Điếm Tiểu Nhị

Chương 22



"Tiểu thư, hôm nay Lí chưởng quầy ở Lục Uyển gửi thư, sổ sách tháng trước ngày mai sẽ đưa đến." Cầm Thư nhìn tiểu thư ngồi ở trước bàn trang điểm, bắt đầu công việc mỗi ngày sẽ cẩn thận báo tin tức từ các cửa hàng lớn của Tiêu phủ truyền đến.

"Ân, về sau tin tức công vụ, liền giao cho Cầm Thư ngươi đi xử lý, có vấn đề gì hãy tìm quản gia." Tiêu Ảnh Nguyệt lạnh nhạt nhìn Cầm Thư phản chiếu trong gương một cái.

"Dạ, tiểu thư." Cầm Thư gật gật đầu, cầm lấy trâm cài tóc trên bàn trang điểm, chuẩn bị hỗ trợ cho Mộc Vân Trúc đang chải đầu cho chủ tử, đồng thời cũng biểu hiện đã hết công vụ cần báo.

"Tiểu thư, ngày hôm qua trâm cài tóc cô gia mua không có tặng cho ngươi sao?" Mộc Vân Trúc nhìn đến trong hộp trang sức quen thuộc không có trâm cài tóc ngày hôm qua, trên bàn trang điểm cũng không có nhìn thấy son mới.

"Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt thản nhiên đáp lại một tiếng.

"Tiểu thư?" Mộc Vân Trúc có chút sốt ruột nhìn chủ tử lạnh nhạt, Cầm Thư đang muốn nói cái gì đó lại bị một ánh mắt làm cho lời nói đến miệng lại phải nuốt trở vào.

"Tiểu thư, hôm nay lão gia cùng phu nhân gọi tiểu thư và cô gia cùng đến đại đường dùng cơm, có nên gọi cô gia rời giường hay không?" Cầm Thư xem chủ tử của mình trang điểm xong, nghĩ đến giờ phút này sau bình phong ở trong phòng còn có một người đang ngủ say.

"Cầm Thư, đi gọi nàng thức giấc đi." Tiêu Ảnh Nguyệt nghĩ đến cái gì đó, hơi nhíu mày.

"Dạ, tiểu thư." Cầm Thư dừng một chút, chuẩn bị tiến vào trong phòng.

"Đợi đã, Cầm Thư, ngươi đi tìm chưởng quầy Thính Vũ lâu gọi tới thư phòng gặp ta." Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong đứng lên, đi vào phòng trong, vừa đi vừa nói với Mộc Vân Trúc: "Mộc Vân Trúc đi lấy khối băng lại đây."

"Vâng, tiểu thư!" Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư nhìn nhau một cái, xoay người đi ra ngoài.

"Cầm Thư, ngươi nói tiểu thư nghĩ như thế nào?" Mộc Vân Trúc thật sự là không hiểu ý tưởng của tiểu thư nhà nàng.

"Cái gì mà nghĩ như thế nào?" Cầm Thư bị hỏi nhưng không hiểu ra sao.

"Chính là chuyện của cô gia, tiểu thư rốt cuộc nghĩ như thế nào về hắn?" Mộc Vân Trúc có chút tức giận, tuy rằng chán ghét cái tên sắc lang kia, nhưng cho dù chán ghét như thế nào cũng không có biện pháp, ai bảo tiểu thư các nàng thích đây.

"Ta cũng không rõ ràng." Cầm Thư cũng có chút lo lắng vì chuyện của tiểu thư, ở cùng cô gia cho tới nay đã lâu như vậy, nhìn thấy hắn đều là hòa hòa khí khí, bình dị gần gũi, không có thái độ gì. Thời điểm hắn ở cùng tiểu thư, rất cung kính hữu lễ, vợ chồng ở chung tương kính như tân là chuyện tốt, nhưng hai người họ cũng quá tương kính như tân đi, thời gian trước còn phân giường ngủ.

"Vậy Cầm Thư, ngươi cảm thấy cô gia ngày hôm qua mua vài thứ kia, rốt cuộc có tặng cho tiểu thư chúng ta hay không, hoặc là nói vài thứ kia hắn đã tặng cho tiểu thư, cuối cùng bị tiểu thư chướng mắt? Hoặc là nói sắc lang kia động tâm với người khác nên mới tốn tâm tư như vậy?" Nói câu cuối cùng trong mắt Mộc Vân Trúc dấy lên ngọn lửa nóng hừng hực.

