Điếm Tiểu Nhị

Chương 29



"Tiểu Nhị Nguyệt, đến đây, ca ca mang ngươi đi ra ngoài." Ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt được Cầm Thư nắm đi vào. Trong khoảng thời gian này bởi vì Tiêu phu nhân cùng nhóm di nương người người đều cướp đem tiểu Nhị Nguyệt ôm đến sân viện của các nàng chơi đùa, ta đến Tiêu phủ mấy tháng, cũng chưa hảo hảo ôm qua tiểu Nhị Nguyệt, nhịn không được ôm lấy mà vui vẻ nói to.

"Ca ca." Tiểu Nhị Nguyệt cười trốn.

"Tiểu Nhị Nguyệt, có nhớ ca ca hay không?" Nhịn không được lại ở trên mặt trắng noãn nộn nộn hôn một cái.

"Nhớ, ca ca." Tiểu Nhị Nguyệt ở trong lòng ta trốn tránh tập kích của ta, cười khanh khách không ngừng

"Nhớ nhiều bao nhiêu?" Mấy tháng này thân thể tiểu Nhị Nguyệt lại cao thêm, xem ra mấy tháng này phu nhân và nhóm di nương trong phủ đối tiểu Nhị Nguyệt đều là sủng ái có thừa, nuôi so với trước kia càng thêm thủy nộn.

"Nhớ tỷ tỷ xinh đẹp." Tiểu Nhị Nguyệt trực tiếp không quan tâm đề tài của ta, ngược lại đối với đại lão bản phía sau ta mở ra hai tay nhỏ bé, bộ dáng muốn ôm một cái.

"Ngạch...." Ta quay đầu nhìn đại lão bản bởi vì lời nói của tiểu Nhị Nguyệt mà mỉm cười đứng dậy đi tới, cho dù tươi cười trên mặt nàng rất tốt xem, cũng vô pháp làm cho ta bỏ qua sự thật giờ này khắc này nàng là "địch nhân" của ta.

"Tiểu Nhị Nguyệt" Đại lão bản mỉm cười đứng dậy đi tới, ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt từ trong lòng ta.

"Tỷ tỷ xinh đẹp" Tiểu Nhị Nguyệt thực nhu thuận dâng tặng một khuôn mặt tươi cười đáng yêu, lộ ra hai cái tiểu rượu oa đáng yêu trên mặt.

"Tiểu Nhị Nguyệt...." Ta thực u oán nhìn đại lão bản ôm tiểu Nhị Nguyệt nhẹ giọng mỉm cười trước mắt, nếu không vì trường hợp như vậy thật đẹp, làm cho ta không thể không nhịn xuống xúc động muốn đem tiểu Nhị Nguyệt cướp về.

"Ca ca không khóc, ngoan" Tiểu Nhị Nguyệt thân thể nho nhỏ vươn tay muốn sờ sờ đầu của ta, nhưng là độ cao không đủ chỉ có thể đụng đến cái trán.

"......" Tiểu Nhị Nguyệt, ta không khóc, đại lão bản, ngươi không cần vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn ta như vậy, mà quan trọng nhất là tiểu Nhị Nguyệt, ta cũng là tỷ tỷ vậy, ta không phải ca ca.

"Ca ca, ôm" Ở trong lòng đại lão bản tiểu Nhị Nguyệt rốt cuộc hiểu được lòng của ta, giương tay nhỏ bé muốn ta ôm một cái.

"Ngoan" Ta vui mừng tiếp nhận tiểu Nhị Nguyệt, gần đây thân thể tiểu Nhị Nguyệt phát triển, đại lão bản người mảnh khảnh như vậy, lại ôm tiểu Nhị Nguyệt, hẳn là sẽ mệt.

"Ca ca, kẹo đường" Tiểu Nhị Nguyệt không quên nhắc ta hôm trước nói sẽ mua kẹo cho nàng.

"Hảo, một hồi ca ca mang ngươi đi ra ngoài mua kẹo đường." Xem tiểu Nhị Nguyệt thông minh như vậy, quan tâm săn sóc, hẳn là nên thưởng cho, nhưng mà tiểu hài tử cũng phải nhân cơ hội giáo dục một chút:"Nhưng mà tiểu Nhị Nguyệt, không thể ăn nhiều kẹo đường, răng sẽ bị sâu, biết không?"

