽ thích vào xem, cho dù là không mua.

"Chúng ta đây cùng tiểu thư đi vào là được rồi, ngươi một đại nam nhân đi vào để làm chi?" Mộc Vân Trúc khinh bỉ nhìn qua, biểu tình "ta biết ngươi là sắc lang".

"Mộc Vân Trúc, chúng ta đi qua đi!" Đại lão bản, ánh mắt giống như trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn ta, lạnh nhạt đi đến phía trước.

Ta không để ý tới lời Mộc Vân Trúc nói, cười hắc hắc, đi theo phía sau đại lão bản đến quầy son.

"Tiểu thư, muốn mua cái gì? Chúng ta nơi này có các loại son bột nước thượng đẳng." Trước quầy một vị đại nương mặt thoa son hồng hồng tiến đến đón tiếp chúng ta.

"Ân, lão bản, nơi này các ngươi có loại son gì dùng tốt, giá cũng không rất đắt, đương nhiên son phải thích hợp với tuổi của nàng dùng."

Ta đi vào, không đợi đại lão bản trả lời, liền chỉ vào Mộc Vân Trúc chủ động hỏi. Tuổi của Liên Hoa cùng Mộc Vân Trúc không kém bao nhiêu, ta chưa từng đi chọn son bột nước, vẫn là trực tiếp hỏi người chuyên nghiệp tốt hơn.

Mộc Vân Trúc hung hăng liếc mắt nhìn ta, đại lão bản giống như có điều suy nghĩ nhìn ta một cái không nói gì, lạnh nhạt nhìn son bột nước trên quầy.

"Nói vậy vị công tử này là muốn tặng người khác." Lão bản nương lời này vừa ra, nhóm nữ nhân trong quầy này nguyên bản gặp ta tiến vào đều dùng ánh mắt kì quái nhìn qua, rồi lại biến thành ánh mắt hâm mộ nhìn Mộc Vân Trúc.

"Khụ khụ, không biết lão bản nương có thể giới thiệu một chút hay không?"

Sao lại nói ra trực tiếp như vậy, làm cho ta có điểm xấu hổ vụng trộm nhìn đại lão bản không có phản ứng, cũng không biết vì cái gì cảm thấy chột dạ. Nhưng thật kỳ quái, sao ta phải chột dạ đây?

"Có, vị công tử này đây là sản phẩm mới quầy chúng ta mới ra..." Lão bản nương cầm lấy một cái hộp nhỏ trên quầy, miệng lưỡi lưu loát bắt đầu giới thiệu.

"Ân ân, ừ" Ta nghe đến choáng váng đầu. "Vậy bao nhiêu tiền một hộp?"

"Công tử, một hộp năm trăm văn tiền." Lão bản nương nói xong cười tủm tỉm nhìn ta.

"A, đắt như vậy." Một hộp nhỏ thế này lại lấy nửa lượng bạc của ta, thật sự là ăn cướp, trách không được người ta nói tiền nữ nhân dễ kiếm nhất, quả thực chính là cướp.

"Công tử, lục uyển son của chúng ta là...." Lão bản nương bắt đầu giới thiệu lịch sử cửa hàng của các nàng.

"Nga ~" Ta nghe đầu càng ngày càng mơ hồ, nghe tới nghe lui chỉ biết là lục uyển son này nổi danh cả nước, cả nước dùng.

"Cho nên công tử, ta giúp ngài lấy hộp son này đi!" Lão bản nương tốt bụng giúp ta quyết định.

"Ân." Ta choáng váng gật gật đầu, vì hạnh phúc ngày sau, mất nhiều máu thì mất nhiều máu vậy, ai bảo ta nghĩ không ra nên tặng gì cho Liên Hoa thì tốt đây!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hai người cùng xuất hiện, chậm rãi bắt đầu đi! Không cần gấp gáp như vậy!

_______Hết chương 21_______