"Cái này ta cũng không rõ ràng, cô gia không phải là người như thế."

Cầm Thư cố gắng hồi tưởng phương thức ở chung của tiểu thư cùng tân lang trong hai tháng này, bọn họ bình thường đều tương kính như tân, hoặc là nói là trừ bỏ lúc bồi lão gia phu nhân ăn cơm, cô gia tiểu thư hai người rất ít ở cùng nhau. Tiểu thư các nàng mỗi ngày vẫn vội vàng xử lí công vụ, nhưng một thời gian trước từ sau khi cô gia chủ động mang điểm tâm cho tiểu thư, tiểu thư hình như thay đổi một chút, gần nhất đều có thời gian nghỉ ngơi như cô gia nói, đều đúng hạn trở về phòng nghỉ ngơi.

"Hừ, khó nói, sắc lang này mỗi ngày không có việc gì làm đều chạy đến hoa viên tìm Hoa thúc, nói là hỗ trợ, nhưng mỗi lần chúng ta gặp được đều là hắn đang phá rối Hoa thúc, càng giúp càng hư, còn nói cười vui vẻ cùng Liên Hoa, chỉ biết tên sắc lang hắn giúp Hoa thúc khẳng định không có ý tốt." Mộc Vân Trúc càng nói càng cảm thấy có đạo lý.

"Mộc Vân Trúc, không nên nói lung tung, lời này trăm ngàn lần không nên nói với người khác, như vậy chẳng những hại cô gia mà còn làm hỏng thanh danh của Liên Hoa muội muội." Cầm Thư khẩn trương quay đầu nhìn chung quanh "Mộc Vân Trúc ngươi nhanh đi lấy băng đi!", nói xong đi đến một phương hướng khác.

"Tốt nhất không phải như ta nghĩ, bằng không ta nhất định làm cho sắc lang kia biết mặt." Mộc Vân Trúc giơ nắm đấm.

Tiêu Ảnh Nguyệt đi đến trước giường, nhìn người trên giường ôm chăn ngủ như heo, khẽ nhíu mày. Lúc nàng ở trên giường, người này hận không thể dán dính lên tường, nàng mới rời giường rửa mặt chải đầu một hồi, người trên giường cũng đã ly khai vách tường, lăn đến giữa giường, còn đem gối đầu của nàng ôm trong lòng, vẻ mặt hạnh phúc tiếp tục ngủ.

Nhìn một chút, Tiêu Ảnh Nguyệt nét mặt biểu lộ một cái tươi cười thản nhiên tươi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày thường thay bằng ý cười ấm áp, nói vậy chính nàng cũng không có phát giác biến hóa của mình. Trong lòng nghĩ là, mình có đáng sợ như vậy sao, không phải là lúc đầu nhìn biểu tình đau lòng trên mặt nàng, nhịn không được muốn chọc nàng một chút nên trừ hai tháng tiền lương mà thôi, sau đó liền biến thành nàng không dám ngủ trên giường. Hiện tại đến ngủ trên giường nhưng chỉ cần nàng ở trên giường, người này liền gắt gao dính lấy vách tường, giống như nàng sẽ ăn thịt nàng ấy vậy. Nghĩ nghĩ mày lại hơi hơi nhăn lại.

"Tiểu thư, khối băng đã mang tới." Mộc Vân Trúc tiến vào nhìn thấy tiểu thư nhíu mày với người trên giường có chút khó hiểu.

"Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt khôi phục ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày thường, xoay người.

"Mộc Vân Trúc đem...." Tiêu Ảnh Nguyệt nói một nửa liền dừng lại, nếu để cho Mộc Vân Trúc đến làm, có khả năng nàng sẽ đem cả chậu băng đổ lên thân người này:"Quên đi, Mộc Vân Trúc người trước đi ta ngoài, nơi này để cho ta đi."

"Ân? Được rồi." Mộc Vân Trúc tuy rằng kỳ quái, bất quá tiểu thư đã nói như vậy, nàng cũng không có nói thêm cái gì nữa, lui ra ngoài.