"Tốt, ca ca, đường đường." Tiểu Nhị Nguyệt chụp cái tay nhỏ bé, vui tươi hớn hở gật đầu.

"Ngoan" Không hổ là tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu nhà ta, đắc ý hôn một chút.

"Ngươi nói, tiểu Nhị Nguyệt nàng có thể hiểu sao?" Bên kia Mộc Vân Trúc đang mài mực ngừng tay lại, hèn mọn liếc mắt nhìn ta một cái. Đại lão bản lấy bộ pháp tao nhã đi về vị trí ngồi xuống uống trà, Cầm Thư ở bên cạnh vụng trộm vui vẻ.

"Tiểu Nhị Nguyệt của chúng ta đáng yêu như vậy đương nhiên có thể nghe hiểu lời nói của ta, có phải hay không tiểu Nhị Nguyệt?!" Cho dù là nghe không hiểu ta cũng muốn thừa lúc còn nhỏ mà giáo dục.

"Đáng yêu không có nghĩa là tiểu Nhị Nguyệt có thể nghe hiểu ngươi nói mấy thứ này đó, cô gia!" Mộc Vân Trúc nói hai chữ cuối cùng đặc biệt cắn răng nhấn mạnh.

"Tiểu Nhị Nguyệt, ngươi hiểu được lời nói của ca ca không?" Ta vẻ mặt sáng lạn tươi cười ôm tiểu Nhị Nguyệt quơ quơ, chọc tiểu Nhị Nguyệt khanh khách cười rộ lên, thua người không thua trận.

"Đại lão bản, một hồi khi đi Đệ Nhất lâu, ta muốn đem tiểu Nhị Nguyệt cùng nhau đi ra ngoài một chút." Luôn ở trong phủ, không tốt đối với tiểu hài tử, đương nhiên đối với người lớn cũng không tốt như nhau, giống như đại lão bản vậy, mỗi ngày đều rúc tại bên trong thư phòng này, làn da là trắng noãn, nhưng mà cũng quá thiếu ánh mặt trời, không ổn, thực không ổn chút nào.

Đại lão bản ngẩng đầu nhìn ta một cái, hơi suy tư một chút, nói với Cầm Thư cùng Mộc Vân Trúc:"Một hồi đem sổ sách này đó giao cho Tiêu quản gia, còn lại một ít chuyện nhỏ trong phòng cho hắn tự mình xử lý."

"Dạ, tiểu thư" Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư nhìn nhau, nghi hoặc gật gật đầu.

"Mộc Vân Trúc, thu thập một chút, sau cơm trưa ra phủ" Đại lão bản nói xong cúi đầu lật xem một quyển thoạt nhìn có vẻ là quyển sổ vừa rồi ta tính.

"Tiểu thư? Vâng" Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư thu thập một chút, trước sau lui ra ngoài.

"Ai, Cầm Thư, chờ một chút." Ta buông tiểu Nhị Nguyệt trong lòng, gần đây khuyết thiếu rèn luyện, thật là sống trong gian nan khổ cực mà chết trong yên vui, mới bế tiểu Nhị Nguyệt một chút liền cảm thấy mỏi tay.

"Đại lão bản, hôm nay thời tiết bên ngoài cũng không tệ lắm, chúng ta đến nhà thuỷ tạ bên kia dùng cơm thế nào?" Có chút hoài niệm khi đó dùng cơm ở trong sân, thời tiết tốt như vậy cũng không nên lãng phí, suốt ngày đều trốn ở trong thư phòng sẽ rất buồn.

Đại lão bản ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, nói với Cầm Thư:"Cầm Thư, một hồi mấy thứ này nọ đưa đi nhà thuỷ tạ." Nói xong nhìn ta một cái, cúi đầu tiếp tục lẩm nhẩm quyển sổ trong tay.

"Dạ, tiểu thư" Cầm Thư nở nụ cười với ta một chút, lui đi ra ngoài.

"Tiểu Nhị Nguyệt, đến, để tỷ tỷ nhìn xem tiểu Nhị Nguyệt của chúng ta dài cao thế nào." Sổ sách cần xem đã xem xong, hiện tại hẳn là đến thời gian nghỉ trưa đi. Tiểu Nhị Nguyệt vui tươi hớn hở nhìn ta một cái, sau đó đăng đăng đăng chạy đến bên cạnh đại lão bản, cười vẻ mặt đáng yêu nhìn đại lão bản.

"......" Tiểu Nhị Nguyệt, ngươi chạy qua chỗ đại lão bản làm cái gì?

"Tiểu Nhị Nguyệt, lại đây, tỷ tỷ nơi này" Ta bất đắc dĩ, thực sự bất đắc dĩ. =.=

"Tỷ tỷ" Nhìn tiểu Nhị Nguyệt thực đáng yêu chỉ vào đại lão bản cúi đầu mỉm cười với nàng.

"......" Ta hoài nghi nhìn đại lão bản một cái, sau đó nhìn tiểu Nhị Nguyệt đã muốn đem hai cái tay nhỏ bé đều đặt lên ngọc thủ của đại lão bản, đây là ý tứ gì, còn nhỏ tuổi liền biết phân biệt xấu đẹp như vậy? Không được, phải giáo dục nàng, phải sửa đúng một chút.

"Tiểu Nhị Nguyệt, mau tới cho tỷ tỷ nhìn xem, có nhớ tỷ tỷ không?" Đại lão bản giống như rất vui vẻ, dời ghế dựa xoay người đùa với tiểu Nhị Nguyệt.

"Nhớ" Tiểu Nhị Nguyệt thực nhu thuận gật đầu.

Nhìn một lớn một nhỏ đùa giỡn, ta cảm thấy tháng sáu phi sương(*) hẳn là giống như ta vậy, đây là thế đạo gì, tiểu Nhị Nguyệt đứa nhỏ này, như thế nào liền không muốn nhìn ta như vậy, ta nói tỷ tỷ, nàng sao liền trực tiếp chạy đi tìm đại lão bản, ta mới là tỷ tỷ của nàng đi. Còn có, như thế nào người ta hỏi nàng có nhớ không, chỉ thấy nàng liền gật cái đầu nhỏ đáng yêu nói nhớ đâu!! Vài ngày nữa phải sửa quan điểm của tiểu Nhị Nguyệt đúng một chút, không phải tỷ tỷ xinh đẹp chính là tỷ tỷ của nàng, nữ nhân xinh đẹp chính là lão hổ, rất nguy hiểm!!

[ (*): tháng sáu tuyết bay, mùa hè làm sao có tuyết rơi, trong đoạn trên tiểu Bạch cảm thấy không thực tế, khó tin, shock vì bị tiểu Nhị Nguyệt bỏ rơi =))) ]

"Phu quân, vừa rồi theo như lời ngươi nói, nhờ Liên Hoa làm gối ôm là muốn cho tiểu Nhị Nguyệt làm món đồ chơi phải không?" Đại lão bản ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt, đổ một chén nước cho tiểu Nhị Nguyệt uống.

"Đúng vậy, đương nhiên!" Khi không ngươi lại kêu xưng hô làm cho ta nổi da gà mãnh liệt này, chắc chắn có âm mưu.

"Thì ra là thế, tiểu Nhị Nguyệt tuổi còn nhỏ, phu quân nếu là làm vội tới cho tiểu Nhị Nguyệt chơi, ngươi nói có phải hay không hẳn kêu Mộc Vân Trúc khi đưa tài liệu cho Liên Hoa làm bảo nàng sửa nhỏ chút, làm một cái có số đo mà tiểu Nhị Nguyệt có thể ôm vừa?" Lúc đại lão bản nói nhìn cũng không nhìn ta.

"Hắc hắc, này, tiểu hài tử lớn rất nhanh, ngươi xem, mới mấy tháng không thấy, tiểu Nhị Nguyệt liền cao lớn hơn, chúng ta hiện tại kiêu ngạo một chút, có thể tiết kiệm thôi, không cần lo lắng tiểu Nhị Nguyệt trưởng thành liền chơi không được mà bỏ đi." Không làm lớn một chút ta ôm không thoải mái.