Thấy Mộc Vân Trúc đi ra ngoài, Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn khối băng trên bàn, nghĩ đến một hồi biểu tình của người nào đó, nét mặt biểu lộ tươi cười, cầm lấy một khối băng nhỏ, xoay người đi đến bên giường.

Nhìn người còn đang trong giấc mơ, giảo hoạt cười, đưa tay mở ra một góc chăn, đem khối băng để vào trong áo người kia. Rõ ràng nhìn thấy người kia đang ngủ mơ lúc khối băng chạm vào da thịt rùng mình một cái, sau đó đưa tay kéo chăn, xoay người một cái, nhưng khối băng lại vì động tác đó mà chui vào sâu trong quần áo, kết quả không ngoài sở liệu nghe được một người "oa" hét thảm một tiếng "lạnh quá, lạnh quá" từ trên giường nhảy lên.

Ta đang mơ Nhất Nguyệt lớn lên kiếm được thật nhiều tiền, ta sống cuộc sống hạnh phúc làm sâu gạo, đột nhiên cảm thấy trên cổ lành lạnh, lãnh khí tận xương, nhịn không được rùng mình một cái. Sâu ngủ đi hết phân nửa, run lên một chút, lập tức đưa tay kéo chăn, xoay người chống đỡ rét lạnh, tiếp tục ngủ. Nhưng vừa mới xoay người, liền cảm giác cái gì đó lạnh băng trên cổ lại tiến vào trong ngực. Sâu ngủ chạy mất không thấy bóng dáng, vội vàng bắn người lên từ ổ chăn ấm áp, ở trên giường nắm quần áo gọi tới gọi lui "lạnh quá, lạnh quá." Sau một trận luống cuống tay chân, thứ gì đó lạnh băng trên người rơi xuống trên chăn, là một khối băng nhỏ lóe sáng.

"Ai, ai thiếu đạo đức như vậy?" Ta tức giận, ai lại lớn gan như vậy, quấy rầy giấc mộng của ta không nói, lại còn quá phận như vậy, phóng cho ta khối băng.

Mới ngẩng đầu, liền nhìn đến đại lão bản một thân áo trắng, thoáng như tiên tử không thực nhân gian khói lửa, lạnh nhạt ngồi ở bên giường, thản nhiên nhìn ta.

"Ách, đại...ách....lão bản" Ta giật mình nhìn đại lão bản.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn người trước mắt này ngây ngốc nhìn mình, trong mắt hiện lên mỉm cười. Nhìn đối phương bộ dáng ngây ngốc, hai tay còn dắt áo nói:"Nghe nói phu quân ngủ rất tốt, không dễ bị đánh thức, cho nên bất đắc dĩ chỉ có thể để cho Mộc Vân Trúc tìm đến khối băng, gọi phu quân tỉnh lại. Không biết giờ phút này phu quân đã thanh tỉnh chưa, nếu chưa thanh tỉnh, trên bàn còn mấy khối băng, có thể làm phu quân tỉnh táo." Nói xong nhìn người trước mắt sau khi nghe lời mình nói thân thể lập tức cứng ngắc, sau đó ý cười trong mắt che dấu không được, liền biểu lộ đến trên mặt.

"Ngạch ~" Nghe được xưng hô của đại lão bản đối với mình, phía sau lưng rõ ràng chợt lạnh, uy lực có thể so với khối băng vừa rồi, nhưng bởi vì tươi cười khó gặp trên mặt đối phương mà tim đập nhanh thật không có chút cốt khí, đập nhanh như ngày hôm qua.

Gần đây không biết ta bị làm sao, mỗi lần nhìn thấy đại lão bản đều xuất hiện loại tình huống này, chúng ta đều là nữ nhân a, xem ra đại lão bản chính là đại lão bản, mị lực lớn đến nỗi ta là nữ nhân cũng không khống chế được tim mình.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn lại người thấy nàng là ngẩn người, thu hồi tươi cười trên mặt, thản nhiên nói:"Nếu phu quân đã tỉnh lại, vậy nhanh rửa mặt chải đầu, một hồi đến đại đường dùng cơm cùng cha mẹ."