"Nghe bà vú nói, tiểu hài tử dễ dàng có mới nới cũ. Gối ôm nhỏ, lại làm một cái đó là, cũng có thể đổi mới một cái đa dạng, phu quân ngươi nói phải không?" Đại lão bản ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt thâm thúy sáng ngời, lúc này có vẻ đặc biệt chói mắt.

"Hắc hắc, phải không, nhưng là như vậy rất lãng phí." Cười gượng một chút, lãng phí là hành vi đáng xấu hổ.

"Phải không?" Đại lão bản rất thâm ý liếc mắt nhìn ta một cái.

"Hắc hắc, ân, kỳ thật nhờ Liên Hoa làm một cái gối ôm lớn như vậy, chủ yếu là ta muốn trước thử dùng một chút. Hơn nữa cái gối ôm kia làm xong ôm ngủ sẽ rất thoải mái." Dù sao về sau lúc ta ôm nhất định cũng sẽ làm lộ, làm gối ôm lại không có gì dọa người.

"Xem ra là ta hiểu lầm phu quân." Đại lão bản tươi cười trên mặt mang theo trêu đùa cùng hiểu rõ.

Cười gượng một chút, đi qua, đem tiểu Nhị Nguyệt từ trên người nàng ôm xuống dưới, nắm tay nàng chuẩn bị đi ra ngoài. Cửa hợp thời bị gõ vang.

"Tiểu thư, bên ngoài đã chuẩn bị tốt." Cầm Thư đẩy cửa tiến vào, cầm trong tay một loại giống như phong thư gì đó đi đến trước mặt đại lão bản:"Tiểu thư, đây là thư của Lâm thiếu gia."

"Ân" Đại lão bản tiếp nhận phong thư, không mở ra xem mà đặt ở trên bàn học, đứng lên nói:"Đi thôi, ăn cơm trước, sau khi ăn xong trực tiếp đi Đệ Nhất lâu."

Ta nắm tay nhỏ bé của tiểu Nhị Nguyệt, đối với một buổi sáng chợt nghe ba bốn chữ "Lâm gia" này mà nói, tuy rằng lòng ta có chút tò mò, nhưng còn không tò mò đến mức có thể làm cho ta đi tìm tòi nghiên cứu cái gì, ta chỉ là một tiểu bạch kiểm, bị trừ ba tháng tiền lương đến nay còn không có lấy đến tiền lương, lại số khổ bị chộp tới thực hiện nghĩa vụ lao động. Nắm tay nhỏ bé của tiểu Nhị Nguyệt, đi theo phía sau đại lão bản các nàng đi ăn cơm, ăn cơm lớn nhất. Chỉ cần không trừ tiền lương của ta, chuyện gì đều không liên quan tới ta, người qua đường Giáp Ất Bính Đinh liền càng không có một phân tiền quan hệ nào với ta, vẫn là ăn cơm có vẻ trọng yếu.

"A, Ảnh Nguyệt, vừa rồi ngươi nói, buổi chiều ngươi cũng phải đi Đệ Nhất lâu?" Đại lão bản giống như có nói như vậy với Cầm Thư.

"Cô gia, buổi chiều tiểu thư cũng sẽ thuận đường đi Đệ Nhất lâu một chuyến." Cầm Thư thay đại lão bản trả lời vấn đề của ta.

Trùng hợp như vậy, thuận đường? Đại lão bản cũng phải đi, ta còn muốn mang tiểu Nhị Nguyệt cùng đi gặp Tống chưởng quầy xong, xem một chút sổ sách linh tinh ở lâu, sau đó đi dạo phố một chút, thuận tiện mua lễ vật cho Nhất Nguyệt, cuối tháng đã đáp ứng sẽ đi thư viện thăm Nhất Nguyệt cùng Tô Văn. Hiện tại đại lão bản cũng đi theo, trên đường muốn chuồn êm giống như sẽ không dễ dàng như vậy.

_______Hết chương 29_______