"Ân, ách ~ nương tử, buổi sáng tốt lành! Ân, tốt, rất nhanh."

Ta lấy lại tinh thần mới phản ứng lại. Khó trách đại lão bản hôm nay phá lệ dùng phương thức đặc thù như thế đến kêu ta rời giường, nguyên lai là phải bồi cha mẹ ăn bữa sáng, nguyên lai không phải cố ý kêu ta dậy ăn bữa sáng, không biết vì cái gì, kích tình biến mất hơn phân nửa.

"Ân" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn mất mát trên mặt của người kia, trên mặt không có biểu tình gì xoay người. Chính là đồng thời trong lúc xoay người, trong mắt hiện lên một tia ý cười rất sâu.

Nhìn bóng dáng màu trắng, ngây người một chút, nhanh chóng nhảy xuống giường, luống cuống tay chân tìm quần áo mặc vào, thật vất vả ra khỏi phòng trong, chợt nghe đến thanh âm đại lão bản.

"Mộc Vân Trúc, một hồi phân phó đổi một cái chăn khác."

"A? Dạ, tiểu thư" Mộc Vân Trúc nói, mang theo nghi hoặc.

"Mộc Vân Trúc, sớm a." Tươi cười với người đang mang vẻ mặt nghi hoặc, tiểu cô nương này trong lòng nhất định thắc mắc hôm nay sao ta lại dậy sớm đây, cười đắc ý, lúc đối phương chuẩn bị phản kích, liền nhanh chân chạy tới rửa mặt chải đầu sửa sang lại.

Đứng ở trước gương, đánh giá một chút, ân, người trong gương không tệ, ánh mắt tuy rằng rõ ràng xuất hiện quầng thâm do đêm qua thức giấc, bất quá theo tổng thể mà nói, vẫn là thần thanh khí sảng.

"Nương tử, có thể, chúng ta đi thôi, miễn cho nhạc phụ nhạc mẫu chờ lâu." Lại là một ngày mới.

"Ân" Đại lão bản thản nhiên đáp lại một tiếng, đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Ai, chờ một chút, ta quên mất này nọ." Hôm nay ta muốn gặp Liên Hoa cùng Hoa thúc, vừa lúc một hồi bồi nhạc mẫu đại nhân các nàng ăn xong bữa sáng có thể thuận tiện đi qua tìm bọn họ. Nghĩ như vậy, chạy nhanh xoay người vọt tới tủ quần áo của ta lấy ra son ngày hôm qua tiện tay đặt bên trong, lại chạy đến bàn học, cầm lấy thứ tối hôm qua gói kĩ thu vào trong lòng.

"Có thể." Cười cười đối với đại lão bản cùng Mộc Vân Trúc vẻ mặt nghi hoặc. Ta vui vẻ đi đến đại đường, một hồi nhìn thấy Liên Hoa, điều ta tha thiết ước mơ có thể được thực hiện, ngẫm lại trong lòng liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trên mặt tự nhiên liền nhịn không được bắt đầu đắc ý cười rộ lên, ngay cả ánh mắt đại lão bản bên cạnh đảo qua cũng không nhận thức được.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xét thấy rất nhiều người nói, nhân vật chính thực ngu ngốc, kỳ thật ta rất muốn nói một câu, nhân vật chính không phải rất ngốc, tựa như đồng hài lang hạo nói vậy. Nhân vật chính không phải ngu ngốc, chính là nàng có vẻ lười, tính cách quyết định nàng là một người thích cuộc sống bình thản, không có mục tiêu theo đuổi. Mà thôi các vị không cần yêu cầu quá cao đối với tiểu bạch kiểm, tuy rằng nàng là nhân sĩ xuyên không, nhưng không phải nhân sĩ xuyên qua đều là vạn năng.

_______Hết chương 22_______

p/s: đồng ý với quan điểm của tác giả, ngốc ngốc đáng yêu mà, vì ngốc nên đại lão bản mới thích nàng. Với lại tiểu Bạch cũng không phải vô dụng, sau này nàng có thể giúp lão bản nha. À mà tiểu Bạch cũng không phải khi không mà lấy lòng Liên Hoa, có lí do cả đó, chờ hồi sau sẽ rõ:v